Chỉ Hi tiến vào liền thấy Úc Thụy đang bụm mặt.
Chỉ Hi tiến lên thăm dò hỏi: “Thiếu gia, say sóng sao?”
Úc Thụy lắc lắc đầu, lúc này mới vuốt mặt ngẩng đầu, Chỉ Hi hầu hạ hắn rửa mặt thay quần áo, sau đó đi ăn chút điểm tâm.
Úc Thụy vừa đến đã nhìn thấy Đường Kính đang ngồi, trong lòng máy động, không khỏi nhớ lại “giấc mộng” tối hôm qua, cho nên càng không dám nhìn thẳng vào Đường Kính.
Đường Kính cũng không có gì khác thường, nhận Úc Thụy thỉnh an, sau đó để cho hắn ngồi vào vị trí ăn điểm tâm.
Thuyền đã đi được một ngày, phong cảnh cũng dần dần có những nét đặc trưng của vùng sông nước, mặc dù không thể so sánh với sự phồn hoa trong kinh thành, nhưng lại có một loại ý vị mềm mại rất đặc biệt.
Dọc hai bên bờ sông có mấy tiểu lâu, cửa sổ nửa mở, lộ ra sa mành màu sắc kiều diễm, nhẹ nhàng phất phơ theo làn gió, cho dù ở trên thuyền cũng có thể thấp thoáng nghe thấy thanh âm mềm mềm hương hương.
Thoạt nhìn có chút tục khí, nhưng hòa với nét dịu dàng độc đáo của Giang Nam, cũng lộ ra một chút nhu tình.
Đang là ban ngày, mấy hoa phường ven sông còn chưa mở cửa đón khách, các cô nương ngồi bên cửa sổ dựa vào lan can nhìn ra bên ngoài, cũng có tiểu nha đầu xắn ống quần giặt quần áo bên bờ sông.
Địa phương nhỏ này tuy chủ yếu giao thông bằng đường thủy, nhưng loại thuyền lớn giống như của Đường Kính cũng không thường thấy, khó tránh khỏi có người bàn tán.
Đường Kính đứng trên boong thuyền, nhìn ra bên ngoài, sau đó tựa hồ không có hứng thú, lại xoay người trở vào.
Các cô nương trên bờ nhìn người đi rồi, cảm thấy tiếc nuối, trông theo một hồi lâu, thuyền dần dần đi xa, đến khi không thấy được nữa.
Lại qua mấy ngày, cuối cùng cũng đến nơi.
Đường Kính lần này xuất môn vội vàng, không kịp chuẩn bị thuyền riêng, xuống thuyền cũng không thuê thuyền về nữa. Đến lúc đoàn người trở về kinh thành, tự nhiên cửa hàng ở Giang Ninh sẽ chuẩn bị thuyền đưa đón, miễn cho nhiều người phức tạp.
Đoàn người tới đột xuất, quản sự ở Giang Ninh căn bản không biết Đường Kính đến, cho nên cũng không ai đón tiếp.
Mọi người xuống thuyền, tiểu tư mướn một chiếc xe ngựa, Đường Kính mang theo Úc Thụy ngồi vào trong xe, chúng ma ma nha hoàn đi theo sau. Xe ngựa đi mượn đương nhiên không thể khí phái như của Đường gia, chẳng qua đường cũng không xa lắm, cho nên đành phải chấp nhận.
Quản sự tại Giang Ninh là thương nhân bản địa, một ngọn gió thổi cỏ lay, đương nhiên không thể thoát khỏi mắt của hắn. Chuyện Đường Kính đột ngột đến Giang Ninh làm quản sự cả kinh, cấp tốc dẫn theo hạ nhân ra khỏi nhà, chuẩn bị ngựa chạy thẳng tới biệt trang của Đường gia.
Năm đó Đường Kính đến Giang Ninh bàn chuyện làm ăn, tình cờ thấy một thôn trang ven sông, ban đêm có thể nhìn thấy đèn đuốc loang loáng trên mặt nước, cảnh trí rất đẹp, hơn nữa lại thanh tịnh, có người muốn nịnh bợ Đường Kính, trả giá cao mua đứt thôn trang, dâng lên tặng Đường Kính.
Hiện giờ thôn trang trở thành biệt trang ở Giang Ninh của Đường Kính, nếu Đường Kính đến đây bàn việc buôn bán, nhất định sẽ dừng chân ở chỗ này.
Cho nên quản sự mang theo tùy tùng nhanh chóng chạy lại đây, thời điểm Đường Kính đến biệt trang, đã thấy quản sự cùng rất nhiều người nghênh đón trước cửa.
Tiểu tư dừng xe ngựa, nói: “Gia, đã đến biệt trang.”
Lập tức có người bắc ghế, cẩn thận tỉ mỉ đặt lên đệm lót màu đỏ tươi, thỉnh Đường Kính xuống xe.
Chỉ Hi tiến lên cuộn màn xe lại, quản sự chỉ thấy trong ngực Đường Kính ôm một người, bước ra khỏi xe.
Người nọ hướng mặt về phía Đường Kính, nằm trong ngực y, trên người khoác áo choàng, dáng người thực là phong lưu, cũng không biết là nam hay nữ, quản sự bắt đầu suy nghĩ sai lệch.
Úc Thụy vốn đang ngủ, nhưng lúc ra khỏi xe khó tránh khỏi lắc lư, mũi Úc Thụy “Ân” nhẹ một tiếng, theo bản năng cọ cọ vào hõm vai Đường Kính.
Lúc này quản sự mới thấy, là một thiếu niên, gương mặt còn không lớn bằng một bàn tay, không thể miêu tả rõ ràng chỉ bằng vài từ ngữ, trong mắt còn mờ mịt nửa mê nửa tỉnh. Quản sự nghĩ thầm, chẳng trách được Đường tứ gia thích nha, đúng là không giống người thường.
Quản sự âm thầm ghi nhớ, hóa ra gia thích kiểu này.
Đường Kính nghiêng đầu nhìn thoáng qua Úc Thụy đang ngủ mê, nào biết Úc Thụy hừ một tiếng, lại cọ cọ mặt chôn vào hõm vai của y, hô hấp lại đều đều vững chắc, chắc là tiếp tục ngủ.
Quản sự cười nói: “Tứ gia đến đây cũng không nói với chúng ta một tiếng, để kêu người chuẩn bị.”
Quản sự họ Viên, từ khi Đường Kính bắt đầu kinh thương vẫn luôn đi theo, tính ra cũng là lão quản sự. Bởi vì Đường Kính ở Đường gia đứng thứ tư, quản sự lâu năm luôn thuận miệng kêu Đường Kính là Đường tứ gia.
Viên lão bản vừa nói vừa dẫn Đường Kính tiến vào trong biệt trang. W𝐞b đọc 𝙣ha𝙣h tại ⩶ 𝒯 R𝒖M𝒯R𝖴Y𝐞N.Ⅴ𝙣 ⩶
Biệt trang mặc dù bình thường không ai ở, nhưng Viên lão bản vẫn luôn sai người quét dọn chăm sóc, hạ nhân nha hoàn không thiếu người nào, bên trong đồ vật bài trí cực kỳ chỉnh tề, sạch sẽ đến không nhiễm một hạt bụi, chỉ sợ Đường Kính tới đột xuất, đến lúc đó mới cong đuôi dọn dẹp thì không hay.
Đường Kính đã quen đường, cũng không tới chính sảnh, mà đi thẳng vào chủ ốc, vào nội gian, nhẹ nhàng đặt Úc Thụy lên giường.
Chỉ Hi nhanh chóng tiến đến đắp chăn cho thiếu gia.
Đường Kính dặn: “Chiếu cố thiếu gia, đừng quấy rầy, để hắn ngủ thêm một lát.”
Chỉ Hi vội vàng nhẹ giọng ứng thanh, Thời Việt cũng ở lại trong chủ ốc, chẳng qua ngồi canh cửa gian ngoài, miễn cho có người đường đột tiến vào quấy rầy.
Viên lão bản nhìn lén, còn rất được chiều nha? Trước kia chưa từng thấy qua Đường Kính đối với ai tốt như vậy, ôm cả một đường, đi ngủ lại sợ bị quấy rầy, thật sự là cầm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, cũng không biết bảo bối nào tốt số vậy.
Viên lão bản càng xác định, thì ra trước kia đưa người không hợp khẩu vị của Đường Kính, phải đổi thành mấy người trẻ tuổi, nhìn càng đơn giản sạch sẽ càng tốt.
Viên lão bản cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, người ta là người phú quý tất nhiên muốn phô trương tiền bạc, muốn thay đổi biện pháp phô trương, mà người phú quý làm gì có chuyện chỉ ăn mặc sang trọng, đương nhiên còn phải biết chơi bời, hoa cô nương thấy nhiều rồi, giờ cũng chỉ có tiểu quan là mới lạ, viên ngoại nào trong nhà không có vài nam sủng để chơi bời, luyến đồng cũng là thuốc bổ đó, cho nên hắn cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì.
Đường Kính phân phó xong mời ngồi lên chính đường, Viên lão bản đơn giản nói một ít chuyện làm ăn gần đây, tất nhiên là báo tin vui nhiều hơn một chút, để có thể biểu hiện năng lực của mình, sau đó cũng phải nói vài sự tình khó giải quyết, không thể để cho người khác nghĩ rằng làm quản sự rất dễ dàng, nếu dễ dàng ai cũng có thể làm, chẳng phải là không xong.
Úc Thụy ngủ không lâu, chỉ lát sau đã tỉnh, đột nhiên mở to mắt, hắn ngủ không sâu giấc, chỉ nghĩ chợp mắt trong chốc lát, lại mơ màng ngủ luôn, trên thuyền không thể nào ngủ được một giấc an ổn, cũng không biết vì sao, vừa nhắm mắt lại nghe thấy tiếng nước chảy, Úc Thụy sẽ nhớ tới tối hôm nọ, sau đó thân thể sẽ có phản ứng. Úc Thụy rất rõ ràng lần này mình không ăn nhầm cái gì, nhưng không ăn nhầm mà thân thể lại nổi lên phản ứng, điều này làm cho hắn càng thêm vô cùng khó xử.
Không quá hai ngày hai mắt Úc Thụy liền thâm quầng một mảnh, cả người không có tí sức lực, cơm ăn cũng ít, Chỉ Hi sợ tới mức muốn gọi đại phu, Thời Việt bắt mạch cho hắn, hỏi Úc Thụy cảm thấy có chỗ nào khó chịu không, Úc Thụy chỉ có thể hữu khí vô lực phun ra hai chữ, làm tất cả mọi người chết nghẹn.
“Mất ngủ.”
Bởi vì Úc Thụy mộng mị mất ngủ, Thời Việt kê cho hắn một phương thuốc, Úc Thụy lại uống thuốc cả ngày.
Thấy Úc Thụy ngồi dậy, Chỉ Hi nói: “Thiếu gia, lão gia đang nghị sự ở chính đường, nói ngài nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Úc Thụy cũng không dám ngủ tiếp, sợ bây giờ ngủ nhiều, buổi tối lại mất ngủ thì chết.
Bởi vì lúc vào biệt trang Úc Thụy vẫn còn đang ngủ, cho nên bảo Thời Việt giúp mình ngồi lên xe lăn, chuẩn bị ra bên ngoài đi dạo.
Phía trước chủ trạch có một khoảng sân trống, đi thêm một đoạn là đến đại gian, hành lang bao quanh hai bên trái phải, bố cục cũng không có khác biệt lớn so với Đường gia, chẳng qua sân trống cũng không phải đơn thuần là sân trống, phía trên có cầu đá, dưới gầm cầu chạm rỗng để dòng nước chảy qua, kỳ thật nước rất cạn, chỉ để trang trí mà thôi.
Thế nhưng loại cảnh trí này mang đậm hơi thở của Giang Nam.
Ra khỏi chủ trạch liền thấy thật nhiều nha hoàn cùng tiểu tư đang bận rộn, quét tước sân vườn lau chùi hành lang rường cột. Trước kia ở trong Đường gia, tuy rằng hạ nhân không ít, nhưng hầu như không nhìn thấy, bởi vì Đường Kính thích yên tĩnh, không thích thấy người khác vội vàng đi tới đi lui.
Đường Kính vừa cùng Viên lão bản đi xem cửa hàng, lúc này cũng không ở trong biệt trang. Viên lão bản trước khi đi còn dặn bọn hạ nhân, tiểu công tử trong chủ ốc chính là quý nhân, phải hầu hạ cẩn thận, không được có cái gì sơ xuất.
Thế nên Úc Thụy vừa đi ra, tất cả hạ nhân đều nhìn sang bên này, đều muốn nhìn một cái xem bộ dáng tiểu công tử này có phải thật sự như thiên tiên không.
Vừa nhìn thấy, có vài người hơi thất vọng, cũng không phải là người xinh đẹp không gì sánh được, dù có chút xuất trần thoát tục nhưng vẫn chỉ là một người thường mà thôi.
Úc Thụy dạo một vòng trong sân, tổng thể cũng coi như độc đáo, nhất là trong hoa viên lại có một chỗ đi ra bờ sông, có thể nhìn thấy thuyền hoa dập dềnh trên sóng nước, sắc trời ngả về chiều, trên thuyền hoa đã sớm thắp đèn, tựa như muốn thắp sáng cả Giang Đô, cực kỳ xinh đẹp.
Đợi cho đến chiều tối, Đường Kính còn chưa trở về, Úc Thụy có chút đói bụng, xem chừng Đường Kính ngày đầu tiên đến đây, có khả năng phải đi giải quyết mấy việc quan trọng, liền phân phó Chỉ Hi truyền thiện, ăn một mình.
Úc Thụy mới vừa ăn xong, đúng lúc Đường Kính trở lại, cũng không thấy Viên lão bản đi theo.
Đường Kính hỏi: “Đã ăn cơm chưa?”
Úc Thụy thấy Đường Kính có ý muốn dùng cơm cùng mình, bèn lắc đầu nói: “Dạ chưa.”
Đường Kính liền phân phó truyền thiện, cùng dùng vãn thiện với Úc Thụy.
Trong lúc ăn cũng không trò chuyện gì, Úc Thụy đã ăn rồi nên chỉ gắp vài miếng. Đường Kính lại cho rằng thân thể hắn yếu, không nghỉ ngơi tốt, ăn cơm xong, để cho Úc Thụy trở về phòng nghỉ.
Chủ trạch có năm gian, Đường Kính để Úc Thụy ngủ ở chính phòng, hắn nghỉ trong phòng bên cạnh. Y đưa Úc Thụy đi qua, Úc Thụy làm sao có thể để Đường Kính đưa hắn vào tận trong nội gian, nói cáo lui với Đường Kính, y cũng không đưa hắn vào buồng trong nữa.
Úc Thụy được Chỉ Hi đẩy đi vào, Chỉ Hi cởi ngoại bào cho hắn, dìu hắn lên giường, cũng không biết có phải đã có nha hoàn vào phòng chuẩn bị hay không, tóm lại trên giường có thêm một cái chăn mới. Úc Thụy còn đang nghĩ, có phải buổi tối ở Chiết Giang hơi lạnh hay không, cho nên mới phải đắp thêm chăn?
Chỉ Hi chuẩn bị xong, thổi tắt ngọn nến, nói: “Gia, nô tỳ ở bên ngoài, ngài có việc thì gọi nô tỳ.”
Úc Thụy ứng tiếng, Chỉ Hi cầm giá nến đi ra.
Không nghĩ tới Đường Kính vẫn còn ở gian ngoài, đang nói chuyện với Thời Việt.
Chỉ Hi đầu tiên là buồn bực, sau lại nhìn thấy Thời Việt tất cung tất kính, đứng ở bên cạnh nghe, hình như đang nói chuyện châm cứu lúc trước.
Chỉ Hi hoảng sợ, nàng cho rằng lúc đó lão gia không nói, là vì không phát hiện ra, thì ra không phải không nhìn thấy, mà là không có lập tức tìm bọn họ hỏi mà thôi.
Chỉ Hi cũng không biết lúc mình ở trong, Đường Kính đã nói những gì, chỉ thấy Thời Việt cúi đầu, mở miệng: “Nếu lão gia không tin, Thời Việt cũng không thể nói gì hơn.”
Đường Kính liếc hắn một cái, chỉ thản nhiên hỏi: “Ngươi dựa vào cái gì bắt người khác tin ngươi?”
Thời Việt ngẩng đầu lên, nói: “Gia phụ cả đời làm đại phu hành y tế thế, Thời Việt mặc dù không phải là chân truyền, nhưng cũng học được ít nhiều. Thời Việt tin tưởng có thể chữa tốt chân tật của thiếu gia, vấn đề chỉ là thời gian.”
Lúc này Đường Kính mới nhìn hắn, nói: “Ngươi thật sự cho rằng ta không biết thân thế của ngươi? Nếu không phải đã nắm rõ ràng lai lịch của ngươi, làm sao có thể để mặc ngươi chơi đùa cùng thiếu gia.”
Thời Việt có chút kinh ngạc.
Ngày ấy Đường Kính kêu Thành Thứ đi thăm dò, không đến một ngày đã điều tra xong. Kỳ thật Thời Việt cũng là xuất thân danh môn, phụ thân Thời Việt y thuật cao siêu, sinh ra trong dòng dõi thư hương, sau đó lên kinh thi vào chức ngự y.
Lại không hiểu quy tắc trong cung, đắc tội Nguyên Bật, Nguyên Bật sai người trả hắn về. Phụ thân Thời Việt cảm thấy không còn mặt mũi nào về quê, thế nên mở một hiệu thuốc bắc ở địa phương khác.
Đường Kính biết hắn có chút năng lực, hiện giờ chân Úc Thụy cũng chỉ có thể còn nước còn tát cho nên Đường Kính mới không làm gì Thời Việt, thế nhưng vẫn phải cảnh cáo.
Đường Kính hỏi: “Ngươi biết mình sai ở chỗ nào không?”
Thời Việt đáp: “Chẳng lẽ không phải là tự tiện trị liệu cho thiếu gia sao?”
“Là lá gan của ngươi quá lớn, chuyện gì cũng tự mình làm chủ, nếu ta không biết, ngươi định giấu diếm ta tới khi nào? Nếu y thuật của ngươi không đến nơi đến chốn, thiếu gia xảy ra chuyện gì không hay, ngươi tính toán làm thế nào cho xong việc?” (>”< khổ thân Thời thụ, sao không thấy anh mắng Đường thụ mà cứ đổ lên đầu người ta vậy, là ý của con anh mà)
Thời Việt bị ngữ khí của Đường Kính làm sợ tới mức run run, đành phải cúi đầu không nói nữa. Kỳ thật Đường Kính nói đúng, việc này vốn nên trình lên Đường Kính mới phải.
Thời Việt cũng biết mình làm sai rồi.
Chỉ Hi cầu tình nói: “Lão gia, Thời Việt cũng là vì muốn thiếu gia đỡ hơn, ngài niệm tình hắn vừa mới vào nhà, lại toàn tâm toàn ý với thiếu gia, nhất thời hồ đồ, ngài tha cho hắn một lần. Đương nhiên… Đương nhiên nô tỳ cũng hồ đồ, cầu lão gia tha thứ cho nô tỳ.”
Đường Kính nửa ngày không nói một chữ, Chỉ Hi sợ tới mức không nghĩ được gì nữa, thời gian tựa hồ qua thật lâu, Đường Kính mới nói: “Đứng lên đi, đừng quỳ.”
Chỉ Hi mừng rỡ, nhanh chóng đứng dậy, Thời Việt cũng đứng lên theo.
Đường Kính nói: “Niệm tình các ngươi toàn tâm toàn ý đối với chủ tử, nếu lại có lần sau, ta nói chuyện chưa bao giờ thích nói lần thứ hai, phân phó sự tình cho tới bây giờ cũng chỉ có một lần, các ngươi cẩn thận suy nghĩ lại nên làm như thế nào.”
Thời Việt cùng Chỉ Hi cũng không dám ba hoa, thành thành thật thật đáp lời.
Đường Kính mới vừa nói xong, bỗng nhiên nghe thấy buồng trong hình như có động tĩnh, thanh âm Úc Thụy hô một tiếng.
Chỉ Hi cùng Thời Việt sửng sốt. Đường Kính phản ứng trước tiên, nội gian cùng ngoại gian vốn có cửa ngăn cách, nhưng bởi vì trời nóng nực, nên không đóng cửa, chỉ buông mành xuống. Đường Kính khẩn cấp đi vào, giật đứt cả mành, “rầm” một cái tan tành.
Chỉ Hi cũng hoang mang rối loạn khẩn trương chạy vào theo, Thời Việt bình tĩnh hơn, nhanh chóng cầm lấy giá nến ở trên bàn thắp nến lên, lúc này mới tiến vào, bằng không tối lửa tắt đèn, làm sao biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng không thắp nến còn hoàn hảo, thắp nến vào, chỉ thấy Chỉ Hi “A” một tiếng, quay mặt đi.
Trên giường lớn, thân thể Úc Thụy trần trụi, áo lót màu trắng còn vắt trên khuỷu tay, một người trên thân cũng không còn mảnh vải ghé vào trên người Úc Thụy, người nọ tầm khoảng mười một mười hai tuổi, thân mình vặn vẹo, giống như không xương.
Một đầu tóc đen rối tung, miệng còn rên rỉ, tựa hồ cũng không nghĩ tới có người đột nhiên xông vào, dọa hắn nhảy dựng, kinh ngạc nhìn sang bên này.
Đường Kính nổi giận, đi qua túm người nọ ném ra khỏi giường. Úc Thụy rụt vai, Đường Kính trước tiên kiểm tra cao thấp trên người Úc Thụy. Bởi vì mọi người nói chuyện ở ngay gian ngoài, vừa nghe được thanh âm là bật người xông tới, hình như cũng chưa xảy ra chuyện gì.
Lúc này Đường Kính mới kéo chăn bên cạnh qua bọc Úc Thụy kín mít, quay đầu quát: “Bắt hắn giải ra ngoài cho ta.”
“Ta… Ta… Ta oan uổng a.”
Người nọ vừa khóc vừa dập đầu, hô: “Ta thật sự oan uổng a.”
Thời Việt nhìn hắn thân thể trần truồng, cũng không tìm vật gì che đậy, chỉ lo dập đầu, là một nam tử lại mở miệng khóc hô, làm da gà nổi đầy người. Nếu muốn để hắn giải người này ra ngoài, Thời Việt cũng không biết xuống tay ở chỗ nào mới được…
Người nọ khóc ròng nói: “Là Viên lão gia bảo ta tới nha, nói buổi tối hôm nay phải hầu hạ tốt Đường tứ gia…”
Úc Thụy vừa nghe, thì ra cái người bị quấn trong chăn, đột nhiên tự cởi quần áo chính mình rồi lại xông lên cởi quần áo hắn, còn không biết tại sao luôn miệng rên rỉ này là người của hoa quán, bằng không sao lại cởi xiêm y thuần thục như vậy, có vẻ do mình ngủ trong chính phòng, hắn nhầm tưởng mình thành Đường Kính.
Một nam tử thân thể trần truồng, cho dù là một tiểu quan, Chỉ Hi cũng chưa từng thấy qua, nhanh chóng bụm mặt rời khỏi, đi gọi người.
Rất nhanh có gia đinh tiến vào, giải người nọ ra ngoài.
Thời Việt thấy tình cảnh này, liền kêu Chỉ Hi cùng lui ra gian ngoài, lưu lại một mình Đường Kính cùng Úc Thụy ở bên trong. (Thời thụ rất có tiềm năng, thật thức thời >///<)
Đường Kính cau mày, vẻ mặt âm u lạnh lùng, dường như có băng sắp rụng ra, chờ mọi người lui ra ngoài, mới rời ánh mắt sang Úc Thụy ở trên giường.
Úc Thụy nhìn ánh mắt của y không tốt, trong lòng thầm kêu oan uổng a, cũng không phải hắn kêu tiểu quan kia tới, hiện tại tất cả mọi người ra ngoài mất rồi, Đường Kính này vẫn còn lửa giận đầy mình, không phải vô duyên vô cớ có mỗi hắn chịu trận.
Đường Kính nhìn nửa ngày, đột nhiên vươn tay mở chăn của hắn ra.
Úc Thụy trợn to hai mắt, thân thể của mình bại lộ trước mặt Đường Kính còn coi vào đâu, tuy rằng ánh nến mờ ảo, nhưng cũng nhìn thấy rõ ràng.
Úc Thụy theo bản năng vớ lấy xiêm y bên cạnh muốn che lại, chẳng qua lại bị Đường Kính ngăn trở.
Đường Kính hỏi: “Hắn chạm vào chỗ nào rồi?”
Úc Thụy nghe xong, nhanh chóng lắc đầu, “Không có.”
Tiểu quan kia nằm ở trong chăn bên cạnh, vừa xông ra liền trơn tuột không mặc gì, nhào vào người Úc Thụy muốn hôn, chẳng qua Úc Thụy tuy rằng chân không thể động đậy, nhưng tốt xấu gì tay vẫn có thể cử động, đương nhiên không thể để cho hắn hôn được.
Úc Thụy dù gì cũng là một nam tử, làm sao có thể để cho một tiểu quan giở trò, hơn nữa khi đó Úc Thụy không biết tình huống như thế nào, theo bản năng dùng hết khí lực, hiện tại mới cảm thấy ra một thân mồ hôi, tay có chút đau.
Đường Kính ngăn cản tay Úc Thụy, không cho hắn che áo, mà cứ như vậy nhìn chằm chằm thân thể Úc Thụy, một tấc một tấc nhìn xuống, nhìn đến tận hạ thân, Úc Thụy nhất thời cảm thấy bụng căng thẳng, thiếu chút nữa đã bị nhìn đến nổi lên phản ứng.
May mắn lúc này Đường Kính một lần nữa kéo chăn đắp lên cho Úc Thụy, Đường Kính chỉ là kiểm tra lại một lần mà thôi…
Viên lão bản biết chuyện, không ngờ một lòng hảo tâm của mình lại thành sai lầm, tiểu quan kia cũng chẳng chuyên nghiệp chút nào, thế mà lại đi nhầm giường, thiếu chút nữa cùng tiểu công tử, Viên lão bản nghĩ thầm, trách không được Đường Kính giận dữ như vậy.
Viên lão bản suốt đêm chạy tới bồi tội, nhưng Đường Kính lại không gặp hắn, trong lòng Viên lão bản cũng không ngờ tới.
Cuối cùng Đường Kính chỉ bảo Thời Việt đi ra truyền lời: “Gia nói, ai nên làm cái gì, chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, như vậy là đủ rồi, Viên lão bản nếu chịu khó đem phần nhàn rỗi này tập trung vào chuyện buôn bán, thì sớm đã không biết đạt đến cảnh giới nào.”
Thời Việt nói xong bước đi, Viên lão bản sợ tới mức đổ một thân mồ hôi lạnh, cũng không dám hé răng, trong lòng càng cảm thấy tiểu công tử này không tầm thường, không phải chỉ là một cái luyến đồng thôi sao, hơn nữa trong đám luyến đồng thì tuổi tác cũng coi như lớn, có thể được Đường Kính yêu chiều như thế.
Úc Thụy không biết mình bị Viên lão bản hiểu lầm. Đường Kính sai người mang nước ấm tới, để thiếu gia tắm qua rồi ngủ tiếp.
Úc Thụy nguyên bản đã mệt nhọc, nửa đêm lại bị một tiểu quan xông ra dọa đến, lúc này không còn chút ít khí lực đi tắm nữa, đành phải để Đường Kính động thủ, ngâm nước ấm cũng thư giãn, còn chưa tắm xong, cứ như vậy mà ngủ.
Đường Kính giúp hắn tắm cẩn thận, ôm ra lau khô bọt nước, tránh để Úc Thụy bị lạnh, lại bọc hắn vào chăn.
Ngày hôm sau không có hạ nhân đến gọi Úc Thụy, cũng biết Úc Thụy tối hôm qua bị gây sức ép, hơn nữa lão gia cũng ở bên trong, ai mà dám tiến vào.
Thời điểm Úc Thụy tỉnh ngủ ánh mặt trời tựa hồ đã sáng rõ, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, cũng không biết lúc này là lúc nào. Hai tay từ chăn trong vươn ra, làm biếng duỗi thắt lưng, lúc này mới phát hiện trên cánh tay không có tay áo.
Cúi đầu vừa thấy, ngực lộ ra bên ngoài cũng trơn tuột, trên người mình không có mặc y phục. Quay đầu một cái, lại nhìn thấy Đường Kính ngủ bên cạnh.
Úc Thụy cũng chẳng biết tại sao, nhất thời nhớ lại giấc mộng ở trên thuyền, cho đến bây giờ hắn cũng không biết có phải là mộng hay không, có lẽ chuyện này thực hay mộng cũng không thể nói chính xác được.
Cổ họng Úc Thụy trượt hai cái, hơi khô khốc, hắn không dám kinh động, sợ Đường Kính tỉnh, nhưng bộ dáng mình cứ như thế này nằm bên cạnh thật sự không tốt, thật không biết làm như thế nào mới được. (ta nghi anh này cố tình ăn đậu hũ Đường thụ mới không cho người ta mặc quần áo. thật gian a >///<)
Không lâu sau, Đường Kính cũng tỉnh, rất lãnh đạm bước qua hắn xuống giường, tự mình khoác áo, vừa thắt đai lưng, vừa nói: “Giữa trưa Trần lão bản ở Giang Ninh thỉnh dùng cơm, ngươi cũng cùng đi, tỉnh ngủ xong thì đi.”
“Vâng…”
Úc Thụy gật gật đầu, lại bổ sung một câu nói: “Phụ thân… Sớm.”
Đường Kính “Ân” một tiếng, tỉnh lại giống như mọi ngày, không có gì khác biệt, cũng không biết biểu tình của Đường Kính là gì.
Đường Kính lấy từ tủ quần áo bên cạnh ra một kiện áo lót sạch sẽ, nâng Úc Thụy dậy, để sau lưng hắn dựa vào mình, sau đó thay hắn mặc quần áo.
Nói thật ra, cho dù Đường Kính có mặc quần áo cho Úc Thụy mấy lần, cũng không làm được, mặc xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng tốt xấu gì cũng có xiêm y che đậy thân thể. Đường Kính lại mặc vào nội khố (từ phổ thông aka quần lót, từ chuyên môn aka quần sịp) cho hắn, xong xuôi mới gọi người tiến vào.
Chỉ Hi cùng Thời Việt tiến vào, tiếp tục mặc xiêm y cho Úc Thụy, sau đó đỡ Úc Thụy ngồi lên xe lăn.
Lại có nha hoàn cầm chậu rửa mặt, cầm bố khăn rửa mặt sạch sẽ, nối đuôi nhau mà vào thỉnh Đường Kính cùng Úc Thụy rửa mặt.
Chờ hết thảy thỏa đáng, Đường Kính hỏi: “Giờ nào rồi?”
Thời Việt trả lời: “Đã gần đến buổi trưa.”
Úc Thụy vừa nghe, hóa ra mình đã ngủ lâu như vậy, gần đến chính ngọ rồi.
Bởi vì phải đi dự tiệc, hôm nay Úc Thụy cũng ăn mặc trang trọng hơn, không tùy ý giống ngày thường, chờ hết thảy thu thập thỏa đáng, đã đến giờ.
Có gia đinh mang tới hai cỗ kiệu, Đường Kính ngồi đằng trước, Úc Thụy ngồi phía sau, Chỉ Hi cùng Thời Việt đi theo cỗ kiệu.
Địa giới Giang Ninh giàu có đông đúc, tiếp giáp với Trường Giang và Hoàng Hà, giao thông đường thủy cũng thuận tiện, chẳng qua bởi vì tiếp giáp Trường Giang và Hoàng Hà, cũng thường xuyên bị vỡ đê, vài năm xảy ra nạn đói một lần, lại vài năm mất mùa một lần.
Nhưng việc này cũng không liên quan đến người nhà giàu, đám dân đen mất mùa, người phú quý thì sợ gì, nhất là triều đình phát bạc sửa đê, mặc kệ có phải quan hay không, đều có thể ở giữa vơ vét kiếm chác chút tiền.
Cho nên dân chúng càng nghèo, gian thương ngược lại càng giàu, quan viên còn lo ngày nào đó bị tra ra, nuốt bạc cũng phải kiềm chế một chút, nhưng thương nhân thì không cần phải lo lắng có ngày đó, nói vô tình máu lạnh, bọn họ xưng thứ hai, thật sự không ai dám xưng thứ nhất.
Những năm gần đây Đường Kính kiếm được không ít bạc, thế nhưng có lẽ Đường Kính đã trải qua sa trường, xem thấu chuyện nhân sinh, cho nên tiền bạc y kiếm đều là sạch sẽ, cũng không có ăn bớt chút tiền công đức.
Nhưng điều này không có nghĩa là Đường Kính không lui tới cùng những người kia, việc làm ăn luôn đòi hỏi phải kết giao, không ai có thể buôn bán một mình, đều cần phải gặp gỡ trao đổi với nhau.
Việc làm ăn buôn bán của Đường gia ở vùng Giang Ninh này không tồi, còn có một cái khác, mấy đại độc xà ở đây, đến mệnh quan triều đình cũng phải nhìn sắc mặt họ. Quan lại ở Giang Ninh hay thay đổi, nếu tra ra có cắt xén tiền bạc để tu sửa đê điều liền bị cách chức, lại thay đến một người mới. Tra ra một người thì đổi một người, lần lượt tra ra, lần lượt thay đi, luôn có người thấy tiền so với mẹ đẻ còn kính yêu hơn.
Nếu tân quan huyện đến Giang Ninh không cúi đầu đi bái phỏng Trần lão bản, như vậy hắn ở Giang Ninh không thể yên thân.
Nếu tân quan huyện đến Giang Ninh chuyện đầu tiên là đi bái phỏng vị Trần lão bản này, cho dù hắn cắt xén không ít bạc, cũng có thể ở Giang Ninh nghỉ chân ba năm.
Trần lão bản này không chỉ là người làm ăn, còn dính dáng đến người giang hồ, thủ đoạn tuy không sạch sẽ lắm, nhưng làm người cũng coi như sảng khoái, lần này nghe nói Đường Kính đến Giang Ninh, tự nhiên muốn làm một địa chủ tận tình.
Trần lão bản thỉnh Đường Kính dùng cơm, nhưng bây giờ đã đến buổi trưa, mà vẫn chưa thấy bóng dáng Đường Kính. Viên lão bản bởi vì là quản sự vùng Giang Ninh, cho nên cũng cùng đến dự tiệc. Chẳng qua Viên lão bản đã tới một canh giờ, Trần lão bản cũng đến rồi, người này không phải là nhân vật dễ trêu chọc, để Trần lão bản ngồi chờ, Viên lão bản mồ hôi đổ như mưa.
Trên mặt Trần lão bản không có một chút biểu tình không kiên nhẫn nào, chỉ “Xoạt” một tiếng xòe quạt giấy ra, vừa quạt, vừa vươn tay bưng chung trà, lại “Xoạt” một tiếng khép quạt giấy lại, dùng tay cầm quạt nhấc nắp chung, thổi lá trà, nhấp một ngụm.
Viên lão bản chột dạ, nghe thấy hai tiếp quạt mở ra khép vào, cả kinh thần hồn nát thần tính.
Vội vàng bồi cười: “Này… Trần lão bản, thật sự là ngượng ngùng, xin lỗi xin lỗi, Đường tứ gia nhất định là có việc trong người, nhất thời không thể thoát thân.”
Trần lão bản cũng không lớn tuổi, còn chưa đến nhi lập chi niên (tuổi có con, khoảng 30 – 35 gì đó), chẳng qua lăn lộn nhiều năm trong thương trường tất nhiên không thể thiếu uy nghiêm, cho dù y đang cười, cũng có thể khiến người ta nhìn ra tiếu lí tàng đao.
Chỉ một câu, đây chính là nhân vật mà Viên lão bản không thể trêu vào.
Khi đang nói chuyện, rốt cục cũng có người vào, đầu tiên là tiểu tư, sau đó là nha hoàn vây quanh Đường Kính, cuối cùng chính là Thời Việt đẩy xe cho Úc Thụy.
Trần lão bản tin tức linh thông, không giống như Viên lão bản, vừa nhìn thấy Úc Thụy ngồi ở trên xe lăn, nhất thời hiểu được, chính là người mới tiến vào nhà Đường Kính, là chính danh trưởng tử.
Chuyện này vào tai Trần lão bản làm y thấy rất thú vị, cúng không biết kiếm ở đâu ra một nhi tử, nương đã chết rồi, không biết là nghe ai nói, có phải thật sự là con của Đường Kính hay không còn chưa biết, nhưng Đường Kính lại đón về nhà, vì cấp chính danh cho Úc Thụy, để hắn danh chính ngôn thuận làm trưởng tử, cấp chính danh cho một người đã chết không biết bao nhiêu năm, lại còn phù chính.
Chuyện này thật thú vị, Trần lão bản đã lâu không gặp. Rất nhiều năm trước, thời điểm Trần Trọng Ân mới bắt đầu tiếp xúc gia nghiệp, có nghe nói đến Đường Kính, khi đó hắn cảm thấy Đường Kính rất thú vị, bao nhiêu người muốn mua quan bán tước, muốn tiến vào triều đình mà cầu còn không được, thế nhưng người này, lại quyết đoán rời xa triều đình, dấn thân vào kinh thương.
Rất nhiều người khinh thường kinh thương, cho dù bọn họ có tiền. Nhưng ở trước mặt Đường Kính, sẽ không có người nào dám nói một chữ “Không”, đây chính là thủ đoạn lợi hại của Đường Kính.
Nhiều năm sau, Trần Trọng Ân trở thành Giang Ninh Trần gia đương gia chủ tử, lại nghe nói tin đồn thú vị của Đường Kính, lúc này là vấn đề về con nối dòng.
Đường Kính nói: “Để Trần lão bản đợi lâu, thân thể khuyển tử không thoải mái, cho nên có chút trì hoãn.”
Úc Thụy ở phía sau nghe xong, chỉ có thể trộm xem thường ở trong lòng, không thể lên tiếng.
Trần Trọng Ân đứng dậy, vừa xòe quạt ra, vừa cười nói: “Đã sớm nghe đồn nhi tử Đường tứ gia cũng là nhân vật tài giỏi, hôm nay rốt cục hữu duyên gặp mặt, tại hạ Trần Trọng Ân.”
Viên lão bản ở một bên, lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ, hóa ra tiểu công tử này không phải là cái gì luyến đồng, mà là người nhấc lên phong vân gần đây – trưởng tử Đường gia!
Viên lão bản hối hận rồi, mặt mũi của cái thân già này thế là mất sạch rồi
Úc Thụy cũng biết người tên là Trần Trọng Ân này, hắn đời trước nghe đồn, đừng nói chỉ có Giang Ninh, mà toàn bộ vùng Giang Nam cũng không ai dám trêu chọc Trần Trọng Ân.
Nếu ngươi làm y không thoải mái, không phải chỉ có chuyện mất bạc, mà thiếu cánh tay gãy cẳng chân còn là nhẹ.
Trần Trọng Ân thủ đoạn ngoan độc, lúc bàn chuyện làm ăn người nào lại không biết, người bình thường thích hòa khí phát tài, y lại cố tình không phải, chỉ thích sấm rền gió cuốn nói một không nói hai.
Úc Thụy gật đầu cười nói: “Trần lão bản.”
Trần Trọng Ân âm thầm đánh giá biểu tình Úc Thụy, không có gì không ổn, cũng không thấy thiếu niên chưa từng trải khẩn trương co quắp, không những xinh đẹp, tác phong làm việc cũng điềm đạm như mây trôi, khiến người ta cảm thấy bình thản.
Trần Trọng Ân mời mọi người vào chỗ ngồi, cũng không trách đoàn người Đường Kính tới chậm, chỉ phân phó bưng đồ ăn lên.
Tửu lâu này nổi danh nhất ở Giang Ninh, Trần Trọng Ân muốn mở yến, làm sao chỉ dùng một nhã gian, tất nhiên là bao toàn bộ lâu, đỡ cho không yên tĩnh.
Đồ ăn nhất nhất mang lên, vũ cơ nối đuôi nhau đi vào, bên cạnh còn có nhạc công khảy đàn, âm điệu thanh nhã, vũ cơ cũng rất quy củ, không nhìn nhiều không liếc mắt, vừa xem liền biết bỏ ra nhiều công sức dạy dỗ cấp bậc lễ nghĩa.
Mọi người nhập yến, Trần Trọng Ân cười nói: “Vừa mới nghe Đường tứ gia nói, Đường công tử thân mình không thoải mái, có phải đi thuyền mệt nhọc hay không, lại thêm thủy thổ không hợp? Đã thỉnh đại phu chưa?”
Úc Thụy nghe y nói đến mình, trả lời: “Đa tạ Trần lão bản quan tâm, thân thể Úc Thụy vẫn luôn như thế, đã quen rồi.”
“Làm sao có thể quen?”
Trần Trọng Ân nói: “Trần gia tuy rằng không thể so được với Đường tứ gia, nhưng trong nhà tốt xấu gì cũng có mấy danh y, lát nữa gọi hạ nhân dẫn đại phu qua, nhất định phải cẩn thận chẩn bệnh, nều không thành bệnh căn thì không tốt.”
Úc Thụy chỉ cười ứng phó, nhưng Trần Trọng Ân lại cứ nói chuyện với hắn, đây là nhân vật không thể trêu vào, Úc Thụy lại không thể chậm trễ, dù sao hắn đối nhân xử thế đã quen mềm mỏng, có chút không chống đỡ được, cũng không biết Trần Trọng Ân có ý tứ gì.
Đường Kính mới đầu chỉ nghe, chờ Úc Thụy chống đỡ mấy lần, mới tiếp nhận câu chuyện, nói sang chuyện khác.
Úc Thụy trộm thở phào một cái, Trần Trọng Ân nói với Đường Kính: “Mấy ngày trước Trần mỗ vừa mới lấy được một kiện bảo bối, nhưng Trần mỗ là một thô nhân, sợ bảo bối ở trong tay mình lại hỏng mất, muốn đưa cho người khác, lại không tìm thấy người hữu duyên, đang vất vả cân nhắc không biết xử lý như thế nào, Đường tứ gia đã tới rồi.”
Trần Trọng Ân nói xong, vẫy nhẹ tay một cái, tiểu tư bên cạnh đang bưng một cái hộp lớn sơn son tiến lên hai bước, lại có nha hoàn phục sức tinh xảo lấy ra một cái chìa khóa vàng, mở khóa trên hộp, nhấc nắp hộp lên.
Bên trong là một khối ngọc thạch lớn cỡ bàn tay, đỏ như máu, trong suốt, lại tựa hồ sóng sánh như nước.
Trần Trọng Ân cười lấy ngọc thạch ra, đặt lên bàn, nói: “Ngọc có thể đeo trên người, vừa lúc tặng Đường công tử. Thứ nhất để bảo trọng thân mình, thứ hai coi như là lễ vật của Trần mỗ, cũng không phải vật quý giá gì, mong Đường công tử không chê cười.”
Úc Thụy liếc Đường Kính một cái. Hắn cũng từng buôn bán, tự nhiên là người biết nhìn hàng, biết vật gì tốt. Trần Trọng Ân khiêm tốn thế thôi, kỳ thật khối ngọc lớn bằng bàn tay này là bảo vật vô giá, Úc Thụy làm sao dám nhận.
Đường Kính nhìn thoáng qua, nói: “Vô công bất thụ lộc, lễ vật quý giá như vậy, thực đúng là chỉ có duy nhất Trần lão bản đem đi tặng.”
“Trong thiên hạ người có tiền rất nhiều, có thể mua được ngọc tốt đương nhiên không chỉ có một mình Trần mỗ, lời này nói giống như Trần mỗ là người phá của.”
Đường Kính cười: “Có thể tặng vật này đi, không phải là người phá của thì là cái gì?”
Trần Trọng Ân nói: “Ta coi như Đường tứ gia đang khen ta.”
Y nói xong kéo tay Úc Thụy, nhét thẳng vào trong tay.
Úc Thụy lại nhìn thoáng qua Đường Kính.
Trần Trọng Ân nói: “Đường công tử vẫn luôn cẩn thận như thế, sợ bị Trần mỗ tính kế, trách không được Đường tứ gia muốn dẫn đến cùng, quả nhiên là người Tứ gia coi trọng không hề tầm thường nha. Đường công tử có thể yên tâm, Trần mỗ là người làm ăn, tự nhiên sẽ không buôn bán lỗ, nhưng nói đến thể diện, cũng không thể gài bẫy hãm hại ngươi. Ai cũng biết, đối với thương nhân, mặt mũi mới là quan trọng nhất, có phải hay không?”
Úc Thụy nghe xong lời này, mới nói: “Được Trần lão bản yêu thích như vậy, Úc Thụy xin nhận.”
Mọi người uống rượu một hồi, Đường Kính cùng Trần Trọng Ân đều là người tửu lượng tốt,.Úc Thụy sợ rượu vào hỏng việc, cho nên chỉ nhấp vài ngụm, chứ không thật sự uống.
Dùng xong thiện, đúng nghĩa ăn cơm, chuyện làm ăn buôn bán một câu cũng không nói, mọi người chỉ kể vài chuyện thú vị linh tính.
Trần Trọng Ân nói: “Nếu Đường tứ gia lưu lại lâu dài ở Giang Ninh, nhất định phải nói với Trần mỗ. Trần mỗ nhất định phải làm một địa chủ tận tình mới được. Đường công tử nếu muốn cái gì chỉ cần mở miệng, không phải Trần mỗ mạnh miệng, chỉ cần Đường công tử không muốn hái trăng của Giang Ninh, cái khác còn không làm khó được Trần mỗ.”
Lúc tan yến, Trần Trọng Ân còn nhớ rõ chuyện đại phu: “Trần mỗ cáo từ, Đường tứ gia để tiểu tư đi cùng Trần mỗ, mang đai phu về, đại phu tại Giang Ninh này, e là đều ở trong nhà Trần mỗ.”
Đường Kính cũng không chối từ, bảo Thời Việt đi theo Trần Trọng Ân.
Thời Việt tuy rằng tuổi không lớn, nhưng là người đáng kinh ngạc, hơn nữa với tính tình kia của hắn, cũng nhất định không chịu thiệt thòi.
Đoàn người ra khỏi tửu lâu liền trực tiếp trở về biệt trang.
Viên lão bản lại tới bồi tội, chỉ có điều lần này hắn không đến gặp Đường Kính để bị đuổi về, mà trực tiếp đi tìm Úc Thụy.
Viên lão bản tuổi đã cao, vội tới quỳ xuống dập đầu với Úc Thụy, Chỉ Hi sợ tới mức không biết làm thế nào cho phải.
Úc Thụy nhìn thoáng qua, nói: “Chỉ Hi, đỡ Viên lão bản đứng lên đi, ta là vãn bối, làm sao có thể nhận lạy của Viên lão bản, thật sự là chiết sát ta (aka giảm thọ, nhưng ta nghĩ để giảm thọ thấy cứ châm chọc khinh khi sao đó, sợ làm sai nghĩa của chính văn nên để nguyên từ này).”
“Vâng, vâng!”
Viên lão bản liên tiếp cười làm lành, vừa đứng dậy vừa nói: “Công tử gia đại nhân không chấp tiểu nhân, nhìn lại cũng là phần hảo tâm của ta…”
Úc Thụy trên mặt cười, nhưng lời nói lại lạnh lùng: “Viên lão bản ngài không biết, tính tình của cha ta luôn trực lai trực khứ, nếu bình thường không ai chọc hắn thì là một người ôn hòa, còn nếu có người động vào hắn, cùng là một việc, nhưng cố tình lại không thích người ton hót nịnh nọt.”
Viên lão bản nhanh chóng gật đầu vâng dạ, “Còn phiền công tử gia trước mặt Đường tứ gia nói tốt vài câu, nói tốt vài câu.”
Úc Thụy lại nói: “Viên lão bản, ta đi theo phụ thân đến Giang Ninh, kì thực phụ thân muốn rèn luyện ta bắt đầu bắt tay vào việc làm ăn. Hiện giờ nếu ta cái gì cũng không làm, cái gì cũng không biết, chẳng phải sẽ chọc giận phụ thân, như vậy làm sao nói ngọt giúp ngươi? Không phải lửa cháy đổ thêm dầu coi như là chuyện tốt.”
Viên lão bản vừa nghe liền hiểu được, nói: “Công tử gia yên tâm, công tử gia thông minh tài trí như vậy, không cần đến nửa ngày, mọi việc tại vùng Giang Ninh này đều có thể rõ ràng. Tại hạ coi như là quản sự, việc gì ở Giang Ninh cũng đều hiểu được một chút, tuy rằng công tử gia không cần phải nhiều chuyện như Viên mỗ, nhưng Viên mỗ là nguyện ý làm trâu làm ngựa, việc nào biết sẽ nói hết, không có điều giấu diếm!”
Lúc này Úc Thụy mới hài lòng, sắc mặt cũng ôn hòa hơn, cười nói: “Viên lão bản quá khách khí rồi.”
Viên lão bản nào dám chậm trễ, Đường Úc Thụy này không hổ là Đường gia trưởng tử, đừng nhìn bộ dáng suy nhược, chân còn bất tiện, nhưng tuyệt đối là một chủ nhân ăn thịt không nhả xương, lập tức bật người kêu người trở về mang hết sổ sách trọng yếu lại đây để thiếu gia xem qua.
Hiện tại Viên lão bản cũng chỉ thầm may mắn mình thành thực làm cẩn thận, bởi vì làm thủ hạ của Đường Kính, cũng nhìn ra cách làm người của y, biết Đường Kính xuất thân từ quân doanh, đương nhiên không dám tham ô cái gì, tóm lại nếu không phải thành thực sạch sẽ, Viên lão bản chỉ sợ mình lỡ một lần liền xong đời.
Viên lão bản sai người đi lấy sổ sách, Thời Việt qua Trần gia đón đại phu cũng vừa về tới. Dẫn theo ba bốn đại phu đến, nói là Trần lão bản mời thỉnh mạch.
Mặt khác còn cầm theo vài hộp dược liệu trân quý, nói là nếu không đủ dùng thì vào Trần gia lấy, còn đầy đủ hơn so với bất kỳ hiệu thuốc bắc nào trên đường.