Trong Núi Có Hồ Ly

Chương 2: Thợ săn đa tình




Dưới chân núi có thôn, trong thôn có một hộ săn bắn tên gọi Hồ Tam. Nghe nói trên núi có hồ yêu gây tai họa cho người, cố ý mang thanh trường mâu, muốn bắt lấy con hồ yêu này.
Qua đêm trong miếu đổ nát, lúc đang nguyệt hắc phong cao(*), ngoài miếu trời không khéo lại trút một trận mưa xối xả. Đói khổ lạnh lẽo là lúc, ngoài miếu có một tiểu đạo cô độ tuổi thanh xuân mặc một thân màu đen chạy tới. Hai người một phen hàn huyên, cùng báo họ tên.
(*) Nguyệt hắc phong cao [月黑风高]: Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” Chỉ hoàn cảnh hiểm ác, dễ làm chuyện mờ ám (thường là buổi tối).
Lập tức trò chuyện với nhau thật vui, tiểu đạo cô tự xưng Khiếp Sinh, Hồ Tam vốn cô đơn nhiều năm, thấy tiểu đạo cô xinh đẹp, tướng mạo động lòng người, muốn phát huy tài ăn nói, khuyên nàng kia hoàn tục gả cho hắn.
Hai người nói đến Hằng Nga lúc giữa tháng cũng là bởi vì tịch mịch khó nhịn, liền câu dẫn chàng tiều phu tiểu Cương nhà họ Ngô(*). Cùng lúc đó, ngoài miếu có một nữ tử áo trắng mị hoặc chúng sinh thản nhiên đạp bước trong mưa đêm tiến đến.
(*)Ngô Cương là một nhân vật trong thần thoại Trung Hoa gắn liền với sự tích Hằng Nga Hậu Nghệ.
Trên khuôn mặt xinh đẹp đến cực điểm đó treo lên một tia tà cười, nói, nào phải thông đồng Ngô Cương kia, rõ ràng là hoan hảo với con thỏ ngọc ôm ở trong lòng quanh năm không rời mới đúng.
Nữ tử vừa vào cửa, tiểu đạo cô sắc mặt nhất thời kinh hãi, giống như thấy được yêu vật lợi hại, co rút tại chỗ, không dám hé răng.
Tiểu đạo cô lại thấy Hồ Tam kia vẻ mặt si mê, bộ dáng sắc lang, hảo cảm vốn có lập tức tiêu tan thành mây khói. Trong lòng rất u sầu, rõ ràng là hồ ly tinh, thế nhân đều háo sắc, quả nhiên là mắt mờ đến cực điểm.
Nữ tử ngồi ở bên cạnh Hồ Tam, xinh đẹp dựa vào bên tường, hỏi câu "Ta đẹp không?" Đôi mắt sáng như sao trời kia nhưng lại chặt chẽ nhìn chằm chằm đạo cô ngồi như tảng đá ở một bên.
Hồ Tam vốn là bị sắc đẹp mờ mắt, chỉ cảm thấy nữ tử trước mặt xinh đẹp đến có thể so với hồ ly thành tinh, vỗ tay hoan hô, sắc đẹp nghiêng thành, có thể sánh với Hằng Nga trên cung trăng. Nữ tử thản nhiên cười, lại hỏi "Vậy ta cùng với tiểu đạo cô đầu gỗ ở bên cạnh thì ai đẹp". Lúc này tiểu đạo cô thân thể run lên, có tư thế sắp phát uy.
Thợ săn Hồ Tam hèn mọn tức giận trừng mắt nhìn tiểu đạo cô, coi nàng tư sắc thường thường, vóc người thường thường, không bằng một nửa vưu vật bên người. Lập tức dõng dạc xưng là, cho là tiên cô mạo mỹ, cho là tuyệt sắc. Trong lòng ý nghĩ xấu mọc thành cụm, vị nương tử lớn lên giống như hồ ly tinh này nếu là lấy về nhà, cho dù được làm hoàng đế thì mình cũng không làm.
Bên kia tiểu đạo cô sắc mặt đen như than, một đôi mắt hạnh tức giận trừng Hồ Tam, lòng bàn tay tụ lực.
Nữ tử hơi liếc, nụ cười quyến rũ mọc thành bụi, Hồ Tam vui mừng hết sức, lập tức muốn cầu hoan!
Nữ tử lại nói rằng ta tuy đẹp, nhưng không người nào thương yêu! Muốn tìm một vị lang quân tuấn tú để phó thác chung thân vân vân. Hồ Tam lúc này tự xưng bản thân là lang quân tốt hiếm có trên đời, đại khí giỏi giang các thứ, khoe khoang lộ rõ trên mặt.
Bên tai vang lên tiếng binh khí, Hồ Tam giận dữ, chất vấn tiểu đạo cô bên cạnh vì sao rút kiếm. Tiểu đạo cô tức giận, ta muốn cứu phàm phu tục tử như ngươi một mạng, lại không nghĩ ngươi ham mê sắc đẹp của hồ ly tinh, cho là hồ đồ. Còn không mau mau rời đi, muốn biến thành thức ăn trong bụng sao?
Hồ Tam trong lòng căm giận, cho rằng đạo cô ham mê vẻ anh tuấn của mình, đố kị nhan sắc của tiểu nương tử mặc áo trắng, cố ý muốn động đao, tìm một phương pháp vẹn toàn ở lại bên cạnh mình. Trong lòng một trận rung động, tề nhân chi phúc(*), càng thêm tuyệt vời.
(*)Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, có nhiều thê thiếp.
Tiểu đạo cô dùng trường kiếm chỉ, ngươi quay đầu lại, nhìn kỹ vị nương tử mạo mỹ kia là gì?
Hồ Tam lúc thấy mũi kiếm quét về phía mình, cong người, giữa lúc hoảng hốt thấy được vị nương tử xinh đẹp phía sau lại biến thành một con hồ yêu chín đuôi tuyết trắng.
Lúc này sợ đến sắc mặt như tờ giấy, đại tiểu tiện mất khống chế. Hắn nằm úp sấp tại chỗ, hô to tiên cô cứu mạng.
Trong chốc lát hồ ly dưới chân đạp một cái, nhảy vào trong lòng đạo cô, thân mật cọ trái cọ phải, phảng phất như tình nhân.
Một thân lệ khí trên người tiểu đạo cô biến mất, mặt như hoa đào, trong lòng ôm chặt hồ ly.
Hồ ly miệng phun tiếng người, hỏi, tiểu Khiếp nhi ngoan, còn tức giận không? Tiểu đạo cô nhăn nhó lắc đầu, hồ ly lại nói, vậy ngoan ngoãn về nhà không?
Tiểu đạo cô sắc mặt hồng hồng, rất là dịu ngoan gật đầu. Hồ ly vươn đàu lưỡi béo mập trắng mịn, nhẹ liếm ngón giữa trên bàn tay phải của tiểu đạo cô.
Tiểu đạo cô sắc mặt đỏ bừng, lập tức bỏ qua hồ ly, cầm lên trường kiếm liền rời đi.
Hồ ly ở phía sau nói, đêm nay ngươi tiếp tục ở dưới, còn dám bỏ nhà trốn đi không?
Thợ săn biến thành pháo hôi.
Từ nay về sau, thợ săn cũng không dám... lên núi nữa, mỗi khi gặp phải nữ tử đẹp đẽ đều là khúm núm, không dám đến gần. Nhiều năm sau đó lấy một nữ nhân, người đàn bà xấu xí như Vô Diệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.