Trọng Sinh Chi Đáo Giảo Cơ Du Hí

Chương 22:




Ném lại lời này, Arian lần thứ hai sử dụng một ma pháp trói buộc, ý đồ vây khốn mãnh thú, cho bọn Tác Phi có cơ hội đào tẩu.
Vốn là Tác Phi trong lòng còn có chút nghi hoặc, nhưng trước mắt cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Arian dù sao cũng là Nhân tộc, cho dù tu vi cao tới đâu thì khi đánh với mãnh thú này cũng vô pháp chiến thắng. Y lại một mình đối đầu với nó, như là hoàn toàn không để ý tới tính mạng.
Tác Phi nhanh chóng lấy thú đan từ trong không gian ra, phóng một đoàn lửa về hướng mãnh thú, uy lực khổng lồ, đốt cho mãnh thú cháy đen một trận, thành công đem lực chú ý của nó dẫn về phía mình.
Tác Phi chống lại mãnh thú. Cậu tinh tế phát hiện ánh mắt của mãnh thú đỏ như máu, không có tiêu cự, hiển nhiên là trong trạng thái mất lý trí.
Làm sao có thể? Suy nghĩ này còn chưa được xem xét cẩn thận, mãnh thú đã nổi điên chạy về phía cậu.
Trừ bỏ nó khiến cho người ta có chút sợ hãi, Tác Phi cũng không cực kì lo lắng. Samuel ngay phía sau cậu, căn bản không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng cậu lại xem nhẹ Arian.
Thấy mãnh thú điên cuồng phóng về phía hai người, Arian sắc mặt nhất thời trắng bệch. Y ra sức xuất một màn chắn lửa, bay nhanh về phía Samuel cùng Tác Phi.
Tư thế này là muốn liều mạng, toàn lực bảo vệ bọn họ.
Điện quang hoả thạch chói lọi, Samuel đã kích hoạt Tu La nhận. Thân thể Ma tộc sở hữu sức mạnh tiềm ẩn vô cùng tốt, mà trời lại ban cho Samuel khả năng vượt trội.
Với tốc độ như thuấn di*, hắn xuất hiện dưới thân mãnh thú, Tu La nhận do hút máu mà phát ra âm vang lách tách. Một đạo ánh sáng loé lên, mãnh thú vừa nãy còn giương nanh múa vuốt đã suy sụp ngã ầm xuống đất.
*dịch chuyển tức thời
Tuyệt đối miểu sát*.
*thuật ngữ game, một phát giết chết đối thủ
Tác Phi cho dù đã chứng kiến qua thực lực của hắn cũng khiếp sợ không thôi, đừng nói chi Arian.
Y hoàn toàn sửng sốt. Bởi vì chiến đấu nãy giờ mà toàn thân y chật vật bất kham, mái tóc vàng dính đầy bụi bẩn, nhưng đôi con ngươi xanh biếc lại sáng kinh người.
— Đây chính là lực lượng của thánh khí, mê người như vậy.
Cự thú ầm ầm ngã xuống đất, chấm dứt một trận chiến.
Tác Phi nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Samuel. Tu La nhận đã trở về bộ dáng chuỷ thủ. Đầu ngón tay hắn còn tích chút máu, màu đỏ thẫm trên ngón tay trắng nõn càng gây chú ý.
Tác Phi nhíu mày, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Samuel cũng nhìn ngón tay mình, mắt tím loé loé, đột nhiên đem tầm mắt hướng về phía Tác Phi, chính xác hơn là về môi của cậu.
Tầm mắt này quá mức chuyên chú, khiến cho Tác Phi xấu hổ một trận, nhưng đồng thời đầu óc cũng rất lơ mơ. Trên miệng của cậu dính gì vậy?
Đúng lúc cậu muốn vươn tay kiểm tra, Samuel cuối cùng cũng không nhìn cậu nữa, tuỳ tay đem Tu La nhận đưa cho cậu nói: “Đến phiên ngươi.”
Tác Phi ngẩn người. Đến… đến phiên cậu? Nắm Tu La nhận trong hình dạng chuỷ thủ trong tay, nửa ngày sau cậu mới tỉnh ngộ.
Đm… Cậu thành thợ lột da cùng thợ nhặt xương chuyên nghiệp rồi?
Bất qua, cậu nhìn mãnh thú thật lớn trên mặt đất, nhất thời cảm thấy chức nghiệp này tựa hồ cũng không tệ lắm!
Cả người vui rạo rực, cậu đi qua chỗ mãnh thú, Tu La nhận đang ‘ngủ’ được cậu uy vũ sử dụng, động tác lột da tước thịt lưu loát đến hoàn mĩ.
Cũng tiếc cho thân thể mạnh mẽ cùng độ nhanh nhẹn cao của Tinh Linh tộc lại được Tác Phi dùng ở khoản này.
Arian ở một bên nghỉ ngơi nhìn đến trợn mắt há hốc mồm. Nếu như nói Samuel miểu sát mãnh thú khiến y khiếp sợ với lực lượng cường hãn này thì những động tác liên tiếp của Tác Phi… khiến cho y có chút mao cốt tủng nhiên*.
*khiếp đản kinh hồn
Mãnh thú ước chừng cao bốn năm thước. Tinh Linh mặc dù là chủng tộc cao gầy nhưng Tác Phi còn chưa thành niên, đúng là hết sức mảnh khảnh, đứng cạnh mãnh thú quả thực dùng từ ‘yếu đuối’ để miêu tả cũng là khách khí rồi.
Nhưng chính một thiếu niên gầy yếu như vậy lại thoải mái cắt mãnh thú thành hai mảnh, mặt không đổi sắc (căn bản là kích động hào hứng) huy đao mổ xẻ.
Da thịt chia lìa, huyết nhục mơ hồ. Arian nhìn vài lần đều nhịn không được quay đầu đi… Cái này hơi bị kích thích quá mức.
Nếu Arian biết được con đầu tiên Tác Phi động đao là mãnh thú cấp bảy bự như toà núi, con thứ hai lột da là mãnh thú cấp chín trong truyền thuyết, chắc bây giờ không chỉ là kinh ngạc đâu…
Tác Phi trước lạ sau quen, qua bốn lần đã chai mặt. Cậu nhanh tay lẹ mắt đem da lông xương cốt cùng thịt thà phân ra rạch ròi, còn đặc biệt chia ra làm ba phần.
Lau mồ hôi, cậu đưa cặp mắt sáng ngời về phía Samuel: “Phần kia là của ngươi, ta giúp ngươi giữ.”
Samuel nói: “Được.”
Sau đó cậu lại nhìn về phía Arian, chỉ chỉ một đống thịt xương chất thành toà núi nhỏ: “Nè, phần này là của ngươi.”
“…” Arian câm nín. Nửa ngày sau mới ý thức được là Tác Phi đang nghiêm túc, y vội vàng xua tay nói: “Ta không cần. Ta cũng không xuất lực. Đây là bọn ngươi giết, bọn ngươi  nên thu hết.”
Trên thực tế, cậu cùng với Samuel ra tay mới giải quyết được mãnh thú. Dẫu vậy, Tác Phi vẫn cố ý phân thành ba phần vì cậu muốn giúp Samuel xoát hảo cảm với Arian, với lại cũng muốn thể hiện sự cảm kích đối với y. Arian liều chết cứu bọn họ, cậu không ngốc nên có thể nhìn thấy nhất thanh nhị sở.
Miệng cậu vụng về, lời nói thường không dễ nghe, vậy nên chỉ có thể dùng hành động thực tế để tỏ lòng biết ơn. Hiện tại Arian cự tuyệt không muốn nhận, ngược lại khiến cậu không biết làm thế nào.
Samuel xem liền hiểu rõ. Hắn nhìn về phía Arian nói: “Hắn muốn cảm ơn ngươi.”
Tác Phi nghiêm túc gật đầu.
Arian ngẩn người. Y hơi hạ mắt, thanh âm có chút mơ hồ: “Thành Moya là lãnh địa của ta nhưng lại xuất hiện mãnh thú thế này. Nếu không phải các ngươi năng lực phi phàm thì tính mạng của ta cũng để lại nơi này. Ta thân là thành chủ, lại tại lãnh địa của mình xảy ra sự kiện thế này, chính là do ta thất trách…”
Càng nói, thanh âm Arian càng thấp. Y đã trải qua một trận đánh nhau, quần áo nguyên bản sạch sẽ chỉnh tề cũng đã rách nát, trang phục trắng muốt dính vào bùn đất càng phá lệ chật vật. Hiện tại y cúi đầu thật thấp, nói những lời tự trách, bộ dáng đáng thương hề hề.
Tác Phi rất muốn lên tiếng an ủi y, nhưng bản tính cậu không giỏi giao tiếp, sau khi biến thành tử trạch khả năng nói chuyện càng xuống dốc không phanh. Trong đầu cậu quay mòng mòng “Làm thế nào dỗ dành mỹ thiếu niên đang tự trách”, nhưng bên miệng một lời cũng không phát ra được.
Cậu không nói, đầu lại xoay chuyển. Đây đúng là thời cơ để Samuel thể hiện thuộc tính tổng công ôn nhu sủng nịch vô đối nè.
Nhìn một cái, xem bộ dạng Arian nhu nhược thế kia, rõ ràng là đang yêu cầu một cánh tay kiên cố tới ôm ấp an ủi còn gì!
Nếu nắm chắc thời cơ này, nhất định là một mũi tên xuyên tim, thần Cupid bắn trúng nha.
Càng nghĩ trí tưởng tượng càng bay xa, Tác Phi bắt đầu kịch liệt hướng Samuel ám chỉ, mắt nháy nháy muốn rút gân.
Samuel rốt cuộc mở miệng: “Ngươi không muốn thì thôi.”
Á đù… Trọng điểm là cái này sao cha nội?
Dưới loại tình huống này, ngươi thân là tổng công không phải là nên đem tiểu thụ đang mất mát ôm vào ngực, dùng âm thanh ôn nhu trầm thấp gợi cảm có thể so sánh với đàn violin an ủi y, nói cho y biết rằng không phải y thất trách, đây hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, y đã làm hết sức mình, xuất toàn lực không để ý đến tính mạng là đã dũng cảm và thánh mẫu đến thế nào…
Đáng tiếc… Tổng công đại nhân người ta bị mê hoặc bởi đống da lông cốt nhục rồi.
Tác Phi thở dài, ánh mắt nhìn về phía Samuel chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Samuel lại hướng về cậu mỉm cười: “Đây đều là của ngươi.”
Tác Phi sửng sốt một chút, sau khi hiểu ý hắn nét mặt non nớt đều ửng đỏ. Đm, tổng công à, ngươi chọn sai mục tiêu dùng kĩ năng rồi a a a a a a!!!
Đại chiêu ôn nhu sủng nịch này không thể phóng loạn cho người khác đâu nha! Nhắm cho trúng một chút đi, tiểu thụ của ngươi ở bên kia kìa!
Đáng tiếc, mắt Samuel 80% là mù cmnr.
Arian vẫn cúi đầu, tóc vàng phủ trước trán, che đi ánh mắt của y, cũng giấu đi khoé miệng đang hơi gợn lên.
Xảy ra chuyện như vậy, họ cũng không đi ngắm cảnh nữa mà lần thứ hai quay về phủ thành chủ.
Arian Moya thân là người đứng đầu một thành, đương nhiên cũng không rảnh rỗi. Y phân phó người kiểm tra cẩn thận thân thể của Samuel cùng Tác Phi rồi vội vã rời đi.
Samuel cùng Tác Phi căn bản không bị thương. Sau khi y sư kiểm tra tổng quát, bởi vì Arian xem trọng hai người này nên bọn họ xuất một vài phép thuật bảo dưỡng rồi mới rời đi.
Người ngoài đều đi rồi, Tác Phi nhìn về phía Samuel, rất muốn cùng hắn nói chuyện.
Nói chuyện gì? Đương nhiên là dùng kinh nghiệm thành niên phong phú của cậu chỉ điểm cho thiếu niên ngây thơ này một chút rồi. Cậu phải giúp hắn chữa lành mắt mù để hắn có thể nhắm cho chuẩn tiểu thụ của hắn, sau đó phát động công kích, thu phục thành công tiểu thụ rồi tận hưởng hạnh phúc.
Chính là, vấn đề có chiều sâu như vậy nên bắt đầu nói từ đâu đây?
Tác Phi đang tự hỏi.
Cậu bên này xuất thần, Samuel lại bỗng nhiên đứng dậy hướng cửa phòng, khoá trái cửa, sau đó trở lại bên người Tác Phi.
“Ngươi muốn thu dọn túi không gian một chút không?”
Tác Phi hơi giật mình. Thói quen của cậu là đem đồ vật ném vào thành đống, sau đó mới chậm rãi chỉnh lý. Samuel thế nhưng lại chú ý đến điểm này. Bất quá, trước mắt cậu có chuyện trọng yếu hơn, sẽ không rảnh rỗi đi thu dọn.
“Đợi lát nữa rồi làm.”
“Tốt lắm.” Samuel dừng một chút rồi nói. “Chúng ta kiểm tra một chuyện.”
Hả? Tác Phi không rõ nhìn về phía Samuel.
Samuel lấy Tu La nhận ra, cắt một đường trên cánh tay mình. Làn da non mịn lập tức chảy ra máu tươi, mà Tu Lu nhận ngay tức khắc bắt đầu tham lam hút, sau đó hoá ra hình thái chân chính của nó.
Tác Phi ngốc lăng. Đây là muốn làm cái gì?
Trước mắt không có mãnh thú, cũng không có kẻ địch, chỉ có hai người là cậu cùng Samuel. Samuel lại kích hoạt Tu La nhận… Chả lẽ Samuel muốn chém chết cậu?
Đm! Đây là biến chuyển quái đản gì?
Tác Phi nhanh chóng đem hết những chuyện mình làm tổng kết một phen, cuối cùng phán định rằng bản thân không có làm gì có lỗi với Samuel nha? Rõ ràng, rõ ràng vừa rồi không khí còn rất tốt! Như thế nào chỉ trong một giây liền giơ vũ khí về phía cậu rồi?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.