Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 145:




Trở lại trong phủ, Cố Sanh một đường thẳng đến tiền viện, hạ nhân lại bẩm báo: Cửu Điện Hạ sau giờ ngọ cũng đã được Hoàng Hậu triệu kiến, xuất phủ rồi….
Cố Sanh mất hồn mất vía đi qua đi lại ở tiền viện, chờ không thấy người trở về, liền bước nhanh xuất môn trở về tiểu viện của mình.
Vừa vào phòng ngủ, nàng đã cho lui tất cả thị tỳ.
Một phong thư cùng một vòng tay trong tay áo, đã chờ không kịp, nàng muốn trước đốt hết toàn bộ, đợi lát nữa Cửu Điện Hạ hồi phủ thương nghị đối sách.
Thạch Lựu theo phân phó bưng tới một chậu than, sau đó cũng bị nàng phái xuất môn, Cố Sanh đóng cửa sổ, vội vội vàng vàng lấy thư ra xem một lần
Bởi vì cực độ khẩn trương, từng chữ trêи bức thư nàng nhận ra nhưng dĩ nhiên cũng đọc không ra ý gì, Cố Sanh gấp đến độ nhắm mắt, nhiều lần hít sâu, mở mắt ra, lại thuận khí một lần, rốt cục run rẩy bắt đầu đọc hiểu được nội dung bức thư.
Chữ viết đã không kịp thẩm tra đối chiếu nữa, nàng cũng không có bản lĩnh nhận ra thật giả, càng không thể mời ngoại nhân đến đối chiếu.
Chỉ là từ ngữ cấp tiến điên cuồng trong từng câu chữ của Hi Phi, cũng đã khiến nàng sợ đến trước mắt tối sầm.
Trong bức thư này Hi Phi dĩ nhiên nói nàng sẽ chiếu theo “yêu cầu của Cửu Điện Hạ” mà hành động, đây quả thực là mưu phản.
Cố Sanh thậm chí hoài nghi Hi Phi là cố ý ngụy tạo phong thư này, nhằm trả thù Cửu Điện Hạ thời gian dài không tiến cung thăm hỏi.
Chỉ chút chuyện như vậy, đáng để ngọc đá cùng tan sao?
Cố Sanh không có thời gian suy nghĩ nhiều, lúc đưa lá thư vào trong chậu than, do dự một chút, lo lắng bản thân thiêu hủy lá thư sẽ hủy diệt chứng cứ rửa sạch tội danh, có nên chờ Cửu Điện Hạ trở về thương nghị rồi hãy quyết định hay không?
Lòng nóng như vạn kiến châm đốt, nàng đứng bên cạnh chậu than đi qua đi lại, lại hướng ngoài cửa hô một câu: “Sai người đến chính viện chờ, khi nào điện hạ hồi phủ thì lập tức bẩm báo với ta!”
Thị tỳ bên ngoài nhận lệnh.
Cố Sanh nhẫn nại ở trong phòng ngủ đợi chốc lát.
Thời gian bị kéo dài vô hạn, qua không được bao lâu nàng chờ không nổi nữa, dứt khoát quyết định: Hủy diệt vật chứng trước.
Thư nàng xé nhỏ đốt đi, mảnh nào cháy không hết nàng dùng cặp gắp than nhặt ra tiếp tục đốt đến hóa thành tro, ngay cả một mảnh vụn cũng không còn.
Nhưng vòng tay bích tỳ lại không dễ xử lý.
Vòng tay này đừng nói là đốt chảy, ngay cả nun đen cũng khó khăn.
Đặt trêи chậu lửa đốt nửa ngày, lấy ra nữa quan sát, kim châu có chút biến hóa nhưng hạt châu bích tỳ ngay cả màu sắc cũng chưa từng thay đổi, đặt trong không khí chỉ một lúc, dùng tay sờ, vòng tay vẫn là lạnh!
Trong óc ong ong vang lên, nhớ đến trước đó Giang Hàm hỏi nàng có cần giúp đỡ tiêu hủy vòng tay hay không, Cố Sanh không khỏi chau mày.
Vàng còn có thể dùng cường toan hòa tan, nhưng bích tỳ nàng lại không làm gì được, chỉ có thể tìm người của xưởng luyện thiết nhờ giúp đỡ.
Cố Sanh hạ quyết tâm, liền cất vòng tay lại trong tay áo, phủ thêm áo khoác, chuẩn bị xuất phủ
Vừa xong cửa đã thấy tiểu thái giám của tiền viện gấp gáp hoang mang rối loạn chạy tới thông báo: “Chủ tử, Hoàng Hậu truyền ngài vào cung.”
“Hiện tại?” Cố Sanh quá sợ hãi, lúc này đã là giờ Thân quá bán rồi, truyền nàng tiến cung là có việc gấp gì?
Cố Sanh gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, nàng cũng không phải siêu phẩm hoàng tước, Hoàng Hậu tuyên triệu nàng nào dám mượn cớ chối từ?
Quét mắt nhìn thái giám đến từ trong cung đang khom người chờ, bước qua tiểu viện, phất trần khoác trêи cổ tay, theo gió phiêu lãng.
Cánh tay đang giấu vòng tay kia của Cố Sanh khẩn trương đến tê dại, bỗng nhiên nhớ đến vừa rồi người ở tiền viện bẩm báo nói Cửu Điện Hạ cũng đang ở chỗ Hoàng Hậu.
Cố Sanh giống như bỗng nhiên bắt được rơm rạ cứu mạng, chỉ cần có thể thấy Giang Trầm Nguyệt tất cả trắc trở sẽ giải quyết dễ dàng, cho nên lập tức chuẩn bị vào cung.
Mượn thời gian quan về phòng thay y phục, Cố Sanh đem vòng tay nóng bỏng tay kia giấu vào trong rương ở dưới giường.
Trước khi đi, nàng phân phó Thạch Lựu bảo vệ tốt phòng ngủ, cho dù là ai cũng không được vào.
Vào Khôn Ninh Cung, Cố Sanh được cung nữ dẫn vào cách gian, quy củ thỉnh an Hoàng Hậu, lúc ngồi xuống mới dám dùng khóe mắt xung quanh tìm kiếm bóng dáng Cửu Điện Hạ.
Giang Trầm Nguyệt an vị trêи ghế bành cạnh Hoàng Hậu, từ sau khi Cố Sanh vào cung, ánh mắt vẫn đuổi theo nàng, nhưng dù sao cũng là trước mặt mẫu hậu, hai người vẫn chưa cố ý chào hỏi.
Cố Sanh cùng Cửu Điện Hạ chỉ cách một bàn trà.
Cho rằng gặp Giang Trầm Nguyệt trong lòng có thể kiên định, nhưng nhìn thấy rồi sợ hãi đè nén trong lòng nàng dường như vỡ đê mà tràn ra, viền mắt lập tức đỏ.
Cố Sanh vội vàng cầm lấy chung trà, cúi đầu nhấp một ngụm, dùng đó che giấu thất thố.
Giang Trầm Nguyệt lập tức đứng lên, đi đến trước mặt nàng, khom lưng dùng bàn tay áp lên lưng bàn tay lạnh lẽo của nàng, tựa hồ muốn lấy đi chung trà trong tay nàng.
Một cổ hơi ấm từ lưng bàn tay lan khắp thân thể, Cố Sanh vô cùng kinh ngạc giương mắt, bốn mắt nhìn nhau, Giang Trầm Nguyệt nói khẽ với nàng: “Sắc mặt thế nào khó coi như vậy?”
Môi khô khốc của Cố Sanh khẽ run rẩy, nàng không biết bản thân hiện tại sắc mặt thế nào, bất quá đại khái có thể đoán được.
Nàng dùng giọng nói nhẹ đến sắp không thể nghe thấy hồi đáp: “Điện hạ, lúc nào có thể trở lại? Vi thần có việc gấp nói với ngài.”
Ánh mắt Giang Trầm Nguyệt khẽ lưu chuyển, không trả lời, thuận thế tiếp nhận chung trà trong tay nàng, thẳng đứng dậy đưa đến trong tay cung nữ bên cạnh, phân phó: “Lạnh rồi.”
Cung nữ lập tức thay một chung trà nóng.
“Ôi chao yêu!” Hoàng Hậu lập tức dùng khăn che miệng, giả vờ lạnh nhạt vui đùa: “Ở trước mặt mẫu hậu cũng không biết thu liễm, đây là muốn khiến ai ao ước đây?”
Giang Trầm Nguyệt nghiêng đầu nhìn Hoàng Hậu, ánh mắt buông xuống khóe môi khẽ cong chỉ đáp lại bằng một nụ cười chừng mực.
Hoàng Hậu lập tức tràn đầy từ ái nâng tay phân phó: “Đều đến đây rồi, lên món ăn đi.”
Cố Sanh nhất thời cấp thiết ngẩng đầu nhìn Giang Trầm Nguyệt, nàng cũng không muốn ở lại Khôn Ninh Cung dùng bữa, muốn cho Cửu Điện Hạ lập tức chối từ, mang nàng hồi phủ.
Giang Trầm Nguyệt lúc này đã phát giác khác thường.
Hoàng Hậu từ buổi trưa tựa hồ có ý định ràng buộc nàng, hôm nay ngay cả thư đồng ngốc cũng bị truyền đến, xem ra Hoàng Hậu là xuất phát từ nguyên nhân nào đó, bị phụ hoàng sai sử.
Tuy rằng chưa nhìn ra nguyên do nhưng có thể khẳng định, hôm nay bất luận tìm lý do gì, đều không có khả năng toàn thân trở ra.
Chỉ có thể nhẫn nại, chờ xem trong hồ lô của phụ hoàng bán thuốc gì.
Bữa tối ăn không có mùi vị, Cố Sanh gần như khó có thể nuốt xuống, lực chú ý của Cửu Điện Hạ cũng một mực ở trêи người nàng.
Hoàng Hậu tự nhiên cũng bị chìm trong bầu không khí trầm thấp áp lực, bỗng nhiên nghe Giang Trầm Nguyệt mở miệng hỏi: “Mẫu hậu, phụ hoàng bảo ngươi chừng nào thì để chúng ta đi?”
Hoàng Hậu nhất thời thân thể kéo căng, nét mặt lộ ra xấu hổ.
Đây rốt cuộc là đâm thủng một tầng cửa sổ giấy rồi.
Hoàng Hậu thật ra cũng không hiểu ra sao, hoàng thượng bỗng nhiên hạ mật chỉ khiến nàng trước sau truyền triệu lạc thân vương cùng Cửu vương phi, nàng cảm thấy đơn giản là có liên quan đến việc công chúa hòa thân.
Nhưng bị Giang Trầm Nguyệt hỏi như vậy, Hoàng Hậu cũng có một chút luống cuống, hỏi ngược lại đối phương: “Ngươi thế nào biết là phụ hoàng ngươi muốn ngươi đến? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Giang Trầm Nguyệt buông xuống ánh mắt cầm khăn ướt trêи bàn lên, tỉ mỉ lau khóe miệng, trầm mặc chốc lát thấp giọng trả lời: “Nếu như phụ hoàng tuyên nhi thần yết kiến, xin mẫu hậu lập tức phong tỏa tin tức trong hậu cung, bất luận phát sinh chuyện gì, đều tạm thời đừng cho Vưu Quý Phi biết.”
Lời này vừa ra, Hoàng Hậu cùng Cố Sanh nhất thời mặt mũi trắng bệch.
“Có ý gì?”
“Điện hạ!”
Hoàng Hậu lập tức trợn tròn đôi mắt nhìn Giang Trầm Nguyệt.” Rốt cục xảy ra chuyện gì rồi?”
“Đừng lo lắng.” Giang Trầm Nguyệt nhíu mày, đạm nhiên nhìn về phía hai nữ nhân bị hù dọa gần như tê liệt trước mắt: “Nhi thần tám phần là bị vương bát đản nào đó hãm hại, không có gì đáng ngại, chờ xem hắn có thể giở trò gì.”
Cố Sanh nhịn không được cả người run lên, đôi mắt chăm chú nhìn Giang Trầm Nguyệt, môi mấp máy muốn nói ra chuyện của Hi Phi, rồi lại không dám ngay trước mặt Hoàng Hậu.
Giang Trầm Nguyệt tựa hồ phát hiện khủng hoảng cùng cấp thiết của nàng, ánh mắt nhìn về phía Cố Sanh, đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, nâng lên khẽ hôn một cái, trong ánh mắt đạm kim sắc xẹt qua một tia giảo hoạt: “Đừng có gấp, trước khi xuất môn ta đã giúp nàng cho Tiểu Hoa ăn, tối nay trở lại cũng sẽ không đói chết.”
Cố Sanh gấp đến độ nước mắt cũng sắp rơi xuống, nào còn tâm tư vui đùa, vừa định bất cứ giá nào ngay trước mặt Hoàng Hậu nói ra mọi chuyện, bên ngoài đã có người truyền triệu.
Chính như Cửu Điện Hạ sở liệu, hoàng thượng triệu kiến.
Cố Sanh cùng Hoàng Hậu hận không thể bám trêи người Giang Trầm Nguyệt cùng đi, nhưng chung quy không thể chậm trễ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cửu Điện Hạ đi ra cửa.
Cố Sanh một đường đuổi tới cửa Càn Thanh Cung, không dám gọi ra tiếng, chỉ có thể hướng bóng lưng của Giang Trầm Nguyệt không ngừng nhỏ giọng nỉ non: “Vi thần chờ ngài trở về.”
* * * * * * * * * * * *
Cửu Điện Hạ được dẫn vào đại điện, vừa vào cửa, đã nhìn thấy ba vị các cùng với hơn mười vị ngôn quan lục khoa cấp sự trung.
Giang Hàm đứng ở bên cạnh ngự án của phụ hoàng, trước ngự án còn quỳ một nữ nhân lạnh run, là Hi Phi.
Phía sau lần lượt quỳ hai nam nhân mặc y phục công tượng, không giống như hạ nhân trong cung.
Trận thế thật là không nhỏ.
Mới vừa đi vài bước, còn chưa kịp hành lễ hoàng thượng đã bình tĩnh tiện tay cầm một xấp thư trêи ngự án, ném thẳng vào mặt Giang Trầm Nguyệt.
Giang Trầm Nguyệt không chút hoang mang khom lưng nhặt thư lên, rút lá thư ra xem một lần nội dung trong thư.
Hoàng thượng đè nén lửa giận thấp giọng nói: “Ngươi giải thích cho trẫm.”
Giang Trầm Nguyệt bới lông tìm vết nhìn về phía Giang Hàm đứng bên cạnh, nhún nhún vai nói: “Phụ hoàng bớt giận, chữ này không phải của nhi thần, có thể phải nhờ nhị tỷ tự mình giải thích.”
Trong điện nhất thời đồng loạt ồ lên, các đại thần khe khẽ bàn tán.
Hoàng thượng rốt cuộc trong lòng vẫn nghiêng về tiểu hoàng tước, vừa nghe lời này lập tức dùng đôi mắt hồ nghi nhìn về phía Giang Hàm đứng bên cạnh.
Giang Hàm bình tĩnh tự nhiên xoay người hồi bẩm: “Phụ hoàng minh xét, Hi Phi nương nương đã nhận tội, chờ Trần đại nhân lục soát trở về tất cả sẽ rõ ràng.”
Giang Trầm Nguyệt nhướng mày nhìn về phía Giang Hàm: “Thật không? Vậy trước khi tra ra manh mối, còn thể làm phiền nhị tỷ đơn giản thuật lại sự tình trước không, bằng không ta thật không biết nên nhận tội danh gì.”
Giang Hàm hữu lễ mỉm cười, nhìn về phía cấp sự trung đại thần Vương Lỵ, phân phó: “Vương đại nhân, kể ra những bằng chứng ngươi tra được cho lạc thân vương nghe.”
Vương Lỵ khom người vâng mệnh, chuyển sang hữu lực nói ra, làm sao tra ra Hi Phi cùng lạc thân vương kết đảng tư thông, cùng với việc khiến hai công tượng chế tác bích tỳ thập bát tử nhận tội.
Giang Trầm Nguyệt tư thái tản mạn nghe xong hắn oán giận vạn phần chỉ chứng, không có bất luận phản bác nào, mà chỉ thần sắc bình thản xoay người, cất bước đi đến trước mặt Hi Phi, nghiêng người một gối quỳ bên cạnh nàng, ôn tồn hỏi: “Nương nương, thư này thực sự là ngài viết?”
Trang dung trêи mặt Hi Phi đều khóc trôi, cứng nhắc quay đầu nhìn về phía Cửu Điện Hạ, run rẩy, lập tức dùng đầu chạm đất, khóc hô: “Xin lỗi! Xin lỗi! Vòng tay kia là thần thϊế͙p͙ tự chủ trương chế tạo! Không hề liên quan đến điện hạ!”
“Đừng nóng vội.” Giang Trầm Nguyệt nâng vai trái của nàng dậy, tiếp tục hỏi: “Thư này là ai đưa cho ngươi?”
“A Cửu.” Giang Hàm chợt cắt đứt câu hỏi, trầm giọng nói: “Không cần phải xảo biện nữa, ngươi vì che giấu tai mắt, lợi dụng tín nhiệm của ta đối với ngươi từ đó thay ngươi truyền tin, ta chưa từng nghĩ đến ngươi sẽ cấu kết cùng Hi Phi! Nếu không phải Vương đại nhân tra ra, còn có ai có thể tiếp xúc được những thư từ này? Ngươi thực sự là thông minh bị thông minh hại.”
Giang Trầm Nguyệt không giận ngược lại nở nụ cười, nghiêng đầu nheo mắt: “Ta lợi dụng ngươi đưa thư? Đây còn gọi là thông minh? Vậy còn không bằng lợi dụng phụ hoàng đưa thư sẽ an toàn hơn.”
Hoàng thượng sớm đã quen dáng vẻ tản mạn cợt nhã của tiểu hoàng tước nhà mình, bất luận chuyện lớn cỡ nào, từ trong miệng cửu hoàng nữ nói ra tựa hồ đều giống như một trò đùa.
Bầu không khí trong điện cũng theo đó không quá kịch liệt giằng co mà bắt đầu hòa hoãn.
Vốn dĩ mọi người không cách nào lý giải vì sao lạc thân vương phải làm loại chuyện này.
Trong lòng mọi người biết rõ ràng, vị hoàng tước này đối với tranh trữ thủy chung thuộc về bùn loãng trác không được tường.
Tây Cương một phương thế lực, Cửu Điện Hạ cũng chết sống không chịu nhận lấy, vì sao quang minh chính đại ban cho thì không nhận, âm thầm lại kết đảng mưu phản cùng phi tử không được sủng ái?
Nhưng chứng cứ rõ ràng bày ra trước mắt, chút dung lượng não của Hi Phi, muốn ngụy trang giá họa đều giả vờ không giống.
Nếu như thật sự ở chỗ lạc thân vương tìm ra bích tỳ thập bát tử, thì đó là chứng cứ vô cùng xác thực rồi.
Lại nghĩ đến lạc thân vương từ nhỏ tác phong hành sự đã khiến người ta đoán không ra, hôm nay nháo ra chuyện này tựa hồ cũng không phải rất kỳ quái.
Giang Hàm nhìn ra được, cửu hoàng muội trước mắt căn bản không xem chuyện này là vấn đề.
Không sai, với đầu óc của Giang Trầm Nguyệt, việc này nếu như tra xét, hai ngày là có thể chính thức “tra ra manh mối”.
Không bao lâu, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân đặc biệt vang đội của cận vệ hoàng thất.
Ngay sau đó, Chỉ huy sứ cẩm y vệ mặc quan phục tam phẩm cầm một rương gỗ dài, bước vào đại điện quỳ một gối xuống trước ngự án: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, rương gỗ này là tìm được từ phòng ngủ Thiên Thủy Các của Thanh Y Viên, bên trong có một chuỗi châu liên, hình dạng trùng khớp với tang vật. Lúc Thị vệ lục soát gian phòng ngủ đó, đã bị tỳ nữ trong phủ kịch liệt phản kháng, nói là chủ tử không cho phép bất luận kẻ nào vào trong.”
Nói xong, Chỉ huy sứ ở trước mặt mọi người mở rương gỗ, cẩn cẩn dực dực phủng vòng tay ra, giao cho thái giám trình cho thánh thượng.
Hoàng thượng tiếp nhận vòng tay, nâng lên trước mắt tinh tế nhìn chữ khắc trêи kim châu, lập tức tức giận đến vỗ án bật dậy!
Hắn xưa nay thiên vị cửu hoàng nữ, thế nhưng hài tử này từ nhỏ đã không khiến hắn bớt lo, hành sự cổ quái khó dò.
Năm đó một nhóm đông sử đưa đến trong cung Vưu Quý Phi, Giang Trầm Nguyệt nhất nhất từ chối, rồi lại ở đêm thu sinh thần của Hoàng Hậu chiếm đoạt nữ nhi của một tử tước thân phận thấp kém.
Tây Cương công chúa bức thiết cầu thân, hoàng thượng có ý định đem thế lực của Tây Cương trao cho cửu hoàng nữ, lại bị cường ngạnh khước từ.
Hôm nay, hoàng thượng đã viết tên cửu hoàng nữ lên di chiếu đặt ở Điện Thái Hòa, lại không nghĩ rằng, nàng lại diễn tiết mục mưu phản!
Một cổ lửa giận xông lên đầu, áp chế lý trí, Kỳ Hữu Đế ném mạnh vòng tay xuống chân Giang Trầm Nguyệt, quát lớn nói: “Nghiệp chướng nhà ngươi! Ngươi…. Ngươi….”
Thϊế͙p͙ thân lão thái giám ở bên cạnh vội vàng bước lên phía trước đỡ lấy hoàng thượng, đại thần trong điện đều quỳ xuống.
“Phụ hoàng bớt giận.” Giang Trầm Nguyệt đổi thái độ, chính kinh khom người nói: “Vòng tay này tất nhiên là do kẻ gian giấu vào trong phủ của nhi thần, ý đồ vu oan giá họa, xin phụ hoàng lệnh cho Tông Nhân Phủ tra xét việc này.”
Giang Hàm nghe vậy bỗng nhiên thở dài, trong ánh mắt tràn đầy thất vọng: “Ngươi còn không chịu nhận tội sao?”
Nàng cất bước đi đến chỗ Giang Trầm Nguyệt, cách nhau một chóp mũi, đè thấp giọng nói: “Tiếp tục tra xét, đối với ngươi có gì tốt?”
Nhìn thấy Giang Trầm Nguyệt mang theo trào phúng, Giang Hàm lập tức cúi đầu đến gần thì thầm nói: “Vòng tay là tìm được trọng phòng ngủ của A Sanh, nàng hiện nay còn chưa nhận sắc phong, không được bảo hộ dành cho gia quyến của siêu phẩm, nếu thật sự tra ra gì đó, Cửu vương phi của ngươi sợ là sẽ không giữ được nữa, nhị tỷ cũng không đành lòng.”
Ánh mắt đạm kim sắc của Giang Trầm Nguyệt chợt co rút, trong lúc nhất thời sắc mặt trắng bệch, trong đầu hiện lên thần sắc kinh hoảng vừa rồi của Cố Sanh, cứng nhắc chuyển hướng Giang Hàm nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đã làm gì nàng?”
Giang Hàm cười lạnh một tiếng không trả lời, tu nhiên xoay người, chắp tay nói với Hoàng Thượng: “Phụ hoàng, nhi thần cũng hoài nghi việc này có trá, để chứng minh sự trong sạch của A Cửu, cần phải mời Tông Nhân Phủ cùng Đô Sát viện đồng thời điều tra!”
Hoàng thượng khép đôi mắt lại, trầm giọng nói: “Truyền Ngự Sử Đô Sát viện!”
Giang Trầm Nguyệt như cũ trầm mặc không lên tiếng đứng giữa đại điện, dường như tất cả xung quanh trong nháy mắt đều hóa thành hư ảo, trong thiên địa chỉ còn lại mình nàng, cô độc.
Cho rằng bản thân sẽ cả đời không thể thoát khỏi hình tượng non nớt không đáng tin cậy, thẳng đến giờ phút này nàng mới phát giác thành thục cùng trách nhiệm nhìn như xa không thể thành sẽ ở một khắc lúc kiếp nạn giáng xuống ập lên đầu nàng.
Người, đều là trưởng thành trong nháy mắt.
Phần tự tin đỉnh thiên lập địa không gì làm không được, sẽ hóa thành bọt nước trong chớp mắt.
Nàng vẫn cho rằng bản thân tựa như thắng giả oai phong một cỏi chế phách tứ phương trêи sách sử, lại không biết anh hùng chân chính có thể đi đến cuối cùng, trong trăm nghìn năm cũng chỉ có vài người.
Bản thân nàng cho đến bây giờ chưa từng có vận khí như vậy.
Trêи sách chỉ dạy Giang Trầm Nguyệt làm sao thành thạo làm một anh hùng, nhưng không có đề cập kẻ vô năng ở giữa đường làm sao mới có thể dùng tư thái còn có chút thể diện để đối mặt tuyệt cảnh.
Cho nên Giang Trầm Nguyệt chỉ có thể cứng nhắc quỳ xuống, chậm rãi phủ phục trước ngự án, giống như một phế vật chân chính, đập đầu xuống đất, trầm thầm lên tiếng
“Nhi thần, nhận tội.”
Giang Hàm nhẹ không thể phát giác khẽ cong khóe môi.
Nàng cược chính là Giang Trầm Nguyệt không dám lấy Cố Sanh ra mạo hiểm.
* * * * * * * *
Trong Khôn Ninh Cung, đêm lạnh đầu đông, Hoàng Hậu nhìn thấy Cửu vương phi vẫn cứng nhắc đứng ở trước cửa cung chờ đợi, liền tự mình đi đến bên cạnh Cố Sanh. Ôn giọng căn dặn: “Buổi tối gió lạnh, quay về phòng chờ đi?”
Cố Sanh lấy lại tinh thần, cúi đầu e lệ trả lời: “Tạ ơn mẫu hậu thương cảm, Sanh Nhi muốn chờ một lát nữa, điện hạ cũng sắp trở về rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.