Cố Sanh nhấc váy đứng lên, uyển chuyển tiến lên, đưa tay chỉnh lý vạt áo của Cửu Điện Hạ, nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ thấy San Nhi tỷ tỷ rồi?”
Cửu Điện Hạ liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt Cố Sanh mang theo một tia phiền muộn, liền nâng tay đưa hoa thương cho hoa đán, xoay người ôm thắt lưng Cố Sanh, cất bước đi ra bên ngoài lương đình.
Cố Sanh đầy bụng lo lắng, chờ đi vài bước liền buồn vô cớ buông xuống ánh mắt nói: “Hôm nay Hoàng hậu nương nương cũng cùng vi thần nói chuyện này.”
Một bên lại chậm chạp không đáp lại, Cố Sanh nghiêng đầu, nghi hoặc nói: “Điện hạ?”
Giang Trầm Nguyệt kéo khóe môi nhìn về phía nàng, khóe mắt mang cười lại hiện ra một tia xa cách, khẽ động đuôi lông mày nhỏ giọng nói: “Ta đoán được.”
Cố Sanh nhíu mày, đối với thái độ không nhanh không chậm của tiểu nhân tra có chút thất vọng, càng thêm cấp thiết nói: “Chúng ta kéo dài như vậy cũng không được, Hoàng hậu nương nương nói…..”
“Muốn nàng khuyên ta nạp thϊế͙p͙?” Giang Trầm Nguyệt bỗng nhiên cắt đứt lời của nàng, dừng lại bước chân, đi xuống một bậc thềm đá cẩm thạch, xoay người đối diện Cố Sanh trêи thềm đá, vừa vặn ánh mắt ngang nhau.
Một đôi mắt hoa đào bình thản ung dung, nâng tay thay Cố Sanh chỉnh lại sợi tóc bên tai.
Cố Sanh có chút kinh ngạc, vì sao Giang Trầm Nguyệt vẫn cố ý cắt đứt lời nàng?
Giữa lúc nàng muốn mở miệng hỏi lại, Giang Trầm Nguyệt bỗng nhiên gần kề bên tai nàng, làm ra dáng vẻ vô cùng thân thiết nhẹ giọng thì thầm: “Nàng bị người khác theo dõi, quay về phòng hãy nói.”
Trong lòng Cố Sanh nhất thời lộp bộp, nhớ đến Hoàng Hậu đã nói, vô thức quay đầu nhìn quanh, lại bị Giang Trầm Nguyệt ổn định gương mặt, thấp giọng nhắc nhở: “Đừng xem.”
Trong lòng Cố Sanh một trận kinh hoàng, cúi đầu giương mắt xin giúp đỡ cấp thiết nhìn về phía Cửu Điện Hạ.
Là có người từ trong cung một đường theo nàng trở về phủ? Vương phủ canh phòng sâm nghiêm, người đó vào bằng cách nào?
Làm sao nhanh như vậy đã bị theo dõi?
Cố Sanh đầy mặt bất an, Cửu Điện Hạ nếu đã phát hiện cũng không dám đâm thủng, đối phương tám phần là Hoàng Thượng phái tới.
Giang Trầm Nguyệt nhìn thấy thư đồng ngốc đã rối loạn, liền giả vờ dĩ nhiên ôm lấy thắt lưng nàng, đỡ lấy nàng, đi vào tây sương phòng của Tháng Đại Vân Cư gần nhất.
Chờ vào phòng, Cố Sanh cho lui tất cả tỳ nữ, đem cửa sổ đóng kín kẽ, lúc này mới khẩn trương nhìn về phía Giang Trầm Nguyệt, dùng khẩu ngữ khoa trương yên lặng đặt câu hỏi: “Người, xấu, vẫn, còn, ở, đây, sao?”
Giang Trầm Nguyệt kéo khóe miệng dang hai tay, nhướng mày nói: “Ở đây a, ta không phải đứng ở chỗ này sao? Nàng gọi rách cổ họng cũng không ai cứu được nàng.”
“Điện hạ!” Cố Sanh tức giận đến giậm chân: “Ngài còn có tâm tư nói đùa, vừa rồi ngài là nói thật hay là trêu cợt vi thần? Vi thần sắp bị hù chết rồi!”
Thấy nàng thần sắc lo lắng, Giang Trầm Nguyệt chậm rãi đến bên cửa sổ, đẩy song cửa ra.
Cố Sanh gấp gáp bước lên phía trước ngăn cản, nhỏ giọng nói: “Ngài đừng mở cửa sổ nha, để hắn theo dõi chúng ta thì làm sao bây giờ!”
Ngoài cửa sổ dương quang được cành lá che khuất, vô số tia nắng chen vào khe cửa, phản chiếu loang lổ kim mang trong đôi mắt hoa đào.
Giang Trầm Nguyệt nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào trêи người nàng, giải thích: “Cửa sổ toàn bộ đóng lại, sẽ không cách nào phán đoán khí tức xung quanh nữa, nàng đừng sợ, xung quanh không che chắn, hắn không dám theo đến.”
Cố Sanh lúc này mới thở dài một hơi, chán nản ngồi xuống ghế quý phi, mặt ủ mày chau nói: “Vậy phải làm sao bây giờ……”
Giương mắt nhìn tiểu nhân tra đứng trước cửa sổ, rút khăn che mặt giả vờ hổ thẹn: “Thánh ý đã kiên quyết như vậy, làm cho điện hạ hôm nay còn phải trốn đông trốn tây, tránh người theo dõi, vi thần băn khoăn trong lòng, lúc trước cưới công chúa vào phủ ngược lại cũng là chuyện tốt!”
Giang Trầm Nguyệt nghe vậy kéo khóe miệng, lộ ra một ngụm răng trắng, một tay đặt trêи khung cửa sổ, nghiêng đầu đùa giỡn thư đồng ngốc: “Cưới vào phủ? Vậy hiện tại cũng không chậm a, ái phi đây là lời thật lòng hay là chỉ khách khí với ta thôi?”
Cố Sanh lập tức dời khăn, vỗ tay, vội vã nói: “Dĩ nhiên là khách khí một chút! Điện hạ cũng không thể xem là thật!”
Tiểu nhân tra vui vẻ, thẳng đứng dậy, nhấc chân dài đi đến.
Cố Sanh nhíu mày ngẩng đầu: “Đây đã là lúc nào rồi, điện hạ thế nào vẫn luôn lấy vi thần ra trêu đùa!”
“Vậy làm sao bây giờ?” Tiểu nhân tra ngồi vào bên cạnh nàng: “Ta cùng nàng khóc lóc cũng không làm nên chuyện gì, không cần phải quá lo lắng, phụ hoàng rất nhanh sẽ không rảnh hỏi đến nữa — việc Giang Nam còn chưa giải quyết, An Khánh, Huy Châu hai nơi trước sau bạo phát bệnh dịch, nhị tỷ không nghe khuyên bảo, hôm nay tại họa kéo đến, năm sau tất có nạn dân tạo phản.”
Cố Sanh nghe vậy cả kinh, tinh tế suy nghĩ, dựa theo dự đoán của Giang Trầm Nguyệt, năm sau Giang Hoài, An Khánh, Huy Châu, ba huyện xác thực bạo phát khởi nghĩa, đó là một hồi chiến sự thảm liệt nhất trong những năm Kỳ Hữu.
Nhớ đến những tội trạng của Giang Hàm, Cố Sanh không khỏi tâm thần bất an, thấp giọng hỏi: “Điện hạ, nếu thật có bách tính tạo phản, có phải ngài cũng phải lĩnh binh xuất chinh hay không?”
Cửu Điện Hạ nhíu mày trầm giọng nói: “Đây là tai hoạ nhị tỷ gây ra, tự nhiên do nàng một mình gánh chịu.”
Cố Sanh buông xuống ánh mắt thấp thỏm nói: “Nếu như nghĩa quân đông đảo, khiến cho triều đình rung chuyển, Nhị Điện Hạ có thể bị giáng tội hay không?”
Giang Trầm Nguyệt lập tức dùng khóe mắt quét về phía Cố Sanh, lạnh nhạt nói: “Nàng luyến tiếc nàng ấy.”
“Không.” Cố Sanh vội vàng giải thích: “Vi thần là lo lắng…. Nếu Nhị Điện Hạ bị định tội, cục diện rối rắm này chẳng phải là ngài đến thu dọn? An Khánh, Huy Châu nhân khẩu đông đảo, một khi tạo phản ít nhất Có hơn mười vạn người….”
Cửu Điện Hạ buông xuống đôi mắt thấp giọng nói: “Dân chạy nạn không đủ gây ra lo lắng, nhưng nếu muốn dẫn binh tiêu diệt bọn họ, trong lòng ta lại không nỡ.”
Cố Sanh nghe vậy sửng sốt, chớp đôi mắt nhìn về phía tiểu nhân tra, không nghĩ tới hùng hài tử này còn có chút lòng thương dân, vội vàng tán dương: “Điện hạ nhân đức là phúc của vạn dân.”
Cửu Điện Hạ lắc đầu, ánh mắt buông xuống chán nản nói: “Ba năm trước đây, đại ca từng mang theo ta đến Ích Châu quan chiến, cũng là giặc cỏ tạo phản —”
Đôi mắt đạm kim sắc nhìn về phía Cố Sanh: “Nàng gặp qua dân chạy nạn sao?”
Cố Sanh lắc đầu, nàng ngoại trừ đi theo Cửu Điện Hạ đến Kim Lăng một chuyến, thì không hề ra khỏi kinh thành, dĩ nhiên chưa thấy qua nạn dân.
Vẻ mặt Cửu Điện Hạ một tia một tia phiền muộn, thấp giọng nói: “Đội ngũ này ô áp một mảnh, đều là dân chúng quần áo tả tơi, chừng ba bốn vạn người. Tráng đinh đều đi ở ngoại vi đội ngũ, vây lấy phụ mẫu thê nhi ở giữa, đa số người trêи chân ngay cả hai chiếc hài rơm cũng không có, tháng chạp băng thiên tuyết địa nơi đội ngũ đi qua tất cả đều là dấu chân thấm máu, nhìn thấy mà giật mình. Một khi gặp phải quan binh, đội ngũ dân chạy nạn sẽ mở một đường nhỏ, tráng đinh nâng cuốc xẻng, dùng thân thể bằng xương bằng thịt ngăn trở kỵ binh từ bốn phía, chờ già trẻ bên trong lui lại, người còn sống sẽ tứ tán mà chạy, tử thương vô số, ba vạn nạn dân đánh không lại ba nghìn tinh binh. Những người này cả đời trồng trọt đóng thuế nuôi sống triều đình, nếu không phải sống không nổi làm sao phải như vậy?
Triều đình hỗ trợ thiên tai, tiền lại không đến tay nạn dân, thân hào phủ doãn các nơi cấu kết chiếm lấy đồng ruộng, xem mạng người như cỏ rác, dân chúng có làm gì sai?”
Giang Trầm Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía Cố Sanh, đôi mắt đạm kim sắc hiện lên một tia mờ mịt, giọng nói trầm khàn: “Phụ hoàng nói, lúc ta sinh ra, dân chúng xem ta là trời giáng điềm lành, đều dâng hương lập miếu. Nhưng bọn họ làm sao nghĩ đến, một người được bọn họ ký thác kỳ vọng cao như vậy ở lúc bọn họ cùng đường gần kề cái chết lại chỉ có thể….”
Cửu Điện Hạ lời nói vướn ở cổ họng, dừng một chút mới đè thấp giọng nói tiếp tục nói: “Ngày ấy theo đại ca quan chiến, ta an vị ở Bắc đỉnh vu sơn, đám dân chạy nạn kia chẳng từ đâu biết được ta tự mình giá lâm, nên không hề chạy tứ tán nữa, tất cả mọi người giữa đường quay lại, tụ dưới chân núi quỳ xuống dập đầu với ta, tiếng khóc rung trời. Là ta phụ kỳ vọng của bọn họ.”
Nói xong, Cửu Điện Hạ quay đầu lại chỉ thấy thư đồng ngốc đã nghe đến “Tiếng khóc rung trời”
Cố Sanh chưa bao giờ gặp qua bách tính chịu khổ, hôm nay nghe Cửu Điện Hạ nói đến, nhất thời tâm tình không khống chế được, kéo khăn khóc đến đôi mắt đều sưng lên.
Nàng bưng đôi mắt nức nở nói: “Ta… Chúng ta có thể quyên cho, cho nạn dân một chút tài vật hay không, bọn họ là vô tội, quá đáng thương rồi….”
Cửu Điện Hạ vội vàng dỗ dành thư đồng ngốc, giải thích: “Là bởi vì thiên tai không có cách nào thuận lợi giải quyết, triều đình phái người giám sát nhân số hữu hạn, phải từ căn bản chỉnh đốn lại, mới có mới có tích tiểu thành đại, khôi phục phát triển đáng nói.”
Ngay giờ khắc này Cố Sanh tin tưởng vững chắc trước nay chưa có, đế vương tương lai chỉ có thể trước mắt người trước mắt.
Từ trước mặc dù cũng chịu qua hun đúc của trung hiếu lễ nghĩa, nhưng cái gọi là yêu dân dù sao cũng quá xa xôi đối với Cố Sanh, chỉ có một đường nét trừu tượng mà thôi.
Nàng đã từng nghe Giang Hàm kể ra phương lược trị quốc cùng tràn ngập hoài bão của mình, cũng hiểu được nhiệt huyết sôi trào, lòng tràn đầy kính ngưỡng.
Thẳng đến hôm nay nghe được những lời này của Cửu Điện Hạ, Cố Sanh mới chính thức ý thức được hai người kia căn bản là khác nhau.
Đế vương cường đại Chân chính không phải dựa vào việc bước lên đế vị để thực hiện hoài bão cá nhân, mà là nhận lấy kỳ vọng của vạn dân, mới bước lên đế vị.
Cố Sanh rưng rưng nhìn Giang Trầm Nguyệt, càng xem càng kiêu ngạo vì phu quân của mình, giương đầu dâng lên một nụ hôn: “Điện hạ, vi thần muốn làm hiền thê của ngài!”
Giang Trầm Nguyệt thiển đồng chợt lóe: “Nàng muốn làm cái gì?”
Cố Sanh đầy mặt mừng rỡ đứng lên nhảy nhót nói: “Vi thần cho ngài, cho nhài…..”
Giang Trầm Nguyệt cong khóe môi, cấp thiết chờ đợi…..
“Vi thần thêu cho ngài một túi tiền có chữ ‘tinh trung báo quốc’!” Cố Sanh mừng rỡ làm ra quyết định!
Giang Trầm Nguyệt: “…..”
Cố Sanh vừa dứt lời, chỉ thấy tiểu nhân tra khóe môi đã xụ xuống.
“Điện hạ thế nào không vui? Ngài không thích bốn chữ này sao? Vậy…..” Vừa dứt lời, cổ tay đã bị Cửu Điện Hạ nắm lấy, bị linh xảo một kéo một cái, ngã vào ôm ấp của tiểu nhân tra.
“Thêu là chuyện của châm tuyến phường, hiền thê có chức trách trọng yếu hơn.”
Cố Sanh vội vàng đẩy ra: “Điện hạ đừng náo loạn, trời vẫn rất sáng! Vi thần muốn tự tay thêu một túi tiền cho ngài, hiện tại phải làm ngay.”
Cửu Điện Hạ bĩu môi: “Nàng tình nguyện thêu túi tiền cũng không muốn dành ra nửa nén hương thời gian, cùng ta thân thiết một phen sao?”
Cố Sanh trong lòng liếc trắng mắt: “Nửa nén hương thời gian? Điện hạ cũng quá khiêm tốn rồi.”
Có lần nào không đến mười nén hương!
Vẫn muốn đi thêu túi tiền, Cố Sanh năn nỉ: “Điện hạ để ta đi đi mà, bản thân vì ngài tự tay thêu túi tiền, vậy rất có ý nghĩa a? Mỗi lần ngài lấy ra xem sẽ nghĩ đến….”
“Nghĩ đó là ái phi cự tuyệt ta mười lần mới thêu xong.”
Cố Sanh đầy ngập nhiệt huyết nhất thời bị dập tắt, xoay thân thể nói: “Dù sao thì ban ngày không thể làm cái kia, ngài không cho ta thêu túi tiền, bên ngoài còn có người của thánh thượng theo dõi, vậy vi thần chỉ có thể ở trong phòng nhàn rỗi….”
Giang Trầm Nguyệt cắn môi, thiển đồng khẽ nheo lại, hướng ngoài cửa sổ xem một cái, quay đầu lại nhìn về phía Cố Sanh tà tà cười: “Ta dẫn nàng xuất phủ dạo chơi?”
Cố Sanh nháy mắt mấy cái: “Vi thần mới không muốn đi ra ngoài, phủ quận chúa của A Na Nhĩ cách chúng ta gần như vậy, vạn nhất gặp phải thì làm sao bây giờ?”