Nguyên Bắc nghe Thành Ôn trêu chọc, trong lòng suy nghĩ nụ cười tươi của gia nhà mình, lập tức lưng lạnh toát, ho khan một tiếng, nói: "Em đi nhìn xem cơm trưa xong chưa."
Nguyên Bắc nói xong, bỏ chạy nhanh như chớp.
Tưởng Mục Thăng cũng ho khan một tiếng, cười nói: "Không nghĩ tới Thành Hạo còn tìm Du Tịnh Dao để cầu tình."
Thành Ôn biết hắn chuyển hướng đề tài. Kỳ thật Du Tịnh Dao không quản ai cũng lôi kéo làm quen, hơn nữa lần trước Tưởng Mục Thăng cứu cô ta ra từ chỗ Miêu Chính, Du Tịnh Dao càng tôn sùng Tưởng Mục Thăng là anh hùng, ái mộ Tưởng Mục Thăng viết ngay lên mặt.
Thành Ôn cũng không muốn nói gì, chỉ muốn đùa Tưởng Mục Thăng, không nói tiếp.
Bởi vì thức dậy muộn, kỳ thật đã đến giữa trưa, đầu bếp đã sớm làm xong cơm trưa. Thành Ôn không thoải mái, cho nên làm thanh đạm, đồ ăn thịt duy nhất vẫn là giò thủy tinh Thành Ôn làm, được ngâm lạnh, lúc ăn cắt ra là xong.
Hạ nhân dọn thức ăn xong, giò vừa phải, kèm theo đông lạnh, ánh sáng tinh lượng, vừa mới cắt ra, trong mùa hè nóng bức tỏa ra mùi thơm thản nhiên, nhìn hết sức mê người.
Thành Ôn cùng Tưởng Mục Thăng ngồi xuống, Thành Ôn vừa mới ăn cơm sáng không bao lâu, cũng không phải quá đói. Tưởng Mục Thăng vừa ăn vừa nói: "Đêm qua Kiều gia đến một chuyến, muốn đi gặp ông chủ Tạ. Em muốn đi không?"
Thành Ôn cũng không biết quá nhiều ở thế giới này, chỉ ở Tuyền Giang, địa phương khác đều không biết, nói: "Không phải lúc trước anh nói muốn rời khỏi Tuyền Giang sao, đi đâu chẳng như nhau, anh và Kiều gia thương lượng đi."
Tưởng Mục Thăng gật gật đầu, tựa hồ đặc biệt vừa lòng đối với câu trả lời của Thành Ôn, gắp một miếng giò đặt ở trong bát Thành Ôn, cười tủm tỉm nói: "Chúng ta có phải đặc biệt có ăn ý của vợ chồng già không."
Hai người ăn cơm xong, hạ nhân tới thu dọn bát đĩa. Thành Ôn trước còn làm một ít tráng miệng nhỏ, vỏ ngoài là vị trà xanh, bên trong là các nguyên liệu khác nhau.
Tưởng Mục Thăng cùng Nguyên Bắc cho tới bây giờ chưa từng ăn bánh tráng miệng vị trà xanh, tự nhiên cảm thấy mới mẻ. Trong niên đại này rất ít thấy socola, bên ngoài thanh, bên trong đậm, hơn nữa trà xanh thản nhiên thơm ngát, vẻ ngoài cùng vị một chút cũng không kém.
Nguyên Bắc rất thích cái này, Thành Ôn làm nhiều một ít, dù sao cũng sẽ không hỏng, có thể trữ.
Ăn cơm xong, Tưởng Mục Thăng không định ra cửa, hai người ngồi, Nguyên Bắc cầm trà đến, bưng trà bánh.
Nguyên Bắc mới vừa đi ra ngoài trong chốc lát, lại xoay người trở lại, nói: "Gia, thiếu gia Lữ gia đến."
Tưởng Mục Thăng chỉ hơi hơi nhíu mi, nói: "Kinh thành không phải không sống yên ổn sao, Lữ Chí Lương sao lại đến."
Thành Ôn từ chưa nghe nói qua người này, cũng không biết là ai, nhìn bộ dạng này của Tưởng Mục Thăng, sợ là nhân vật danh tiếng gì trong kinh thành.
Phàm là nhà giàu, đều không dễ chọc.
Tưởng Mục Thăng nói: "Dẫn ông chủ Lữ đến chính đường, lát nữa tôi qua."
Tưởng Mục Thăng nói xong đứng dậy, nói với Thành Ôn: "Hôm qua em không thoải mái, hôm nay nghỉ ngơi đi, anh đi xong rồi về."
Nguyên Bắc chần chờ, nói: "Gia, ông chủ Lữ nói, đặc biệt đến gặp Thành nhị gia."
"Thành Ôn?"
Thành Ôn nhíu nhíu mày, cậu không nghĩ đến mình và ông chủ Lữ này có quan hệ gì.
Tưởng Mục Thăng và Thành Ôn cùng đến tiền thính, chỉ thấy Lữ Chí Lương kia ăn diện sang trọng, nhưng là không quá sức tưởng tượng, một bộ tao nhã, thoạt nhìn phi thường hiền lành. Nhưng người hiền lành như thế này, thường thường trên thực tế mới là khó nhất.
Lữ Chí Lương mới hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, trong nhà không phải thuần người làm ăn. Lão gia tử Lữ gia tham gia quân ngũ, tính lên là bộ hạ của Miêu Khải, nhưng là bộ hạ cũ có uy tín danh dự, trong tay cũng có không ít binh, trong kinh thành không ai không kiêng kị Lữ gia.
Theo lý thuyết, thương nhân trong niên đại này không được coi trọng, căn bản không đáng giá cái gì, trong mắt nhà giàu đều khinh thường người làm ăn, hiếm khi có ai trà trộn như Tưởng Mục Thăng.
Nhưng Lữ lão gia tử chỉ có một đứa con trai, chiều chuộng con mình hơn cả trời, chỉ cần Lữ Chí Lương nói một câu, không gì Lữ lão gia tử không làm được.
Lữ Chí Lương ngồi trên ghế, thấy bọn họ vào cũng không đứng dậy, chỉ buông chén trà, lấy mắt đánh giá Thành Ôn.
Thành Ôn bị hắn nhìn xem mà lưng lạnh toát, cũng không phải bởi vì nhịn không được người khác đánh giá, mà ánh mắt Lữ Chí Lương cũng không giống đánh giá một người, ngược lại như là đang nhìn hàng hóa.
Tưởng Mục Thăng bảo Thành Ôn ngồi xuống, lúc này mới ngồi xuống, khách khí cười nói: "Sao ông chủ Lữ từ kinh đến đây, một chút tin tức cũng không có. Đột nhiên tới cửa, tôi không có cách đón gió cho ông chủ Lữ."
Lữ Chí Lương nở nụ cười, nói: "Gần đây trong kinh mỗi ngày đàm phán, không quá yên ổn, chướng khí mù mịt, em mới đi. Hôm kia nghe nói ông chủ Tưởng đến Tuyền Giang, hơn nữa vui quên nước Thục. Em cũng rất buồn bực, ai bản lãnh lớn như vậy, cho nên cố ý đến đây nhìn một cái."
Lữ Chí Lương nói xong, lại dùng mắt đánh giá Thành Ôn, nói: "Thành nhị gia ở Tuyền Giang, tôi đây một đường lại đây, cũng không ít lần nghe chuyện Thành nhị gia. Ôn Soạn phường náo nhiệt, nói vậy kiếm không ít. Tuyền Giang sao, một chỗ nghéo kiết xác, tất nhiên chưa thấy cái gì mới, thật vất vả mở dược thiện phường, nói cũng quả thật nên náo nhiệt."
Thành Ôn thản nhiên nở nụ cười, cũng không để ý, nói với Lữ Chí Lương: "Ông chủ Lữ thật sự là quá khen. Người làm ăn vốn nên là như vậy, người khác không nghĩ tới phải nghĩ ra trước mới có bạc. Nghĩ sau, cũng chỉ có thể giương mắt nhìn tiền bạc của người khác. Ông chủ Lữ cũng là người làm ăn, nhất định cũng hiểu được lý này."
Lữ Chí Lương nghe cậu nói như vậy, lập tức trừng mắt nhìn cậu, chắc là trong kinh không ai dám cùng nói chuyện như vậy với hắn.
Trên mặt Tưởng Mục Thăng vẫn duy trì ý cười, nói: "Tin tức truyền rất nhanh, nhanh như vậy đã làm ông chủ Lữ nghe thấy."
Lữ Chí Lương cười lạnh một tiếng, "Tuyền Giang mặc dù là chỗ nhỏ, Thành nhị gia tuy rằng không có tên tuổi gì, nhưng không chịu nổi đại danh của ông chủ Tưởng. Ông chủ Tưởng đi tới đâu, có chỗ nào không phát đạt? Em ở kinh cũng nghe nói, ông chủ Tưởng đặc biệt chiều chuộng Nhị gia Thành gia, chiều lên trời. Hôm nay nhìn, mồm mép ngược lại cũng lưu loát."
Lữ Chí Lương nói chính là Thành Ôn. Biểu tình Thành Ôn không nóng không lạnh, cũng không có gì không thoải mái. Chẳng qua trong lòng Tưởng Mục Thăng không nghĩ như vậy. Tưởng Mục Thăng khách khách khí khí với Lữ Chí Lương, là bởi vì nhân mạch trong nhà Lữ Chí Lương rất rộng, lại có binh ở trong tay, hiện tại kinh thành đã loạn, không đạo lý đắc tội Lữ gia.
Nhưng Lữ Chí Lương xem không hiểu sắc mặt của Tưởng Mục Thăng, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Tưởng Mục Thăng nói: "Ông chủ Lữ cũng là vừa đến Tuyền Giang rồi. Tuyền Giang mặc dù là địa phương nhỏ, nhưng cũng có thú vị, cũng là nơi không tồi. Ông chủ Lữ nghỉ chân chơi vài ngày cũng được. Chỗ này của tôi còn có chuyện cần làm, rất bận, không đón gió cho ông chủ Lữ."
Lữ Chí Lương cũng nghe hiểu được Tưởng Mục Thăng đây là muốn tiễn khách. Sắc mặt Lữ Chí Lương không tốt liếc Thành Ôn một cái, đứng dậy, nói với Tưởng Mục Thăng: "Ông chủ Tưởng không tiễn em ra cửa sao?"
Tưởng Mục Thăng cũng không vô nghĩa, đứng dậy vươn tay làm động tác mời, rõ ràng lưu loát mời Lữ Chí Lương.
Lữ Chí Lương rất nhanh xoay người, đi nhanh ra đại sảnh.
Thành Ôn nhìn Tưởng Mục Thăng tiễn khách, cũng đi ra đại sảnh, hé miệng nghĩ nghĩ, vẫy vẫy tay với Nguyên Bắc.
Nguyên Bắc chạy lại đây, nói: "Nhị gia, làm sao vậy?"
Thành Ôn nói: "Ông chủ Lữ này, là thế nào?"
Nguyên Bắc cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: "Gia và Lữ gia làm ăn mấy lần, dù sao Lữ gia ở kinh thành chiếm phân lượng không nhẹ, nhiều hơn nữa tôi cũng không nghĩ ra được."
Thành Ôn nhướng mày cười nói: "Anh không biết là, ông chủ Lữ như là chính chủ đến bắt gian à?"
Nguyên Bắc nghe, sửng sốt hơn nửa ngày, mí mắt giật liên tục. Thành Ôn nói như thế, thật đúng là rất giống. Lữ Chí Lương làm khó dễ Thành Ôn, khinh thường Thành Ôn, Nguyên Bắc cũng đã nhìn ra, chỉ là anh không nghĩ tới đây, chỉ cảm thấy quái quái.
Nguyên Bắc cười gượng một tiếng, không nói nữa.
Sau khi Tưởng Mục Thăng trở về không nhắc lại Lữ Chí Lương nữa, Thành Ôn cũng sẽ không nói lại. Hai người cùng thảo luận đồ ăn mới, Thành Ôn bỏ thêm bánh trà xanh socola vào, sau đó lại viết mấy thực đơn dược thiện bổ dưỡng.
Ngày hôm sau Thành Ôn tới Ôn Soạn phường, đưa thực đơn cho quản sự, lại bảo phòng bếp Ôn Soạn phường làm thử.
Nguyên Bắc đi theo Tưởng Mục Thăng bàn chuyện làm ăn, Thành Ôn hôm nay là một mình đến Ôn Soạn phường, bản thân muốn ở trong thư phòng cho tới trưa, không nghĩ đến mới vừa viết thực đơn mới xong lại nghe tiểu nhị nói, ông chủ Kiều đến, muốn tìm cậu uống trà.
Kiều Quan Niên là một người bận rộn, tuy rằng thoạt nhìn cà lơ phất phơ, nhưng là người của hai giới hắc bạch, ngày thường không thể ít bận hơn Tưởng Mục Thăng, hôm nay rảnh rỗi tới uống trà như vậy, có lẽ có chuyện.
Thành Ôn mời hắn vào phòng bao lầu ba, từ khi Kiều Quan Niên vào phòng bao đã cười vẻ mặt xán lạn.
Thành Ôn tự tay rót trà cho hắn, cũng không hỏi hắn cười cái gì. Kiều Quan Niên nghẹn nửa ngày, rốt cục không nín được, cười nói: "Tôi nghe nói... Lữ Chí Lương hôm qua đến Tuyền Giang? Lại còn đến sơn trang đầu tiên?"
Thành Ôn gật gật đầu, nói: "Tin tức truyền nhanh thật."
"Tất nhiên."
Kiều Quan Niên nói: "Lữ Chí Lương là ai, chuyện thú vị như vậy, sao tôi không nghe nói."
Thành Ôn cười nói: "Kiều gia rõ ràng là nói có thâm ý."
Kiều Quan Niên cười một chút, "Tưởng Mục Thăng khẳng định không nói cho cậu biết, cái thằng này..."
Kiều Quan Niên thừa nước đục thả câu, chẳng qua không thả câu được Thành Ôn, đành phải thành thành thật thật nói: "Lữ thiếu gia này, có thể nói là si tình với Tưởng Mục Thăng."
Thành Ôn nghe hai chữ "si tình", mí mắt nhất thời nhảy dựng.
Kiều Quan Niên tiếp tục nói: "Nhưng cái loại thiếu gia hư hỏng này, cũng chẳng phải gì tốt, phu nhân di nương trong nhà đã một đống, đầu năm mới năm nay lại thêm một người, lại giữ Tưởng Mục Thăng không tha. Cậu nói chuyện như vậy thú vị không."
Thành Ôn cười nói: "Là rất thú vị, tôi sẽ chuyển nguyên lời cho ông chủ Tưởng, Kiều gia nói cho tôi biết một chuyện thú vị như vậy."
Kiều Quan Niên nói: "Nhị gia sao không phúc hậu thế."
Hai người đang nói giỡn, chợt nghe thấy dưới lầu có người la hét, "Chưởng quầy, cho thiếu gia nhà chúng tôi hai phòng bao!"
Rất nhanh quản sự lên lầu, gõ gõ cửa, đẩy cửa vào, nói: "Ông chủ, ông chủ Lữ trong kinh thành đến thuê phòng, ngài muốn ra mặt không?"
Xin nhắc lại, vai phản diện trong này rặt một lũ thần kinh:)))