Tiến vào tẩm điện, Triệu Tử Nghiễn cả người càng phát ra ủ rũ, ngây ngốc ngồi ở trên xe lăn, Phó Ngôn Khanh tại trước mặt nàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt của nàng, ôn nhu nói: "Khổ sở đến như vậy, liền lời nói cũng không muốn nói với ta sao?"
Triệu Tử Nghiễn lông mi run rẩy, nàng nhìn Phó Ngôn Khanh trong chốc lát, thân thể liền nghiêng tới muốn nàng ấy ôm. Phó Ngôn Khanh lập tức ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng cho nàng, trong mắt đau lòng đều không cách nào nhịn xuống được. Triệu gia huynh đệ tương tàn, triệt để trở mặt nhau, Cảnh đế lại đang nằm thoi thóp, giờ đây tất cả trách nhiệm đều đổ lên vai Triệu Tử Nghiễn.
"Ngoan, đã muộn, nàng trước tiên nghỉ ngơi một chút, không nên suy nghĩ quá nhiều, được không?" Phó Ngôn Khanh ôn nhu dỗ dành nàng, trong lòng âm thầm hối hận vì đã để cho nàng rơi vào những gút mắc này.
Triệu Tử Nghiễn lắc đầu, ở trong ngực nàng cọ cọ lấy, đáng thương nói: "Không muốn, ta nghỉ ngơi, nàng liền phải một người đi bận rộn." Hiện tại các nàng tuy rằng thắng được một nước cờ, thế nhưng tình huống phía sau càng thêm nghiêm trọng, bên ngoài còn không biết đã loạn thành cái dạng gì, Tiêu quý phi không tìm được, liền là một mối họa lớn.
Phó Ngôn Khanh bị nàng cọ đến có chút ngứa, đưa tay vuốt vuốt lỗ tai của nàng: "Lo lắng ta?"
Triệu Tử Nghiễn ngước mắt nhìn xem nàng, trừng mắt nhìn: "Nàng là thê tử của ta, ta dĩ nhiên lo lắng cho nàng, nếu nàng mệt chết rồi, ta biết tìm ai bồi thường đây?"
Phó Ngôn Khanh híp mắt cười khẽ: "Ta cũng rất lo lắng cho nàng, như thế nào cho phải đây?"
Triệu Tử Nghiễn tràn đầy chờ mong nhìn nàng: "Ta hiện tại không mệt."
Phó Ngôn Khanh cúi xuống đụng đụng chóp mũi của nàng: "Nàng còn bảo không mệt, vừa rồi ai mệt đến mức nhào cả vào lòng của ta, hử?"
Triệu Tử Nghiễn thấy nói không lại nàng, liền bắt đầu làm nũng: "Một mình ta ngủ ở đây rất buồn, nàng lại không theo bồi bên ta."
Phó Ngôn Khanh bất đắc dĩ, đành phải đứng lên, trực tiếp ôm người đến trên giường: "Ta đây trước tiên cùng nàng ngủ, chờ nàng ngủ rồi ta đi làm chút việc, nghỉ ngơi thật tốt, đợi buổi sáng chúng ta lại cùng nhau xử lý một số chuyện, có được không?"
Biết rõ Phó Ngôn Khanh kiên trì, Triệu Tử Nghiễn đành phải ngoan ngoãn nghe lời, giờ phút này trong nội cung hết thảy đều yên tĩnh trở lại, Phó Ngôn Khanh giúp Triệu Tử Nghiễn cởi ra ngoại sam cùng vớ giày, giải chính mình áo ngoài liền nằm ở bên người nàng, đem Triệu Tử Nghiễn ôm vào trong ngực.
Triệu Tử Nghiễn xác thực mệt mỏi, một đêm này tinh thần bị kích động, lại bị những chuyện cũ bi thương quấy đến tâm thần không yên. Trong lòng gút mắc vẫn chưa được giải trừ, lúc này được Phó Ngôn Khanh ôm, nghe hương thơm tràn đầy trong hơi thở, gối lên mềm mại ôm ấp, được người kia không ngừng vỗ nhè nhẹ trên lưng, tuy rằng cảm thấy nàng ấy giống như đang dỗ hài tử, nhưng thật sự dễ chịu cùng yên tâm đến cực hạn, nàng mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi.
Phát hiện người bên cạnh hơi thở dần trở nên có tiết tấu, Phó Ngôn Khanh nhẹ nhàng mỉm cười: "Còn nói không mệt mỏi, nhanh như vậy liền ngủ." Sợ Triệu Tử Nghiễn ngủ không an ổn, dù sao nơi này trong nội cung, lại là lần đầu tiên đến, Phó Ngôn Khanh cũng không vội rời đi, nàng nghiêng thân thể nhẹ vỗ lưng nàng ấy, yên tĩnh nhìn xem vẻ mặt người đang say ngủ.
Triệu Tử Nghiễn tâm tư rốt cuộc không buông xuống được, lúc tỉnh nàng cố tỏ ra như không có việc gì, nhưng trong lúc ngủ mơ lông mày khẽ nhíu lại, hiển nhiên vẫn là khó chịu. Phó Ngôn Khanh trong lòng đau xót, trong ngày thường đứa trẻ này luôn yêu thích làm nũng, đêm nay thật sự là quá khổ sở rồi, cho nên mới càng thêm dán lấy mình.
Phó Ngôn Khanh cúi đầu hôn một chút mi tâm đang nhíu chặt của nàng, đưa tay ôn nhu thay nàng vuốt nhẹ. Đợi thời gian nửa chén trà trôi qua, Phó Ngôn Khanh cẩn thận từng li từng tí rút cánh tay ra, thay nàng đắp kín chăn mỏng, lúc này mới ngồi dậy thay y phục. Còn có rất nhiều chuyện phải làm, tạm thời không thể bồi nàng được.
Si Mị đang đứng hầu ở bên ngoài, Phó Ngôn Khanh dặn dò Si Mị bảo vệ tốt Triệu Tử Nghiễn, liền vội vã rời khỏi Trọng Hoa Cung.
Tại Tử Thần Điện, Lý Phú, Tiết Hằng cùng mấy vị đại thần đang tụ họp bàn luận, bởi vì đều là người phe mình, Phó Ngôn Khanh cũng không muốn quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Các vị đại nhân, hiện tại tình thế nguy cấp, chúng ta còn chưa bắt được Tiêu quý phí, Tiêu Thác tuy không ở kinh thành, nhưng thế lực Tiêu gia tuyệt không thể xem thường. Ta lo lắng Tiêu quý phi sẽ kích động bọn hắn đánh chiếm hoàng thành, một khi nội chiến nổi lên, đối Đại Hạ thật sự là một đả kích lớn."
Lý Phú thoáng chau mày: "Đúng vậy, đây cũng là chuyện lão phu lo lắng nhất, Tiêu gia thế lực phía sau lớn đến mức nào, chúng ta vẫn còn chưa thăm dò rõ ràng."
Phó Ngôn Khanh cười cười: "Trung thư đại nhân, Tiết thúc thúc, những thứ này ta cùng Tử Nghiễn dĩ nhiên đã nắm được từ lâu, chỉ là vẫn cần mấy vị đại nhân ra mặt khuyên nhủ bọn hắn một phen, tận lực tránh đi khả năng xung đột."
Lý Phú nghe thấy liền vuốt râu cười ha ha: "Quả nhiên là hậu sinh khả uý, lão phu thật sự mở rộng tầm mắt. Những chuyện điện hạ cùng quận chúa phân phó, chúng ta nguyện tận lực hoàn thành."
"Hiện tại uy hiếp lớn nhất vẫn là phó đô đốc Dương Thạc, hắn nắm giữ trong tay hai vạn cấm quân bắc doanh, một khi động thủ, kinh thành tất nhiên gặp họa." Nhắc đến người này, sắc mặt Phó Ngôn Khanh liền trở nên ngưng trọng, Dương Thạc vốn là người dưới trướng Tiêu Thác, bọn hắn trải qua sinh tử tại chiến trường, giao tình nồng hậu, hôm nay dĩ nhiên sẽ đứng về phía Tiêu Thục Nghi.
Vừa nói xong, bên ngoài liền có một quân nhân vội vàng chạy vào quỳ xuống: "Hồi bẩm trung thư đại nhân, bắc doanh cấm quân dưới sự chỉ huy của phó đô đốc Dương Thạc, mạnh mẽ tiến vào thành, đang cùng quân thủ vệ của Lưu tướng quân đánh nhau, lúc này tình hình ngoài cổng thành vô cùng hỗn loạn."
Phó Ngôn Khanh nhướng mày, thủ vệ quân lực lượng có hạn, dĩ nhiên không đủ sức đối phó hai vạn bắc doanh cấm quân, nếu Lưu Hạo rơi vào đường cùng, khả năng sẽ tạo phản, hai bên liên thủ vây khốn hoàng cung, mọi chuyện liền trở nên rất khó giải quyết.
"Tiết thúc thúc, trong tay thúc hiện có bao nhiêu nhân mã?"
Tiết Hằng trầm giọng nói: "Quận chúa không cần gấp, trong tay lão thần vốn có năm vạn cấm quân, Dương Thạc tuy là phó đô đốc bắc doanh, nhưng cũng là thủ hạ dưới trướng lão thần, trước mắt lão thần có thể điều động ba vạn cấm quân, thừa sức đối phó bọn chúng, chỉ là nếu hai bên khai chiến, thật sự là không đáng."
"Nhưng nếu bây giờ chúng ta đi khuyên can Lưu Hạo, chưa chắc hắn sẽ nghe lời, tội trạng của hắn liên quan đến tam tộc, nếu bứt hắn vào đường cùng, hắn sẽ quay mũi giáo về phía chúng ta." Lý Phú có chút phát sầu, đêm nay trong nội cung ngã xuống gần một ngàn tinh binh để hắn trong lòng thương tiếc, nội chiến lại xảy ra lần nữa, không thể nghi ngờ chính là thảm họa.
Phó Ngôn Khanh trầm mặc hồi lâu, giờ phút này mới chậm rãi lên tiếng: "Có một người sẽ khuyên được Lưu Hạo."
"Ai?" Mấy người đều có chút gấp nhìn xem nàng.
Rời khỏi nghị sự, Phó Ngôn Khanh một đường đi vào Vị Ương Cung, Tiểu Lộc Tử lập tức ra đón nàng.
"Bệ hạ như thế nào?" Phó Ngôn Khanh nhìn xem giường rồng phủ màn che, nhỏ giọng hỏi.
"Người còn đang ngủ say, chẳng qua là thái y nói, mạch tượng còn chưa tốt lắm."
Phó Ngôn Khanh không nhiều lời, ra hiệu cho Tiểu Lộc Tử vén lên màn trướng, nàng ngồi ở một bên yên tĩnh chờ đợi. Nhìn xem Cảnh đế, Phó Ngôn Khanh cũng không biết nên hận hắn thật nhiều hay là nên thương hại hắn. Người này cả đời chuyên quyền độc đoán, lòng dạ hẹp hòi, cho đến lúc chết vẫn luôn nghi kỵ Tây Nam Vương Phủ, lại khiến cho Triệu Tử Nghiễn một đời nhấp nhô. Hắn không phải hoàng đế tốt, càng không phải phụ thân tốt, vừa đáng thương vừa đáng hận, chẳng qua là hắn cũng sắp chết rồi, nàng cũng không muốn tính toán những chuyện khác. Ước nguyện bây giờ của nàng chỉ là làm sao cho Triệu Tử Nghiễn cả đời bình an, sẽ không còn bị người bắt nạt.
Cảnh đế ngủ cũng không quá yên ổn, vết thương trên ngực khiến hắn vô cùng đau đớn, toàn thân đều lộ ra cỗ mệt mỏi. Hắn vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy nữ tử áo lam ngồi ở bên cạnh, vị cô nương này hắn biết rõ, là người đi bên cạnh nữ nhi của hắn, xem tình hình cùng Nghiễn nhi quan hệ rất tốt.
"Cô... Ở nơi này làm gì?" Cảnh đế ho khan vài tiếng, nghi hoặc hỏi.
"Bệ hạ, người nếu thật sự cảm thấy hổ thẹn với An nhi, liền giúp nàng ấy một lần, cũng coi như là vì Đại Hạ một lần."
——————
Hoàng cung trải qua một đêm chém giết thảm khốc, sáng hôm sau đã khôi phục lại dáng vẻ uy nghiêm thường ngày của nó, ánh nắng ấm áp buổi sáng phá vỡ cảnh ban đêm thê lương, làm tan đi bóng đêm u ám đang bao phủ hoàng thành.
Cửa vào kinh thành vẫn im ỉm đóng chặt, trên đường phố một mảnh hỗn độn, bốn phía trên mặt đất đều là tạp vật, ngổn ngang đến không thể tưởng, liên tiếp những ngụm khói bốc lên từ những bãi đốt, mùi hăng hắc bao trùm các con phố, trong ngoài cửa thành xác chết chất thành đống. Rất nhiều đội binh lính không ngừng đi tới tới lui lui quanh các con đường, vô cùng sốt sắng mà nhìn chằm chằm vào cổng thành, nơi bọn họ vừa trải qua một đêm hỗn chiến kịch liệt.
Một lát sau, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên trên con đường lát đá xanh, một đại nội thị vệ nhìn lên cổng thành, cao giọng nói: "Mời Lưu tướng quân lập tức tiếp giá! Mời Lưu tướng quân lập tức tiếp giá!"
Lưu Hạo dĩ nhiên biết được chuyện tạo phản cùng Triệu Thanh Thư đã bị lộ, hắn lúc này đã rơi vào đường cùng, ngoại trừ liều mạng, không đường có thể trốn. Giờ phút này nghe nói Cảnh đế còn sống, hắn lập tức sắc mặt trắng bệch, cười khổ một tiếng. Lưu gia cả đời chinh chiến, uy danh vang xa, giờ đây triệt để sụp đổ trong tay hắn, thật sự là hài hước. Hắn mặc trọng giáp màu xám, cùng mấy tướng lĩnh bên người nhanh chóng từ trên trạm gác cổng thành chạy xuống, nhìn xem ngự liễn của hoàng đế từng bước tới gần, lập tức dập đầu quỳ xuống.
Ngự liễn hạ xuống, người hầu hai bên lập tức vén rèm, lộ ra Cảnh đế ngồi ở bên trong, hắn đầu đội vương miện có mười hai rèm tua tượng trưng cho quyền lực tột đỉnh, một thân long bào màu đen nổi bật chỉ thêu rồng vàng, tuy rằng gương mặt có chút gầy, nhưng giờ phút này ngay ngắn ngồi trên long ỷ, uy nghiêm đế vương vẫn như cũ khiến người ta kinh sợ. Cảnh đế cuống họng giật giật, thanh âm có chút mất tiếng: "Lưu Hạo ngươi có biết tội của ngươi không?"
Lưu Hạo thân là một tướng lĩnh, dĩ nhiên không thể nào to gan trước mặt hoàng đế, hắn có chút khiếp sợ cúi thấp đầu: "Thần biết tội!"
"Nhị hoàng nhi tâm tính quá nóng nảy, lần này làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, trẫm cũng có trách nhiệm. Hắn mưu nghịch không giả, cứu giá cũng thực sự không sai. Ngươi thân là đại tướng quân, không làm hết phận sự thủ thành, lại tham dự vào hoàng quyền tranh đấu, quá sai lầm rồi." Cảnh đế nói chuyện vô cùng gáng sức, hắn cố gắng dõng dạc nói to từng chữ. Lưu Hạo lúc này tâm loạn như ma, cũng không phát hiện Cảnh đế có gì khác thường, chỉ một mực cúi đầu quỳ rạp xuống đất.
Tiểu Lộc Tử ở một bên liền bước tới giơ lên thánh chỉ, tuyên đọc: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Phủ viễn Đại tướng quân Lưu Hạo, chưa nhận được hoàng lệnh đã tự mình điều động thủ vệ quân, tiếp tay nhị điện hạ mưu nghịch, tội không thể tha thứ! Xét thấy Lưu gia mấy đời trung liệt, vì Đại Hạ xuất sinh nhập tử, công lao to lớn, liền khoan hồng mà xét xử, ngay hôm nay thu lại ấn soái, điều đến Duyệt Châu làm thứ sử, khâm thử!"
Lưu Hạo tiếp nhận thánh chỉ vẫn có chút khó tin, dựa theo tính cách Cảnh đế, lần này không tru di tam tộc hắn đã là vạn hạnh, như thế nào đơn giản như vậy liền buông tha hắn.
Cảnh đế trầm thấp ho một tiếng: "Đại Hạ không yên ổn, ngươi đừng để trẫm thất vọng thêm lần nữa."
Lưu Hạo lập tức hiểu được, trùng điệp dập đầu tạ ơn, đem binh phù cùng ấn soái dâng lên, cảm kích rời đi. Lưu Hạo thân là tướng lĩnh thủ thành, hắn cũng không có dã tâm gì, nếu không phải một số người trong Lưu gia ép buộc, hắn cũng không đi đến nước này, đối với hắn, xử lý như vậy đã là quá mức khoan hồng, ân nghĩa này để hắn muôn vàn ghi khắc.
Lúc này Dương Thạc ngoài kia cũng có chút kinh sợ, hắn mặc dù hùng dũng tiến công, nhưng Cảnh đế đã tự mình ra mặt, ba vạn quân của Tiết Hằng cũng từng bước ép sát, tình thế vô cùng bất lợi. Hắn phản ứng đến là nhanh, lập tức cho toàn bộ binh sĩ thu lại vũ khí, rất thức thời mà chạy đến quỳ rạp trước mặt Cảnh đế, nức nở khóc lóc. Hắn nói vì cho rằng nhị điện hạ bức vua thoái vị hành thích vua, hắn mới dẫn binh lính đến cứu giá, nhưng không ngờ bị thủ vệ quân của Lưu Hạo cản trở, bây giờ thấy bệ hạ an nhiên, hắn vui mừng cực kỳ.
Hắn lần này dám liều mạng dẫn binh đánh vào kinh thành, sớm đã có tính toán trước, vô luận là thắng hay thua, chỉ cần lấy lý do hộ giá, liền có thể thoát được tội trạng. Cảnh đế mặc dù lòng dạ biết rõ nhưng cũng không thể xử trí hắn, ngoài miệng nhẫn nhịn khen ngợi một phen, khoác tay cho hắn dẫn binh rời đi.
Cảnh đế lần này xuất hiện, để cho triều đình vốn một mảnh hỗn loạn lần nữa an định lại, chẳng qua là Cảnh đế giờ phút này đã là dầu hết đèn tắt, trở về liền lần nữa phát bệnh, Thái Y Viện làm hết sức mình cũng chỉ giữ lại được cho hắn mấy hơi thở, tính mạng của hắn đã không cách nào kéo dài thêm nữa.
Lúc Phó Ngôn Khanh trở về Trọng Hoa Cung, Triệu Tử Nghiễn đã thức dậy, thấy nàng tiến vào liền nghiêng tới nhìn xem nàng: "Chuyện thế nào rồi?"
"Trước mắt xem như tránh được một cuộc nội chiến, nhưng Liêu Toàn cùng Tiêu quý phi lại giống như bốc hơi khỏi thế gian, toàn bộ ảnh vệ ám vệ tỏa ra tìm kiếm khắp kinh thành, nhưng một chút tung tích đều không thấy." Phó Ngôn Khanh nhắc tới chuyện này liền phiền muộn vô cùng, Tiêu quý phi dám đối xử như vậy với An nhi, nàng làm sao có thể bỏ qua cho ả. Mà Triệu Mặc Tiên đã rời khỏi Ích Châu, hiện tại không biết ở nơi nào, nàng ta hẳn là đã nắm được toàn bộ tình huống ở kinh thành. Dựa theo tính cách nàng ta ở đời trước, dĩ nhiên sẽ không chịuthua kém, lúc này nàng ta còn có Tiêu Thác trợ giúp, thế lực ngầm của Tiêu gia cũng cực kỳ lớn mạnh, sợ rằng tương quan lực lượng không thua kém Triệu Tử Nghiễn bao nhiêu. Tiêu quý phi một khi ở kinh thành tìm được các thế lực che chở, đối với các nàng liền là uy hiếp cực lớn.
Triệu Tử Nghiễn sắc mặt lạnh lùng, ra hiệu Võng Lượng tiến lên: "Không cần đợi, lập tức giải quyết toàn bộ thế lực Tiêu gia, đặc biệt là những người liên quan đến Dương Thạc, để lâu sợ càng thêm họa." Tuy là giải quyết hết bọn họ thì quá mức tàn nhẫn, nhưng nàng cũng không còn chọn lựa nào khác, để bọn họ sống, một khi Triệu Mặc Tiên tiến vào thành, liền trở thành mối họa. Trận tranh đấu này một khi đã bắt đầu, liền không tránh khỏi phải dùng vô số sinh mệnh đổi lấy.
Chuyện đã đến nước này, Triệu Tử Nghiễn rốt cuộc không có cách nào tránh đi, đám người Lý Phú lúc biết được chân nàng bị phế, bọn họ đều bất đắc dĩ đến cực điểm. Mặc dù bọn họ một lòng muốn tôn nàng làm đế, thế nhưng đế vương chính là người tôn quý nhất đại biểu cho quyền lực Đại Hạ, những vây cánh còn lại trong Triệu hoàng tộc, văn võ bá quan trong triều, ai có thể tiếp nhận một vị hoàng đế chỉ có thể ngồi trên xe lăn? Nhưng xem tình huống trước mắt, hôm nay cục diện đã định, trừ đi Triệu Tử Nghiễn, còn ai có thể xứng đáng? Mà tôn nàng lên làm đế, khả năng sẽ dẫn đến phân tranh không ngừng, thế lực khắp nơi liền không phục, đến lúc đó lại sinh linh đồ thán.
Mấy người Lý Phú đều hoang mang đến sứt đầu mẻ trán, Triệu Tử Nghiễn nhưng lại mỉm cười: "Các vị đại nhân không phải đã quên, hôm nay trừ đi ta, còn có một người đồng dạng có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, hơn nữa danh chính ngôn thuận!"
Lý Phú sững sờ: "Ai?"
"Trưởng tử của đại hoàng huynh, Huân nhi."
- ----------------
Tác giả có lời muốn nói: Các nàng muốn biết khi nào quận chúa trở thành hoàng hậu? Kiên nhẫn chờ đợi thì tốt rồi, ai công ai thụ còn chưa có hạ màn đâu.