Nắng ấm của mùa xuân tràn lên từ phía Đông, tự Bắc Sơn mà lên, kim quang chiếu xuống, dường như nhiễm một tia chiến hỏa rất nhỏ trêи khóe mắt của hai vị hoàng tước, hết sức căng thẳng.
Cố Sanh nghe ra Giang Hàm ngữ khí bất thiện, bước lên phía trước, tách ra cự ly giữa hai người, tránh cho hai bên xung đột.
Cửu Điện Hạ sắc mặt trái lại không hề chuyển biến, chỉ nhàn nhạt trả lời: “Ta ứng phó được, trái lại tai họa Giang Nam trêи đầu nhị tỷ còn chưa bình định, còn phải tốn nhiều tâm tư một chút.”
Giang Hàm mắt phượng khẽ chuyển, nàng xưa nay đối với độ nhạy cảm của cửu hoàng muội vô cùng quan tâm, nghe nói lời ấy trong lòng lập tức dâng lên cảnh giác, chắp tay đi tới bên cạnh Giang Trầm Nguyệt, sóng vai đi lên bắc lộ.
Hai người đi ở phía trước đội ngũ, Giang Hàm mở miệng trước: “Tình hình bệnh dịch hai tháng trước cũng đã khống chế xong, tại sao lại nói là tai họa chưa bình định?”
Cửu Điện Hạ nghiêng đầu nhìn Giang Hàm một cái, thấy nàng dáng vẻ tiều tụy, lúc này mơ hồ phiếm vẻ xanh tím, trong lòng không khỏi dâng lên thương hại, dự định cố ý tránh nói về Cố Sanh.
Thái độ của người thắng đối với kẻ bại, bất luận là đồng tình hay áp bách, cũng không làm người ta thư thái, không bằng tránh đi.
Chuyển sang nói đến tai ương của Giang Nam.
“Tình hình bệnh dịch tuy đã khống chế, nhưng việc cấp bách là tiền của triều đình có thể thẳng đường chảy vào trong tay bách tính hay không, Huyện lệnh hai huyện Kim Lăng Dương Châu nhiều năm không điều nhiệm, nhị tỷ sao không điều tra xem hư thực tình hình dịch bệnh nơi này, đề phòng quan thân cấu kết tham ô báo cáo khống.”
Giang Hàm nghe vậy mắt phượng khẽ liễm, khóe mắt nhìn về phía Giang Trầm Nguyệt.
Trong lòng không khỏi khả nghi: lẽ nào Giang Trầm Nguyệt âm thầm điều tra những khoản diêm thương thuỷ vận của Giang Nam những năm gần đây?
Nói “quan thân cấu kết”, lẽ nào là âm thầm ám chỉ nàng cấu kết với quan lại Giang Nam?
Giang Hàm âm thầm xiết chặt nắm tay, đôi mắt đạm kim sắc chưa lui trĩ khí trước mắt, vẫn như lúc nhỏ trong suốt không gợn sóng, nhưng lời nói ra lại chữ chữ như đao.
Mao đầu tiểu tử chưa hiểu thế sự, có tư cách gì nói bóng nói gió nàng, khoa tay múa chân?
Giang Hàm nếu có vận thế sinh ra đã quý vì siêu phẩm như vậy, sao còn phải không tiếc danh tiếng, cấu kết quan viên nội ngoại triều đình các nơi?
Quân vương bất công không trọng hiền tài, từ xưa không ít, hôm nay phiên vương không phong đất, không binh quyền, tất cả cơ sở đều do bản thân Giang Hàm một tay gây dựng.
Nàng hi sinh tất cả đều là vì không muốn giang sơn rơi vào tay kẻ ngu ngốc như đại hoàng tử, để tránh lê dân ngày sau chịu khổ.
Nghĩ đến điểm ấy, Giang Hàm hòa hoãn sắc mặt, đạm nhiên đáp: “Ngươi nói không sai, là nên thị sát, chờ ta lần này trở về…”
“Nhị tỷ sợ là từ lâu đã điều tra rồi đi?” Giang Trầm Nguyệt hơi nhíu mày, hiển nhiên là nhìn ra ý từ chối của Giang Hàm, ngữ khí không khỏi có oán giận: “Nếu thiên tai trong vòng nửa tháng không bình ổn, trong năm tất có khởi nghĩa, nếu kéo đến lúc đó, nhị tỷ vẫn nên sớm huấn luyện thủy sư, gia cố chiến thuyền đi. Dù sao binh binh không thạo thuỷ chiến, từ xưa kế sách bình định Giang Nam là tránh dùng bộ binh, xây dựng thủy lực mới có thể thành sự, đừng gây ra thảm trạng thương vong mấy Việt Naạn như lần đánh Phù Tang nữa.”
Lời vừa nói ra, khóe miệng Giang Hàm lập tức trầm xuống, nhíu mày thấp trách mắng: “Hồ ngôn loạn ngữ! Hôm nay hôm nay đã có gia thất, nói chuyện dĩ nhiên nên trầm ổn một ít, để tránh họa là từ ở miệng mà ra, liên luỵ người nhà.”
Cửu Điện Hạ hừ lạnh một tiếng: “Có phải hồ ngôn loạn ngữ hay không, tạm thời yên lặng xem biến, nhị tỷ cũng không cần phải luôn nhớ thương “người nhà” của ta, phải làm làm lo cho chính sự — Giang Nam phồn vinh thiên hạ đều biết, bao năm qua kẻ sĩ khoa khảo điều xuất từ đó, nếu nhị tỷ phá hỏng khối phong thuỷ bảo địa này, là tội làm lung lay gốc rễ quốc gia.”
Giang Hàm nghe lời này, trong mắt phượng tức giận lan tràn, đè nặng giọng nói: “Cổ kim quốc kế sung túc, không phải Đại Hạ ta nghèo túng! Chỉ là một trận ôn dịch, cho thù thật sự dẫn phát khởi nghĩa, với vương triều lớn mạnh của chúng ta, bất quá là rung động một cành cây mà thôi, không cần lo sợ không yên như vậy?”
Đôi mắt hoa đào của Giang Trầm Nguyệt hiếm khi đứng đắn nhìn Giang Hàm, nghiêm mặt nói: “Lấy dân làm gốc, dân tốt thì nước mới an. Cổ kim luận căn cơ của quốc gia, cho đến bây giờ điều không phải là sự sung túc của quốc khố, mà là dân tâm. Lương thực chính là dân tâm, chúng ta ít nhất cũng phải để cho bọn họ có thể sống được. Nhị tỷ, Giang Nam một tỉnh thuế má chiếm bảy phần của cả nước, một khi nguồn thuế cung cấp nuôi dưỡng triều đình, cung cấp nuôi dưỡng dân chúng không chống đỡ được nữa, vậy người nắm giữ giang sơn là ai, còn có ai quan tâm? Còn có ai muốn ủng hộ? Một khi mất dân tâm, can hoa bốn phía, ngươi muốn dựa vào chính mình cùng mấy quan viên thương nghiệp đến xoay chuyển tình thế sao?”
Giang Hàm chẳng đáng lắc đầu mỉm cười: “A Cửu a, ngươi từ nhỏ đã ở trong thâm cung, được che chở trong tay thị tỳ, chỉ có thể từ trêи sách tiếp thu chút lý luận trị quốc phiến diện, nhưng những lý luận này phải kết hợp tình hình thực tế, không thể cứng nhắc. Sau này a, ngươi vẫn lên xuất kinh ban sai nhiều một chút, mở rộng kiến thức một chút. Đừng suốt ngày lý luận suông, buồn lo vô cớ!”
Lời này nói rõ ràng khó nghe.
Giang Trầm Nguyệt xác thực từ nhỏ trói buộc trong thâm cung, được các thị tỳ dốt đặc cán mai vờn quanh, nhưng bởi vì tư duy của nàng khác hẳn với thường nhân, nhưng tầm nhìn thật ra cũng không thiển cận.
Nếu nó là lý luận suông, Cửu Điện Hạ xác thực cũng không thể phản bác — sinh ra trong thái bình thịnh thế, phía trêи một đống huynh tỷ, cơ hội thể nghiệm thực tế cũng không đến nàng a!
Nhị tỷ đây là quan báo tư thù, không bản lĩnh tranh giành thư đồng ngốc, liền dùng cách này công kϊƈɦ!
Cửu Điện Hạ tức giận! Trông mong nhìn Giang Hàm, bĩu môi…..
Giang Hàm nhất thời có chút thất thần, khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, là đang cùng nào giận dỗi giống như lúc nhỏ, khiến nàng dường như trong nháy mắt trở lại mười năm trước.
Vẫn luôn không thể trưởng thành, còn bị nàng giáo huấn đến khóc?
Giang Hàm lập tức vãng hồi!
“Dĩ nhiên, ngươi nói cũng rất có đạo lý, nhị tỷ sẽ suy xét, lúc nào cũng sẽ cẩn thận.” Giang Hàm xấu hổ nặn ra một nụ cười ôn nhu hòa ái.
Không hài lòng nửa câu, Cửu Điện Hạ một khi tức giận, sẽ không phản ứng.
Điểm này Cố Sanh tràn đầy thể hội.
Nàng một mực ở phía sau chăm chú nhìn cử chỉ của hai người, phát hiện chỉ có Giang Hàm nói mà tiểu nhân tra trầm mặc không hé răng, Cố Sanh đã biết hỏng việc rồi!
Cố Sanh bật người tiến lên, tách ra hai người, từ trong tay áo lấy ra hoàng lê cao đã chuẩn bị gói trong giấy dầu, cười hì hì đưa cho tiểu nhân tra.
Cửu Điện Hạ liếc nhìn cao điểm trong tay Cố Sanh, tựa hồ nghĩ ra chủ ý để trả thù nhị tỷ, ánh mắt đạm kim sắc lập tức tà tà nheo lại.
Nghiêng đầu, dường như làm nũng mà hé miệng với Cố Sanh, muốn ái phi đút.
Khuôn mặt Cố Sanh nhất thời đen đi, trong nháy mắt cảm giác Giang Hàm đột nhiên bắn ra vạn vạn lợi kiếm, đều có thể nghe thấy tiếng răng rắc do Giang Hàm xiết chặt nắm tay.
Giang Hàm cưỡng chế oán hận, cúi đầu.
Cố Sanh hôm nay đã là vương phi của nha đầu này, dù cho phu thê người ta miệng đối miệng đút cao điểm, nàng cũng chỉ có thể chịu đựng.
Chỉ ngóng trông sớm ngày thượng vị, thay Cố Sanh giải vây, làm cho nàng ấy trở lại bên cạnh nàng.
Cơn giận này Giang Hàm phải nuốt xuống phía dưới, nhưng A Na Nhĩ ở phía sau lại không có độ lượng này, lập tức đuổi theo đến!
Hai vị hoàng tước đồng thời cảnh giác quay đầu lại, nhìn về phía A Na Nhĩ đột nhiên xông đến.
Vẫn là Giang Hàm “đa mưu túc trí” kéo cánh tay Cố Sanh, tránh được “Công kϊƈɦ” Của A Na Nhĩ.
Cố Sanh nhìn thấy Cửu Điện Hạ bị A Na Nhĩ “Chiếm lấy”, vô thức muốn giãy khỏi Giang Hàm, chợt nghe đối phương bám vào bên tai nhỏ giọng nói: “Theo ý nàng đi, nếu như A Na Nhĩ gả vào lạc thân vương phủ, cũng giảm cho ngươi không ít gánh nặng.”
Mắt phượng trong lòng lộp bộp, quay đầu lại, đối diện đôi mắt phượng tràn đầy tưởng niệm kia.
Song đồng đen kịt như mực phản chiếu thân ảnh của nàng, tràn đầy nhớ nhung lúc cửu biệt tương phùng, rồi lại dường như cách xa thiên sơn vạn thủy.
“Điện hạ.” Cố Sanh hổ thẹn cúi đầu: “Ta không có gánh nặng gì, hy vọng ngài cũng có thể buông xuống.”
Giang Hàm gật đầu: “Ngươi không cần lo lắng thay ta.”
Mắt thấy sắp đến lối rẽ, Giang Hàm liếc mắ nhìn Hi phi ở phía sau một cái.
Thấy nàng vẫn chuyên chú nhìn bóng lưng của Giang Trầm Nguyệt, trong lòng suy nghĩ một chút, liền nói với Cố Sanh: “Bát muội đã suy đoán ra chuyện của Tân La, hôm nay bị nhốt ở trong cung, suốt ngày lễ Phật chép kinh, lúc ngươi nhàn hạ thì thường vào cung khuyên nhủ nàng đi.”
Cố Sanh gật đầu.
Khóe mắt của Giang Hàm lại quét về phía Hi phi, do dự chốc lát, vẫn thấp giọng căn dặn: “Cũng dẫn theo A Cửu.”
Cố Sanh ngây ngẩn, thần sắc có vẻ khó xử.
Cách thời giạn Giang Trầm Nguyệt bởi vì Hi phi mà bị giáng tội chỉ còn lại hơn một năm, Cố Sanh sắp tới một mực cực lực hạn chế Cửu Điện Hạ tiếp xúc với người trong cung.
Vài lần đề cập chuyện thăm Bát Công Chúa, đều bị Cố Sanh mượn cớ ngăn cản.
Tuy rằng nàng cũng rất muốn thăm Giang Ngữ San, nhưng một năm ngắn ngủi này sẽ liên quan đến một hạo kiếp lớn nhất trong nhân sinh của Cửu Điện Hạ, nàng không thể không phòng.
Nhưng lúc này Giang Hàm tự mình mở miệng Cố Sanh thực sự nói không nên lời dối trá qua loa tắc trách, do dự chốc lát vẫn gian nan gật đầu đáp ứng.
Bên kia, A Na Nhĩ vẫn giống như da trâu treo trêи cổ Giang Trầm Nguyệt.
Sau một trăm vứt A Na Nhĩ ra, Cửu Điện Hạ đưa tay muốn kéo Cố Sanh trở về.
Trước khi ly biệt, Hi phi đến bên cạnh Giang Hàm, lại đầy chờ mong chúc phúc Cố Sanh, muốn nàng lúc nhàn hạ vào cung thăm mình.
Hai đội nhân mã từ đó chia ra săn bắn.
Cố Sanh lần đầu tham dự săn bắn, vừa vào cánh rừng đã vội vàng cài nõ, nâng cánh tay, cảnh giác quan sát bốn phía.
Con mồi đã được binh sĩ đuổi vào bãi săn phương viên mười dặm, vô cùng dày đặc, không được vài bước thì có thể thấy thỏ rừng rất lớn đang phi lủi trong bụi cỏ, nhìn có vẻ rất dễ bắn trúng.
Chúng cứ như vậy lừa gạt mất năm mũi tên của Cố Sanh….
Để A Na Nhĩ cười muốn chết, Cố Sanh liên tiếp năm phát, toàn bộ bắn trượt.
Rõ ràng giờ khắc này còn thấy con thỏ xám đang chạy tán loạn, đợi cho nàng giương nõ nhắm thẳng, lúc ấn chốt, hưu một tiếng! Mũi tên liền cắm vào trong đất……
Thỏ rừng dường như hư không tiêu thất, thoăn thoắt đào thoát!
Cố Sanh có một loại cảm giác vô lực giống như tay không bắt cá!
Trong nháy mắt, trêи lưng ngựa của A Na Nhĩ đã treo hai con thỏ rừng, vẻ mặt dào dạt đắc ý nhướng mày thị uy với Cố Sanh.
Cố Sanh lập tức nháy mắt với Cửu Điện Hạ, ý bảo tiểu nhân tra cũng lập tức treo vài con mồi lên lưng ngựa của nàng, đừng chỉ lo tìm lợn sữa! Cũng phải quan tâm đến mặt mũi!
A Na Nhĩ nhìn thấy Giang Trầm Nguyệt chậm chạp không giương cung, cho rằng người Trung Nguyên cũng không thiện cưỡi ngựa bắn cung, lập tức nhiệt tình bỏ thỏ rừng của mình đã bắn trúng xuống, thúc ngựa đến bên cạnh Cửu Điện Hạ, đưa con thỏ ra, chớp đôi mắt hỏi.” Ngươi cũng không biết bắn cung? Thỏ này ngươi cầm đi, sau này, để ta dạy ngươi cưỡi ngựa bắn cung!”
Cửu Điện Hạ lặng lẽ liếc mắt, dùng ánh mắt “ngồi hóng mát mà đợi đi” nhìn A Na Nhĩ một cái, cự tuyệt chấp nhận bố thí.
A Na Nhĩ cho rằng siêu phẩm hoàng tước là “Mặc cảm xấu hổ nhận lấy”, liền không cưỡng cầu nữa, chuyển sang vô cùng chăm chú dạy Cửu Điện Hạ làm sao giương cung cài tên…
Cho đến lúc mặt trời lặn, Cửu Điện Hạ cũng không giương cung, mà chỉ tự mình xuống ngựa, tay không đào hai hang lợn rừng, bắt sáu con lợn sữa treo lên ngựa.
Nhìn Tây Cương công chúa vẻ mặt đồng tình, Cố Sanh không mặt mũi nào đối mặt với phụ lão Giang Đông.
Sau khi Tiểu nhân tra lên ngựa còn kϊƈɦ động hỏi bên tai Cố Sanh: “Nàng muốn ăn da giòn chấm tương, hay là huân khói?”
Cố Sanh che mặt nhỏ giọng trả lời: “Hay là lợn sữa da giòn thái lát đi, vi thần đã lường trước nên đã mang theo tương chấm rồi!”
Trước khi Xuất hành đã đoán trước tiểu nhân tra muốn ăn lợn sữa quay, nên trong hành lý của Cố Sanh đã mang theo hơn mười loại tương hương vị đặc chế!
Thân là Cửu vương phi, Cố Sanh đã không tự giác “Phu xướng phụ tùy”, có tâm linh tương thông với tiểu nhân tra.
A Na Nhĩ ở bên cạnh bị hai người không chí tiến thủ làm chấn kinh rồi, không thể để Cố Sanh ăn mòn ý chí chiến đấu của siêu phẩm hoàng tước! Nàng phải gả vào vương phủ cứu vớt Giang Trầm Nguyệt!
Đi dưới ánh tà dương quay về doanh địa, A Na Nhĩ giành nói với thái giám xét duyệt, tự thuật thành quả săn bắn trong đội của mình, cũng muốn cầu thái giám đem chiến tích “Một tiễn cũng không trúng” của Cố Sanh ghi nhận lại.
Cố Sanh nhất thời nổi trận lôi đình tiến lên lý luận.
Bên kia doanh địa, đi qua đoàn người ầm ĩ, Giang Trầm Nguyệt vẫy lui tùy tùng, bước nhanh đi vào trong trướng, một tùy tùng mặc y phục kỵ binh cũng theo đi vào, buông rèm cửa liền thấp giọng hồi bẩm: “Điện hạ, tòa nhà ở thành Đông đã trống rỗng rồi, Cố Nhiêu một đêm không về, hẳn là đã theo đại hoàng tử đến đây săn bắn.”
Trong trướng bồng mờ ảo, ánh mắt đạm kim sắc khẽ liễm: “Không nên đả thảo kinh xà, chờ đại ca động thủ trước.”