Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 53: Bí mật Vĩnh Đế bảo tàng (2)




Tiễn Tiêu Thác đi rồi, Triệu Mặc Tiên xoay người trở về thư phòng, phân phó ám vệ canh giữ tốt, liền đóng cửa lại, lập tức đi đến trước kệ sách.
Ánh mắt hơi quét một vòng, Triệu Mặc Tiên duỗi tay đem một quyển Liệt Quốc Truyện nhẹ nhàng rút ra, lật tới trang sách, bên trong lẳng lặng kẹp ba mảnh da dê cuốn.
Cẩn thận đem da dê cuốn mở ra, trong đó có một mảnh thập phần cũ nát, nét chu sa trên đó đánh dấu một số vị trí đã mơ hồ không rõ, nhưng chất liệu cũng không tệ, bằng không sao có thể bảo tồn nhiều năm như vậy. Hai mảnh còn lại nhìn rất mới, đường nét đánh dấu cũng thực rõ ràng.
Triệu Mặc Tiên tỉ mỉ đem ba mảnh da dê ghép lại thành một tấm bản đồ hoàn chỉnh. Tấm bản đồ này được họa rất đơn giản, đường nét tùy tiện, màu sắc bất đồng, có một số chỗ được đánh dấu lại, đều là những ký hiệu quái lạ, khiến Triệu Mặc Tiên xem không hiểu lắm. Những ký hiệu này là muốn ám chỉ cái gì, nàng trước nay chưa từng gặp qua, vì vậy nhất thời không lần ra được manh mối. Bản đồ không lớn, nhìn qua chỉ là một ít nét bút họa lại địa hình đồi núi, mà trên mảnh tàng bảo đồ thứ ba dĩ nhiên có đánh dấu một vòng màu đỏ, đây hẳn là lối vào?
Chính là toàn bộ bản đồ trừ bỏ những đường nét sơ sài cong cong quẹo quẹo, cùng mấy cái ký hiệu cổ quái, liền một cái địa danh cũng không có, chỉ có thể hình dung đây là một nơi có núi non bao quanh, mà ký hiệu nằm khắp nơi như vậy, vô pháp đoán được khu lăng mộ Vĩnh Đế nằm chỗ nào, bên trong đánh dấu lại ẩn chứa huyền cơ gì, thật sự khiến Triệu Mặc Tiên nghĩ mãi không ra.
Triệu Mặc Tiên nhìn thật kỹ, tấm tàng bảo đồ thứ ba phác họa một dãy đồi núi, thoạt nhìn rất bình thường, phía dưới lại giống như có một tảng đá nhô ra, trên có vẽ một số hoa văn kỳ quái, tựa như chồng chất lên nhau, có một ký hiệu màu đỏ ám chỉ hướng đông. Nhưng loại bản đồ thế này, căn bản vô pháp xác định phương vị, mà Ích Châu rộng lớn như vậy, như thế nào có thể tìm được vị trí mà bản đồ hướng đến? Huống chi, một kho báu được che giấu vô cùng thâm sâu, dĩ nhiên có không ít lối vào, hẳn là chín cửa chết một cửa sống rồi.
Nhíu mày suy tư hồi lâu, Triệu Mặc Tiên khá là buồn bực, nàng gắt gao nhìn chằm chằm bản đồ trước mắt, con ngươi một mảnh ám trầm, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy. Vĩnh Đế ẩn cư một thời gian dài ở Thục, dưới trướng hắn đều là tướng tài, có không ít thuật sĩ chuyên về phong thủy, nơi hắn lựa chọn làm lăng mộ dĩ nhiên phải tuyệt mật, cơ quan ám khí cũng tuyệt đối mười phần đáng sợ, hắn tuy không muốn người khác được lợi, nhưng cũng sẽ không làm cho đời sau triệt để mất hy vọng, nhất định còn có chỗ nàng nghĩ không tới.
Nàng lẳng lặng ngồi một lát, sau đó trầm giọng nói: "Tử Lăng, theo ta đi một chuyến đến phủ thứ sử."
Tử Lăng mặc dù không rõ lắm, nhưng cũng lập tức cúi đầu đáp: "Vâng, điện hạ."
Nhìn thấy Triệu Mặc Tiên đến, thứ sử Ôn Bẩm Trung liền bước nhanh ra nghênh đón: "Thần Ôn Bẩm Trung bái kiến thất điện hạ, chỉ vì công vụ bận rộn, không thể sớm đi bái kiến điện hạ, mong điện hạ thứ tội."
Triệu Mặc Tiên phất ống tay áo, cười nói: "Ta tự nhiên minh bạch, thứ sử đại nhân không cần để ý. Ta lần này tới, là có việc muốn phiền toái đại nhân."
Ôn Bẩm Trung chắp tay nói: "Thần không dám, điện hạ có chuyện gì cứ việc phân phó."
Triệu Mặc Tiên vừa ngồi xuống ghế chủ vị trong đại sảnh, lập tức nói: "Bổn cung lần đầu tiến đến Ích Châu, tuy nói lần này chính là vận chuyển quân lương, nhưng nước nhà lâm nguy, ta tự nhiên muốn ở lại giám sát tình hình. Phiền đại nhân tìm cho ta một số ký lục về lịch sử cũng như địa đồ Ích Châu từ thời Vĩnh Đế tới nay, ta muốn trước tiên hiểu rõ về vùng đất này."
Ôn Bẩm Trung thoáng sững sờ, ngay sau đó vội vàng đáp: "Văn thư ghi chép lại rất nhiều, cũng có lẫn vào ghi chép dân gian, điện hạ nhưng đều muốn?"
"Ừ, mấy ngày nay tạm thời nghỉ ngơi, vừa vặn có thời gian nhìn xem, vậy nhờ đại nhân đưa tất cả đến hành quán, bổn cung sẽ cho người tiếp nhận." Triệu Mặc Tiên khách khí nói.
"Thần tuân mệnh, điện hạ như thế cần cù vất vả, chính là phúc của bá tánh Ích Châu. Có điều, nghe nói cửu điện hạ cũng đến rồi, không biết hiện nay ngài ấy đang ở đâu?"
Triệu Mặc Tiên thoáng ngưng lại, sau đó ôn thanh nói: "Hoàng muội ta mới đến Ích Châu, cảm thấy mới mẻ nên đi ra ngoài chơi rồi, đại nhân không cần để ý."
Từ phủ thứ sử trở về hành quán, Triệu Mặc Tiên lập tức vẽ lại chỗ đồi núi trong mảnh tàng bảo đồ thứ ba vào một tờ giấy, phân phó thủ hạ đi đến ngoại vi Ích Châu, hỏi thăm bá tánh tại những thôn làng quanh vùng núi, xem có ai từng thấy qua nơi nào giống như trong hình không.
Triệu Mặc Tiên vừa mới phân phó xong, lúc này một hắc y nam tử nhẹ nhàng rơi vào trong phòng, quỳ xuống dâng lên một chồng thư tín: "Hồi bẩm điện hạ, đây là toàn bộ những gì tra được từ nữ nhân kia."
Triệu Mặc Tiên nhướng mày, lập tức mở ra nhìn kỹ, sau một hồi nghiến răng nói: "Gia chủ Thịnh gia thật sự là quan tâm đến hoàng muội của ta, không ngờ là theo đến tận đây, cảm tình cũng không nhỏ. Ta có thể lý giải vì sao chuyện quân lương lần trước, hoàng muội làm rất tốt, thì ra là được Tô Cẩn sau lưng âm thầm giúp đỡ. Biết ôm bắp đùi đệ nhất phú thương kinh thành, hoàng muội ta cũng khá lắm."
Dứt lời, nàng duỗi tay gõ gõ cái bàn, cười lạnh một tiếng: "Xem ra hoàng muội là cố tình giấu tài, dám qua mặt ta làm nhiều chuyện như vậy, sợ là lần này tới Ích Châu, mục đích cũng là phá rối ta chuyện Vĩnh Đế bảo tàng, đã như vậy, ta liền tiễn hoàng muội một đoạn vậy, cho muội ấy lưu lại bồi Vĩnh Đế, hẳn là tốt lắm, còn người kia, các ngươi tiếp tục giám sát nàng, còn nữa, không cho phép tổn hại nàng.....sớm muộn gì....nàng cũng sẽ trở thành người của ta."
- ----------
Ở bên này, Triệu Tử Nghiễn dựa vào khung cửa, im lặng nhìn đám ám vệ kia tới tới lui lui, lông mày khẽ nhíu, xem ra thất hoàng tỷ cũng là người rất thông minh. Nhưng chính mình còn đoán không ra nơi lăng mộ thật sự của Vĩnh Đế, tỷ ấy sẽ tìm ra sao?
Nàng trở vào phòng, đem tàng bảo đồ trong tay cất kĩ, trong đầu một mảnh hỗn loạn, nàng tuy đoán được lăng Vĩnh Đế nằm ở nơi khác, nhưng rõ ràng bản đồ chỉ có một lối vào duy nhất thôi. Phải chăng là một lối vào nhưng dẫn đến hai chỗ hoàn toàn khác biệt? Là có trận pháp kỳ bí gì ở đó chăng?
Khẽ thở dài một cái, nàng trầm mặc nhớ lại lời Phó Ngôn Khanh, nàng ấy rõ ràng đối lăng Vĩnh Đế thập phần hiểu biết, thậm chí còn biết nơi đó chính xác là ở đâu. Nàng làm sao cũng không thể lý giải được, chuyện năm đó những người biết được đã sớm quy về bụi đất, cho dù có hậu nhân, giống như Diêu Thanh Sơn, cũng chỉ có một phần tàng bảo đồ, làm sao biết được rõ ràng, vậy Phó Ngôn Khanh là từ đâu biết được? Nàng ấy.... phải chăng là đoán được thiên cơ?
Trong lòng Triệu Tử Nghiễn trăm mối suy tư, nhưng cũng không muốn làm cho Phó Ngôn Khanh khó xử, dù sao nàng ấy hứa hôm nay sẽ cho nàng biết tất cả, nàng cũng không cần phải ở đây ủ dột nữa.
Chờ đến nửa đêm, đèn đuốc trong hành quán đều tắt ngắm, Triệu Tử Nghiễn nằm trên giường mở to mắt, cẩn thận suy nghĩ cách ứng phó Triệu Mặc Tiên. Đang lúc nàng suy nghĩ xuất thần, ngoài cửa sổ truyền đến một âm thanh rất khẽ. Triệu Tử Nghiễn lập tức ngồi dậy, giống như bạch hạc mềm mại lượn đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng kéo ra một bên cửa, làm cho người đứng bên ngoài tựa hồ bị kinh tới rồi, ngơ ngác mà nhìn Triệu Tử Nghiễn.
Triệu Tử Nghiễn nhô đầu ra, tiến đến bên tai người kia nói khẽ: "Cô nương đêm khuya đến thăm, chính là muốn hái hoa sao?"
Phó Ngôn Khanh cảnh giác nhìn xung quanh, lúc này mới áp đến gần nàng một chút, khóe miệng khẽ cong: "Ở đâu ra hoa có thể hái đây?"
Triệu Tử Nghiễn vui vẻ vươn tay vòng lấy eo nàng, đem người ôm vào trong phòng, lập tức hôn lên khóe môi nàng: "Không có hoa để hái? Chính là có một đóa hoa đưa lại đây, ta có thể hái không?"
Phó Ngôn Khanh liếc nàng một cái: "Lại nghịch ngợm."
Triệu Tử Nghiễn ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Phó Ngôn Khanh: "Đã trễ rồi, nàng thế nào lại đến đây?"
Phó Ngôn Khanh bất đắc dĩ nói: "Còn không phải sợ có người ở chỗ này một mình suy nghĩ lung tung?"
Triệu Tử Nghiễn sửng sốt, ngay sau đó nhấp nhấp miệng, thấp giọng nói: "Ta không......"
"Tử Nghiễn, ta hiểu được trong lòng nàng có nghi vấn, ta cũng không muốn lừa dối nàng, lăng Vĩnh Đế ta biết được rất nhiều, chính là nguyên nhân ta không nguyện nhắc đến, bởi vì nó vốn rất hoang đường. Nhưng ta có thể đảm bảo, chuyện đó không ảnh hưởng đến tình cảm của ta và nàng, cho nên cứ như vậy, được không?" Phó Ngôn Khanh nghiêm túc nói.
Triệu Tử Nghiễn trầm thấp thở dài một tiếng: "Được. Ta không loạn suy nghĩ, bất quá có cái gì không tốt, nhất định phải nói cho ta."
Phó Ngôn Khanh gật đầu: "Hiện tại ta sẽ nói tất cả với nàng, mà địa hình trong tấm bản đồ kia, nàng đã nhớ kĩ rồi?"
Triệu Tử Nghiễn không vội đáp, đột nhiên có chút khom người, một tay vẫn ôm lấy eo nàng, một tay di chuyển xuống dưới, đem nàng ôm lên giường cùng nhau nằm xuống, sau đó mới nói: "Ta nhìn đến muốn bị ám ảnh, đương nhiên là nhớ rõ."
Phó Ngôn Khanh cũng không biết làm sao với đứa trẻ này, đang nói chuyện nghiêm chỉnh mà nàng ấy còn nghịch như vậy, nàng có chút đẩy ra Triệu Tử Nghiễn: "Kỳ thật tàng bảo đồ này nội dung thập phần đơn giản, gần như đã chỉ rõ vị trí lăng Vĩnh Đế, chỉ có điều lối vào của nó cực kỳ hung hiểm. Ngọn núi kia chính là nằm ở Thiên Đô Phong, là nơi tiếp giáp giữa Thổ Dục Hồn và Ích Châu thành. Thời Vĩnh Đế tại vị, toàn bộ đất Thục đều là thiên hạ của hắn, khi đó Thổ Dục Hồn chỉ là một bộ tộc du mục nhỏ bé, mà Thiên Đô Phong lại là nơi Vĩnh Đế dùng làm chỗ săn bắn."
"Thiên Đô Phong? Nơi này ta biết, trước ta đã xem qua địa đồ Ích Châu, chỉ là phạm vi của nó cũng không nhỏ, lại trùng trùng điệp điệp núi rừng, muốn tìm được vị trí như trong hình thật sự không đơn giản. Bất quá, tảng đá trên bản đồ lại quá nổi bật, ta nghĩ chỉ cần tìm được ngọn núi, liền không khó tìm được lối vào." Triệu Tử Nghiễn nhíu mày: "Nhưng nếu thật sự đơn giản như vậy, không phải chỉ cần là người quen thuộc địa hình Ích Châu, liền rất nhanh sẽ tìm ra vị trí kho báu, chuyện này không hợp với toan tính ban đầu của Vĩnh Đế."
Sắc mặt Phó Ngôn Khanh có chút mơ hồ, tựa hồ đang hồi tưởng cái gì, trầm mặc một lát sau mới chậm rãi nói: "Đây mới thật sự là tính cách của hắn." Càng đơn giản, càng nguy hiểm. Vĩnh Đế đương nhiên hiểu được, ba mảnh tàng bảo đồ giao cho ba thuộc hạ thân tín của hắn, người có thể tìm ra, chỉ có thể là hậu nhân của những vị tướng kia, cho nên hắn sẽ không đánh đố quá nhiều trong đó. Nhưng hắn cũng sợ rằng bản đồ rơi vào tay những kẻ lòng tham không đáy, nên lối vào kia, nếu không phải là người có cơ duyên với hắn, phàm những kẻ đi vào đều chôn thây tại đó, điều này cũng cảnh tỉnh những kẻ khác không dám tiến đến xâm phạm lần thứ hai.
Năm đó Triệu Mặc Tiên dẫn vô số cao thủ đi vào, ban đầu cũng thuận lợi tìm ra lăng mộ, nhưng bao nhiêu người bỏ mạng bên trong, Phó Ngôn Khanh thật sự không muốn nhớ lại.
Triệu Tử Nghiễn sau khi nghe xong, tức khắc sáng tỏ: "Cho nên, nếu không phải là người có cơ duyên, Vĩnh Đế liền mượn chiêu này để chôn bọn họ ở đó?"
"Bất quá, việc này không đơn giản như vậy, lăng mộ kia chẳng những hung hiểm, còn là một cái thủ thuật che mắt, cho dù vượt qua tất cả cạm bẫy, cũng chỉ có thể đến được một nơi trống không."
Triệu Tử Nghiễn sửng sốt: "Vậy kho báu Vĩnh Đế lại cất giấu ở nơi nào?
Phó Ngôn Khanh mỉm cười: "Ta nói rồi, tất cả tùy duyên, Vĩnh Đế tuy không muốn người ngoài chiếm tiện nghi, nhưng vẫn để lại một tia hy vọng, chỉ cần hiểu thấu được lòng dạ của hắn, tự nhiên có thể tìm thấy manh mối dẫn đến chỗ kia."
Tuy nói lăng mộ kia không chôn kho báu, nhưng lại là nơi an nghỉ thật sự của Vĩnh Đế, hắn tất nhiên để lại manh mối quan trọng trong quan tài của mình, mà Phó Ngôn Khanh đời trước đã sớm giải được huyền cơ trong đó. Chỉ là, nàng còn chưa kịp đi tìm, Tây Nam vương phủ liền sụp đổ. Năm đó trước khi chết, nàng để lại manh mối cho tả vệ tướng của Hoài An Quân....bây giờ cũng là như vậy, nàng đương nhiên sẽ nói tất cả cho An nhi, sau đó tìm được kho báu hay không, còn phải xem cơ duyên của các nàng.
Triệu Tử Nghiễn có chút không thoải mái, nàng vuốt vuốt mấy sợi tóc của Phó Ngôn Khanh: "Ta nghĩ Triệu Mặc Tiên có lẽ đã sớm đoán được mục đích ta đến đây....chuyến này tỷ ấy hẳn là tính toán muốn đem cái tai họa này giải quyết."
Phó Ngôn Khanh nhíu nhíu mày: "Nào có người tự nói bản thân là tai họa, nhưng nếu đã biết rồi, nàng nhất định phải cẩn thận, đừng để trúng kế của nàng ta."
"Ân, đừng lo lắng, ta hiểu được. Bất quá trước mắt còn có chuyện quan trọng, đó là làm sao vạch trần Triệu Mặc Tiên cùng Tiêu Thác cấu kết, ý đồ chiếm riêng Vĩnh Đế bảo tàng." Triệu Tử Nghiễn cười nhạt nói.
"Nàng nha, đã sớm tính toán chu toàn rồi." Phó Ngôn Khanh nhéo nhéo cái mũi của nàng, khẽ cười nói.
"Người hiểu ta nhất, chỉ có Khanh nhi mà thôi. Ta đều có đủ chứng cứ vạch tội Triệu Mặc Tiên rồi. Chuyện tỷ ấy sai Lý Thân sao chép tàng bảo đồ của phụ hoàng, liền có tiểu thái giám bên người phó tổng quản làm chứng. Chỉ cần tìm thấy được tàng bảo đồ ở chỗ hoàng tỷ, sự tình liền rõ ràng. Mà Triệu Mặc Tiên nếu thực sự đi khai quật bảo tàng, trong số quan lại ở Ích Châu có người của ta, liền sẽ dâng sớ tố về triều đình. Phụ hoàng vốn đa nghi, một khi hoàng tỷ bị lộ ra chuyện này, vô luận tỷ ấy như thế nào giảo biện, cũng vô pháp thoát tội."
Phó Ngôn Khanh sau khi nghe xong, thoáng thở phào một hơi, cảm khái nói: "Lúc ta rời khỏi, nàng bất quá mới mười ba tuổi, sáu năm trôi qua, không ngờ nàng chỉ dựa vào tài sức của bản thân, liền làm tốt đến mức này."
Triệu Tử Nghiễn nhẹ nhàng trở mình, phủ ở trên người nàng, rũ mắt nhìn xuống người dưới thân, cười đến vô cùng ấm áp: "Cũng không phải dựa vào sức mình ta, nếu năm xưa bên Thái Dịch hồ nàng không để lại lời nhắc nhở, ta như thế nào có thể thu nạp được những người kia. Cho nên, những gì mà ta có được, đều là Khanh nhi ban cho ta đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.