A Na Nhĩ chống thân thể muốn đứng lên, đầu gối lại bị một trận đau đớn chấn động đến nàng không có khí lực, chỉ đành nhận mệnh ngồi trêи sàn nhà.
Quang mang của Cung đăng bát giác chiếu lên lưng Giang Trầm Nguyệt, vừa vặn vừa vặn ngồi trong chiếc bóng kéo dài, đôi mắt hổ phách ở trong bóng tối vẫn lưu chuyển lấy trạch thanh lượng.
Nàng khẩn cấp nói: “Phụ vương ta nói, chỉ cần ngươi đồng ý cưới ta, mười vạn thiết kỵ của Tây Cương đều sẽ trở thành hậu thuẫn của ngươi, Hoàng Thượng cũng nói đại thần trong triều có thành kiến với huyết thống của ngươi, ta có thể….”
“Không cần.” Cửu Điện Hạ xoay người, chỉnh lại vạt áo, liền nhấc chân dài lách qua bình phong, chỉ để lại một câu: “Đây là một lần cuối cùng, xin công chúa tự trọng, đừng để bản thân trở thành tội nhân của Tây Cương.”
Ngực A Na Nhĩ cứng lại, đây là đang uy hϊế͙p͙ nàng sao?
Không tiếc đối địch cùng Tây Cương, cũng không chịu cưới nàng sao?
“Ngươi rốt cục vì sao lại không cần ta!” A Na Nhĩ đầy mặt thống khổ chất vấn: “Chỉ bởi vì lần đầu gặp mặt ta chọc giận ngươi không vui sao? Ta thực sự rất thích ngươi, ta biết ngươi cảm thấy ta tính tình ngang ngược, nhưng ta có thể sửa!”
Không đợi nàng nói cho hết lời, bức rèm đã bị vén lên, Cửu Điện Hạ cũng không quay đầu lại mà rời khỏi.
Trong phòng ngủ trống trải, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở tuyệt vọng của A Na Nhĩ.
Chờ người đi rồi, thị tỳ canh giữ ngoài cửa liền chạy ào chạy vào gian phòng.
Nhìn thấy công chúa quỳ trêи mặt đất không ngừng nức nở, nàng vội vàng tiến lên đỡ lấy.
Xem ra sợ là không thành sự rồi, thị tỳ không dám hỏi nhiều, vội vã gọi bộ liễn đến, nâng chủ tử quay về tẩm cung.
* * * * * * * * *
Sau khi tiếng mõ canh hai qua đi, ban đêm càng thêm gian nan khó qua.
Nội ngoại tiểu viện của Cố Sanh đèn đuốc sáng trưng.
Rất sợ Cửu Điện Hạ trở về trễ, cho rằng nàng ngủ lại trong cung nên không đến, Cố Sanh liền sai người đem đèn một đường thắp đến chính viện.
Nước trà trêи bàn đã lạnh đổi rồi lại đổi, đổi xong lại lạnh, sau khi Thạch Lựu dâng trà mới, rốt cục nhìn thấy một tiểu thái giám chạy vào, đứng ngoài bình phong khắc hoa hải đường hướng vương phi khom người bẩm báo: “Điện hạ trở về!”
Cố Sanh lúc này mới kéo miệng cười, vô thức muốn đứng lên nghênh tiếp, lại lo lắng bị tiểu nhân tra trách cứ, chỉ đành ngồi trở lại trêи giường chờ đợi.
Cửu Điện Hạ còn chưa thay chế phục, liền bước nhanh đến Thiên Thủy Các, xoay người lướt qua hành lang cửu khúc, thẳng đến phòng ngủ của Cố Sanh.
Thân thủ quá nhanh, dẫn đến một đám tùy tùng giống như chó rượt không đuổi theo kịp. Một đám người cầm đèn lồng từ hành lang nhanh chân đuổi theo, một đường đuổi theo lạc thân vương đang đi tìm vương phi, hơi ngắn hơi dài tức giận kêu la: “Điện hạ chậm một chút đi! Cẩn thận trượt chân!”
Trong phòng Cố Sanh ngọn đèn sáng đến làm cho người ta không mở mắt ra được, đây quả thực là muốn thắp sáng toàn bộ đêm tối của kinh thành, rất sợ Cửu Điện Hạ tìm không được đường về nhà.
Nhìn thấy Cửu Điện Hạ dáng người cao ngất tiêu sái vào phòng ngủ, Cố Sanh thở dài một hơi cũng may không uống say.
Cho tùy tùng rời khỏi, nàng vươn tay với Giang Trầm Nguyệt: “Điện hạ trở về.”
Cửu Điện Hạ tiến lên nắm tay nàng, ngồi vào bên giường, đem nàng ôm vào trong lòng.
Sườn mặt Cố Sanh dán trong ngực Cửu Điện Hạ, tuyến thể sau cổ lập tức cảm giác được một cổ tin tức tố xa lạ hương vị ngọt ngào, trong lòng nhất thời trầm xuống.
Là hương thơm của A Na Nhĩ?
Cố Sanh cố gắng trấn định ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi: “A Na Nhĩ lại quấn quít lấy ngài?”
Cửu Điện Hạ thở dài một tiếng, trong cổ họng khàn khàn, hiển nhiên là không mấy vui vẻ, sợ là chịu ủy khuất gì rồi.
Cố Sanh chau mày, cấp cấp hỏi: “Có phải Thánh thượng muốn bức ngài nạp Tây Cương công chúa hay không?”
Cửu Điện Hạ tức giận đem chuyện phụ hoàng mặc kệ quốc vương Tây Cương chuốc rượu nàng nói ra, hai cái lỗ tai thỉnh thoảng kϊƈɦ động đến run rẩy.
Cố Sanh nghe được nổi trận lôi đình, Tây Cương công chúa kia tuổi còn nhỏ, cư nhiên vì đạt được mục đích sử xuất thủ đoạn như vậy: “Thực sự là vô sỉ đến cực điểm!”
Nhìn thấy Cửu Điện Hạ có vẻ không vui, Cố Sanh vội vàng nâng tay nhéo cái lỗ tai bất an của nàng, ôn nhu dỗ dành: “Điện hạ đừng nóng giận nữa, nếu bệ hạ không bức bách ngươi, chúng ta sau này thấy nàng thì đi đường vòng là được, nàng có thể ở Trung Nguyên bao lâu?”
Cửu Điện Hạ vẻ mặt chán nản, đại khái là lần đầu bị phụ hoàng lừa dối, tâm tình nhất thời không thể bình thản, Cố Sanh chỉ đành dỗ dành: “Đêm nay để ngài ngủ lại chỗ của vi thần, có được hay không?”
Tiểu nhân tra lập tức gật đầu, chậm chạp chui vào trong chăn của Cố Sanh.
Tu dưỡng hơn mười ngày, chân, thắt lưng của Cố Sanh đã không đau đớn như trước đó, cự ly gần như vậy tựa vào ái nhân đã tiêu ký nàng, chiều sâu tuyến thể của nàng theo bản năng lại bắt đầu rục rịch….
Cố Sanh đỏ mặt cắn môi, mạnh mẽ ép chặt thân thể, rất sợ tin tức tố tràn ra, bức điên tiểu nhân tra.
Trêи người Cửu Điện Hạ còn lưu lại tin tức tố của một người khác, bất đồng với hai thông phòng thị tỳ bình thường trong phủ.
Cố Sanh có thể cảm giác được, tin tức tố của A Na Nhĩ tượng tự như nàng, ngọt đến có thể khiến bất luận Tước Quý nào phát cuồng.
Trong lòng có chút lo lắng, đè nặng tiếng nói nhỏ giọng dò hỏi: “Điện hạ, hương thơm của A Na Nhĩ rất ngọt đi?”
Cửu Điện Hạ gật đầu: “Ân.”
Cố Sanh vô thố trợn to đôi mắt, tiểu nhân tra cư nhiên không chút che giấu mà thừa nhận rồi!
Phu quân quá mức thành thực thật ra là một chuyện rất đả thương người, lời nói dối thiện ý có đôi khi vẫn rất cần thiết!
Mà tỷ như hiện tại, Cố Sanh thuận khí một hồi lâu mới tỉnh táo lại, tiếp tục dò hỏi: “Đáng tiếc nàng quá tùy hứng ngang ngược, không khiến người yêu thích, nếu không cưới về cũng rất không sai, ngài nói đúng không?”
Cửu Điện Hạ bật cười, thản nhiên nói: “Nhất phẩm quân quý, ai quan tâm nàng tính tình thế nào? Có thể lấy dĩ nhiên phải lấy, nhất định tốt hơn quân quý của Trữ Tú Cung.”
Có thể lấy thì lấy?
Cố Sanh quả thực vạn tiễn xuyên tâm!
Đột nhiên có xung động muốn viết hưu thư!
Cho dù trong lòng nghĩ như vậy cũng không cần phải nói thẳng thắn như vậy đi! Cố Sanh tức giận đến hai mắt tối đen, nàng quả nhiên là gả cho một nhân tra!
Nén đau tiếp tục hỏi: “Nếu như A Na Nhĩ tính tình thay thổi, có phải ngài sẽ nguyện ý nạp nàng hay không?”
Cửu Điện Hạ nghe vậy nhìn về phía nhìn thư đồng ngốc trong lòng, như cũ không hề cố kỵ nghi hoặc nói: “Không phải nàng không muốn ta nạp thϊế͙p͙ sao?”
Cố Sanh nghe vậy ngẩn ra, một lát sau mới giương mắt nhìn về phía tiểu nhân tra, nhỏ giọng hỏi: “Ngài không chịu nạp nàng…. Lẽ nào chỉ là bởi vì vi thần không thích? Ngài không phải nói, siêu phẩm nạp thϊế͙p͙ là không thể tránh được sao?”
Giang Trầm Nguyệt kéo khóe miệng, đôi mắt đạm kim sắc ẩn dưới hàng mi dài, kiên định mà thản nhiên mở miệng: “Một Tây Cương công chúa, vẫn không đến mức không thể tránh được đi? Ta hà tất vì một người râu ria làm cho ái phi không vui?”
Tim Cố Sanh đập mạnh, nhất thời nhất thời sáng như tám trăm trản cung đăng.
Thì ra, tính cách của quân quý trong mắt tiểu nhân tra cho đến bây giờ cũng không phải là tiêu chuẩn đánh giá ưu khuyết điểm.
Tây Cương công chúa là một nhất phẩm quân quý, bất luận tính cách có bao nhiêu khiến người ta khó có thể chịu được cũng rất ít có Tước Quý có thể chống lại mê hoặc từ tin tức tố của nàng.
Thảo nào kiếp trước Cửu Điện Hạ thuận lý thành chương mà cưới Tây Cương công chúa.
Theo suy đoán của Cố Sanh, kiếp trước tám phần là tiểu nhân tra chủ động đùa giỡn Tây Cương công chúa người ta….
A Na Nhĩ và Cố Sanh đều sở hữu tin tức tố mê người, thậm chí dung mạo so với nàng chỉ có hơn chứ không kém, lại thêm nhiệt tình chủ động.
Tất cả khiến những ưu điểm khiến Cố Sanh thấp thỏm bất an, xét đến cùng, ở trong mắt Cửu Điện Hạ đều đánh không lại một khuyết điểm “Sẽ làm thư đồng ngốc không vui”.
Đây quả thực là tình thoại ngọt ngào nhất Cố Sanh từng nghe.
“Hưu thư” trong lòng mới vừa phác thảo hoàn tất lập tức bị xé nát!
Cố Sanh đưa tay ôm lấy cổ tiểu nhân tra, dâng lên một nụ hôn thật to!
Kϊƈɦ động như vậy, phòng vệ của tuyến thể phía dưới thoáng chốc đã sụp đổ.
Một cổ tin tức tố ngọt ngào kiềm chế hơn mười ngày dùng tư thái bài sơn đảo hải đánh úp về phía đối phương.
Cửu Điện Hạ một khắc trước còn cong khóe môi, thần sắc tự nhiên, một khắc sau liền bị hương thơm của Cố Sanh kϊƈɦ thích đầy mặt khϊế͙p͙ sợ.
Gần như xuất phát từ bản năng, nàng xoay người đem Cố Sanh áp nằm trêи giường.
Cố Sanh bị đối phương bất ngờ kịch liệt đáp lại, dễ dàng đột phá phòng ngự của thân thể.
Hô hấp bắt đầu trở nên gấp gáp, lý trí còn chưa tiêu tán khiến nàng ra sức giãy dụa: “Điện hạ! Nhịn mấy ngày nữa đi! Nếu như lại mời y quan đến phủ, không phải để người ta chê cười sao!”
Tiểu nhân tra cọ cọ khối mềm mại trước ngực nàng, ngẩng đầu nhíu mày nhìn nàng, trong mắt đều nghẹn ra quang mang quật cường, cách quần áo vươn tay đẩy tiết khố của nàng ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng xâm nhập nơi đó.
Thân thể Cố Sanh co rụt lại, đỏ mặt vội nói: “Điện hạ hay là quay về chính viện ngủ đi! Ngài cứ như vậy, vi thần rất không được!”
Cửu Điện Hạ chớp đôi mắt cụt hứng: “Ta sẽ nhẹ nhàng.”
“Lần trước ngài cũng nói như vậy!” Cố Sanh xoay mặt đi, quyết tâm nói: “Đi mau đi.”