Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 63: Đừng rời bỏ ta




Triệu Tử Nghiễn giờ khắc này tựa hồ chịu đựng không được nữa, cúi người xuống, quỳ một chân trên đất. Phó Ngôn Khanh trong lòng càng thêm gấp, nàng cấp tốc ấn xuống cơ quan, bước chân dọc theo hướng đặc thù đạp lên, lập tức quan tài được nâng lên cao, dời sang một bên, một trận mưa ám khí từ dưới đáy vùn vụt bắn lên, góc độ khá xảo quyệt, đụng vào vách đá lại dội trở về, khiến cho một đám người luống cuống tay chân.
Giữa lúc bọn họ bận bịu tránh né, Phó Ngôn Khanh nhưng là rút ra nhuyễn kiếm bay thẳng đến tấn công Triệu Mặc Tiên, kiếm trong tay không chút lưu tình mà nhắm thẳng vào cổ nàng ta, Triệu Mặc Tiên vừa mới tránh né được một loạt ám khí, trước mặt va vào Phó Ngôn Khanh, suýt chút nữa bị kiếm của nàng cắt đứt cổ, cuống quít ngửa người tách ra sau, mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người: "Làm càn, ngươi dám ám sát bổn cung!"
Tề Thịnh cùng Tử Lăng lập tức cùng nhau vây lấy Phó Ngôn Khanh, mà Tư Nhạc cùng Quỷ Xú chật vật né tránh ám khí, nếu không phải may mắn, liền đã bỏ mạng, lúc này cũng vô pháp hỗ trợ. Phó Ngôn Khanh bị ba người vây công, tình thế rất bất lợi.
Triệu Tử Nghiễn giẫy giụa cũng không thể đứng lên nổi, may là Vô Ngôn đã xông đến ép ra Tề Thịnh, tạm thời giải đi một chút nguy cơ. Phó Ngôn Khanh lúc này dĩ nhiên khư khư cố chấp, mục tiêu chỉ có một, đó chính là giết chết Triệu Mặc Tiên! Trong tay chiêu thức liên tục vung ra, không ngừng tấn công về phía Triệu Mặc Tiên, cơ hồ là buông bỏ phòng ngự, cũng hoàn toàn bỏ qua Tử Lăng. Triệu Tử Nghiễn thấy vậy vô cùng lo sợ, cố nén thống khổ hô: "Cẩn nhi, nàng đi mau, không nên giết hoàng tỷ!" Giờ khắc này ám khí đã ngừng lại, bên dưới quan tài rõ ràng lộ ra một thông đạo, chính là đường dẫn lên mặt đất. Phó Ngôn Khanh nếu như mang theo đám người Vô Ngôn nhanh chóng rời đi, còn có cơ may thoát được đám binh lính bên ngoài.
Phó Ngôn Khanh làm sao có khả năng buông tha Triệu Mặc Tiên, ánh mắt nàng âm lãnh, cơ hồ là tràn ngập hận thù cùng điên cuồng, một mực nhìn chăm chăm vào đối phương, khiến cho Triệu Mặc Tiên thất kinh hồn vía.
Mắt thấy đánh không lại nàng, Triệu Mặc Tiên vừa tránh thoát một kiếm Phó Ngôn Khanh đâm tới, hung ác hét lên: "Tử Lăng!" Nói xong trường kiếm trong tay xoay mấy vòng, công liền một hơi ba chiêu, ép Phó Ngôn Khanh lùi về sau mấy bước.
Tử Lăng liền hiểu rõ ý tứ Triệu Mặc Tiên, thừa dịp Phó Ngôn Khanh sơ suất, liền từ phía sau áp đến tấn công, nàng vốn xuất thân là thích khách, tốc độ rất nhanh, chỉ là bị trọng thương nên động tác hơi chậm, lúc này cũng liều mạng dồn toàn lực vung lên sát chiêu.
Triệu Tử Nghiễn biết được thủ đoạn của bọn họ, khàn giọng hô: "Coi chừng Tử Lăng!"
Mạnh mẽ tự điểm lấy mấy huyệt vị trên người, Triệu Tử Nghiễn nhanh chóng đề khí lướt tới. Lúc này Phó Ngôn Khanh cũng nhìn ra ý đồ của Tử Lăng, chỉ là nàng bị hai hướng vây công nên nhất thời phân tâm, để Triệu Mặc Tiên bắt được sơ hở, kiếm trong tay lập tức hướng nàng đoạt mạng, Phó Ngôn Khanh chỉ còn cách đem nhuyễn kiếm chống đỡ, vô phương tránh thoát được Tử Lăng từ phía sau công tới. Đúng lúc này Triệu Tử Nghiễn đã bay thẳng đến bên Tử Lăng, tay phải điên cuồng bắt lấy đao kia, cấp tốc đẩy ra, lưỡi đao sắc bén lạnh lẽo chỉ kịp xẹt qua bên hông Phó Ngôn Khanh, cắt đi áo ngoài, nhưng cũng không thương tổn bên trong. Sắc mặt Triệu Tử Nghiễn thoáng buông lỏng, trực tiếp vặn ngược tay Tử Lăng, vỗ nàng ta té lăn trên mặt đất.
Triệu Mặc Tiên bị ép lùi về sau mấy bước, nhìn thấy Tử Lăng đã nằm giãy giụa trên mặt đất, sắc mặt khẽ biến, có thể thấy Triệu Tử Nghiễn dù độc phát vẫn sức mạnh kinh người. Triệu Mặc Tiên hoảng hốt muốn chạy, liền bị Triệu Tử Nghiễn bắt lấy, cả hai đều té nhào trên mặt đất.
Triệu Tử Nghiễn cả người run rẩy, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, nhưng vẫn liều chết đè chặt Triệu Mặc Tiên. Triệu Mặc Tiên luống cuống tay chân muốn thoát ra nhưng vô pháp, trong lòng hoảng loạn đến cực điểm. Rất nhanh, bàn tay lạnh băng của Triệu Tử Nghiễn mạnh mẽ nắm vào quai hàm đối phương, ép buộc Triệu Mặc Tiên nuốt xuống một viên đan dược có mùi vị cực kỳ cổ quái, mà thuốc kia vừa trôi qua cổ lập tức tan ra, dĩ nhiên là đã bị Triệu Tử Nghiễn dùng nội lực làm cho tan chảy!
Triệu Mặc Tiên vừa giận vừa kinh hãi, lại phát hiện người kia tựa hồ mất hết khí lực rồi, liền nhấc chưởng mạnh mẽ đem Triệu Tử Nghiễn vỗ ra.
Phó Ngôn Khanh bị một màn kia làm cho sửng sốt, cấp tốc bứt ra khỏi Tề Thịnh, cuống quít chạy qua đem Triệu Tử Nghiễn ôm vào lòng. Triệu Tử Nghiễn sắc mặt tái xanh, phun ra một ngụm máu tươi, không ngừng co giật. Phó Ngôn Khanh sợ đến lạnh cả người, ôm thật chặt nàng, liên tục xoa lưng giúp nàng thuận khí, giọng nói dày đặc nức nở cùng run rẩy: "An nhi, An nhi, nàng đừng làm ta sợ, nàng đừng làm ta sợ."
Triệu Mặc Tiên được Tề Thịnh nâng dậy, sắc mặt trắng bệch, điên cuồng chỉ vào Triệu Tử Nghiễn: "Triệu Tử Nghiễn, muội cho ta ăn cái gì?"
Phó Ngôn Khanh liên tục rót nội lực vào người Triệu Tử Nghiễn, lại vuốt vuốt ngực cho nàng, Triệu Tử Nghiễn lúc này mới tạm thời hồi phục một chút, chỉ là sắc mặt vẫn tái nhợt đến không được. Nghe Triệu Mặc Tiên chất vấn, nàng chỉ là ho khan vài tiếng, sau đó cười nói: "Vật này hoàng tỷ cũng không xa lạ, lúc trước tỷ cũng ép buộc rất nhiều người nếm qua rồi."
Triệu Mặc Tiên cố sức nôn khan, cả người đều trở nên cuồng loạn: "Muội dám!"
Triệu Tử Nghiễn thở một hơi, nói chuyện tựa hồ khá là lao lực, Phó Ngôn Khanh gấp đến độ hỏng rồi, muốn ngăn cản nàng. Triệu Tử Nghiễn nhưng là nắm lấy tay nàng, tiếp tục nói: "Bất quá là Thất trùng Tiêu dao tán, đều có thuốc giải, hoàng tỷ hà tất phải sợ."
"Muội muốn làm gì?" Triệu Mặc Tiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Triệu Tử Nghiễn thân thể khẽ run, khí tức cũng bắt đầu hỗn loạn: "Mục đích của tỷ dĩ nhiên đạt được rồi....Thuốc giải ta để lại cho Vô Ngôn...chỉ cần, chỉ cần bọn họ có thể an toàn ra ngoài...liền sẽ giao lại thuốc giải cho tỷ."
Triệu Mặc Tiên con mắt đỏ đậm: "Muội muốn uy hiếp ta, muội cho rằng ta không tìm được thuốc giải?" Thất trùng tiêu dao tán chín là dựa theo bảy loại trùng độc chế thành, kết hợp cùng đoạn hồn thảo, xuyên tâm liên, liều lượng mỗi viên đều khác biệt, mỗi viên thuốc độc chỉ có duy nhất một giải dược tương ứng, dĩ nhiên không thể tùy tiện lấy thuốc giải khác uống vào, bằng không có thể dẫn đến đoạn khí ngay lập tức!
"Hoàng tỷ cứ thử xem?" Triệu Tử Nghiễn sắc mặt lạnh lẽo, một bước cũng không nhường, cuối cùng thấp giọng nói: "Tỷ không có lựa chọn khác, huống hồ.....ta đã không còn là uy hiếp của tỷ....bọn họ bất quá là giúp ta, thả bọn họ, đối với tỷ cũng không thiệt hại gì."
Triệu Mặc Tiên nhìn nàng nguyên bản trên mặt tái nhợt lộ ra cỗ tử khí, có chút đè xuống lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: "Ta làm sao xác định bọn họ sẽ cho ta thuốc giải?"
Vô Ngôn một bên chậm rãi nói: "Ta dùng tính mạng tuyên thề, ta sẽ cho ngươi."
Sắc mặt Phó Ngôn Khanh triệt để xám ngắt, tâm tư nàng trở nên ngưng trệ, vẫn liên tục lặp lại câu Triệu Tử Nghiễn vừa nói 'mục đích của tỷ dĩ nhiên đạt được rồi'.....'ta đã không còn là uy hiếp của tỷ'..... đây là có ý gì?
Sau đó nàng nghe được chính mình âm thanh có chút khàn khàn: "Đây là ý gì?"
Một tiếng này phảng phất đánh thức nàng, nàng cúi đầu nhìn Triệu Tử Nghiễn, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức đem bàn tay phải nàng ấy vẫn một mực giấu trong ống tay áo kéo ra, nguyên bản cánh tay trắng nõn đẹp đã đã bị một đạo vết thương chiếm cứ, cũng không lớn, bất quá là nửa tấc, nhưng dĩ nhiên đã một mảnh tím đen, không chỉ ở miệng vết thương, mà toàn bộ cánh tay nàng ấy đều đã chuyển đen rồi! Nàng ngây người nắm tay Triệu Tử Nghiễn, tựa như chết lặng, sau đó điên cuồng cúi xuống, cả người run rẩy, âm thanh nghẹn ngào chen lẫn tiếng khóc nhường người nghe thấy đều đau xót: "Nàng đừng bỏ ta, đừng bỏ ta lại."
Triệu Tử Nghiễn cảm thấy cả người đau đến vỡ nát, phảng phất giống như bị người lấy đao mà cắt ra từng đoạn từng đoạn, nhưng là giọt giọt nước mắt nỏng bỏng từ người kia rơi xuống ướt đẫm gương mặt nàng, để nàng sắp chìm vào hư vô một lần nữa cố gắng tỉnh lại. Nàng nỗ lực thở dốc, khá là cố hết sức nói: "Thực xin lỗi.....ta đã hứa trước khi nguyện vọng nàng đạt thành.....ta sẽ không vắng mặt....nhưng đã....không kịp rồi....Nàng đừng trách ta, đừng khóc....đừng khóc......"
Phó Ngôn Khanh chỉ cảm thấy mỗi một câu nói của nàng ấy đều là một cây đao, tàn nhẫn đâm thẳng vào ngực nàng, nàng dùng sức nắm thật chặt y phục Triệu Tử Nghiễn, vùi đầu chôn ở trong ngực của nàng ấy, liên tục khẩn cầu: "Ta không cho phép....nàng đã hứa với ta rồi.....nàng không được nuốt lời....An Nhi, nàng không được chết....đừng bỏ ta mà, đừng bỏ ta......cầu xin nàng, An nhi, An nhi, ta cầu xin nàng."
Triệu Tử Nghiễn thần trí dần rơi vào trong hỗn độn, nàng nỗ lực mở to mắt, nhưng ngoài sương mù mông lung trắng xóa, nàng cái gì cũng không nhìn thấy, cảm giác lồng ngực nghẹt thở ngày càng mãnh liệt, nàng không ngừng ho khan, từ từ cảm thấy đau đớn trên thân thể không còn nữa, bốn phía hư không, cả người giống như có chút bồng bềnh trôi nổi. Nhưng là nàng không cam tâm, bên tai rõ ràng quanh quẩn thanh âm Phó Ngôn Khanh, nàng ấy đang gọi nàng, nàng ấy....nàng ấy đang khóc. Nàng ấy khóc đến trong lòng nàng khó chịu lợi hại, nàng cố sức thoát khỏi cảm giác bồng bềnh này, tận lực bức ra hư không, một lần nữa cố gắng gọi tên người yêu của mình.
Phó Ngôn Khanh chưa bao giờ biết mình còn có thể thống khổ như vậy, tưởng chừng như trải qua bao nhiêu tang thương ở đời trước, nàng kiếp này đã ẩn nhẫn chịu đựng được tất cả rồi. Mắt thấy Triệu Tử Nghiễn không ngừng ho khan, cỗ máu đen từ miệng nàng ấy không ngừng tuôn trào ra, mặc cho nàng rót vào nội lực, vẫn không cách nào ngừng được, khiến cho tuyệt vọng thống khổ trong lòng nàng một lần nữa như thủy triều dâng lên, để nàng cơ hồ là đau đớn đến nghẹt thở, cảm giác linh hồn mình đều bị thôn phệ đi rồi.
Một lúc sau, thân thể Triệu Tử Nghiễn vốn đang co chặt rốt cuộc buông lỏng xuống, vẻ mặt cũng không còn thống khổ nữa, chỉ là nguyên bản gương mặt đẹp như ngọc lúc này thần thái ngày càng ảm đạm, trong miệng trầm thấp nỉ non gọi tên Phó Ngôn Khanh, để Phó Ngôn Khanh tâm đều vỡ nát.
"Cẩn nhi....Khanh nhi, Khanh nhi, Khanh nhi." Triệu Tử Nghiễn tựa hồ đã mất đi ý thức, trầm thấp gọi Cẩn nhi, đến cuối cùng, chỉ là gọi mãi hai chữ 'Khanh nhi' cho đến khi không còn một âm thanh nào nữa, cả người cũng đã hoàn toàn bất động.
Phó Ngôn Khanh nước mắt tuôn xuống như mưa, đến cuối cùng nàng đã khóc không thành tiếng, chỉ có thể gắt gao ôm lấy thân thể lạnh lẽo của Triệu Tử Nghiễn, giống như muốn tiến nhập thân thể nàng ấy vào chính mình. Trong đầu hỗn loạn hiện lên tất cả hình ảnh Triệu Tử Nghiễn, từ lúc còn nhỏ, nữ hài đáng yêu ngoan ngoãn kia, quật cường rồi lại cố chấp tiếp cận nàng, dù cho cuối cùng phải chứng kiến nàng rời đi, nàng ấy cũng chỉ là nhẫn nhịn nước mắt, chưa từng nói nhiều một câu. Khi trưởng thành lại trở nên xinh đẹp diễm lệ đến cực điểm, nhưng cũng bướng bỉnh rất nhiều, lại thêm một bụng ý nghĩ xấu, tuy nhiên có khi cũng biết xấu hổ, khả ái đến không chịu được. Nàng ấy rõ ràng là muốn tính toán nàng, thật ra cũng chỉ là đơn thuần truy cầu tình cảm mà thôi, rốt cuộc là đều nhận phần thiệt thòi về bản thân. Thích làm nũng, thích chơi xấu, rồi lại ẩn nhẫn chịu đựng mọi đau đớn, khiến cho nàng đau lòng vô cùng.
Tư Nhạc cùng Quỷ Xú cúi đầu quỳ gối ở một bên, toàn bộ thạch thất ngoại trừ tiếng khóc bi thương của Tư Nhạc, lại an tĩnh đến khiến cho người ta hoảng sợ. Triệu Mặc Tiên ngồi thừ ở một bên, ngơ ngác nhìn Phó Ngôn Khanh, hóa ra một người thống khổ đến mức tận cùng, cũng sẽ khiến cho người khác buồn đến lợi hại, nàng ấy thật sự là yêu hoàng muội đến mức này sao?
Nhìn hoàng muội yên tĩnh nằm trong lồng ngực Phó Ngôn Khanh, Triệu Mặc Tiên giờ khắc này cũng có một tia đau lòng, muội ấy từ lúc năm tuổi đã ở bên nàng, bị mẫu phi bắt làm vật thế thân cho nàng, lại giúp nàng đi làm những nhiệm vụ nguy hiểm. Nàng chán ghét Triệu Tử Nghiễn, đơn giản là vì mẫu phi rất chán ghét muội ấy. Sau này nàng lại phát hiện, muội ấy thực sự quá mức thông minh, cũng sẽ biết đóng kịch trước mặt nàng. Nhiều năm trôi qua như vậy, mắt thấy vật nhỏ trong tay mình bắt đầu có dã tâm, thậm chí muốn phá hỏng tính toán mà nàng cùng mẫu phi đã chuẩn bị mười mấy năm qua, nàng càng ngày càng cảm thấy nguy hiểm, chỉ có giết đi muội ấy, nàng mới an tâm. Nhưng mà bây giờ muội ấy thật sự chết rồi, nàng một chút thoải mái cũng không có, đây....cũng không hẳn là điều nàng mong muốn. Chỉ là ngày sau đường lên đế vị, còn phải giết rất nhiều người, rất nhiều người. Triệu Mặc Tiên trong lòng rõ ràng, nếu không phải mình bắt được điểm yếu của hoàng muội, nếu không phải muội ấy quá mức bận tâm nữ nhân kia, người hiện tại phải chết lại chính là mình.
Triệu Tử Nghiễn, đừng trách hoàng tỷ, chỉ trách tỷ muội chúng ta sinh ra trong hoàng tộc, đây là số phận đã định, tỷ cũng không còn cách nào khác!
Mấy người ở đây tâm tình đều khó chịu, chỉ có thể yên lặng nhìn Phó Ngôn Khanh. Sau một hồi lâu, Phó Ngôn Khanh rốt cuộc giật giật thân thể. Cẩn thận đem Triệu Tử Nghiễn tựa vào Tư Nhạc, nàng đứng dậy, tay nhấc lên trường kiếm, bỗng nhiên đặt lên cổ Triệu Mặc Tiên.
"Điện hạ!"
"Chủ nhân!"
Bên cạnh mấy người đều kinh hô lên, mà hai người trong cuộc vẫn lẳng lặng nhìn nhau. Triệu Mặc Tiên cũng không quan tâm lưỡi kiếm đang chuẩn bị đi vào cổ của mình, chỉ là ngước nhìn Phó Ngôn Khanh lúc này đã mất đi sự tỉnh táo.
"Ngươi muốn nuốt lời?"
Phó Ngôn Khanh con mắt âm lãnh: "Ta chỉ muốn ngươi chết!"
Triệu Mặc Tiên con mắt lóe lóe: "Sau đó thì sao? Cho ngươi cùng thuộc hạ của ngươi, đồng thời chôn cùng hoàng muội?"
Đôi mắt Phó Ngôn Khanh tràn đầy phức tạp, nhưng vẫn không thu hồi kiếm.
Vô Ngôn vẻ mặt không đành lòng, quỳ sụp dưới chân Phó Ngôn Khanh: "Chủ nhân, cửu điện hạ...nàng trước đã dặn dò thuộc hạ, nếu như nàng....nàng chết rồi, thuộc hạ nhất định phải ngăn chủ nhân. Nàng nói, nàng không có cách nào giúp người đạt thành tâm nguyện, cảm thấy rất có lỗi với người, nếu như bởi vì nàng mà khiến người phá hủy tâm nguyện, nàng...nàng liền tội không thể tha thứ rồi."
Phó Ngôn Khanh tay cầm kiếm đã bắt đầu run lên, một lát sau thoát lực buông lỏng tay, kiếm rơi trên mặt đất vang lên một tiếng 'keng' thanh thúy, tiếp theo chính là thanh âm vỡ vụn của nàng: "Nàng nói nàng tội không thể tha thứ, nàng để ta làm sao bây giờ, nàng để ta làm sao bây giờ."
Nàng khom lưng nhịn hồi lâu, sau đó chậm rãi đi tới bên người Triệu Tử Nghiễn, đưa nàng ôm vào trong ngực, hồn bay phách lạc nói: "An nhi, nơi này quá lạnh, ta mang nàng trở về."
———

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.