Thị nữ canh giữ bên ngoài thấy canh giờ sắp đến, đứng ngoài cửa hắng giọng vừa muốn mời vương phi đứng dậy trang điểm, chợt nghe trong phòng truyền đến tiếng nói trầm thấp cấp thiết của Cố Sanh: “Đừng náo loạn! Điện hạ, ngài muốn lát nữa khách nhân chê cười vi thần sao!”
Ngay sau đó lạc thân vương bất mãn hừ lạnh, vương phi tựa hồ lấy được tự do, tất tất tốt tốt tiếng bước chân sau khi mang hài.
Có lẽ trong lòng chủ tử đều biết rõ, nên thị nữ cũng không lên tiếng thúc giục, yên tĩnh lui về cạnh cửa, chờ chủ tử bên trong gọi đến nàng.
Cố Sanh thu thập chỉnh tề, liền theo Nhan Thị đi nội viện tiếp khách, Cửu Điện Hạ theo sau Nhan lão thái quân đến tiền viện, trình tự yến tiệc cũng tương tự hôn yến.
Lúc cùng một chỗ với tiểu nhân tra vẫn không cảm thấy, mới vừa rời khỏi lập tức cả người sợ hãi, Cố Sanh cả buổi tiệc đều mất hồn mất vía.
Bị ép uống vài chén rượu, gương mặt nóng lên, trong lòng cũng bất an, sợ Cửu Điện Hạ ở ngoại viên cũng uống rượu.
Mà tửu lượng khiến người ta thương tâm của Cửu Điện Hạ, trước khi uống là anh hùng xuất chúng, sau ba chung liền trở thành cẩu hùng bị người ta khiêng xuống núi…
Nếu như thiết yến không cách hai nơi, Cố Sanh còn có thể giúp đỡ cản rượu, lúc này lại chỉ có thể kỳ vọng Cửu Điện Hạ có tự mình hiểu lấy.
Cũng may yến lễ lại mặt quy cũ sâm nghiêm, vương phi dừng lại không thể quá ngọ, giờ Tỵ mạt khắc chủ nhà sẽ đứng dậy bưng rượu tiễn khách.
Cố Sanh vốn muốn theo Nhan Thị quay về tiền viện, cùng Cửu Điện Hạ hội hợp, không nghĩ tới lúc rẽ vào hành lang Nhan Thị bỗng nhiên dừng lại, nhìn ngó xung quanh.
Không ai, nàng xoay người lộ ra vẻ mặt đầy lửa giận đối với Cố Sanh….
“Nương?” Cố Sanh thấy Nhan Thị bỗng nhiên tức giận xoay người, im lặng nhìn nàng, nàng vốn còn có chút nghĩ không ra, nhất thời lại nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ đã nhìn thấy bên bờ hồ vào buổi sáng…..
Sức tưởng tượng phong phú, thoáng chốc liền nổ tung!
Lẽ nào nương là bị lệ quỷ quấn thân rồi!
Con ngươi của Cố Sanh dần dần co rút lại, ngay lúc tiếng kinh thiên động địa kêu cứu sắp thoát ra khỏi miệng nàng, Nhan Thị mở miệng trước.
“Thạch Lựu nói ngươi thường xuyên cự tuyệt lạc thân vương thân thiết, đây có phải là thật không?”
Trái tim nhảy lên đến cổ họng của Cố Sanh nhất thời rơi xuống, thở phì phì nhíu mày nói: “Ôi nương! Ngài muốn hù chết ta! Thạch Lựu đó là nói đùa với ngài mà thôi!”
Nhan Thị vẻ mặt hồ nghi, nhìn thấy Cố Sanh lách qua bản thân muốn chạy trốn, nàng lập tức kéo lấy cổ áo của Cố Sanh, kéo người trở về.
Cố Sanh bất đắc dĩ, chỉnh lại y phục bị mẫu thân kéo loạn, thở dài: “Nương! Chờ ngài dọn vào phủ, chuyện này có thời gian sẽ nói sau, lúc này điện hạ đều phải chờ sốt ruột rồi!”
Nhan Thị không nghe theo không buông tha, nghiêm mặt đến gần vài bước, nâng tay sờ sau cổ Cố Sanh, đầu ngón tay tỉ mỉ qua lại vuốt ve trêи miệng tuyến thể.
Khuôn mặt Cố Sanh nhất thời đỏ lên, muốn đẩy Nhan Thị ra nhưng lại bị nàng cảnh cáo trừng mắt, chỉ đành chấp nhận cho mẫu thân kiểm tra.
Không bao lâu Nhan Thị hài lòng thở phào nhẹ nhõm, dựa theo xúc cảm tiêu ký trêи tuyến thể của Cố Sanh để phán đoán, hẳn là không ít “sinh hoạt sau hôn nhân”, thu hồi tay, lại trêи dưới quan sát nàng một lần.
Cố Sanh chột dạ lui về phía sau, sẽ không đến mức phải giám định nàng có phá thân hay chưa đi!
Nhan Thị là có ý này, thế nhưng cứ thế thực sự kỳ cục, chỉ có thể nghiêm túc khuyên bảo khuê nữ: “Nếu đã thành hôn, những suy nghĩ trước kia nhất định phải ném đi hết, nhất tâm bên cạnh điện hạ. Ngươi xuất giá từ phủ của bà bà, vạn nhất xảy ra chuyện gì, hai mẫu tử ta sẽ trở thành tội nhân của Nhan gia!”
Cố Sanh không tình nguyện lẩm bẩm: “Biết — rồi — mà, đi mau thôi nương!”
Đi qua Thùy Hoa Môn đến tiền viện, tân khách đã tán tịch, xa xa nhìn thấy Giang Trầm Nguyệt cùng ngũ hoàng tử, thất hoàng tử đang nói gì đó.
Nhìn thấy Nhan Thị đi đến, các hoàng tước lập tức ngừng nói chuyện, đứng song song nhất phái cung kính.
Không nhiều hàn huyên, Cố Sanh liền vội vội vàng vàng cùng bà bà, mẫu thân cáo biệt, theo Cửu Điện Hạ lên kiệu.
Đại khái là yến hội ngắn ngủi, không đủ thời gian nói chuyện, sau khi tán tịch hai vị hoàng tước cũng theo đến Thanh Y Viên làm khách.
Đây cũng là lần đầu tiên kể từ lúc gả vào phủ, Cố Sanh dùng thân phận vương phi chiêu đãi hoàng thân.
Tuy nói huynh muội người ta chỉ là tùy tiện gặp mặt, nhưng trong lòng nàng vẫn muốn thể hiện dáng vẻ của chủ nhà, có một khởi đầu tốt.
Dẫn hai vị hoàng tử vào chính viện Cửu Châu Thanh Yến, trà nước vân vân theo thường lệ đã có tổng quản trong phủ sắp xếp.
Cố Sanh sai tổng quản nhất nhất báo tên món ăn, tự mình tự mình điều chỉnh vài món trêи danh sách, mới đi vào chính viện, chờ Cửu Điện Hạ chính thức giới thiệu.
“Sanh Nhi tham kiến Di Vương, tham kiến Thừa Lộc Vương.”
Ngũ hoàng tử cười híp mắt nhìn kỹ Cố Sanh, ôn giọng nói: “Sau này gọi ta là ngũ ca đi, ta cùng ngươi coi như là người quen, năm ấy cổ nhạc đại hội, còn có Kinh Giám Hội, ta cùng Lão Thất cũng đều có mặt, biểu hiện của ngươi cũng khiến người ta đến nay khó quên.”
Thất hoàng tử vẻ mặt cười xấu xa nhìn về phía ngũ hoàng tử, chế nhạo nói: “Nhị tỷ lúc đó cũng rất si mê, trong lòng ngũ ca còn muốn tranh giành cùng nhị tỷ, thật không ngờ, mỹ nhân cuối cùng dĩ nhiên trở thành em dâu của ta..”
Ngũ hoàng tử vẻ mặt oán giận vui đùa: “Còn không phải sao? Cổ nhạc đại hội lúc đó lão Cửu của chúng ta còn đang thay răng sữa, suốt ngày lo lắng chính là “cao điểm cắt thành mấy miếng vào miệng mới ngon”, sao có thể nghĩ đến nha đầu này phẫn trư ăn lão hổ! Ngũ ca không cam lòng a…..”
Cố Sanh nghe vậy che miệng mỉm cười, liếc mắt nhìn bên kia, chỉ thấy Giang Trầm Nguyệt đang dùng ánh mắt ý bảo ngũ hoàng tử câm miệng.
Cố Sanh gật đầu gật đầu: “Ngũ ca quá khen, nếu hai vị hoàng tước yêu thích cổ nhạc, Sanh Nhi xin mạn phép biểu diễn một lần, dùng một khúc tỳ bà trợ hứng cho các vị.”
Thất hoàng tử mi phong khẽ nhướng: “Vậy thực sự là cầu còn không được, làm phiền muội tức!”
Cố Sanh uyển chuyển đi đến cách gian, thị nữ buông rèm xuống, sau khi vương phi ngồi vào trà kỷ liền cầm tỳ bà đến đưa cho vương phi, sau đó khom người rời khỏi.
Mấy hoàng tước ngồi xuống, ánh mắt đều dừng trêи đầu ngón tay của người sau bức rèm.
Không bao lâu, Cố Sanh chuẩn bị xong tư thái, nhu nhuyễn đè lên dây đàn.
Một âm điệu truyền ra lại tựa như trong hồ nước vạn lý không gợn sóng đột nhiên bị ném xuống một khối ngọc thạch trơn bóng.
Ngay sau đó, tiếng đàn thanh thúy như ngọc vỡ rơi xuống đất, tùy ý êm ả ngân vang.
Ngũ hoàng tử đang cầm chung trà, đôi mắt khé híp lại, liền lẩm bẩm nói: “Êm tai… Cầm nghệ này thực sự là xuất thần nhập cảnh!”
Giang Trầm Nguyệt ở bên cạnh rốt cục nhịn không được liếc mắt nhìn hắn, liễm thiển đồng trêu tức nói:”Cùng lắm là khá tốt thôi ngũ ca, cho dù vỗ ʍôиɠ ngựa vỗ lên trời thì nàng cũng không thể nào tái giá, ngài hà tất phải vậy?”
Ngũ hoàng tử bĩu môi, trợn mắt liếc cửu hoàng muội một cái, đem chung trà đặt trêи bàn, thở dài nghiêm mặt nói: “Đừng làm ầm ĩ nữa, hôm nay đến là muốn nói chính sự!”
Thất hoàng tử nghe vậy cũng ngồi thẳng lưng, xê dịch cái ghế dán sát vào bàn, nói: “Đúng vậy, hôm nay ta phải thương định xong chuyện này!”
Hai người gật đầu liếc mắt nhìn nhau rồi lại cùng nhau nhìn về phía cửu hoàng muội.
Giang Trầm Nguyệt nhìn hai bên, ɭϊếʍ ɭϊếʍ đôi môi mỏng, chăm chú nói: “Các ngươi dự định làm thế nào?”
Ngũ hoàng tử mở miệng trước: “Ngươi nói chuyện này đi, đem đại ca nhị tỷ đều đẩy trêи tuyệt lộ, muốn lui cũng không thể lui! Nhị tỷ muốn chúng ta cùng nhau thượng tấu, chúng ta sẽ cùng nhau buông tay không hỏi đến, sẽ cùng nhau tỏ thái độ, đừng để cuối cùng ba người chúng ta cũng phải chia phe mà đứng!”
Thất hoàng tử gật đầu, thần sắc phức tạp, thấp giọng nói: “Chúng ta tuyệt đối không thể đúng về một bên, cho dù đại ca lúc này thật sự không còn cơ hội nữa, chúng ta làm huynh đệ cũng không thể giẫm thêm một cước.”
Ngũ hoàng tử gật đầu, gõ mặt bàn: “Ngươi nói như thế nào? Lão Cửu.”
Giang Trầm Nguyệt nhìn hắn một chút, ánh mắt buông xuống, nói: “Chủ yếu gặp các ngươi, đại ca còn cơ hội hay không thật ra vẫn chưa thể nói chắc, nhị tỷ…..”
Tựa hồ có chút do dự Cửu Điện Hạ dừng một chút mới tiếp tục nói: “Nhị tỷ là một người cố chấp, trung hiếu nhân nghĩa quên không được, cho dù chúng ta không giúp đỡ nàng cũng sẽ không giận chó đánh mèo lên chúng ta, chỉ sợ chuyện này không thành sẽ dẫn đến nàng sau này sử dụng một chút thủ đoạn cực đoan.”
Ngũ hoàng tử gật đầu thở dài nói: “Đúng vậy, nhị tỷ như vậy, trong mắt dung không được hạt cát, không đạt mục đích có thể bỏ qua sao? Nháo lớn càng khó xong việc!”
Thất hoàng tử một tay vuốt cằm, lời nói thấm thía: “Ta xem cũng thấy nghẹn khuất, phụ hoàng trực tiếp chiếu theo tổ chế lập thái tử không phải được rồi sao? Nhị tỷ có năng lực như vậy, còn có cái gì phải xoi mói?”
Ngũ hoàng tử liếc xéo hắn: “Đây không phải chuyện chúng ta có khả năng can dự, hôm nay thương nghị một chút, lúc này chúng ta nên cùng thượng tấu hay là cùng nhau từ chối?”
Mấy hoàng tước không lớn tiếng, thế nhưng cự ly gần Cố Sanh ở phía sau bức rèm che vẫn nghe được rõ ràng.
Bọn họ đang thương nghị chuyện của Giang Hàm.
Trong lòng từng chút rối loạn, trêи tay đánh sai bao nhiêu âm điệu cũng may tâm tư của mấy hoàng tước cũng không đặt trêи việc thưởng nhạc.
Cố Sanh vẫn cách bức rèm quan sát sắc mặt Giang Trầm Nguyệt.
Thật ra thần sắc vẫn không khác lúc nhỏ cho lắm, trêи chính sự rất ít chủ động đưa ra ý kiến, nét mặt cũng không toát ra bất luận gợn sóng gì.
Dù sao cũng là cùng nhau lớn lên, Cố Sanh có thể nhận Giang Trầm Nguyệt có tâm tình gì đó đang ẩn dấu.
Trong lúc nói chuyện tựa hồ cũng có ý thúc đẩy nhị hoàng nữ kế vị.
Cố Sanh nỗi lòng bề bộn, trong đầu quanh quẩn đánh giá của Giang Trầm Nguyệt đối với Giang Hàm — “rất cố chấp”, “Trung hiếu nhân nghĩa không thể quên được”, “Thủ đoạn cực đoạn”….
Cố Sanh Cố Sanh nhắm mắt lại, trong lòng một trận kinh hoảng
Không sai, không sai…. Giang Hàm xác thực là người như vậy, kiếp trước cũng như vậy.
Cách trận hạo kiếp đó chỉ còn lại hai năm, kiếp này đại hoàng tử bởi vì hãm hại Trang phi mà chịu tội, ở vào hạ phong, mà nguy cơ chân chính đối với Giang Hàm —
Cố Sanh giương mắt nhìn lại: Giờ phút này, Giang Trầm Nguyệt quả nhiên là không có nửa phần ý nghĩ tranh đoạt ngôi vị, có thể vẫn như thế không thay đổi sao?
Không bao lâu, ba người bên kia đã thương định ra kết quả —” Thống nhất từ chối”
Cố Sanh khẽ nhíu mày, Giang Hàm khó tránh sẽ đau lòng thất vọng đối với quyết định này.
Thương nghị xong chuyện quan trọng, ngũ hoàng tử chuyển đề tài, nhắc đến một việc khác: “Được rồi, thượng tuần tháng sau Thạc Quân của Tây Cương sẽ đến Đại Hạ hòa thân!”
Thất hoàng tử kéo khóe miệng: “Chuyện này ta đã sớm biết, Ngũ ca nói lời này, là nhắc nhở chúng ta đừng tranh giành? Nhưng ta nghe nói vị Thạc Quân kia là muốn tự mình tuyển chọn hoàng tước a! Không phải mấy người chúng ta tranh thủ, mà là người ta chọn chúng ta, ngài có ý kia cũng vô dụng a…”
Giang Trầm Nguyệt vô cùng kinh ngạc: “Thạc Quân đến hòa thân chọn hoàng tước?”
Ngũ hoàng tử tấm tắc, giả vờ thần bí thấp giọng nói: “Không thể như vậy sao? Vị Thạc Quân này địa vị cũng không nhỏ….”
Giang Trầm Nguyệt hiếu kỳ nói: “Là công chúa hay là hoàng tử?”
Thất hoàng tử nói tiếp: “Là một công chúa.”
Ngũ hoàng tử phất tay, ý bảo hai người đừng đánh gãy hắn, tiếp tục nghiêm trang nói: “Ta cho các ngươi biết, mỹ nhân kia là đỉnh đỉnh đại danh “Thiên hạ đệ nhất công chúa”!”
Giang Trầm Nguyệt nghe vậy nhướng mày, vội vàng nhắc nhở Ngũ ca: “Không thể nào, “Thiên hạ đệ nhất công chúa” Không phải cửu hoàng muội của ngươi sao?”
Thất hoàng tử bật cười, phun nước lên bàn trà.
Ngũ hoàng tử nhếch miệng ha ha cười nói: “Ôi chao đúng vậy! Đệ nhất công chúa là lão Cửu của chúng ta, vậy nàng ấy là gì, hình như là đệ nhất…..”
Giang Trầm Nguyệt nói tiếp: “Thạc Quân?”
Ngũ hoàng tử lúc này mới chụp bàn cười nói: “Đúng đúng! Là thiên hạ đệ nhất Thạc Quân!”
Cửu Điện Hạ Thân là thiên hạ đệ nhất công chúa lúc này mới thoả mãn gật đầu mỉm cười.
Cố Sanh ở phía sau bức rèm bị bọn họ một trận ầm ĩ, nhất thời cũng nhịn không được cười ra tiếng, lo lắng trong lòng tản đi một chút.
Lại nghe ngũ hoàng tử tiếp tục nói: “Lại nói, các ngươi đều đã cưới chính phi, chỉ còn trong phủ ta vẫn bỏ trống vị trí này, năm kia xin ban hôn còn bị thiên kim của Tôn các lão khước từ….. Lần này công chúa đến hòa thân, các ngươi nói như thế nào cũng chừa chút mặt mũi cho ngũ ca!”
Thất hoàng tử nhún nhún vai: “Ta dù sao thì cũng không có hứng thú, cưới một thiên hạ đệ nhất trở về, cung phụng không nổi. Ngươi muốn thì nói với lão Cửu, nàng mới là uy hϊế͙p͙ lớn nhất của ngươi.”
Giang Trầm Nguyệt cười một tiếng: “Uy hϊế͙p͙? Cũng không phải hoàng tử, ngươi phí tâm cái gì?”
Ngũ hoàng tử tức giận trừng nàng một cái: “Ngươi đừng khiêm nhường nữa, phàm là Thạc Quân bất kể là nam hay nữ, ngươi chính là uy hϊế͙p͙ lớn nhất của ngũ ca!”
Nghe vậy, Cố Sanh ở phía sau bức rèm chợt dừng tay, trong đầu hỗn độn — công chúa hòa thân của Tây Cương?
Hình như là vương phi kiếp trước của Giang Trầm Nguyệt…….