: Thế gia chỉ cầu gia đạo bình an
Nhất thời trong sân hỗn loạn. Con gái mồ côi của Trịnh Quốc trưởng công chúa đột nhiên ngất xỉu dưới gốc cây trong tiền viện phủ phò mã, làm bọn ma ma và cung nữ theo hầu sợ chết khiếp. Đứa bé tầm ba tuổi, cha nàng là Vương Di Vĩnh là quan võ ở địa phương xa nhà nhiều năm, lần này trở về là vì giỗ của trưởng công chúa. Trịnh Quốc trưởng công chúa vừa sinh con không lâu đã qua đời, nên Vương Di Vĩnh cực kỳ yêu quý đứa con gái này.
Người luôn trầm tĩnh ít lời như hắn hiện giờ cũng gấp đến độ quát lớn bọn người hầu, vội vàng phái thuộc hạ ra roi thúc ngựa vào cung mời thái y.
"Có thể để ta xem không?"
Vương Di Vĩnh ôm con gái đang bất tỉnh không dám động đậy một phân, nâng cặp mắt đỏ ngầu nhìn người mặc Công phục đỏ trước mặt. Hàn Lâm Y Quan Sử cao nhất chỉ có thất phẩm mặc Công phục xanh, mà nàng lại mặc áo đỏ rõ ràng không phải thái y. Công phục, là quan trong triều.
Vương Di Vĩnh cũng là phò mã rất được Hoàng đế trọng dụng, được ủy nhiệm làm Trưởng quan quân đội địa phương. Năm Cảnh Đức nguyên niên Trịnh Quốc trưởng công chúa đột ngột qua đời, chỉ để lại đứa con vừa sinh không lâu, Hoàng đế nhớ tình bạn cũ, càng thêm trọng dụng hắn. Mọi người chỉ đứng xa xa nhìn, không ai dám lên tiếng, nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện, bởi vậy cũng không ai nhắc nhở.
"Thái y còn chưa đến, quan nhân nhà ta từng học y mười năm, chắc chắn sẽ không làm hại con gái ngài."
Vương Di Vĩnh vừa về kinh nên không biết Lý Thiếu Hoài, nhưng là dượng của Huệ Ninh công chúa, hắn không thể không biết Triệu Uyển Như. Nghe Triệu Uyển Như xưng hô với người trẻ tuổi mặc áo đỏ bên cạnh, hắn mới bừng tỉnh: "Là phò mã của Huệ Ninh sao?"
Lý Thiếu Hoài gật đầu: "Dượng yên tâm, vừa rồi ta xem sắc mặt cô bé, hẳn là ốm yếu từ nhỏ. Sức khỏe yếu cộng thêm thời tiết thay đổi thất thường làm tức ngực, nghẽn khí nên mới ngất xỉu. Chỉ cần châm cứu kết hợp uống thuốc phụ trợ vài ngày sau sẽ khoẻ lại."
"Ốm yếu từ nhỏ sao..." Vương Di Vĩnh ngạc nhiên hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
Lý Thiếu Hoài gật đầu, lập tức rũ mắt xuống nói nhỏ: "Có vài lời không nên nói, tiểu công chúa..."
Vương Di Vĩnh có thể đoán được phần nào, vì thế ngắt lời nói: "Đủ rồi, phò mã y thuật cao thâm, con gái ta còn phải làm phiền ngươi."
Thật giống như có phép màu, con gái hắn vừa bị ôm vào chưa đến một nén nhang, tin nàng tỉnh lại đã được truyền ra. Những người liên can đang lo lắng đề phòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mọi chuyện được giải quyết, tiệc ở phủ phò mã có thể diễn ra như thường. Trong tiệc, các nữ quyến đều sôi nổi bàn tán việc này, nói đến y thuật của Lý Thiếu Hoài vô cùng kỳ diệu, khen không dứt miệng, đồng thời cũng không quên khen mắt nhìn người của Huệ Ninh công chúa.
A dua nịnh hót, không phải đặc sản của riêng ngoại trạch.
"Sư đệ... nhập sĩ, là vì Huệ Ninh công chúa sao?" Mãi đến tận tin đại hôn của Lý Thiếu Hoài truyền khắp kinh thành, Tiền Hi Vân vẫn một mực không tin những lời đồn trước đó.
Người đã thay Công phục thành thường phục màu xanh lá không nghĩ ngợi gật đầu, uống cạn trà trong chén.
"Tại sao chứ?" Nàng và Lý Thiếu Hoài từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nàng hiểu rất rõ con người Lý Thiếu Hoài: "Ta không tin những lời đồn ở Đông Kinh, bọn họ đều nói ngươi tham quyền thế, si mê công chúa..." Hôm nay được gần gũi quan sát Triệu Uyển Như, nàng không thể phủ nhận, thật là dung mạo khuynh quốc khuynh thành.
Người mặc áo xanh cúi đầu, trầm mặc không nói.
Hôm nay lúc trò chuyện với Triệu Uyển Như, Tiền thị cảm nhận được khí chất lạnh lùng toả ra trên người nàng. Tuy mỗi câu thốt ra đều thân thiện hiền hoà, nhưng khi đứng sóng vai cùng nàng sẽ cảm nhận được cảm giác áp bách, so với lần trước lúc Đinh Thiệu Văn thăng chức đưa thê tử mới cưới đến gặp Hoàng đế tạ ơn, nàng cảm thấy áp lực này hơn cả lúc ấy: "Nghe nói Huệ Ninh công chúa là người độc đoán ương ngạnh, cho dù các đại thần trong triều cũng phải kiêng kị. Sư đệ tính tình hiền lành, nhưng..."
"Sư tỷ!" Lý Thiếu Hoài quát một tiếng cắt ngang lời Tiền thị, sau đó lại hạ giọng, khẽ thở dài, nhẹ nhàng hỏi: "Sư tỷ ở Đinh gia có tốt không?" Dù Tiền thị có xấu đến mức nào, chung quy nàng vẫn là thật lòng quan tâm Lý Thiếu Hoài, việc này Lý Thiếu Hoài luôn rất rõ.
Lời nói ôn nhu dễ dàng chạm đến trái tim người khác, gợi lên những cảm xúc yếu ớt nhất trong lòng. Tiền thị nghiêng đầu, ánh mắt ảm đạm: "Cũng như bao gia đình bình thường khác, không có gì không tốt."
Sau khi kết hôn gia đình hoà thuận yên ổn, Đinh Thiệu Văn cũng đối xử khiêm nhường với nàng, không so đo cái gì, mấy tháng qua ngay cả tâm trạng bồn chồn cũng bớt đi không ít.
Không phải nàng cảm thấy bình yên không tốt, mà đây là do cưỡng ép mà thành. Là cha nàng một hai phải kết thân với Đinh gia, dưới sự cưỡng ép mới chọn được Đinh Thiệu Văn xem như đáng tin nhất trong huynh đệ bốn người.
Ai ngờ vừa thành hôn không lâu, Lý Thiếu Hoài cũng được ban hôn, còn là ban hôn cho Huệ Ninh công chúa. Chiếu chỉ truyền khắp Đông Kinh, văn lệnh gửi đến các Châu, nhà nhà đều biết, nghe được tin này lòng nàng như tro tàn.
Đinh Thiệu Văn không giống bề ngoài quân tử như vậy, Lý Thiếu Hoài muốn nói nhưng khó mở lời, vì thế đổi thành: "Nếu sư tỷ gặp khó khăn, có thể phái người đến nói với ta."
"Ngươi không giận ta sao?"
Sau khi đứa bé kia tỉnh lại, buổi tiệc lại diễn ra như thường. Triệu Uyển Như là chủ mẫu không thể rời đi. Hôm nay không ít người đến phủ, người nhà trong hoàng thất, người nhà của các đại quan, mệnh phụ bên ngoài,...
Triệu Uyển Như nhìn chiếc ghế bên trái đã bỏ trống hồi lâu, vì thế rời đi. Nàng vừa đi, đông đảo nữ quyến đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy chủ nhà đã nói không cần khách khí, nhưng thân phận vẫn còn đó, bọn họ không dám đi quá giới hạn.
Tiệc đêm nay diễn ra ở sảnh ngoài nên các sân phía sau khá vắng, chỉ còn hai ba người hầu ở lại quét tước. "Nàng nói chuyện với Tiền thị lâu như vậy còn chưa xong!"
"Có lẽ là do sư tỷ đệ hai người lâu ngày không gặp nên mới..."
Triệu Uyển Như dừng chân xoay người trừng Trương Khánh: "Nàng thì có gì để nói với Tiền thị, Tiền thị..." Nhất thời Triệu Uyển Như không biết nên nói thế nào. Mặc kệ ra sao, một tay tạo thành thế cuộc hiện giờ là nàng, nhưng người khởi xướng từ đầu vẫn luôn là Tiền thị.
Tiền gia không thiếu quyền, cũng không thiếu tiền, nhưng càng có nhiều sẽ càng tham. Tiền thị tự cao về xuất thân của mình, không muốn gả thấp cho một đứa con vợ lẽ không nên thân, chuyện này vốn không sai.
Trên đời này, không ai bỏ tốt chọn xấu, tiền đề là không liên quan đến tình cảm. Hai gia đình sĩ phu liên hôn, phân nửa là vì lợi ích.
Sống hai đời trong tường cao, Triệu Uyển Như nhìn quá rõ, cũng hiểu quá rõ.
Giày thêu chỉ vàng uyển chuyển bước đi, nhẹ nhàng dừng lại bên cửa sổ trước thư phòng, khẽ phất tay làm Trương Khánh lui ra.
Trên bàn tròn giữa thư phòng có một tô trái vải, đá ngâm bên trong đã tan một nửa, khói lạnh cũng càng lúc càng mỏng manh. Bàn tay nắm chặt đang đặt lên đùi động vài cái, ngẩng đầu: "Hôm đó quyết tuyệt, quả thật là có giận, nhưng ân tình từ tấm bé, không dám quên."
"Nghĩ kỹ lại, ngươi vẫn giống như trước đây." Người đa tình, sẽ có lúc tuyệt tình, nhưng chuyện cũ trong Trường Xuân quan, tuyệt không dám tuyệt tình.
"Nhưng sư tỷ, đã khác xưa."
"Cả ngươi cũng cảm thấy ta thay đổi rồi sao?" Tiền thị đứng dậy, cười nhạt nhìn Lý Thiếu Hoài: "Gần hai mươi năm ở Trường Xuân quan cũng không thể thay đổi tính tình ta, vậy mà chỉ đến Đinh phủ mấy tháng... Thật là, không biết nên vui hay buồn!"
"Cuộc sống ở Đạo quan trước đây nhìn như mất tự do, nhưng thật sự tốt hơn thành Đông Kinh khuôn sáo này nhiều. Hầu như tất cả các sĩ phu, quan lại đều chỉ hy vọng gia đình mình bình an." Nhìn người đứng đối diện, Lý Thiếu Hoài lại bồi thêm một câu: "Bình an không có gì là không tốt."
"Phải rồi, hắn là Điện tiền Chỉ huy sứ, được Quan gia coi trọng, người trong nhà cũng đối xử khiêm nhường với ta, không nạp thiếp... Ta còn gì bất mãn chứ."
"Bất mãn..." Lý Thiếu Hoài lẩm bẩm.
Tiền thị nháy mắt, chăm chú nhìn Lý Thiếu Hoài: "Có lẽ là không cam lòng cùng tiếc nuối..."
Bóng người bên cửa sổ chậm rãi rời đi, biến mất. Trên sàn nhà bóng loáng bước chân nhẹ nhàng đến không phát ra tiếng động.
Lý Thiếu Hoài đứng dậy đi đến bên cửa sổ, khoanh tay nói: "Không có gì phải tiếc, dù sư tỷ không gả chồng, ta vẫn sẽ cưới Huệ Ninh."
"Tại sao?"
"Trong lòng ta, nàng quan trọng hơn bất kỳ thứ gì."
Buổi tiệc gặp gia quyến các đại thần hôm nay xem như diễn ra suông sẻ. Trong số thiệp thu hồi lại, phần lớn các thế gia đều phái người đến tham dự.
Xe ngựa dừng trước phủ phò mã cạnh hoàng thành lục tục rời đi. Đèn lồng lần nữa được thay mới, người hầu trong phủ bận rộn dọn dẹp sân tiệc. Sau khi tiễn vài vị Cáo Mệnh đi, Triệu Uyển Như nhìn danh sách ghi lại tên khách mời tham dự, hỏi: "Thẩm gia Tứ cô nương không tới, là vì sao?"
Hôm nay người thay Thẩm gia đến dự tiệc là Thẩm đại nương tử Tào thị. Triệu Uyển Như để ý thấy các hậu bối của Thẩm gia đều không có mặt.
"Thần biết cô nương để ý Thẩm gia nên từ khi gửi thiệp vẫn luôn phái người nhìn chằm chằm. Thẩm Tứ cô nương vốn muốn đến, nhưng Thẩm đại nương tử lại không cho."
"Không cho?"
"Không chỉ như thế, Đại nương tử còn nhốt Tứ cô nương vào phòng cấm túc."
Nghe đến đây, Triệu Uyển Như cười nói: "Vị Đại nương tử này, cũng thật là người sáng suốt."
"Quả vậy, cả Thẩm gia to lớn, đều do một tay nàng làm chủ, ngay cả Thẩm Kế Tông cũng sợ nàng."
"Hôm nào sẽ gặp riêng." Triệu Uyển Như như suy tư gì nói.
Một cơn gió lạnh thổi qua, tóc đen phất nhẹ, nàng ngồi trên ghế đá trong viện nhìn về phía vách tường sau vườn mai. "Người của Xu Mật Viện còn phải nói bao lâu..."
Tiệc ở phủ phò mã vừa tàn, người trong cung liền đến, không uống trà không ăn cơm, nói thẳng muốn gặp Lý Thiếu Hoài, vì vậy mà Tiền thị đang nói chuyện với Lý Thiếu Hoài cũng phải ra về. Triệu Uyển Như vẫn đang nén giận trong lòng chờ người của Xu Mật Viện rời đi.
Xe ngựa vững vàng chạy về thành Bắc. Trên xe có hai xa phu, hai nữ sử theo hầu, cùng mấy chục cấm quân chạy bộ theo sau.
Xe ngựa chạy đến phủ Khai Phong, dừng lại trước ngõ Điềm Thủy bên bờ Biện Hà. Nô bộc lấy thang phía sau xe ra đặt bên hông, dùng cả tay và chân cố định. Nữ chủ nhân được hai nữ sử đỡ xuống, trận thế còn hoành tráng hơn Nhất phẩm Cáo Mệnh phu nhân.
Lúc Tiền thị trở về đã là ban đêm, khắp nơi trong phủ đều đã giăng đèn. "Nhà kho chứa đồ của ta ở đâu?" Hôm nay Đinh Thiệu Văn có ca trực, trễ một chút mới về, nàng nghiêng đầu hỏi quản gia ra ngoài đón nàng.
Tiền thị gả lại đây cùng ba mươi vạn lượng bạc trắng. Tiền bạc nhiều đương nhiên không thể cất trong phòng như trang sức.
Quy định mỗi nhà không giống nhau, số lượng quản gia trong nhà cũng không cố định. Nhà giàu như Đinh phủ, có đến ba quản gia, lần lượt được phân công quản lý tiền bạc, nội vụ trong nhà, trang viên, ruộng đất và cửa hàng. Người Tiền thị hỏi là quản gia tổng quản, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều phải qua tay hắn trước khi trình lên gia chủ.
Đại quản gia ấp úng theo sau, Tiền thị chợt nói thẳng: "Những thứ ta mang đến đây vào ngày đại hôn đặt ở đâu?"
Ngữ khí giận dữ làm quản gia nuốt một ngụm nước bọt, báo: "Mỗi viện đều có nhà kho riêng, của hồi môn của nương tử đặt ở nhà kho nhỏ của đại phòng."
Không đợi quản gia nói nói xong, Tiền thị liền đi về viện của mình.
Ngọn nến trong đèn lồng bị gió thổi lung lay, lúc sáng lúc tối. Bước chân dồn dập, cá dưới hồ nghe động tĩnh giật mình trốn vào khe đá.
Mấy tháng nay nhà kho không ai dọn dẹp, chiếc rương phủ đầy bụi bị cạy ra. Nữ sử gả theo Tiền thị hộ trước người nàng muốn giúp nàng chắn bụi.
"Cô nương, ngài đang mang thai trong người hay là..."
"Đinh quản gia, tiền đâu?" Tiền thị nghiêng đầu hỏi quản gia đang chột dạ đứng một bên: "Ta đang hỏi ngươi!"
Quản gia ngẩng đầu muốn nói gì đó, ngoài cửa đột nhiên truyền vào tiếng báo: "Đại lang đã về."
Nghe động tĩnh trong viện Tiền thị xoay người, nổi giận trừng đại quản gia một cái, vội vàng ra cửa.
- - Hết chương 89 --