Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 146:




Giờ Tuất cửa cung đã đóng, Cố Sanh bị đại nội thị vệ áp giải hồi phủ.
Từ Khôn Ninh Cung biết được Cửu Điện Hạ bị tước bỏ tước vị thân vương giam lỏng trong Chung Túy Cung, Cố Sanh dường như trong nháy mắt mất đi tất cả tri giác.
Nàng ngồi trêи mã xa, nghe tiếng bánh xe ù ù, đi qua phố to hẻm nhỏ, thần sắc đờ đẫn.
Hai bên đường mơ hồ phiếm ra ánh sáng của đèn lồng lụa trắng, xe ngựa lao đi, quang vựng ʍôиɠ lung màu da cam không ngừng xẹt qua khóe mắt, phía trước là bóng đêm đen kịt, dường như vĩnh viễn bất tận.
Không biết là làm sao trở lại phủ, trong đầu chỉ còn lại một mảnh rối loạn tan vỡ.
Lấy lại tinh thần thì trời đã sáng, nàng nằm trêи giường ngủ sửng sốt một đêm.
Nghiêng đầu, mới phát hiện một phòng thị tỳ đều vây quanh ở bên giường, ánh mắt lo lắng lại sợ hãi.
Thạch Lựu nhìn thấy Cố Sanh rốt cục có động tĩnh, vội vàng mở to hai mắt bước lên, vươn năm ngón tay lắc lắc trước mắt nàng, nhẹ giọng dò hỏi: “Tam tiểu thư?”
Cố Sanh chậm rãi trừng mắt nhìn, một đám thị tỳ đầy mặt bi thương cùng gọi nàng: “Chủ tử nương nương!”
Khí tức tuyệt vọng tràn khắp căn phòng, bi thảm dường như đèn sắp tắt.
Cố Sanh mở miệng, nhưng âm thanh lại không phát ra được.
Thạch Lựu vội vàng bưng một chén trà, cho nàng uống vài ngụm, lúc này mới nghe Cố Sanh khàn giọng hỏi: “Điện hạ trở về chưa?”
Trong phòng thoáng chốc tĩnh mịch, bọn họ khó nén đau thương, khóc nức nở, lại bị Thạch Lựu cấp thiết quát bảo ngưng lại.
Tâm tư dần dần bình tĩnh, Cố Sanh lập tức ngồi dậy muốn xuống giường.
Thạch Lựu cấp bách bước lên phía trước đỡ nàng: “Tiểu thư cần gì? Nô tỳ mang tới cho ngài!”
Cố Sanh mặt không biểu tình chỉnh đốn lại búi tóc vốn chỉnh tề, nghiêm mặt nói: “Ta muốn vào cung cầu kiến Hoàng hậu nương nương.”
Thạch Lựu vội vàng nắm cánh tay nàng, khuyên can: “Tiểu thư, ngài nghỉ ngơi trước đi, ngoài phủ một đám quan binh vây quanh, chúng ta tạm thời không ra ngoài được. Bất quá ngài đừng lo lắng, tối qua Nhị Điện Hạ tự mình hộ tống ngài trở về, nàng nói với chúng ta, rất nhanh sẽ thay ngài giải vây.”
“Nhị Điện Hạ?” Ánh mắt Cố Sanh chợt trầm xuống, ngồi xỗm bên giường, đưa tay muốn tìm rương gỗ dưới giường.
Một chúng thị tỳ nhất thời đầy mặt kinh hoảng, Thạch Lựu cũng quỳ gối bên cạnh vương phi, run rẩy nói: “Tiểu thư, …. Đêm qua ngài rời đi không lâu, thì có một đám thị vệ mang theo lệnh lục soát xông vào vương phủ. Nô tỳ cản trở không được, để cho bọn họ xông vào phòng ngủ, lấy rương gỗ đi rồi, xin chủ tử trách phạt.”
Cố Sanh động tác cứng đờ, chậm rãi buông thỏng cánh tay, lặng lẽ đứng lên.
Tất cả phát sinh quá đột nhiên, nàng đề phòng lâu như vậy, nhưng tai kiếp này vẫn không tránh khỏi, trái lại sớm hơn mấy tháng so với kiếp trước.
Cố Sanh kiệt lực bình ổn tâm trạng, trong đầu một lần đem tất cả mọi chuyện hồi tưởng xâu chuỗi lại.
Từ lúc nàng có được vòng tay bắt đầu, trước sau chỉ không đến một canh giờ.
Mỗi một bước đều giống như bị người khác tỉ mỉ bày bố, nàng cùng Hi Phi thậm chí Hoàng Thượng Hoàng Hậu tất cả đều nhảy vào tròng.
Là ai giở trò?
Trong đầu Cố Sanh hiện lên ánh mắt ẩn nhẫn của Giang Hàm, hôm nay hồi tưởng lại bỗng nhiên cảm thấy lạnh thấu xương.
Bất quá mấy ngày, nàng bị nhốt trong vương phủ đã nghênh đón Giang Hàm đến thăm.
Vừa thấy Cố Sanh vẻ mặt tiều tụy bước vào cửa, Giang Hàm liền nghênh đón, thần sắc ôn nhu trước sau như một, cười yếu ớt nhìn Cố Sanh nói: “Để ngươi chịu khổ rồi, đừng lo lắng, tất cả đều đã qua.”
Cố Sanh lạnh lùng nhìn khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ trước mắt, hồi lâu từ giữa hàm răng nghiến ra một câu: “Điện hạ sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Giang Hàm nghe vậy cũng không buồn bực, khóe môi vâng ngậm ý cười, ngẩng đầu ý bảo thị tỳ lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại hai người đứng đối mặt, Giang Hàm mới nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi nên lo lắng là ta sẽ không bỏ qua cho A Cửu.”
Con ngươi của Cố Sanh đột nhiên co rút, tràn ngập phẫn nộ nhất thời bị sợ hãi đè xuống.
Nàng không rõ Giang Trầm Nguyệt rốt cục bị gán tội gì, có phải thực sự đến mức mặc cho kẻ khác xâm lược hay không.
Nhất thời không có dũng khí hoàn toàn xé rách khuôn mặt, Cố Sanh run rẩy mở miệng hỏi: “Sao ngươi có thể đối với nàng như vậy, đó là cửu hoàng muội ngươi một tay nâng đỡ đến lớn….”
Giang Hàm nghe vậy nụ cười đột nhiên rút đi, trầm mặc giây lát, lạnh giọng đáp: “Trong lòng ngơi thật sự chỉ còn lại nàng? Ta đối với nàng thế nào? Ngươi thế nào không đi hỏi A Cửu một chút vì sao đối đãi ta như vậy? Ta tận tâm tận lực đem nàng bồi dưỡng, hồi báo nhận được chính là bị cướp đi địa vị, tôn nghiêm cùng ái nhận sao!”
Nhìn thấy Cố Sanh vẻ mặt căng thẳng, Giang Hàm hít sâu một hơi, cưỡng chế oán giận trong lòng đến gần nâng tay ôn nhu phất qua tóc mai của nàng, thấp giọng nỉ non: “Địa vị ta có thể tự mình đoạt lại, nếu như ái nhân cũng có thể hồi tâm chuyển ý, ta có thể chuyện cũ sẽ bỏ qua, giải oan cho tiểu hoàng muội.”
Cố Sanh bị bàn tay kia chạm vào, cả người lập tức kϊƈɦ khởi ý thức phản kháng cường liệt, bất chấp thể diện nàng nâng tay hất bàn tay Giang Hàm ra, thốt ra: “Đừng có nằm mộng! Ngươi có biết bản thân đang làm gì hay không?”
Giang Hàm chắc chắn trả lời: “Dĩ nhiên biết, ta là đang nói cho ngươi biết ai mới là cường giả chân chính!”
Cố Sanh xiết chặt nắm tay, muốn nói “một khi tình cảm của Giang Trầm Nguyệt đối với ngươi hoàn toàn tiêu ma hết, trở mặt thành thù, sẽ không ai cứu được ngươi.”
Rồi lại sợ Giang Hàm bởi vậy quyết tâm bỏ đá xuống giếng, chỉ đành liều mạng đè nén lời nói khiêu khích, khàn khàn trả lời: “Trong mắt ta không có người mạnh kẻ yếu, chỉ có chính nghĩa cùng gian ác!”
Giang Hàm cười một tiếng: “Gian ác? Chút thủ đoạn đó cũng coi là gian ác? Luật pháp của Đại Hạ không làm gì được siêu phẩm hoàng tước, ta bất quá là muốn cho tiểu nha đầu kia một chút giáo huấn, để tránh nàng ngay cả một thân bản lĩnh của nàng là ai truyền thụ nàng cũng đã quên.”
Cố Sanh nhíu mày: “Ngươi bất quá là lợi dụng ta đem ngụy chứng giấu vào trong phủ, cho dù ngươi làm được thiên y vô phùng, không cách nào kiểm chứng, ta cũng có thể chủ động cung khai thay Giang Trầm Nguyệt gánh hết tội danh.”
“Đừng xằng bậy nữa A Sanh.” Giang Hàm trêи cao nhìn xuống nhìn nàng: “A Cửu được tổ huấn bảo hộ, tội danh có lớn hơn, giam lỏng một vài năm cũng sẽ được thả ra, nhưng ngươi cũng không có vận khí kia, ngươi giống như ta, đều là “phàm nhân”, vô ý một chút chính là tội danh mất đầu.”
Nhìn thấy Cố Sanh dáng vẻ thấy chết không sờn thần sắc oán hận, Giang Hàm khẽ động mi phong tiếp tục nói: “A Cửu vì bảo trụ ngươi, ngay cả án cũng không dám công khai điều tra, hôm nay hình trượng cũng đã nhận, bị xiềng xích giam trong lãnh cung, ngươi cũng đừng làm cho A Cửu uổng công nhận phần tội này.”
Một câu “hình trượng cũng đã nhận” nhẹ nhàng, đối với Cố Sanh mà nói lại không khác tiếng sấm giữa trời quang, chỉ một thoáng máu cả người đều kết thành băng!
Nàng kéo lấy vạt áo của Giang Hàm, đôi mắt gần như trừng ra khỏi viền mắt, giống như muốn ăn thịt người mà gầm nhẹ: “Điện hạ chịu hình rồi?”
Giang Hàm nâng tay nắm lấy tay phải lạnh lẽo nắm trước vạt áo của mình, nhẹ nhàng ôn nhu kéo xuống, đáp: “Đừng lo lắng, một chút ngoại thương mà thôi, đánh đến một nửa phụ hoàng đã hối hận, lúc khiêng vào lãnh cung còn tặng kèm hai đông sử, a, chính là không biết A Cửu có dùng đến hay không.”
Trước mắt Cố Sanh một trận thiên toàn địa chuyển, lảo đảo, được Giang Hàm ổn định lại.
Nàng ra sức hất tay Giang Hàm ra, lui ra phía sau vài bước, nhìn ánh mắt của người trước mặt, dường như là đối mặt với ma quỷ.
Thấy nàng xúc động cùng phẫn nộ, Giang Hàm vội vàng giải thích: “Chuyện này cũng không phải tại ta, hình trượng là A Cửu tự mình xin nhận, tội không liên lụy người nhà, nàng sợ Hi Phi gặp chuyện không may Bát muội sẽ chịu không nổi, nên tự mình gánh hết tội danh, bằng không phụ hoàng cũng luyến tiếc đánh nàng.”
Giang Hàm thấy nàng tâm tình đã hoàn toàn tan vỡ, lập tức nâng tay ổn định vai của nàng, nghiêm túc mở miệng: “Ta luyến tiếc ngươi khổ sở như vậy, chỉ cần ngươi đồng ý tẩy đi tiêu ký, chiếu theo kế hoạch của ta rời khỏi A Cửu, ta cam đoan sẽ cứu nàng ra, sau này sẽ không để ngươi có nửa phần thống khổ.”
Cố Sanh gắt gao xiết chặt nắm tay, móng tay gần như đâm vào bàn tay, mới đưa kiềm chế thốt ra một câu “đừng nằm mơ”.
Hồi lâu, nàng buông xuống đôi mắt, khàn khàn mở miệng: “Ta sẽ cân nhắc.”
Trong lòng nàng hiểu rõ, không cần Giang Hàm xuất thủ tương trợ chờ Giang Nam chiến loạn Giang Trầm Nguyệt sẽ lập tức lĩnh binh lập công chuộc tội.
Trong lúc này, nàng có thể làm chính là ổn định Giang Hàm, không cho tình thế chuyển biến xấu.
Nếu như nàng kiên trì cực lực phản kháng tất nhiên sẽ tăng thêm cừu hận của Giang Hàm đối với Giang Trầm Nguyệt, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Nghĩ đến điểm ấy, Cố Sanh lập tức thu liễm tất cả hận, thần sắc chậm rãi hiện ra nhu nhược cùng khuất phục, giả vờ thương tâm che miệng khóc nức nở.
Giang Hàm thấy nàng lộ vẻ thỏa hiệp, lập tức khôi phục vẻ mặt thâm tình mừng như điên, ôm nàng vào lòng, ôn nhu an ủi.
Thân thể Cố Sanh căng thẳng, không giãy dụa, thuận theo dựa vào vai Giang Hàm, cực lực che giấu phẫn nộ trong nội tâm.
Nhắc đến một chút hồi ức lúc xưa, Cố Sanh mới giả vờ dường như không có việc gì mà hỏi: “Ta sẽ vẫn bị nhốt trong vương phủ sao?”
Chỉ cần có thể tự do xuất nhập, nàng có thể cùng Bát Công Chúa nội ứng ngoại hợp tranh thủ tìm cơ hội gặp mặt Giang Trầm Nguyệt.
Giang Hàm buông xuống ánh mắt nhìn về phía nàng, có vẻ do dự, liền rộng lượng mở miệng: “Sẽ không, ta sẽ mau chóng khiến phụ hoàng thu hồi thị vệ, nhưng ta tạm thời còn không thể thường xuyên gặp ngươi, ngươi phải chiếu cố tốt bản thân.”
Cố Sanh lo lắng nàng phát hiện bản thân dụng tâm kín đáo, liền cố ý tỏ vẻ xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Ngươi không chê bai ta?”
Giang Hàm vung lên khóe môi, lần thứ hai ôm lấy nàng, lẩm bẩm nói: “Ngươi nói đi? Qua một thời gian nữa, chúng ta có thể ra ngoại thành gặp mặt, ta tự mình dẫn ngươi ra ngoài giải sầu, có được hay không?”
Cố Sanh lặng lẽ gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.