Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 101:




Trong lòng có nhiều tính toán hơn cũng không làm nên chuyện gì, Cố Sanh sai người trước đem sự tình báo cho Tuyên Vương phủ, sau khi Giang Hàm biết được lập tức đến bên này.
Cố Sanh lần này nhậm chức thực sự đột ngột, Giang Hàm mặc dù ở ngoài cung mở phủ nhiều năm nhưng vẫn hiểu biết chuyện trong cung, gió thổi cỏ lay đều rõ như lòng bàn tay, nhưng lần này lại không thể nào điều tra ra là ai ở trước mặt hoàng đế đề cập đến Cố Sanh.
Một loại khả năng là yến tiệc sinh thần của Hoàng Hậu quy mô lớn, Cổ Nhạc Ti nhân lực không đủ, lúc này mới đem quan viên tạm giữ chức toàn bộ triệu hồi vào trong cung nhận mệnh.
Một loại khả năng khác cũng chỉ có Trang phi âm thầm tiến cử, mặc cho Giang Hàm mánh khoé thông thiên, cũng không thể từ trong cung đình bên gối thổi gió, Trang phi nhất cử nhất động nàng khó lòng phòng bị.
Cố Sanh lo lắng cũng chính là loại khả năng thứ hai.
Hai người thương nghị không lâu sau đó Giang Hàm lập tức sai người đến Cổ Nhạc Ti tìm hiểu, nỗ lực hủy bỏ lệnh truyền triệu Cố Sanh.
Nhưng nahạn được câu trả lời không như ý — danh sách nhạc sư đã trình lên ngự tiền, không cách nào thay đổi.
Cố Sanh chỉ đành nghe theo mệnh trời, hôm sau đã bị Giang Hàm tự mình hộ tống vào cung,
Nàng cũng không biết Giang Hàm sớm một ngày đã viết thư cho Trang phi, trong đó ý tứ ngầm cảnh cáo khiến nàng không nên động bất cứ thủ đoạn gì với Cố Sanh.
Lại không nghĩ rằng, hành vi này đã hoàn toàn châm lên lửa giận của Trang phi, ngược lại khiến mưu kế của đại hoàng tử đi vào đúng quỹ đạo
Trong lòng Cố Sanh mơ hồ cảm giác chuyến này có hung hiểm, sau khi vào cung bốn phía mang vẻ xơ xác tiêu điều, khiến nàng khẩn trương đến có chút hoảng hốt.
Loại sợ hãi bất định này sau khi Giang Hàm rời khỏi liền đạt đến đỉnh điểm, khiến nàng ở Cổ Nhạc Ti đứng ngồi bất an.
Từ lúc tập trung đến ngày chúc thọ, chỉ có thời gian ba ngày.
Chính yến tổ chức trước ngày mừng thọ một ngày, trước sau tổng cộng năm ngày, trong khoảng thời gian này nàng không thể rời cung.
Sau khi nhận chức nàng được sắp xếp ở hậu viện của Cổ Nhạc Ti, ở cùng với các nhạc cơ.
Hoàng tước đã xuất cung rất khó ở trong cung xếp vào nhân thủ, Giang Hàm chỉ có thể mua được mấy cung nữ gác đêm khiến các nàng tùy thời truyền báo hành tung của Cố Sanh.
Cố Sanh vốn nghĩ rằng năm người ngủ cùng một gian phòng, ngược lại khiến người ta an tâm một chút, sau khi nhận chức lại nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói đã lâu chưa nghe.
“Sanh Nhi tỷ tỷ!”
Cố Sanh quay đầu, chỉ thấy một nhạc sư mặc quan phục lục phẩm u vận, bước nhanh đến chỗ nàng.
Đầu nàng cao cao vãn linh xà kế, trang dung trang nhã, thân hình cân xứng, gần như nhìn không ra thân ảnh gầy yếu tái nhợt trong trí nhớ.
Cố Sanh cong khóe miệng, vẫn là nhìn một cái liền nhận ra nàng: “Diệp Kiều muội muội!”
Xa cách sáu năm, Cố Sanh năm ấy nhờ Giang Hàm sai người theo nàng đến Dương Châu, bảo vệ nàng chu toàn, thoát ly phụ huynh dẫn nàng trở lại kinh thành.
Hôm nay, cành cây khô héo năm đó đã tái hiện sức sống.
Cố Sanh bước lên, nắm tay Diệp Kiều, quan sát hồi lâu mới kϊƈɦ động: “Tỷ tỷ còn lo lắng ngươi ở trong cung chịu khổ… Ngô, ngươi xem miệng của ta, muội muội hôm nay thân đã là lục phẩm nhạc sư, ta bất quá là một cửu phẩm kiêm chức, nên xưng ngươi Diệp đại nhân mới phải.”
Diệp Kiều lúc này đã kϊƈɦ động đến viền mắt phiếm hồng, nghe nói lời ấy không khỏi nhíu mày: “Tỷ tỷ sao ra lời ấy, nhiều năm như vậy, Kiều Nhi ngày ngày nghĩ báo đáp ân tình của tỷ tỷ, chỉ tiếc sau khi nhập chức không thể xuất cung, hôm nay rốt cục tỷ tỷ đến đây, lại nghe những lời xa lạ như vậy…”
Cố Sanh gần như mỗi năm đều nhận được những lễ vật Diệp Kiều từ trong cung nhờ ngươi mang ra, nhưng toàn bộ nàng đều chuyển giao cho mẫu thân đang ở ngoài cung của nàng. ấy.
Sau khi Diệp Kiều biết được cũng không thể làm gì khác, không cách nào báo ân, hôm nay hai người gặp nhau ở trong cung, tất nhiên không thể đơn giản để nàng rời khỏi.
Sau đó Cố Sanh liền bị Diệp Kiều kéo đến nơi ở của nàng, cùng nhau vượt qua năm ngày này.
Bên cạnh có một người quen thuộc, trong lòng liền an ổn thêm một phần, huống hồ Diệp Kiều chức vị không thấp, xung quanh nơi ở phòng vệ cũng càng thêm nghiêm mật, Cố Sanh liền không cự tuyệt.
Tất cả gió êm sóng lặng đến ngày thứ tư trước ngày chúc thọ, Cố Sanh liền cùng các nhạc sư, được dẫn đến Giao Thái Điện.
Giao Thái Điện nằm giữa Càn Thanh Cung và Khôn Ninh Cung, rộng tam gian, hoàng ngói lưu ly, kim đỉnh tứ giác đính trọng bảo, trêи lương phương có long phượng cùng tranh màu điêu khắc, trêи đỉnh còn đính cả ánh tà dương kim sắc, khí phái phi phàm.
Lúc nhập điện sắc trời chưa tối, Cố Sanh theo các nhạc sư và vũ cơ ngay ngắn tiến nhập chính điện.
Mặc dù đã bình an vượt qua ba ngày, nhưng Cố Sanh vẫn không dám thả lỏng cảnh giác, cả yến hội nàng thời khắc chú ý nhất cử nhất động của Trang phi.
Không ngoài dự liệu đối phương cũng đang chú ý cử động của nàng, địch ý trong ánh mắt dĩ nhiên không cần phải nói.
Cùng lúc đó Giang Hàm ở trong yến hội, ba lần hướng mẫu phi kính rượu, nhiều lần ngầm có ý cảnh cáo, muốn nàng không nên khó xử Cố Sanh, Trang phi tức giận đến sắc mặt trắng bệch.
Trong lòng Trang phi thật là oan khuất, tuy rằng sớm biết được Cố Sanh đã mất đi thân phận thư đồng, nhưng nàng vẫn còn nhớ rõ ngữ khí thần thái lúc đầu của Giang Trầm Nguyệt che chở đối với Cố Sanh.
Bởi vậy, cho dù Cố Sanh là thứ đồ vị siêu phẩm hoàng tước kia chơi chán rồi vứt bỏ, Trang phi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, để tránh trêu chọc phiền toái không tất yếu.
Lần này Cố Sanh vào cung, không hề liên quan gì đến nàng.
Cho nên Giang Hàm mấy lần cảnh cáo đối với nàng, gần như khiến ủy khuất trong lòng nàng cháy thành cực hạn phẫn nộ!
Vì vậy, sau khi tan tiệc, Trang phi nhân lúc các hoàng tước còn đang ở trước mặt hoàng thượng và hoàng hậu trò chuyện, liền triệu kiến Cố Sanh khiến nàng vào Trường Xuân Cung nói chuyện riêng.
Trang phi làm như vậy, thuần túy là xuất phát từ tâm tư muốn trả thù việc Giang Hàm hiểu lầm nàng.
Trêи thực tế, cho dù triệu Cố Sanh đến, Trang phi cũng chỉ dám bày ra chút uy phong, dù sao ai cũng không thể khẳ ng định chỗ dựa của Cố Sanh có phải đã thực sự vứt bỏ nàng hay không.
Nhưng nàng lại không nghĩ rằng, triệu kiến đêm nay lại trở thành lợi thế lớn nhất để đại hoàng tử giá họa cho nàng.
Tất cả âm mưu, từ lúc hai tháng trước Cố Nhiêu đã cùng đại hoàng tử thương nghị thỏa đáng.
Bọn họ dự định lợi dụng Cố Sanh khiến cho Trang phi cùng Giang Hàm mâu thuẫn, nhân lúc các nhạc sư vào cung, mưu đồ bí mật ám sát Cố Sanh, giá họa cho Trang phi.
Danh sách nhạc sư dĩ nhiên cũng là đại hoàng tử động tay động chân.
Cố Sanh thấp thỏm bất an tiến nhập Trường Xuân Cung, Giang Hàm liền chạy tới ngay sau đó, lập tức cùng Trang phi xảy ra chính diện xung đột.
Một đêm hữu kinh vô hiểm.
Nhưng mà chuyện này trong một đêm đã lan truyền khắp trong cung.
Đối với đại hoàng tử mà nói, đây thật sự là dệt hoa trêи gấm.
Ban đêm Cố Sanh trở lại nơi ở của Diệp Kiều, trong lòng càng thêm lo lắng, một loại dự cảm đáng sợ khiến nàng một đêm không ngủ.
Ngày thứ hai, chính là yến hội sinh thần chính thức.
Cố Sanh cả đêm không ngủ thần sắc mệt mỏi, lúc nàng theo sau đội ngũ vào điện trong lòng vẫn bất an.
Thấp đầu bước đi lại đột nhiên đụng phải lưng của người đi phía trước, ngẩng đầu mới phát hiện các nhạc sư xung quanh đều đã hướng cửa điện mà quỳ xuống.
“Lạc thân vương vạn phúc kim an.”
Cố Sanh vô cùng kinh ngạc nhìn về phía cửa điện, chỉ thấy Giang Trầm Nguyệt đứng trêи bậc thang, đang cúi đầu thẳng tắp nhìn về phía nàng, thiển đồng nhiễm ánh tà dương kim sắc, xinh đẹp đến khiến các nhạc sư đều ngưng hô hấp.
Cố Sanh lấy lại tinh thần, vội vàng quỳ xuống thỉnh an.
Nàng cúi đầu, khóe mắt chỉ nhìn thấy đôi chân dài lười biếng cất bước đến gần, đứng ở trước mặt nàng, cự ly rất gần, trầm giọng nói: “Hôm qua ngươi cùng nhị tỷ đi gặp Trang phi?”
“…..” Cố Sanh thành thật đáp: “Hồi bẩm điện hạ, là Trang phi nương nương triệu kiến vi thần, Nhị Điện Hạ sau đó mới chạy đến.”
“Hừ.”
Cố Sanh bị tiếng hừ lạnh làm cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Cửu Điện Hạ trước mắt uy nghiêm mở miệng nói: “Đêm nay, sau khi tan tiệc, ngươi liền theo ta đi gặp Vưu Quý Phi nương nương.”
Cố Sanh: “….”
Hôm qua nàng theo Giang Hàm gặp Trang phi, hôm nay lại theo tiểu nhân tra gặp Vưu Quý Phi, truyền ra ngoài sẽ náo nhiệt đến điên mất!
Cố Sanh cảm thấy từ nay về sau trong hoàng thành đại khái không còn ai dám nhờ người làm mối với nhà nàng nữa…
“Điện hạ….” Cố Sanh đầy mặt quẫn bách, nỗ lực khước từ: “Vi thần hôm qua chỉ là được Trang phi nương nương triệu kiến, cũng không phải cùng Nhị Điện Hạ thương định trước mới đi gặp…”
Cửu Điện Hạ hiển nhiên chưa cho nàng cơ hội từ chối, thản nhiên xoay người bước vào cửa điện, chỉ để lại một câu nói — sau khi tan tiệc ở lại chờ ta, không được đi đâu cả.
Cố Sanh khóc không ra nước mắt.
Lúc Cửu Điện Hạ rời khỏi, ánh mắt cực kỳ hâm mộ xung quanh gần như muốn nuốt chửng nàng!
Ngay cả Diệp Kiều đều nhịn không được đến gần nàng, lắp bắp nói: “Vừa rồi….là Cửu Điện Hạ!”
Cố Sanh gật đầu nhỏ giọng đáp: “Ân, ta nhận ra.”
Diệp Kiều nuốt nước bọt, nàng dĩ nhiên biết Cố Sanh nhận ra Cửu Điện Hạ, ý tứ của nàng là — người Vừa rồi muốn dẫn ngươi đi gặp mẫu phi là siêu phẩm hoàng tước của Đại Hạ, Cửu Điện Hạ a a!
Tuy rằng Cố Sanh không biết bản thân không danh không phận đi bái phỏng quý phi, sẽ gặp phải chuyện xấu hổ thế nào nhưng tiểu nhân tra nói muốn nàng chờ, điều này làm cho nàng thấp thỏm lo âu một ngày một đêm rốt cục cũng an tâm.
Chính yến so với ngày chúc thọ long trọng hơn nhiều, các hoàng tước luân phiên đi đến Giao Thái Điện, kính rượu chúc mừng Hoàng Hậu.
Cũng không giống như bình thường, Cửu Điện Hạ vào điện vài lần đều không hề có vẻ say rượu.
Đại khái là đã cam chịu đối với tửu lượng của bản thân, Giang Trầm Nguyệt lo lắng sau khi uống say sẽ quên dẫn thư đồng ngốc đi gặp mẫu phi, cho nên cả đêm đều vô cùng nhu thuận, dùng trà thay rượu.
Cố Sanh rõ ràng nhìn thấy Cửu Điện Hạ mỗi lần vào điện đều sẽ cảnh giác nhìn quét qua nàng một cái, để xác định nàng không chuồn mất.
Giống như đề phòng cao điểm bị người ta đánh cắp..vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Rất hiển nhiên, đại hoàng tử cũng đã nhận ra sự quan tâm của cửu hoàng muội đối với Cố Sanh.
Chuyện này sẽ nghiêm trọng trở ngại kế hoạch ám sát của hắn.
Sau khi suy nghĩ đại hoàng tử nhân lúc Giang Trầm Nguyệt nhập tiệc, tự mình bưng hai tách rượu mạnh, đưa đến: “Lão Cửu a, đến đây, đại ca kính ngươi một chén.”
Giang Trầm Nguyệt vội vàng buông đũa, cung kính đứng dậy, tiếp nhận trản rượu đại hoàng tử đưa đến.
Một cổ mùi rượu huân người đập vào mặt mà đến, đổi làm thường ngày Giang Trầm Nguyệt ngược lại cũng vui vẻ nếm thử, nhưng lúc này nàng lại nhíu mày, đôi mắt đạm kim sắc tràn đầy chần chờ.
Buổi tối còn có chính sự phải làm.
Cửu Điện Hạ mấy năm qua đối với tửu lượng của bản thân đã chấp nhận từ bỏ, nhân xưng “một ngụm liền say”, chỉ đành ngẩng đầu nhìn về phía hoàng tử vừa muốn uyển chuyển cự tuyệt đã thấy đại ca ngẩng đầu lên, một hơn uống cạn…
Nếu là Giang Hàm ở đây, nhất định sẽ ngăn cản tiểu hoàng muội uống rượu, nhưng lúc này nàng lại đang dẫn hai vị hoàng tước khác đi kính rượu phụ hoàng.
Do dự chốc lát Giang Trầm Nguyệt cuối cùng nâng tay, sảng kɧօáϊ uống một hơi cạn sạch.
Sau đó cái gì nàng cũng không nhớ rõ nữa.
Ám sát rốt cục tiến hành, đại hoàng tử phát sinh chỉ lệnh.
Thân tín lẫn vào cung giả trang thái giám, chạy tới khu cổ nhạc trong Giao Thái Điện, giả truyền mệnh lệnh khiến Cố Sanh đến Trường Xuân Cung, chờ Trang phi đến.
Việc phát sinh đột ngột, Cố Sanh cũng không biết người đến là thuộc hạ của đại hoàng tử, cho rằng Trang phi còn không chịu bỏ qua.
Nàng mọi nơi tìm tòi, nhìn thấy Giang Hàm không hề có trong điện, trong lòng vô cùng lo lắng nhưng cũng không thể nào từ chối, chỉ đành theo người kia rời khỏi.
Lúc sắp đi, Cố Sanh cùng Diệp Kiều nhìn nhau, trong mắt nàng đều là kinh hoàng sợ hãi.
Diệp Kiều tựa hồ cảm thụ được sợ hãi của nàng, nhất thời tâm loạn như ma, suy nghĩ một chút, liền theo sát Cố Sanh từ cửa hong ra khỏi đại điện, muốn thông báo tình hình của Cố Sanh với Tuyên Vương.
Trong hoảng loạn, Diệp Kiều chuyển vào cửa Càn Thanh cung, đụng phải một người đang ra khỏi cửa điện!
Đối phương là một thái giám, cho rằng bản thân đụng là chủ tử nào đó nên nàng vừa mới chuẩn bị quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Người ở phía sau được mấy cung nữ đỡ đi, cũng bởi vậy mà dừng bước chân lảo đảo của mình.
Nâng đôi mắt hoa đào mê ly, mờ mịt nhìn về phía Diệp Kiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.