Trong Núi Có Hồ Ly

Chương 16: Hồ Mê tâm Khiếp (9)




Lại nói thư sinh kia cuối cùng ra sao, điều này ngược lại thành một câu chuyện xưa. Tất cả những ai đắc tội hồ ly kia, kết cục là sẽ không có kết quả tốt. Nhất là hồ ly tinh lòng dạ cực hẹp hòi như Mị, nàng sẽ không cho ngươi chết một cách kinh tâm động phách, mà là sẽ làm ngươi thành một nam nhân sống không bằng chết một cách kinh tâm động phách.
Nhiều năm sau, tiểu đạo cô mới từ trong miệng hồ ly kia hỏi ra được, hóa ra thư sinh kia bởi vì bị hù doạ, đại tiểu tiện mất khống chế, mùi hôi thối thật là ghê tởm người khác. Hồ ly vốn định tiếp tục trêu cợt hắn một phen nhưng vì bệnh ưa sạch sẽ tác quái, ngược lại cho hắn một ơn huệ, cũng chưa tự mình trừng trị hắn. Nhưng sau đó hồ ly kia âm trầm kể lại, làm cho tiểu đạo cô nổi lên một chút lòng trắc ẩn với thư sinh kia. Thật sự là có thể đắc tội quân tử nhưng không được đắc tội tiểu nhân, có thể đắc tội tiểu nhân nhưng không được đắc tội nữ tử nha.
Lại nói thư đồng cực kỳ tận tâm canh gác ở ngoài cửa lại thành một nhân vật quan trọng trong việc hồ ly trừng trị tên thư sinh bại hoại. Hồ ly giỏi về mê hoặc, nói thế không giả. Con hồ ly lòng dạ hẹp hòi kia làm pháp thuật, che mắt thư đồng, đêm đó thư sinh trần truồng nằm ở dưới thân thư đồng, bị dằn vặt đủ loại tư thế, tiếng nức nở nhục mạ, cực kỳ bi thảm kêu một đêm. Ngày kế tỉnh lại thư sinh thân hình gầy ốm, thanh âm khàn khàn. Hai người cũng một phen tranh chấp, vung tay đánh nhau.
Nghe người ta nói, đêm đó trong mắt thư sinh thì thư đồng biến thành một bé trai mạo mỹ đang nằm phơi thân, lại bởi vì trong lòng hắn cũng không phải là tinh khiết lương thiện, nhất thời nổi lên tà niệm, thư sinh vốn bị hồ yêu hù doạ đến sức cùng lực cạn, cả người vô lực, trong một đêm, hai người liền mơ mơ màng màng mà làm việc không thể miêu tả kia.
Lại có người nói, thư sinh từ sau ngày đó, tâm lực tiều tụy, vốn là một trái tim mê nữ sắc ham dục vọng, chủ nghĩa đại nam tử thượng đẳng, cũng bởi vì yêu thích đồng tính mà bị phá thành mảnh nhỏ, đau khổ khóc lóc. Đến tận đây, thư sinh trở lại nông thôn, dốc hết sức lực sáng tác tự sự, trong sách của hắn phần lớn đều là miêu tả các điểm xấu xa của hồ ly tinh, bịa đặt những việc hại người. Mà thư đồng kia, giống như đã phó mặc cho số phận, trái tim có nơi gửi gắm mà đi theo bên người thư sinh, đảm nhận vị trí của một trụ cột gia đình, đều là chịu mệt chịu nhọc, chịu đánh chịu mắng, tuyệt không đánh lại (trong lòng ta nghĩ, thư sinh tay trói gà không chặt, tay không thể cày ruộng, cả người lại ham ăn biếng làm, ngoại trừ thư đồng đã bạo cúc hoa lạnh rung trong gió thu của hắn chiếu cố ẩm thực sinh hoạt hàng ngày, cũng không còn ai khác chăm sóc hắn như vậy. Hai người cũng vì lâu ngày sinh tình nảy sinh mập mờ, nói chung thời gian lâu dài, súc vật đều có tình cảm, huống chi là con người! Không có con đường nào đi không xong, cũng không có người đàn ông nào bẻ không cong).
Lời chia ra hai đầu, chuyện của thư sinh vốn không phải chuyện cần kể, chúng ta vẫn nên tiếp tục nói về tiểu đạo cô và con hồ ly lòng dạ hẹp hòi kia đi.
Từ sau ngày đó rời khỏi miếu sơn thần đổ nát vẫn chưa tiếp tục phản ứng các chuyện không đành lòng nhìn thẳng giữa tiểu hồ ly và thư sinh kia, tiểu đạo cô phát hiện bản thân lại nảy sinh lòng bất lương đối với hồ ly kia, cả người trở nên hốt hoảng không dám suy nghĩ, một viên đạo tâm nho nhỏ hận đời muốn mọc cánh thành tiên, cũng đi theo cơn gió mát kia, vỡ thành từng mảnh nhỏ phiêu diêu khắp nơi, không để lại cho bản thân dù chỉ là một chút.
Tiểu đạo cô đang phiền muộn vô cùng, nhưng nhìn hồ ly tinh bên người giống như âm hồn không tan mà thường thường nắm bàn tay nhỏ, hôn cái miệng nhỏ, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, đủ loại trắng trợn ăn đậu hũ của nàng, trong lòng càng phiền muộn muốn chết.
Da mặt của con hồ ly này thật sự còn dày hơn mấy con đường nàng đi vài chục năm cộng lại, đời người gặp một hồ ly tinh như vậy, sống chết đi nơi nào, cho là sống không được chết cũng không xong, càng vứt bỏ không được. Vứt ở đâu, vứt chỗ nào, ngày thứ hai tỉnh lại nàng vẫn vẻ mặt xuân ý dạt dào không một sợi quần áo mà làm mưa làm gió trong lòng ngươi, thậm chí càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước mà ăn đậu hũ của ngươi.
Đời người, sao mà gian nan.
- -----------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.