Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 144:




Thư hàm trong cung truyền đến phủ dần dần thưa thớt, Cố Sanh cảm thấy bất an khó hiểu.
Có vài lần mời nhập cung cũng đều là xuất từ bút tích của Bát Công Chúa, Hi Phi dường như chỉ trong một đêm, không hề mong chờ Cửu Điện Hạ đến thăm nữa.
Cổ quái hơn nữa chính là Cố Sanh vài lần gần đây vào cung không biết có phải ảo giác hay không, nàng vẫn luôn cảm thấy thái độ Hi Phi đối với nàng hiện ra một chút tận lực nhiệt tình, tiếu ý trong ánh mắt xa cách hơn trước kia rất nhiều.
Bát Công Chúa trái lại không có gì biến hóa.
Cố Sanh hoài nghi Hi Phi đang bực bội cùng nàng hoặc là Cửu Điện Hạ, nàng thầm nghĩ mấy ngày quyết định chủ động dẫn Cửu Điện Hạ cùng nhau tiến cung “bồi tội”,.
Lần này nhập cung, Cố Sanh càng kinh hồn táng đảm.
Nàng phát hiện ánh mắt Hi Phi nhìn Cửu Điện Hạ càng cấp thiết so với trước đây càng làm cho người khó có thể lý giải, trong thần sắc dường như áp lực bí mật không thể nói nào đó.
Cảm giác bất an cường liệt khiến cảnh giác trong lòng Cố Sanh kéo căng đến cực hạn, bởi vậy, mấy tháng sau này nàng mượn cớ chối từ không đi thăm mẫu tử Hi Phi nữa.
Trong nháy mắt đã đến đầu đông.
Tiểu Hoa trái một tiếng nương phải một tiếng nương, gọi đến Cố Sanh có chút tâm tư làm mẫu thân. Vội vã triệu nữ quan đến trong phủ, kiểm tra tình hình tuyến thể xem có thích hợp hay không.
Cố Sanh vốn định âm thầm chuẩn bị mang thai, chờ mang thai rồi sẽ cho Cửu Điện Hạ một kinh hỉ.
Nhưng nữz tin tức nữ quan vào phủ mới vừa truyền tới tiền viện, Cửu Điện Hạ đã vội vã đến trong viện của nàng hỏi nguyên do, cho rằng thân thể nàng không khỏe.
Cố Sanh chỉ đành thẳng thắn nói với Cửu Điện Hạ: “Vi thần muốn cho y quan xem trạng thái thân thể thế nào, nếu như có thể sang năm vi thần có thể mang thai hài tử của chúng ta!
Vi thần muốn cho ngài một kinh hỉ cho nên mới không muốn phô trương.”
Cửu Điện Hạ chậm rãi nhắm mắt, sửa đúng: “Đó gọi là giữ kín không nói ra.”
Cố Sanh che khuôn mặt: “Ai nha! Vi thần lại nói sai nữa rồi!”
Mấy tháng không gặp, nữ quan nhìn thấy Cửu vương phi sắc mặt hồng nhuận no đủ, vẫn chưa bắt tượng đã hí mắt cười nói: “Nương nương sắc mặt này xem ra đến lúc rồi.”
Cố Sanh vừa nghe lời này, trong nở hoa, vui mừng cắn môi nghiêng đầu nhìn về phía Cửu Điện Hạ.
Giang Trầm Nguyệt đứng trước lồng chim trêu đùa vẹt, trong phòng yên tĩnh, nghe nữ quan nói liền nghiêng đầu đón nhận ánh mắt của Cố Sanh, nở nụ cười.
Cố Sanh lập tức xấu hổ che khuôn mặt — phu quân cười thật sự mê người, hài tử có thể di truyền được bảy phần tao nhã thì đã cảm thấy mỹ mãn rồi!
Nữ quan lúc này đã từ mạch tượng Cửu vương phi Cửu vương phi phát hiện một mấu chốt — thế nào thân thể lại bị đào rỗng ở vào trạng thái thận hư….
Nữ quan nghiêm túc chất vấn: “Nương nương, ngài trêи phương diện hành phòng, có thiếu tiết chế hay không?”
Cố Sanh che mặt trong lòng chấn động, không bao giờ muốn ló mặt ra nữa! Cứ như vậy mà che mặt lại!
Cửu Điện Hạ ở bên cạnh thần sắc uy nghiêm xoay người, chắp tay nhấc chân bước đến, lời thề son sắt tỏ thái độ với nữ quan: “Mỗi đêm chỉ có một lần.”
Mặt Cố Sanh đỏ đến sắp chín, xác thực mỗi đêm một lần nhưng tiểu nhân tra tựa hồ cảm thấy chỉ cần “không ra”, bao lâu cũng đều tính là một lần, cho nên….
Nữ quan hồ nghi hỏi: “Không biết điện hạ một lần sủng hạnh kéo dài bao lâu? Vương phi nương nương có thể hưởng thụ nổi hay không?”
Cửu Điện Hạ khẽ động mi phong đa tình, thiển đồng dường như tích tụ tinh quang khắp bầu trời, chuyên chú mà nhu tình buông xuống ánh mắt, nhìn về phía thư đồng ngốc đang che mặt, chắc chắn trả lời: “Nàng rất thích.”
Nữ quan bị ánh mắt thâm tình như vậy mê hoặc, thiếu chút nữa sẽ tin là thật.
Nàng mới vừa lộ vẻ cực kỳ hâm mộ đối với Cố Sanh, con vẹt bên cạnh bỗng nhiên học theo âm điệu buổi tối “nương” gọi giường, cất tiếng liều mạng gọi: “Điện hạ từ bỏ! Điện hạ từ bỏ! Vi thần không được!”
Một mạch vạch trần lời nói dối ôn nhu của Cửu Điện Hạ!
Nữ quan: “…..”
Đây là phải gọi bao nhiêu lần mới có thể khiến con vẹt học được giống như đúc a?
Cố Sanh: “…..”
Sau này phải làm thế nào gặp người? Không muốn sống nữa a a a!
Cửu Điện Hạ: “….”
Thật muốn đem con chim ngốc này nấu canh uống cho rồi!
Mấy ngày sau Cố Sanh thu được một phong thư đã lâu không đến, là Hi Phi mời nàng cùng Cửu Điện Hạ vào cung nói chuyện.
Cách lần trước vào cung đã là một thời gian dài.
Bát Công Chúa vẫn ngóng trông Cố Sanh có thể mang thai, xem như thay nàng hoàn thành tâm nguyện.
Cố Sanh cân nhắc một lần, liền đáp ứng, nhưng vẫn mượn cớ thay Cửu Điện Hạ từ chối, hôm sau một mình vào cung, đem quyết định chuẩn bị mang thai tự mình báo cho Bát Công Chúa biết.
Bát Công Chúa vui vẻ hỏng rồi, giống như bắt đầu cuộc sống mới, hiện ra dáng vẻ hoạt bát lúc nhỏ.
Nàng tựa hồ coi Cố Sanh là mẫu thân đã mang thai, một đường vào trắc điện đều tự mình dìu đỡ.
Giống như phủng trứng Phượng Hoàng, trước khi ngồi xuống còn phải thêm hai tầng nệm trêи ghế thái sư mới cho phép Cố Sanh ngồi xuống.
Cố Sanh không biết nên khóc hay cười, nàng lúc này mới vừa quyết định sẽ mang thai, hài tử vẫn chưa thấy thân ảnh, có cái gì hảo lo lắng?
Bát Công Chúa một buổi chiều đều mi phi sắc vũ, thao thao bất tuyệt cùng nàng đàm luận tất cả kế hoạch xa không thể thành.
Tỷ như hài tử sinh hạ vào tháng mấy thì thích hợp, trêи yếm thêu hoa văn gì thì tốt, tự mình cho con bυ" sữa hay là dùng nhũ nương…..
Cố Sanh bị nàng nói đến đầu óc choáng váng, rồi lại vì sức sống khó có được của nàng mà cảm thấy vui mừng.
Tiếp cận Giờ Mùi hai người bỗng nhiên nghe nói Tuyên Vương giá lâm, Cố Sanh lập tức đứng dậy nghênh tiếp cùng Bát Công Chúa.
Vẻ mặt ít nhiều hiện ra một chút xấu hổ, không dám ngẩng đầu đối diện ánh mắt của Giang Hàm.
Cũng may Giang Hàm tựa hồ cố ý tới tìm Hi Phi nói chuyện, chỉ cùng các nàng hàn huyên vài câu liền cùng Hi Phi đến Tây Noãn Các.
Bát Công Chúa vẫn lôi kéo Cố Sanh nói chuyện đến giờ Thân mạt khắc, nhìn thấy bên ngoài mặt trời lặn đã ngã về tây, chỉ đành lưu luyến để nàng xuất cung.
Trước khi đi còn căn dặn nàng vài lần: “Sau khi mang thai, nhất định phải cho ta biết đầu tiên.”
Cố Sanh liên tục đáp ứng, mang theo cảm giác tràn đầy hạnh của người sắp làm mẹ mà xuất cung.
Trước khi lên xe ngựa lại nghe phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc.
“A Sanh.”
Cố Sanh giật mình một chút, mi tâm nhíu chặt, điều chỉnh tốt sắc mặt mới đạm nhạt mỉm cười xoay người lại, cung kính mà xa cách ân cần thăm hỏi Tuyên Vương.
Giang Hàm tiến lên, nhỏ giọng nói: “Có thể nói chuyện một chút không?”
Cố Sanh vô thức lui ra phía sau: “Điện hạ có chuyện cứ nói thẳng là được.”
Một cổ lửa giận chợt lóe mà qua trong đôi mắt phượng, nhưng theo đó lại là thái độ thân thiết.
Giang Hàm cảnh giác nhìn xung quanh, đè thấp giọng nói với nàng: “Có chuyện ta phải nói cùng ngươi, liên quan đến A Cửu.”
Cố Sanh ngây người, liên quan đến Cửu Điện Hạ?
Do dự chốc lát, vẫn là theo Giang Hàm rẽ vào vọng lâu ngoài cửa cung.
“Cửu Điện Hạ làm sao vậy?” Mới vừa vừa đứng lại, Cố Sanh liền vội vã mở miệng hỏi.
Giang Hàm nhìn ra được, nữ nhân trước mắt trong mắt trong lòng đều chỉ còn lại một mình A Cửu, chưa hẳn sẽ niệm tình cũ cùng nàng.
Thống khổ Trong lồng ngực dần dần cháy thành oán hận, nét mặt lại như cũ ôn hòa không gợn sóng, Giang Hàm từ trong tay áo lấy ra một chuỗi vòng tay kim ngọc, đưa cho Cố Sanh: “Ngươi xem —”
Cố Sanh vẻ mặt nghi hoặc nhìn Giang Hàm một chút, đưa tay nhận lấy xòng tay kia, đánh giá một chút, bích tỳ hoàng châu cách mỗi bốn viên sẽ có một viên văn long kim châu.
Cố Sanh nhìn giây lát, nhất thời kinh ngạc ngẩng đầu: “Đây là vòng tay bích tỳ thập bát tử?”
Giang Hàm lặng lẽ gật đầu.
Cố Sanh lập tức chau mày, đưa vòng tay trả lại cho Giang Hàm, vội nói: “Điện hạ ở đâu có được? Lập tức trả lại cho Hoàng Thượng!”
Bích tỳ thập bát tử là trang sức ngự dụng, hoàng thượng không thể nào ban cho hoàng tước.
Nếu như bị người khác phát hiện, nhỏ thì là đi quá giới hạn, lớn chính là ý đồ mưu phản, chẳng biết Giang Hàm tìm được từ đâu.
Giang Hàm không nhận lại, mà chỉ trầm giọng nhắc nhở: “Đây không phải vòng tay của phụ hoàng, ngươi nhìn kỹ chữ khắc trêи kim châu.”
Cố Sanh nghi hoặc làm theo, nâng vòng tay hướng phía ánh sáng, nhìn kỹ, đôi mắt hạnh nhất thời trừng đến tròn vo, dường như ngũ lôi oanh đỉnh!
Trêи viên châu đầu tiên dĩ nhiên có khắc một chữ “Lạc”.
Là lạc của lạc thân vương.
Đầu óc Cố Sanh ông ông, huyết sắc trêи mặt đã rút hết, đầy mặt kinh hoảng trừng Giang Hàm, run giọng nói: “Ngươi muốn làm gì…. Ngươi muốn làm gì! Đây không phải của Cửu Điện Hạ!”
“Ngươi bình tĩnh một chút.” Giang Hàm thần sắc hiện ra một tia sầu lo, ôn giọng giải thích: “Nếu như ta muốn làm cái gì, cần gì phải cố ý đem nó giao cho ngươi? Vòng tay này là ta phát hiện trong phong thư của Hi Phi!”
Cố Sanh nhíu mày, không hiểu ra sao nhìn Giang Hàm, vòng tay trong tay dường như than nóng đốt người.
Trêи bích tỳ thập bát tử có khắc phong hào, không khác gì chiêu binh mưu phản! Hi Phi vì sao muốn hại Giang Trầm Nguyệt?
“Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra? Lẽ nào nàng muốn giá họa cho Cửu Điện Hạ?” Cố Sanh trước mắt kinh hoàng.
Giang Hàm thở dài một tiếng, kiên trì giải thích: “Việc này nói ra rất dài, trong cung phi tử không có hoàng tước phần nhiều sẽ chọn một vị hoàng tước làm chỗ dựa, Hi Phi vẫn luôn nhận định là A Cửu, chuyện này ngươi cũng biết. Nhưng gần đây A Cửu chưa từng tiến cung thăm hỏi, Hi Phi nương nương trong lòng sinh bất an hôm nay đặc biệt mời ta thay nàng mang một túi gấm chuyển giao cho A Cửu. Ta phát hiện nàng thần sắc khác thường, lo lắng nàng nhất thời hồ đồ phạm vào sai lầm, cho nên vừa ra cung đã kiểm tra rồi túi gấm, sau đó phát hiện một phong thư cùng vòng tay này.
Ta xem thư, Hi Phi là muốn dùng vòng tay này cho thấy trung tâm đối với A Cửu.”
Cố Sanh dần dần tỉnh táo lại, nghe vậy trong lòng nghi hoặc không ngừng, nếu là Hi Phi muốn chuyển giao vật phẩm vì sao hết lần này tới lần khác phải nhờ tay Giang Hàm?
Hai người này tuy là tỷ muội, kì thực cũng là đối thủ tranh trữ, Hi Phi nếu như muốn đầu nhập dưới trướng Giang Trầm Nguyệt, dù thế nào cũng không nên tín nhiệm Giang Hàm như vậy.
Hoài nghi trong ánh mắt Cố Sanh thoát không khỏi phỏng đoán của Giang Hàm, Giang Hàm lập tức từ trong ngực lấy ra một phong thư, đưa cho Cố Sanh: “Nếu như ngươi không tin, phong thư này ngươi cầm đi, tỉ mỉ đối chiếu với chữ viết của Hi Phi nương nương, nhìn xe có phải xuất phát từ thủ bút của nàng hay không!”
Cố Sanh rơi vào cực độ sợ hãi cùng rối loạn, môi run rẩy tiếp nhận phong thư, ngẩng đầu cảnh giác nhìn về phía Giang Hàm, tuy rằng trong lòng có nghi ngờ nhưng trong miệng lại thản nhiên nói: “Ta không biết nên tạ ơn ngươi thế nào.”
“Không cần.” Giang Hàm vung lên một nụ cười nhạt: “Ngươi cùng A Cửu đều là người ta rất lưu ý trêи đời này, ta nghĩ thông rồi, chỉ cần các ngươi có thể an tâm sống, ta cũng không còn cầu mong gì hơn.”
Cố Sanh nghe vậy cúi đầu, chẳng biết trả lời thế nào,
Giang Hàm cúi đầu nhìn một chút vòng tay trong tay Cố Sanh, giả vờ khẩn trương nói: “Vòng tay này ngươi có thể xử lý thỏa đáng sao? Nếu như bất tiện, ta thay ngươi tìm chỗ phá hủy!”
Cố Sanh cảnh giác xiết chặt vòng tay, ngẩng đầu nhìn Giang Hàm một cái, nhỏ giọng nói: “Ta tự mình giải quyết, cảm ơn ngươi, Giang Hàm.”
Giang Hàm nhẹ không thể phát giác khẽ cong khóe môi, sớm đoán được Cố Sanh không thể nào an tâm giao nhược điểm của Giang Trầm Nguyệt cho người bên ngoài, lại căn dặn vài câu liền nhìn theo Cố Sanh lên xe hồi phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.