Triệu Thanh Thư sắc mặt trắng bệch, rất nhanh quay đầu nhìn về phía cửa, lập tức liền lùi mấy bước, không chỉ có hắn, trong điện mấy người đều biến sắc mặt, Cảnh Đế vốn là tức giận đến hỏng rồi, lúc này nhìn thấy người đến liền càng thêm run rẩy.
Triệu Tử Nghiễn giờ phút này ăn mặc một thân cẩm y màu trắng, ống tay áo đường viền chỉ bạc, trên vải lụa thêu hoa văn bạch hạc tinh xảo, tóc dùng trâm phượng thắt lại, hai sợi tóc dài buông ở bên tai. Nàng ngồi ở trên xe lăn, phía sau lưng nàng chính là Phó Ngôn Khanh.
Bên ngoài lại nổi lên một hồi tiếng chém giết, so với trước càng thê thảm hơn mấy phần, nhưng tiếng thét tiếng kêu la đều là người bên Triệu Thanh Thư, nói đúng hơn, người của hắn đang bị đối phương triệt để đồ sát.
Mấy người Triệu Thanh Thư nhanh chóng lùi về phía sau, hắn con mắt đỏ bừng nhìn xem Triệu Tử Nghiễn, hắn vốn cho rằng mưu tính của mình không có chút sơ hở nào, đến cuối cùng lại triệt để vỡ vụn, để hắn gần như muốn phát điên: "Muội không phải đã chết rồi sao? Muội làm sao sẽ xuất hiện ở nơi này!"
Triệu Tử Nghiễn mỉm cười: "Nhị ca vẫn là như vậy gấp, ca có thể ở nơi này muội vì sao không thể? Lúc trước muội liền nói cho ca biết rồi, đừng quá nóng vội, đáng tiếc ca không nghe."
Triệu Thanh Thư sững sờ, lập tức nghĩ đến cái gì: "Chính muội là người đưa tin, khuyên ta không nên hành động thiếu suy nghĩ? Muội như thế nào vào được cung, người của muội là từ đâu ra!"
Nhìn hắn có chút cuồng loạn, Triệu Tử Nghiễn lắc đầu: "Muội dĩ nhiên cùng nhị ca giống nhau, từ cửa chính tiến vào. Còn người ở đâu ra, muội xưa nay vốn không được sủng ái, không có thực quyền, bất quá là các vị đại thần lòng dạ son sắt, đối phụ hoàng đối Đại Hạ trung thành và tận tâm, không đành lòng nhìn giang sơn phiêu linh, gà nhà bôi mặt đá nhau, lúc này mới theo giúp muội tiến cung."
Triệu Thanh Thư mắt thấy đại cục đã định, chính mình không chỗ để trốn, sắc mặt càng phát ra dữ tợn: "Tốt, cửu muội của ta rất giỏi, nguyên lai người che giấu tâm tư sâu nhất chính là muội, trong ngày thường dáng vẻ khúm núm trước mặt thất muội, nguyên lại đều là giả vờ, ta hiện tại nghĩ, thất muội chính là nuôi ong tay áo rồi, chuyện ở Ích Châu sợ rằng cũng là do muội đặt bẫy!"
Triệu Tử Nghiễn cười khổ một tiếng: "Những năm này muội trôi qua như thế nào, nhị ca hẳn cũng rõ ràng, nếu muội không giả vờ, làm sao có thể giữ được mạng đến bây giờ. Muội vào năm sáu tuổi liền bị Tiêu Thục Nghi hạ Thực Tâm Tán, muội nếu không nghe lời, còn có thể như thế nào? Chuyện ở Ích Châu đều là do thất hoàng tỷ chủ kiến, nếu là muội đặt bẫy, liền sẽ không phế đi đôi chân của chính mình!"
Cảnh đế ở một bên nghe đến Thực Tâm Tán, đột nhiên con mắt mở to, nằm ở trên giường trầm thấp thở phì phò.
Chẳng qua là giờ phút này không ai có thời gian chú ý hắn, Triệu Thanh Thư sững sờ nhìn xem chân của Triệu Tử Nghiễn, vừa rồi nhất thời tức giận công tâm, không chút nào chú ý tới, giờ khắc này bỗng nhiên con mắt phát sáng lên, lập tức đổi đề tài câu chuyện: "Cửu hoàng muội, hôm nay thế cục muội nên hiểu được, nhất định phải có một tân đế, bằng không thì Đại Hạ nguy hiểm rồi! Triệu Mặc Tiên lúc này đang trên đường hồi kinh, Tiêu gia thế lực to lớn, nếu không mau chóng chớp lấy cơ hội, đợi muội ấy trở lại, ai thắng ai thua hoàn toàn không thể đoán trước. Ta đáp ứng muội, ta nếu như là đế, liền phong muội làm Tịnh KiênVương, dưới một người trên vạn người, kẻ thù của muội những năm qua, nhị ca liền thay muội báo, được không?"
Triệu Tử Nghiễn nghiêng đầu tựa hồ đang cân nhắc, ánh mắt lập tức rơi trên người Cảnh đế, nhìn xem hắn nằm thoi thóp ở trên giường, trong mắt nàng có chút phức tạp, một lát sau nàng trầm giọng nói: "Phụ hoàng thế nào rồi, ca mới vừa rồi là muốn ép buộc phụ hoàng thoái vị?"
Triệu Thanh Thư thần sắc hơi cứng, một bên Triệu Nghiêm Cẩn nhịn không được, cắn răng nói: "Nghiễn muội, muội không nên quá phận, hôm nay phụ hoàng bộ dáng như vậy, Đại Hạ lại tràn đầy nguy cơ, nếu không sớm ngày lập tân đế kế nhiệm, hậu quả như thế nào muội lòng dạ biết rõ. Hôm nay nơi này có tư cách chỉ có nhị ca mà thôi, muội đã như vậy rồi còn muốn cùng nhị ca tranh đoạt sao?" Nói xong ánh mắt của hắn không chút nào che giấu, có chút xem thường mà liếc nhìn chân Triệu Tử Nghiễn.
Phó Ngôn Khanh ánh mắt lập tức phát lạnh, quét mắt nhìn Triệu Nghiêm Cẩn, khiến cho Triệu Nghiêm Cẩn vốn không có chú ý tới nàng, đột nhiên bị cái nhìn kia làm cho rét run, thế nhưng hắn vẫn còn ngoài mạnh trong yếu trừng mắt nhìn trở về.
Triệu Tử Nghiễn quay đầu lại vỗ vỗ tay người đang tỏa ra khí tràng lạnh băng ở sau lưng, cười nhẹ nói: "Tứ ca nếu đã thấy được rồi, cần gì phải biết rõ còn cố hỏi. Chỉ là, nhắc đến tư cách, phụ hoàng còn khỏe mạnh, không nên để phụ hoàng tự mình chọn lựa sao?"
Thái độ Triệu Tử Nghiễn như vậy khiến cho Triệu Thanh Thư lần nữa điên lên, hắn rút đao ra, tràn đầy nguy hiểm nói: "Một kẻ tàn phế như muội còn muốn làm hoàng đế sao?"
Triệu Tử Nghiễn thản nhiên nói: "Vương tử phạm pháp đồng tội cùng thứ dân, hai người các huynh không để ý tổ tông phép tắc, gia quốc hiếu nghĩa, bức vua thoái vị, muội cũng không thể nào dung túng. Nếu hai vị hoàng huynh biết sai, tốt nhất nên hướng phụ hoàng thỉnh tội, không nên mắc thêm lỗi lầm nữa."
"Thật là hoang đường, Triệu Tử Nghiễn, ta tính sai nước cờ liền một chiêu bại ở tay muội, chỉ trách thiên ý như vậy, nhưng ta cũng tuyệt không để muội vừa lòng đẹp ý. Cửu điện hạ giả chết, mang binh vào cung giết cha giết huynh, lại là một kẻ tàn phế, muội xem thiên hạ này muội ngồi có yên ổn hay không!"
Nói xong hắn đột nhiên vung đao, không chút do dự trực tiếp đâm vào trên người Cảnh đế. Phó Ngôn Khanh lập tức băng qua muốn ngăn cản, Triệu Tử Nghiễn nhanh thúc giục xe lăn, gấp giọng hô: "Khanh nhi!"
Đã thấy một cái ám khí bỗng nhiên hướng nàng lượn tới đây, Phó Ngôn Khanh phản ứng rất nhanh, cấp tốc nghiêng eo tránh đi, lại đánh gãy ám khí văng xuống đất, miễn cho làm bị thương đến Triệu Tử Nghiễn. Chỉ nghe được một hồi tiếng xé gió, hai viên truy hồn đinh một trước một sau phá không mà đi, một viên bắn trúng cổ tay Triệu Thanh Thư, một viên ghim vào giữa chân trái của hắn, khiến cho hắn đau đớn vô cùng nhưng vẫn cường ngạnh không dừng tay, một đao kia vẫn là chém vào ngực Cảnh Đế. Triệu Tử Nghiễn sắc mặt khẽ biến, vô cùng khẩn trương nắm chặt tay vịn xe lăn.
Lúc này bính lính của nàng từ bên ngoài đều đã tiến vào, đem tất cả mọi người trong phòng chế trụ. Triệu Thanh Thư vẻ mặt tuyệt vọng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Triệu Tử Nghiễn, một tay chỉ vào Cảnh đế, điên cuồng cười to: "Triệu Tử Nghiễn, muội sẽ không có kết cục tốt, muội sẽ để tiếng xấu muôn đời đấy."
Triệu Tử Nghiễn di động xe lăn tới gần, mắt nhìn xuống Triệu Thanh Thư đang bị Vô Ngôn ép quỳ dưới đất: "Để tiếng xấu muôn đời? Vậy thì như thế nào, điều muội quan tâm không phải là đế vị, cũng không phải là cái hư danh kia." Sau đó hạ giọng nói: "Hẳn là ca còn không biết, phụ hoàng bệnh là bởi vì trúng độc trong kim đan, cho nên không có gì liên quan tới muội, mà muội cũng sẽ không giết ca."
Nói xong nàng nhìn xem Cảnh đế đang giãy giụa thở dốc trên giường, đang muốn thúc xe lăn đến, lại cảm thấy sau lưng được người dụng lực đẩy, Phó Ngôn Khanh yên tĩnh phụ giúp nàng tới gần.
Triệu Tử Nghiễn phân phó người lập tức cầm máu cho Cảnh đế, cũng mặc kệ Triệu Thanh Thư bên tai khàn giọng chửi bậy, giờ phút này nàng có chút hoảng hốt lo lắng cho người kia. Kỳ thật trong trí nhớ mơ hồ của nàng, phụ hoàng đối nàng từng sủng qua đấy, đó là thời điểm mẫu phi vẫn còn ở trong cung. Mỗi lần phụ hoàng đến Trọng Hoa Cung thăm mẫu phi, đều ôm nàng ngồi lên đùi của hắn, một bên cầm bánh ngọt uy nàng ăn, một bên cùng mẫu phi vui vẻ nói chuyện. Lúc đó việc đặt tên cho nàng khiến hắn phí rất nhiều tâm tư, rồi đến một ngày hắn bỗng nhiên thay đổi thái độ, đối với nàng mặc kệ không hỏi, đối mẫu phi cũng là liên tục bức bách, thẳng đến ngày mẫu phi chết, hắn vẫn một mực sủng hạnh Tiêu Thục Nghi, tùy ý để cho ả ta ăn hiếp nàng, chưa từng thương tiếc qua nàng.
Năm đó nàng tuổi nhỏ bất lực, cũng vọng tưởng có một ngày hắn có thể nhớ đến hắn còn một tiểu công chúa là nàng, chờ mong hắn kéo nàng thoát khỏi vực sâu thống khổ. Thời điểm Mộ di bị Tiêu Thục Nghi cho người hãm hại, nàng cũng quỳ gối cầu xin hắn, nhưng cũng vô dụng. Theo tuổi tác lớn lên, nàng liền từng chút một tuyệt đi ý nghĩa này. Bây giờ thấy hắn thoi thóp chút hơi tàn mà nằm ở kia, nàng trong lòng có chút đau ý, cũng không phải bởi vì hắn, chỉ là cảm giác cả cuộc đời này của mình, phụ mẫu không thân, huynh đệ không thương, trên không che chở, dưới không chỗ nương tựa. Hôm nay liền đến hắn cũng sắp chết rồi, cảm giác này thật sự khiến cho nàng thấy bản thân có chút đáng thương.
Thẫn thờ nhìn hồi lâu, nàng đột nhiên cảm thấy có chút tự giễu, nàng còn tự oán tự trách cái gì, không phải đã sớm giác ngộ chuyện này sao? Nhìn nàng biểu lộ bi thương như vậy, Phó Ngôn Khanh trong lòng đau đến không được, đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh buốt của nàng, ôn thanh nói: "An nhi, nàng còn có ta."
Trên tay nhiệt độ ấm áp bao trùm, dần dần từng chút lan tràn đến trong lòng, Triệu Tử Nghiễn hít vào một hơi, đem đầy ngập cảm xúc đè xuống.
"Phụ hoàng như thế nào rồi?" Triệu Tử Nghiễn nhìn thái y giúp Cảnh đế chữa thương, nhỏ giọng hỏi.
"Hồi điện hạ, bệ hạ thân thể cực kỳ suy yếu, lại luân phiên gặp phải đả kích, khí kết ở ngực, độc nhiễm vào khắp cơ thể, hôm nay lại bị đâm vào một đao, sợ là..."
Dù sao vẫn là thiên tử, kia thái y không dám nói thẳng, Triệu Tử Nghiễn ánh mắt hơi tối, trầm giọng nói: "Truyền toàn bộ đại phu trong Thái Y Viện đến đây, bằng mọi giá phải cứu được phụ hoàng!"
"Vâng."
Những người khác động tác hết sức nhanh chóng, trung lang tướng Tống Tư Minh cũng nhanh chạy tới, cùng Triệu Tử Nghiễn thì thầm một phen, Triệu Tử Nghiễn lông mày nhíu lại, nhẹ gật đầu: "Đã làm phiền đại nhân."
Tống Tư Minh lắc đầu, đối với Cảnh đế hành lễ, bước nhanh thối lui.
Triệu Tử Nghiễn phân phó người hộ tốt Cảnh đế, đang muốn xoay người rời khỏi, Cảnh đế ở trên giường lại trầm thấp kêu lên: "Kỳ An."
Triệu Tử Nghiễn ngồi ở trên xe lăn thân thể cứng ngắt, bờ môi khẽ run, cuối cùng lạnh nhạt nói: "Phụ hoàng hồ đồ rồi, nơi này không có Kỳ An."
Cảnh đế thở phì phò, nói giọng khàn khàn: "Nàng đặt tên này cho con, ta nghe nàng từng gọi con như vậy."
Triệu Tử Nghiễn cúi đầu, tóc dài che đi nét mặt của nàng, Phó Ngôn Khanh lông mày nhíu lại, có chút lo lắng. Bỗng nhiên Triệu Tử Nghiễn xoay lại xe lăn, rất nhanh đi đến trước mặt Cảnh đế, lạnh lùng nói: "Đây là mẫu phi gọi con, phụ hoàng không có tư cách gọi."
Cảnh đế đột nhiên ho khan, vẻ mặt ủ rũ: "Trẫm cả đời mặc dù không coi là minh quân, nhưng cũng tự nhận bản thân không làm gì sai, làm hết thảy đều chưa từng hối hận. Duy chỉ có... Duy chỉ có đối với con cùng mẫu phi của con, trẫm đã phạm vào quá nhiều sai lầm."
Triệu Tử Nghiễn cười lạnh: "Sai lầm gì chứ? Người là hoàng đế, quyền sinh sát trong tay, như thế nào phạm sai lầm. Năm đó người ép buộc mẫu phi tiến cung, cũng không một ai dám nhiều lời nói một câu. Dù sau này người bỗng nhiên vứt bỏ mẫu phi, để mặc mẫu phi bị Tiêu Thục Nghi hại chết, lại thản nhiên sủng hạnh kẻ đã giết chết mẫu phi, còn tùy ý để ả ta hạ độc, sai khiến con suốt mấy chục năm, lại có ai từng nói qua người sai lầm rồi?"
Cảnh đế trên mặt co quắp, tay cũng vậy run nhè nhẹ, hắn trầm giọng nói: "Trẫm không biết, trẫm không biết là Tiêu Thục Nghi làm, trẫm không biết mẫu phi con bị trúng độc. Như Ngôn không thích trẫm, mặc dù vào cung đã bảy năm, trẫm đối nàng che chở trăm bề, dùng mọi cách nuông chiều, thậm chí ngôi hoàng hậu đều muốn cho nàng, nàng cũng chưa từng yêu thích trẫm." Năm đó Cảnh Đế vi phục xuất tuần, gặp được Ôn Như Ngôn, nhìn một lần liền kinh động như gặp tiên tử, trên đường cố ý mượn cơ hội gần gũi nàng, hắn một lòng say mê nàng, không cách nào ngừng lại được.
Nhưng là, hắn lúc ấy liền biết rõ, Ôn Như Ngôn có người yêu rồi, hắn ghen ghét, mỗi khi Ôn Như Ngôn cùng nam nhân kia dịu dàng thắm thiết, hắn liền lên cơn giận dữ. Bất quá là một giang hồ lùm cỏ, làm sao có thể so sánh với hắn. Đến sau trời đưa đất đẩy hắn tra được nàng chính là nữ nhi của kinh thành tuần án Ôn Trứ Viễn, hắn liền mừng rỡ không thôi, lập tức hạ thánh chỉ đem nàng tiến cung. Không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Ôn Như Ngôn vậy mà kháng chỉ đào hôn, đến khi hắn muốn xử trảm toàn gia nàng, nàng mới chịu trở về.
Hắn cuối cùng đã bỏ qua cho nàng, không để ý quần thần cản trở, phong nàng làm Chiêu nghi. Từ đó về sau vì để nàng thoải mái, hắn càng thêm sủng ái nàng, thăng nàng làm Quý phi. Nếu không phải nàng một mực không chịu, hắn liền đã phong cho nàng làm hoàng hậu. Cho đến khi nàng sinh hạ nữ nhi, hắn càng thêm sủng ái nàng đến trong xương, nhưng hắn cuối cùng vậy mà phát hiện, nàng vẫn còn dây dưa không rõ cùng với nam nhân kia! Đến cuối cùng Tiêu Thục Nghi đưa đến cho hắn thật nhiều chứng cứ, đều là thư từ hai người kia viết cho nhau, trong lúc nhất thời, hắn liền nghe theo Tiêu Thục Nghi, bắt đầu nghĩ rằng Triệu Tử Nghiễn là con của Ôn Như Ngôn cùng nam nhân kia.
Hắn lúc đó vừa phẫn hận vừa tức giận tột cùng, nhưng vẫn không nhẫn tâm hạ thủ với Ôn Như Ngôn, liền để mặc cho hai mẫu tử nàng tự sinh tự diệt trong cung, bất quá đôi lúc nhịn không được cũng âm thầm trộm nhìn các nàng. Không ngờ chưa đến hai năm, Ôn Như Ngôn liền chết rồi, hắn biết rõ thân thể nàng vẫn một mực không tốt, nhưng cho người điều tra qua, đám thái y kia đều bẩm với hắn nàng không có chuyện gì, hắn như thế nào cũng không ngờ được nàng sẽ chết. Cuối cùng người nam nhân kia đến rồi, hắn lúc ấy thần sắc hoảng hốt, vô tâm chú ý đến chuyện khác, vậy mà để người kia nhân sơ hở cướp đi thi thể của nàng.
Không có người, liền tưởng niệm cũng không lưu lại, chỉ có Triệu Tử Nghiễn vẫn còn ở kia nhắc nhở hắn, toàn bộ cay đắng phẫn nộ mà hắn trải qua. Nếu không vì Triệu Tử Nghiễn cùng Ôn Như Ngôn quá giống nhau, lại có những năm kia hắn từng hết sức cưng chiều nàng, hắn sớm liền đã giết chết Triệu Tử Nghiễn. Nhưng càng về sau, hắn càng không đành lòng, thế nhưng hận ý làm hắn mù quáng, vì vậy mới bỏ mặc nàng cho Tiêu Thục Nghi hành hạ.
Tiêu Thục Nghi cùng Ôn Như Ngôn chính là biểu tỷ muội, năm đó muội muội ruột của mẫu thân Ôn Như Ngôn cũng theo tỷ tỷ gả vào Tiêu gia, sinh hạ Tiêu Thác cùng Tiêu Thục Nghi, không lâu liền bệnh chết. Vì vậy Tiêu Thục Nghi có vài phần giống Ôn Như Ngôn, thêm thời thơ ấu lớn lên bên nhau, cho nên lời ăn tiếng nói, cử chỉ đều giống Ôn Như Ngôn, để cho Cảnh đế cảm thấy quen thuộc, liền đem tâm tư đều thả ở trên người Tiêu Thục Nghi, liên đới lấy cũng ngày càng cưng chiều Triệu Mặc Tiên, cũng chỉ vì bọn họ có mấy phần giống Ôn Như Ngôn.
Nghe xong Cảnh đế mơ hồ kể lại những chuyện ngày xưa. Triệu Tử Nghiễn lúc này triệt để rối loạn, nàng con mắt đỏ lên, run rẩy thân thể nói: "Người nói, con không phải con ruột của người?"
Phó Ngôn Khanh cho đến giờ cũng không hề biết được những chuyện này, đồng dạng kinh ngạc không thôi, lại sợ Triệu Tử Nghiễn chịu không nổi, chỉ có thể nắm chặt tay của nàng, nhỏ giọng nói: "An nhi, nàng đừng loạn." Tuy Cảnh đế nói như vậy, nhưng năm đó sự tình vốn không rõ, ai có thể cam đoan không phải Tiêu quý phi đảo lộn trắng đen, Phòng Đạo Hải nàng đã gặp qua, Triệu Tử Nghiễn cùng hắn không có nửa phần tương tự, tuy nói nàng ấy cũng không thật giống Cảnh đế, nhưng mưu trí cùng tính cách giống hệt nhau. Hơn nữa hiện tại nhìn xem thái độ Cảnh đế đối Triệu Tử Nghiễn, sự tình hẳn là không phải như vậy.
Cảnh đế lắc đầu, lúc này cũng nhịn không được nước mắt, hối hận nói: "Trẫm bị Tiêu Thục Nghi giam lỏng mấy ngày qua, ả....ả đều nói cho trẫm sự thật rồi, năm đó không phải như vậy, mẫu phi của con cùng nam nhân kia cũng chưa từng quá phận, con là hài tử của trẫm, hài tử của trẫm, trẫm sai rồi....sai rồi." Lúc trước Tiêu quý phi bị tình thế bên ngoài làm cho sắp điên rồi, mỗi ngày đều tới Vị Ương Cung kích thích hắn một phen, ngày ấy tranh cãi một trận, ả ta liền nói ra toàn bộ, để hắn thiếu chút nữa nộ khí công tâm mà chết.
Triệu Tử Nghiễn ngẩn ngơ ngồi ở trên xe lăn, một hồi lâu không nói chuyện, sau đó nàng mới ngẩng đầu, nhìn xem Cảnh đế nhỏ giọng nói: "Con hôm nay, lại hy vọng lời của ả ta ngày trước là sự thật." Nếu là sự thật, hết thảy mọi chuyện đều là tội nàng phải nhận lấy, không cần oán ai, không cần trách ai.
Cảnh đế sau khi nghe xong, sắc mặt lập tức một mảnh xám tro.
Phó Ngôn Khanh đè xuống trong lòng chua xót, mở miệng nói: "Tiểu Lộc Tử, chiếu cố thật tốt bệ hạ."
Lý Thịnh hôm nay dĩ nhiên không còn nguy hiểm tính mạng, trong nội cung cần người có thể tin được, liền đem Tiểu Lộc Tử mang vào cung. Dặn dò Tống Tư Minh bảo vệ tốt Vị Ương Cung, nhìn xem nội cung đang được người thanh lý sạch sẽ, Phó Ngôn Khanh không cần phải nhiều lời nữa, phụ giúp Triệu Tử Nghiễn trực tiếp trở về cung điện nghỉ ngơi.
- ----------------