A Na Nhĩ kinh hỉ nhìn lướt qua các thị tỳ xung quanh, đắc ý hé miệng cười, nâng tay chỉnh lý mái tóc cùng y phục, hắng giọng, đầy mặt tiếu ý đuổi kịp Cửu Điện Hạ.
Rẽ vào lối đi không người giữa doanh trướng, Giang Trầm Nguyệt đứng bất động dưới một gốc cây hòe già.
A Na Nhĩ cũng dừng lại, tim đập kịch liệt, đang nghĩ ngợi có phải là vũ nghệ của nàng đã chiếm được chú ý của Cửu Điện Hạ hay không, người trước mặt liền xoay người, thẳng tắp nhìn..
A Na Nhĩ thoải mái ngẩng đầu, hé miệng cười tràn đầy tự tin: “Điện hạ là muốn nói gì với ta sao? Vì sao không ngay trước mặt mọi người đây? Ta đã nghĩ để khắp thiên hạ đều nghe được lời ngươi nói với ta!”
Cửu Điện Hạ không đáp lại, như cũ mặt không biểu tình.
Cách lối đi nhỏ, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt có thể chiếu vào.
Trong đôi mắt hoa đào kia chưa đầy ngân sắc mê hoặc của ánh trắng, sâu không thấy đáy.
Ngay lúc A Na Nhĩ hoảng thần, Giang Trầm Nguyệt bỗng nhiên nâng bàn tay hướng đến khuôn mặt của nàng.
Nhất thời, A Na Nhĩ ngừng thở!
Không khí trở nên ngột ngạt không gì sánh được, nàng gần như thở không ra hơi, khuôn mặt lập tức nóng lên, cứng nhắc nhìn bàn tay ngọc đang dần tiếp cận.
Đầu ngón tay gần như chạm đến má nàng, nhưng lại chỉ lướt qua, thẳng tắp rơi vào trêи búi tóc của nàng.
Bất ngờ không kịp đề phòng, A Na Nhĩ chỉ cảm thấy trong búi tóc có một cây trâm đột nhiên bị rút ra ngoài.
Lấy lại tinh thần, Giang Trầm Nguyệt đã thu hồi cánh tay, cúi đầu nhìn lại, trong tay nàng cầm chính là mộc trâm A Na Nhĩ dựng thẳng cắm trong búi tóc!
A Na Nhĩ trợn to đôi mắt, hậu tri hậu giác nâng tay che búi tóc của mình.
Giật mình giây lát, nàng cấp bách tiến lên, muốn đoạt lại mộc trâm bảo bối của mình — đó là “vật đính ước” Cửu Điện Hạ tặng cho nàng.
Nhưng mới vừa vươn tay, đối phương đã nhanh nhẹn nâng cánh tay tránh được.
Giang Trầm Nguyệt bới lông tìm vết nhìn về phía A Na Nhĩ, một tay nắm mộc trâm nâng lên giữa không trung, ngón cái khẽ trượt theo thân trâm, nhẹ nhàng nhấn một cái, răng rắc một tiếng, cây trâm liền bị bẻ gãy!
“Ngươi làm gì!” Tròng mắt của A Na Nhĩ đột nhiên co rút, đau đớn nhìn mộc trâm bị bẻ gãy ngay trước mắt.
Cửu Điện Hạ không né tránh nữa, thuận theo đem mộc trâm đã gãy trả lại cho nàng.
Giọng nói không một tia ôn độ nương theo ánh trăng thanh lãnh, lạnh lùng nói với A Na Nhĩ: “Còn có hai cây nữa đâu?”
A Na Nhĩ cầm lại cây trâm bị bẻ thành hai nửa, gắt gao nắm ở trong tay, đau lòng gần chết, nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu muốn khóc lóc om sòm rống to, nhưng giọng nói nháy mắt bị nước mắt ngăn lại.
Dung nhan tuyệt sắc trước mắt, đang vung lên khóe môi tựa như ác ma, hướng nàng nhẹ giọng châm biếm: “Khóc? A Na Nhĩ công chúa còn muốn khắp thiên hạ nghe những lời ta nói với ngươi không?”
A Na Nhĩ nâng cánh tay hung hăng lau nước mắt, đè nặng tiếng nói quật cường nói: “Ta muốn! Ta muốn ngươi ở trước mặt mọi người, gọi ta ái phi!”
Giang Trầm Nguyệt cười một tiếng, thúc giục: “Đừng có nằm mộng, còn có hai cây nữa? Lấy ra đây!”
A Na Nhĩ nuốt một ngụm nước bọt, tỉnh táo lại, giọng nói đông cứng trả lời: “Trâm này là ngươi tặng cho ta, chính là thuộc về ta, dựa vào cái gì ngươi muốn thì lấy lại? Ta mới không trả cho ngươi! cây bị gãy này ngươi cũng phải đền cho ta!”
Còn có hai cây trâm, được A Na Nhĩ tùy thân mang theo trong tay áo, lo lắng sẽ bị Giang Trầm Nguyệt cướp đi, cho nên nàng nói xong liền xoay người muốn chạy trốn, lại bị người phía sau bắt được cổ tay.
Giang Trầm Nguyệt nhíu mày: “Trở lại bảo Ngũ ca đền cho ngươi một rương, còn có hai cây? Đều lấy ra đi.”
Từ khi thấy A Na Nhĩ suốt ngày mang theo mấy cây mộc trâm, thư đồng ngốc sẽ không cam tâm tình nguyện bị Cửu Điện Hạ cắm mộc trâm nữa.
Mỗi lần cắm cho nàng một cây, nàng liền bĩu môi tức giận đến xoay xoay, sau lưng còn có thể âm thầm nhổ xuống.
Dẫn đến hàng tồn trữ của Cửu Điện Hạ thiếu hụt nghiêm trọng, quyết định phải thật nhanh giải quyết vấn đề A Na Nhĩ tạo thành tâm lý bài xích của Cố Sanh.
“Không nên!” A Na Nhĩ vung tay, vội vội vàng vàng tìm kiếm trêи thắt lưng, rút ra một khối kim bài ngự ban, giơ lên trước mặt Giang Trầm Nguyệt, lớn tiếng quát: “Trong lúc triều bái, bản công chúa ngang với đế cơ! Ngươi dám khi dễ ta, ta sẽ nói cho phụ hoàng ngươi biết!”
Giang Trầm Nguyệt ngây người, giả vờ chấn kinh châm chọc nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi muốn móc huyết tích tử ra nữa chứ.”
A Na Nhĩ lắc lắc kim bài, nghiêm túc bác bỏ: “Phu phụ luân lý là không thể đao kiếm tương hướng, đều là đồng lòng đối ngoại, ngươi cưới một thê tử tốt như ta, tuyệt không có hại!”
Còn mèo khen mèo dài đuôi….
Cửu Điện Hạ không dây dưa, đột nhiên quát to với A Na Nhĩ: “Thì ra ngươi giấu ở trêи người!”
A Na Nhĩ nghe vậy, vô thức bưng kín tay áo trái đang giấu mộc trâm.
Không xong! Giấu đầu lòi đuôi, trúng kế rồi!
Cử động của nàng tất cả đều rơi vào trong thiển đồng gian trá của người đối diện!
Cửu Điện Hạ xuất thủ nhanh như thiểm điện nhẹ nhàng kéo cổ tay nàng, đẩy tay áo lến, đem hai cây trâm còn lại toàn bộ rút ra.
“Buông tay!” A Na Nhĩ gần như tan vỡ, muốn đưa tay đoạt lại nhưng đã thấy đối phương nâng ngón cái, đang muốn đem hai cây trâm cùng nhau bẻ gãy!
Chỉ thoáng chốc nàng cảm thấy giống như trời sập, A Na Nhĩ không còn tâm tình tranh đoạt, bỗng nhiên ngã xuống đất, ôm chân trái của Cửu Điện Hạ, cao giọng khóc rống: “Không nên! Không nên bẻ! Van cầu ngươi trả lại cho ta….”
Cử động này thật là ngoài sở liệu, Cửu Điện Hạ cuống quít khom người, muốn đỡ nàng lên.
Vạn nhất có người đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng này, thật sự phải gánh vác tội danh khi dễ ngoại tân!
A Na Nhĩ khóc đến tối trời tối đất, ba cây trâm này nàng mỗi đêm đều đặt ở dưới gối đầu, trong mộng thường thấy Giang Trầm Nguyệt.
Nếu như mộc trâm bị bẻ gãy, nàng ngay cả mộng đẹp cũng không có nữa.
Người trước mắt, chỉ có trong mộng mới ôn nhu với nàng, nếu như không có mộng, còn có cái gì có thể trấn an khuất nhục cùng vắng vẻ ban ngày nàng phải chịu đây?
Nàng là thất công chúa rất được sủng ái của Tây Cương, chưa bao giờ chịu qua lạnh nhạt cùng trào phúng, sẽ không tự hạ thấp thân phận để thích ứng, cho nên mỗi một lần bị Giang Trầm Nguyệt sĩ nhục, đều sẽ khó chịu.
Bị người mình thích chán ghét, lừa gạt bản thân chỉ cần kiên trì không ngừng tốt với người kia, cảnh trong mơ sẽ biến thành hiện thực, tất cả vắng vẻ cùng thương tổn đều là khảo nghiệm trời cao dành cho nàng.
Cây trâm này là mối liên hệ duy nhất giữa nàng và đối phương, là bảo bối nàng trân trọng nhất.
Nghe một trận khóc hô, bọn lính bắt đầu hữu ý vô ý đi ngang qua chỗ này, phát hiện lạc thân vương đứng ở đó, dĩ nhiên không ai dám xen vào việc của người khác.
Chỉ là, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu càng lúc càng dày đặc.
A Na Nhĩ giống như một bãi bùn dán trêи đùi Cửu Điện Hạ, dưới tình thế cấp bách, Cửu Điện Hạ hoảng trương ngồi xổm xuống, đem hai cây trâm đã cong vẹo nhét vào trong tay A Na Nhĩ, từ trong tay nàng rút chân mình ra, đứng lên chạy trốn như thỏ!
A Na Nhĩ ngẩng đầu nhìn hướng bóng lưng chạy trốn của người trong lòng, nắm chặt mộc trâm trong tay, hít nước mũi, lòng chua xót tự an ủi mình: Tư thế chạy trốn của Cửu Điện Hạ thật đẹp a, một chút cũng nhìn không ra hoảng sợ.
Cố Sanh còn ngồi bên cạnh đống lửa trước doanh trướng, bưng chén đĩa cùng bình gốm, khuấy tương chấm.
Các thị tỳ ban ngày ở trong rừng hái một sọt rau dại, có người nói ăn sống rất tốt cho cơ thể.
Cố Sanh đem rau thái nhỏ trộm vào trong tương, ɭϊếʍ một ngụm, có chút vị cay nhàn nhạt, đặc biệt ngon miệng.
Không bao lâu đã nhìn thấy tiểu nhân tra chạy về phía này, hoảng trương giống như không cẩn thận làm vỡ một trăm cái bình sứ của phụ hoàng.
Tám phần là làm việc đuối lý gì rồi…..
Lúc sắp đến trước mặt Cố Sanh, Cửu Điện Hạ cũng chậm lại bước chân, khí phách mười phần ngẩng đầu ưỡn ngực, đạm nhiên tiêu sái đến bên cạnh nàng ngồi xuống: “Ta đói bụng.”
Cố Sanh buông đĩa tương trong tay, vẩy tay một cái, thị tỳ đem lợn sữa da giòn vừa thái xong đến.
Ngự trù đi theo tay nghề rất tốt, mỗi miếng thịt đều thái đến mỏng như cánh ve.
Da heo đã nhúng qua dầu, nhưng một chút vị béo cũng không có, hợp với chất thịt mềm mại, chấm thêm chút tương, cho vào trong miệng, băng giòn tiên hương.
Cố Sanh dùng đũa gắp một miếng, chấm ba phần tương, đút vào trong miệng tiểu nhân tra, cười nói: “Thế nào?”
Cửu Điện Hạ kẽo kẹt kẽo kẹt nhai nuốt, hương khí giống như tan ra trêи đầu lưỡi: “Rất ngon!”
Cố Sanh để tiểu nhân tra ăn xong một đĩa thịt heo, sau đó dùng ra dại quấn lấy da heo, ăn như vậy sẽ không dễ ngán.
Còn có quả dại.
Trêи núi quả dại đặc biệt ngọt, da mỏng hạt nhỏ còn rất tươi, bỏ vỏ cắt thành khối, chấm thêm tùng lộ cao trong cung mang đến, quả thực mỹ vị đến cực điểm!
Cảm thấy bản thân quả thực khéo tay, cho dù làm thôn phụ sơn dã cũng có thể nuôi sống tiểu nhân tra, Cố Sanh vẻ mặt đắc ý tranh công: “Điện hạ, ngài xem vi thần rất hiều huệ a? Ở trêи núi, ngày nào cũng thoải mái hơn trong cung.”
Cửu Điện Hạ đang ăn ngon miệng, lập tức bật cười.
Cố Sanh bĩu môi: “Ngài cười cái gì!”
Cửu Điện Hạ vội vàng thái độ đoan chính: “Không, ta cũng vừa muốn khen nàng hiền huệ, đáng tiếc để ái phi giành trước rồi.”
Cố Sanh: “…..”
Đây không phải chê cười nàng tự khen mình sao! Cao điểm sau bữa ăn sẽ không có nữa!
Chợt nhớ đến lời đồn đãi từ nam doanh, Cố Sanh có chút nghi hoặc nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ, các nàng nói Thừa An Vương nhiễm bệnh, buổi chiều đến sẽ không rời giường, có người nói đau đến khóc rống chảy nước mắt, là thật sao?”
Cửu Điện Hạ nghe vậy tiếu ý trầm xuống, đôi mắt buông xuống thản nhiên nói: “Không có việc gì, chờ mấy ngày nữa thì tốt rồi.”
Cố Sanh càng thêm nghi hoặc, thật ra lời đồn là “Đại hoàng tử sáng sớm đến Bắc Sơn tìm Cửu Điện Hạ một chuyến, sau khi trở về, cả người liền bất ổn, đần độn, hỏi cũng hỏi không ra nguyên cớ.”
Có người suy đoán, chỉ sợ là hai hoàng tước sáng sớm xảy ra tranh chấp gì đó, nên đã động thủ.
Nhưng trêи người đại hoàng tử cũng không có vết thương, người lại giống như đã trúng hơn mười đao, chỉ còn nửa hơi thở, rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Cửu Điện Hạ đêm qua còn nói muốn tặng nàng một “lễ vật lớn”, hôm nay đại hoàng tử lại thành như vậy, trong đó có liên quan gì không? Thực sự khiến Cố Sanh hiếu kỳ.
Có thể thấy được Cửu Điện Hạ không muốn đàm luận, Cố Sanh cũng chỉ đành buông tha.
Sau đó mấy ngày, Cố Sanh thật đúng là nhận được một “lễ vật lớn”, — A Na Nhĩ không hề dây dưa Cửu Điện Hạ nữa!
Chẳng biết xảy ra chuyện gì, Cố Sanh phát hiện Tây Cương công chúa liên tiếp mấy ngày đều uể oải không phấn chấn.
A Na Nhĩ như cũ cường ngạnh theo Cửu Điện Hạ cùng nhau săn bắn, nhưng lại yên lặng không lên tiếng, mộc trâm chướng mắt mấy ngày liền đều cắm trêи đầu hôm nay cũng không thấy.
Lẽ nào là nguy hiểm tự nhiên giải trừ rồi?
Cố Sanh vui không tự kìm hãm được, nói không chừng là thái độ của Cửu Điện Hạ đối với A Na Nhĩ chênh lệch quá lớn so với kiếp trước, Tây Cương công chúa người ta không muốn hầu hạ nữa.
Liên tiếp mấy ngày A Na Nhĩ không nghiêm mặt đến tranh thủ quan tâm của Cửu Điện Hạ nữa, trong lòng nghẹn lấy uất giận, kiên quyết khống chế ái mộ trong lòng, muốn thể hiện một chút cốt khí.
Nhưng Cửu Điện Hạ lại không hiển lộ nửa phần hổ thẹn cùng hối hận, không bị A Na Nhĩ “chỉ đạo Cưỡi ngựa bắn cung” nữa, trái lại du ngoạn càng thêm vui sướиɠ, hoàn toàn xem nàng như không khí.
Uể oải!
A Na Nhĩ thất bại nghiêm trọng, vô thức bắt đầu chú ý Cố Sanh, muốn biết nàng ta rốt cục làm sao chiếm được tâm của siêu phẩm hoàng tước, lại thực sự tìm không ra nàng ta có cái gì đặc sắc không giống người thường.
Thẳng đến một ngày trước khi săn bắn kết thúc, doanh địa tổng kết ban thưởng, A Na Nhĩ rốt cục gặp gỡ cảnh tượng không giống tầm thường — A Na Nhĩ cùng Cố Sanh đều đứng trong đội ngũ quân quý hoàng thất, cách nhau không đến hai thước.
Ban thưởng kết thúc, lúc về doanh tan cuộc, khóe mắt của A Na Nhĩ chợt thấy một thân ảnh xa lạ tiến đến, quay đầu, chỉ thấy người đó nâng tay vỗ vai Cố Sanh.
A Na Nhĩ tinh tế nhìn lại, đây không phải nhị hoàng nữ sao?
Ngay sau đó, chỉ thấy người đó ở bên tai Cố Sanh thấp giọng nói gì đó, hai người liền một trước một sau đi đến bìa rừng cách đó không xa.
A Na Nhĩ cũng tốt hiếu kỳ đi theo, trốn ở sau đại thụ, ở rất xa nhìn lén.
Cố Sanh có vẻ vô cùng kinh ngạc: “Điện hạ? Có việc sao?”
Giang Hàm đạm đạm nhất tiếu, nâng tay từ trong tay áo xuất ra một chuỗi vòng tay bạch sắc, đưa đến trước mặt Cố Sanh, ôn nhu nói: “Đây là dùng sừng hươu mài thành vòng tay, nghe nói có thể trừ tà, mấy ngày nay sau khi săn bắn quay về doanh trướng, ta nhàn rỗi nên làm cho ngươi một cái.”
Cố Sanh vô cùng kinh ngạc nhìn vòng tay, chỉ thấy mỗi một hạt châu đều rất no đủ, kϊƈɦ cỡ đồng đều.
Cái này phải phí bao nhiêu tâm tư mới có thể mài như vậy như vậy?
“Điện hạ…..” Cố Sanh nhíu mày lui ra phía sau: “Thứ này quá quý trọng, ta không thể nhận.”
Giang Hàm lặng lẽ nhìn nàng chốc lát, nhàn nhạt cười nói: “Mà thôi, không thích thì ném đi, bất quá….. Ngươi có thể đeo một lát hay không, để ta xem nó rốt cuộc là dáng vẻ gì?”
Cố Sanh xấu hổ cúi đầu, do dự chốc lát, nói không nên lời khước từ, liền gật đầu lập tức đưa tay muốn tiếp nhận vòng tay, thay Giang Hàm đeo thử một lát, nhưng lại bị đối phương nắm lấy cổ tay.
“Ta mang vào cho ngươi.”
Lúc nhìn thấy nhị hoàng nữ nắm tay phải của Cố Sanh, A Na Nhĩ đang nhìn lén bỗng nhiên cảm thấy một cổ chiến đấu tin tức tố như đã từng quen biết đột nhiên tăng vọt!
Kϊƈɦ thích nàng cả người tê dại, tuyến thể sau cổ gần như nổi lên phản ứng!
A Na Nhĩ vô cùng kinh ngạc xoay người, trong lòng nhất thời lộp bộp.
Giang Trầm Nguyệt đứng sau lưng nàng cách đó không xa. khẽ nghiêng đầu, thẳng tắp chăm chú nhìn hai người nắm kéo ở xa xa.
Ánh mắt đạm kim sắc tựa như báo săn, hiện lên một tia hàn ý vô cơ chất khiến kẻ khác khϊế͙p͙ đảm.
A Na Nhĩ nuốt một ngụm nước bọt, cứng nhắc quay đầu lại, chỉ thấy Cố Sanh đã đeo vòng tay của nhị hoàng nữ.