Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 82: Về sau không cho phép nàng rời khỏi ta




Mấy người Vô Ngôn tránh đi ba mũi tên kia, nhưng lại không thể không rời khỏi ngựa, trên lưng ngựa đối chiến với đội cung thủ tinh nhuệ như vậy, rất là bất lợi.
Tướng lĩnh nọ hiển nhiên không để Phó Ngôn Khanh vào trong mắt, dù cho bị nàng nhìn thấy, hắn cũng không chút do dự buông tay bắn tên. Phó Ngôn Khanh nhanh chóng lùi về phía sau, tay từ bên hông nhanh chóng lướt nhẹ qua, một thanh nhuyễn kiếm rút ra lập tức thẳng băng, dưới ánh sáng mặt trời chiết xạ ra ánh sáng bạc chói mắt, vừa vặn cản lại mũi tên bay đến. Va chạm kịch liệt làm thân kiếm khẽ cong, Phó Ngôn Khanh thậm chí cảm giác được cỗ khí lạnh từ mũi tên quét đến, chứng tỏ người bắn tên sức lực kinh người.
Phó Ngôn Khanh dưới chân đạp mạnh, cứng rắn chống đỡ lại cỗ kình lực, nhuyễn kiếm trong tay khẽ xoay một vòng, mượn lực đem mũi tên đẩy ngược trở lại, trong chớp mắt mũi tên ghim thẳng vào người tên thủ hạ bên cạnh tướng lĩnh kia, hắn lập tức té lộn nhào xuống ngựa, khiến cho tên tướng lĩnh sắc mặt khẽ biến.
Vô Ngôn cùng Phó Dương giải quyết đám binh sĩ tới gần, hộ tại xung quanh Phó Ngôn Khanh. Mà xa xa nhóm người Võng Lượng xuất mồ hôi trán, gắt gao nhìn chằm chằm vào vào mấy trăm binh sĩ phía trước. Lâu chủ dặn đi dặn lại, nhất định phải hộ Tô cô nương bình an. Nhưng tình thế bây giờ rất bất lợi, chỉ có thể liều mạng xông vào mở đường máu để Tô cô nương chạy thoát.
Phó Ngôn Khanh cũng không bận tâm tướng lĩnh kia sắc mặt xám tro, bình tĩnh nói: "Xin hỏi Đoạn Nghiệp tướng quân vì sao dẫn binh vây giết tại hạ, ngài là theo lệnh của ai?"
Đoạn Nghiệp thoáng giật mình: "Ngươi biết bổn tướng?"
"Thống soái Tây Bình vệ quân, đệ nhất dũng sĩ Bắc Lương, thần xạ thủ, tại hạ làm sao có thể không biết. Chỉ là, Đại Hạ ta đã chính thức cùng Bắc Lương kết liên minh, tướng quân vì sao chặn đánh sứ thần, chẳng lẽ Mục Vương Tự Cừ Dã dám như vậy ngông cuồng mưu phản?"
Đoạn Nghiệp sắc mặt tái xanh, trong lòng loạn thành một mảnh: "Ăn nói linh tinh! Ngươi dùng tà thuật mê hoặc quốc vương, khiến cho người đem mấy vạn tướng sĩ đẩy vào hiểm cảnh, Bắc Lương ta làm sao phải hy sinh vì Đại Hạ các ngươi. Chỉ là mấy chục dặm lãnh thổ khô cằn của Khương Tộc, như thế nào đáng giá đánh đổi. Hiện tại bổn tướng giết chết ngươi, sau đó tự mình hướng quốc vương thỉnh tội, vì bách tính thiên hạ, hy sinh một mình bổn tướng cũng không sao."
Phó Ngôn Khanh cười nhạo một tiếng: "Nói hay lắm, ngươi không tuân theo quân lệnh, khi quân phạm thượng, còn ở đây nói đạo nghĩa sao, chỉ là một mãnh phu hành động lỗ mãng, thật sự làm nhục danh hiệu đệ nhất dũng sĩ."
Nàng vừa mới nói xong, Vô Ngôn cùng Phó Dương một trái một phải, như thiểm điện công kích thẳng đến Đoạn Nghiệp, hai người tốc độ cực nhanh, làm cho Đoạn Nghiệp rút cuộc không rảnh kéo cung, lấy phác đao vội vàng ứng chiến, chung quanh binh sĩ bắt đầu hướng ba người dũng mãnh lao tới, ý đồ bao vây không để đối phương chạy thoát.
Vô Ngôn không ngừng chém giết binh sĩ xung quanh, toàn thân vẩy đầy máu, gấp giọng nói: "Quận chúa, quân thượng đang chờ người, thỉnh lập tức rút lui!"
Phó Ngôn Khanh sắc mặt ngưng trọng, trong tay nắm chặt nhuyễn kiếm, trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào. Lúc này đột nhiên đám binh lính ở vòng ngoài không ngừng kêu thảm ngã xuống, sau khi ném đến một loạt ám khí, Võng Lượng mang theo chín người xông vào, trường kiếm trong tay không ngừng chém giết, thoáng cái đã quét sạch một nhóm người, mở ra một con đường máu.
"Tô cô nương, mau chạy đi, lâu chủ có lệnh, chúng ta nhất định phải hộ Tô cô nương an toàn trở về!"
Phó Ngôn Khanh nhìn bọn họ dốc toàn lực liều mạng chiến đấu, ký ức trong lúc nhất thời dường như trở về năm đó, nàng dẫn theo tướng sĩ Tây Nam Vương phủ bị triều đình cùng Thổ Dục Hồn hai phía vây khốn, Phó Dương cùng các tướng sĩ lúc ấy đều không tiếc tính mạng xung phong liều chết, bọn họ liên tục ngã xuống, thi thể chất thành núi, chỉ mong mở ra một con đường sống cho nàng.
"Thề sống chết hộ quận chúa phá vòng vây!"

"Tô cô nương, chủ tử! Mau lui lại!"
Cảnh tượng kiếp trước kiếp này đan xen vào nhau hỗn loạn, khiến cho nàng tinh thần hoảng hốt. Từ khi cùng một chỗ với An nhi, nàng đã lâu không thấy lại cơn ác mộng đó, không ngờ lúc này đây dường như lịch sử tái diễn, nàng lại phải thể nghiệm cảm giác tang thương đó một lần nữa sao? Mười mấy người này đều là tử sĩ vào sinh ra tử cùng nàng và An nhi, dù cho bình thường không có nhiều giao lưu, nhưng gương mặt của bọn họ đều quen thuộc đến cực điểm. Vô Ngôn, Phó Dương theo nàng nhiều năm như vậy, mà Võng Lượng cùng mấy người Quỷ Lâu đều là tâm phúc của An nhi, nàng làm sao có thể để bọn hắn chết ở chỗ này?
Phó Ngôn Khanh vành mắt đỏ bừng, ký ức hai kiếp quấy đến nàng đầu óc gần như phát điên, nguyên bản nàng đã được mấy người Vô Ngôn hộ thoát khỏi vòng vây, lập tức vận khinh công một lần nữa bay trở vào vòng chiến, một kiếm hung hăng bổ về phía một binh sĩ đánh lén sau lưng Võng Lượng. Kiếm trong tay nàng mang theo cỗ khí tràng lạnh buốt, mạnh mẽ bức lui địch nhân trước mắt.
Võng Lượng nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó gấp đến độ không được, cũng bất chấp tôn trọng: "Cô nương trở lại làm gì!"
Phó Ngôn Khanh liếc mắt nhìn hắn, trong mắt mang theo nồng đậm sát khí cùng điên cuồng, khiến cho mấy người Võng Lượng thoáng rùng mình, trong lúc nhất thời không nói nên lời.
"Không cần loạn, trước hết giết kỵ binh, chém đùi ngựa, tách ra lính cận chiến, đừng để bọn chúng hợp thành một đội!" Phó Ngôn Khanh một mực quấn đấu cùng Đoạn Nghiệp, khiến cho hắn luống cuống tay chân, cuối cùng đành phải hoàn toàn từ bỏ cung tiễn, chuyên tâm cùng nàng đối chiến.
Nhóm người Võng Lượng đều là người trong giang hồ, đối với bày binh bố trận trên chiến trường dốt đặc cán mai, lúc đầu hoàn toàn ỷ vào công phu hảo, tuy nhiên đến lúc này thể lực đã bị đám binh lính kia làm tiêu hao đáng kể, đều gánh chịu không ít tổn thương. Bọn hắn lập tức làm theo chỉ đạo của Phó Ngôn Khanh, thế trận có chút đột phá, nhưng cũng chịu không nổi quân địch đông đúc vây công, mắt thấy vẫn còn hơn ba trăm binh sĩ, bọn hắn hầu như chỉ có thể liều mạng tiếp tục chống đỡ.
Phó Ngôn Khanh liều mình chịu một đao mới có thể đem Đoạn Nghiệp từ trên ngựa đánh xuống, thế nhưng chiêu vừa rồi không đủ lực, chỉ có thể miễn cưỡng quét vào bên hông hắn, vết thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Phó Ngôn Khanh cấp tốc ném đi nhuyễn kiếm, chụp lấy một thanh trường đao chém về phía Đoạn Nghiệp, mà đối phương sức lực kinh người mạnh mẽ bổ tới, làm cho nàng mỗi lần thu đao tay đều phát run, nếu không phải nàng cắn răng không buông lỏng, sớm đã cầm không được đao. Mà phía sau nàng, vòng vây càng ngày càng siết chặt, đường thoát đã nhìn không thấy nữa.
Vết thương trên lưng đau nhức không thôi, đầu óc Phó Ngôn Khanh có chút rơi vào hỗn độn, nhưng đao trên tay lại không ngừng vung lên. Nàng nhớ rõ kiếp trước cũng không cách nào phá nổi vòng vây, nếu không nhờ Hoài An Quân phái binh cứu viện, Tả vệ tướng kia dẫn thuộc hạ liều chết hộ nàng chạy thoát, nàng cũng tránh không qua được một kiếp. Hoài An Quân?...Triệu Tử Nghiễn, An nhi!
Phó Ngôn Khanh đột nhiên giật mình một cái, lúc này mới triệt để tỉnh táo lại, bên tai là Phó Dương khàn giọng hét lên, nàng cấp tốc xoay người, một mũi tên quét qua bờ vai nàng mang theo một mảnh huyết nhục, cảm giác đau nhức ập tới khiến cho toàn thân nàng giống như bừng tỉnh.
Nàng quét mắt nhìn xem tình huống lúc này, chỉ có thể cười khổ một tiếng, trong lòng không ngừng tự giễu, nàng thật quá hồ đồ rồi, nếu nàng chết ở chỗ này, An nhi làm sao bây giờ? Nàng vừa rồi phạm vào ma chướng, đều sống hai đời rồi sao có thể sai lầm như vậy, chuyện kiếp trước còn chưa có phát sinh đâu. Lấy đại cuộc làm trọng, nàng làm sao có thể bỏ mình ở chỗ này, vừa rồi nếu nàng chạy thoát, bọn họ liền có cơ hội trốn đi đấy, hiện tại lại khiến cả đám bị vây cùng một chỗ, thực sự là hỏng việc!
Phó Ngôn Khanh lúc này toàn thân tỏ ra khí tràng ác liệt, nàng không thể chết ở nơi này, nàng không dám nghĩ, nếu nàng chết rồi, An nhi sẽ biến thành bộ dạng gì, nàng ấy sẽ phát điên. Tất cả mưu tính nhiều năm qua khổ tâm sắp đặt, đều sẽ bởi vì nàng mà sụp đổ.
Trong tay trường đao lần nữa vung lên, Phó Ngôn Khanh hô lớn: "Đều giữ vững tinh thần, toàn bộ tập trung!"
Người trong giang hồ chưa bao giờ thiếu tâm huyết, cũng không sợ hãi sinh tử, mắt thấy Phó Ngôn Khanh thân là nữ tử còn dũng mãnh như vậy, giờ phút này mấy người Võng Lượng cũng là tử chiến đến cùng, nội lực đã cạn kiệt, liền dùng cơ bắp đọ sức, cứng rắn chém.
Trong lúc bọn hắn sắp đứng không vững, xa xa một tràng tiếng xung phong hét vang trời, lập tức tiếng vó ngựa dồn dập tới gần, kéo theo một mảng lớn bụi đất, như gió lớn cuốn tới. Phó Ngôn Khanh nhìn thấy có chút sững sờ, là kỵ binh Đại Hạ! Tâm tư vừa chuyển, trong lòng lập tức kinh hoàng, binh lính Đại Hạ vì sao sẽ xuất hiện tại lãnh thổ Bắc Lương, trừ đi An nhi, ai có thể cả gan làm loạn như thế.
Chẳng biết tại sao, Phó Ngôn Khanh đột nhiên cảm thấy mắt cay cay, tựa hồ mỗi lần tới cứu nàng, đều là An nhi.
Mắt thấy quân đội Đại Hạ như bão táp kéo tới, Đoạn Nghiệp sắc mặt triệt để thay đổi, điên cuồng hét lớn: "Rút lui!" Thế nhưng cặp mắt sắc như chim ưng của hắn vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, sau khi một mảnh bụi đất lắng xuống, liền lộ ra một chiếc xe ngựa. Hành quân chiến tranh vậy mà đem theo xe ngựa, hiển nhiên không hợp với lẽ thường. Mà bên trong có một nữ tử dáng người mảnh khảnh, nàng có chút gấp vén lên bức rèm, lập tức hai bên có người đến đỡ nàng, tựa hồ nàng đi đứng không tiện, ở một bên xe ngựa còn dắt theo một chiếc xe lăn.
Đoạn Nghiệp không ngốc, nữ tử kia nhan sắc khuynh thành lại đi đứng bất tiện, khiến cho đám binh lính xung quanh hết mực tôn kính, trừ đi Nhiếp chính vương của Đại Hạ, còn có thể là ai.
Hắn lập tức nâng lên cung tên, trong con ngươi khó mà che giấu được mừng như điên, mũi tên thép không chút khoan nhượng nhắm thẳng vào Triệu Tử Nghiễn.
Phó Ngôn Khanh vừa nhìn thấy Triệu Tử Nghiễn, trong nháy mắt vui mừng chuyển thành khủng hoảng, Đoạn Nghiệp vẫn còn ở đây! Nàng rất nhanh cản lại Triệu Tử Nghiễn đang định xuống xe ngựa, gấp giọng hô: "An nhi, nằm xuống! Hộ giá!"
Triệu Tử Nghiễn nghe được thanh âm quen thuộc, có chút dừng lại, ngay sau đó một mũi tên lướt qua tầng tầng binh sĩ bay thẳng đến ngực nàng! Phó Ngôn Khanh gấp đến muốn rách cả mí mắt, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Tử Nghiễn ngã xuống, xung quanh một đám người hoảng loạn hô hào quân thượng.
Dưới chân Phó Ngôn Khanh mềm nhũn, trong lúc nhất thời ngã quỳ xuống đất, chẳng qua là ngay lập tức liền đứng dậy, điên cuồng chạy về phía xe ngựa, trực tiếp nhào vào bên người Triệu Tử Nghiễn.
Triệu Tử Nghiễn nằm ngửa trong xe ngựa, tay phải chăm chú bụm lấy ngực trái, mũi tên thép màu đen nằm ở giữa hai ngón tay nàng, trước ngực vạt áo nhuộm đỏ cả một mảnh.
Phó Ngôn Khanh không dám đụng vào nàng, tay run cả buổi mới đem người toàn bộ ôm vào trong ngực, thanh âm nghẹn ngào: "An nhi, An nhi."
Triệu Tử Nghiễn trợn to mắt, lập tức có chút bất đắc dĩ lại tràn đầy đau lòng, duỗi tay trái ra ôm lấy nàng, vội vội vàng vàng trấn an nói: "Khanh nhi, đừng sợ, đừng sợ, ta không sao, ta không sao."
Đám người xung quanh vừa gấp vừa sững sờ, bọn hắn mắt thấy Nhiếp chính vương trúng tên ngã xuống đất, còn không có kịp phản ứng liền bị nữ tử này xông vào ôm lấy, căn bản là không có cách nhúng tay, mà giờ phút này nhiếp chính vương ngược lại ôm ấp dỗ dành cô nương kia, nhìn dáng vẻ tuyệt không giống người vừa bị trúng tên sắp chết.
Một lát sau, Nhiếp chính vương của bọn họ miễn cưỡng ngồi dậy, tay trái vẫn vòng quanh người dỗ dành, tay phải đem mũi tên thép rút ra, khiến cho Tần Châu tổng binh sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Ai ngờ nhiếp chính vương nhưng lại vội vàng mở miệng nói: "Ngoan, nàng xem, ta thật sự không có việc gì, ta chụp được, không có bị đâm vào ngực, chẳng qua là bị thương ở ngón tay, nàng đừng sợ. " Lúc ấy mũi tên lao đến tốc độ quá nhanh, nàng không cách nào tránh thoát, chỉ có thể bật ngửa người ra sau chụp lấy mũi tên, dùng nội lực cản lại, tránh cho mũi tên này xuyên tim. Triệu Tử Nghiễn nội lực thâm hậu, ngăn lại mũi tên tự nhiên không thành vấn đề, nhưng Đoạn Nghiệp cũng không phải người bình thường, lực bắn kinh người khiến bàn tay Triệu Tử Nghiễn bị mũi tên cắt rất sâu, máu tươi chảy ra thấm ướt ngực áo, cho nên mới khiến Phó Ngôn Khanh hiểu lầm, đoán chừng làm cho nàng ấy sợ hãi một phen.
Nghe Triệu Tử Nghiễn nói xong, Phó Ngôn Khanh mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, níu lấy vạt áo của nàng nhìn nhìn, lại đưa tay sờ sờ, sau đó nâng tay nàng lên xem xét. Triệu Tử Nghiễn mặc dù cảm thấy thẹn thùng, thế nhưng vẫn không nhúc nhích, tùy ý Phó Ngôn Khinh lật tới lật lui trên ngực nàng.
"Nàng xem, thật sự là không có việc gì."
Triệu Tử Nghiễn ngẩng đầu liền chạm vào đôi mắt Phó Ngôn Khanh, bên trong nồng đậm bi thương cùng sợ hãi, khiến cho nàng trong lòng ngưng lại, nếu không phải ở đây quá nhiều người, nàng thiếu chút nữa nhịn không được hôn lên môi Phó Ngôn Khanh, muốn xoa dịu đi sự bất an của nàng ấy.
Trong lúc Triệu Tử Nghiễn chuẩn bị mở miệng, Phó Ngôn Khanh đột nhiên thân thể mềm nhũn ngã vào trong lòng nàng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Triệu Tử Nghiễn sắc mặt trắng nhợt, sợ đến lợi hại, lập tức thúc giục: "Trở về, lập tức trở về!"
Tổng binh sớm đã thấy được nữ tử kia địa vị không tầm thường trong lòng nhiếp chính vương, lập tức hạ lệnh rút quân, rất nhanh trở về Tần Châu. Dù sao đây là lãnh thổ Bắc Lương, quân đội Đại Hạ ở lại lâu sẽ dẫn đến chuyện không hay.
Trên người Phó Ngôn Khanh tràn đầy vết máu, nhìn không rõ nàng bị thương ở chỗ nào. Triệu Tử Nghiễn thăm dò mạch của nàng, phát hiện tuy rằng suy yếu, nhưng không có nội thương, hẳn là sức lực tiêu hao hết, lại bị dọa sợ, tâm tình quá kích động nên mới chịu không nổi. Triệu Tử Nghiễn đau lòng mà hôn một chút khóe môi Phó Ngôn Khanh, trong tay nội lực liên tục rót vào thân thể nàng.
Đợi đến lúc trở về xử lý vết thương thay y phục cho Phó Ngôn Khanh, Triệu Tử Nghiễn mới thấy được đạo vết thương sau lưng rất nghiêm trọng, khiến cho nàng ấy mất máu rất nhiều. Nàng âm thầm tự trách bản thân, nếu sớm một chút phái tổng binh Tần Châu điều binh tới cứu viện, sớm phòng bị, cũng sẽ không để Phó Ngôn Khanh bị thương đến mức này. Mấy ngày trước nàng một mực sợ Phó Ngôn Khanh gặp chuyện không may, cho nên phái một số ám vệ dọc đường điều tra một chút, phát hiện động tĩnh của Đoạn Nghiệp, nàng liền cảm thấy tình hình không ổn, lập tức đến phủ thái thú Tần Châu tỏ rõ thân phận, sau đó lệnh cho tổng binh đem người đi tiếp ứng, vẫn là đến chậm một chút.
Lạc Âm thấy quân thượng ở một bên sắc mặt ủ rũ, dáng vẻ đau lòng cùng tự trách, nhịn không được nói: "Quận chúa hiện tại không sao, quân thượng đừng suy nghĩ nhiều, tay của người bị thương lợi hại trước xử lý một chút, bằng không quận chúa tỉnh lại sẽ đau lòng."
Triệu Tử Nghiễn giật mình nhìn lại bàn tay, liên tục gật đầu: 'Ân, ân."
Lạc Âm nhìn quân thượng vội vã đẩy xe lăn đi tìm đại phu, liền cảm thấy có chút muốn cười. Vị này cửu điện hạ trở thành nhiếp chính vương vẫn ngây ngốc như lúc trước, gặp chuyện liên quan đến quận chúa, quân thượng không phải chơi xấu, chính là tay chân luống cuống giống như đứa bé. Đại phu kia cũng thật đáng thương, vội vàng đến đây muốn trị thương cho nhiếp chính vương, lại bị quân thượng ép buộc trước xem cho quận chúa, vừa mới xử lý xong còn chưa kịp lên tiếng, đã bị thúc giục đi nấu thuốc, bây giờ quân thượng lại vội vã đến tìm để người ta trị thương, nghĩ lại vị đại phu kia đoán chừng muốn điên rồi.
Vết thương trên tay vừa được xử lý xong, Triệu Tử Nghiễn lập tức trở về trông coi Phó Ngôn Khanh, mấy ngày nay nàng lo lắng hãi hùng, buổi tối không có Phó Ngôn Khanh ôm liền ngủ không ngon, lúc này cũng đã mệt mỏi đến lợi hại, đẩy xe lăn chuyển đến bên giường, nàng vén chăn lên, nghiêng người đem Phó Ngôn Khanh ôm vào trong ngực.
Cúi đầu nhìn xem người đang ngủ mê man, Triệu Tử Nghiễn sờ lên lông mày nàng ấy, đại khái là thật sự sợ rồi, trong lúc ngủ mơ Phó Ngôn Khanh cũng rất khẩn trương, Triệu Tử Nghiễn vừa ôm nàng ấy vào lòng, nàng ấy liền gắt gao vùi vào trong lòng nàng, tay gắt gao ôm eo của nàng. Triệu Tử Nghiễn thương tiếc mà hôn lấy Phó Ngôn Khanh, tại trên mặt nàng ấy mổ hôn, sau một hồi mới yên tĩnh ôm người cùng nhau vào mộng đẹp.
Đang lúc ngủ đến mơ mơ màng màng, Triệu Tử Nghiễn phát hiện cả người Phó Ngôn Khanh bỗng nhiên run lên, nàng lập tức tỉnh dậy, vỗ lưng dỗ dành nàng ấy, thanh âm có chút mất tiếng: "Khanh nhi, không sao, không sao."
Chẳng qua là Triệu Tử Nghiễn còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, liền cảm thấy người bên cạnh ngồi dậy, liền sau đó Phó Ngôn Khanh trở mình đè lên người nàng. Một trận mưa hôn dồn dập rơi xuống, tay Phó Ngôn Khanh phủ tại ngực nàng, lưỡi mềm trực tiếp đẩy ra nàng hàm răng, không ngừng dây dưa cuốn lấy, có chút vội vàng. Đau ý xen lẫn tê dại ngọt ngào, để Triệu Tử Nghiễn có chút chìm trong sương mù, nhưng trong lòng cũng hiểu được tâm tình của nàng ấy, thở nhẹ một hơi, tùy ý để người trên thân không ngừng đòi lấy.
Không biết qua bao lâu, chỗ cổ có dòng chất lỏng nóng ướt rơi xuống, bên tai vang lên thanh âm nghẹn ngào: "Nàng là đồ khốn kiếp, lại làm ta sợ, đều lần thứ hai."
Triệu Tử Nghiễn thở phì phò, hôn một chút mi mắt Phó Ngôn Khanh, nói khẽ: "Thực xin lỗi, là ta không tốt, lại làm cho nàng sợ hãi. Ta một đường chạy tới tìm nàng, đều nhanh muốn điên rồi." Nói xong, nàng dừng một chút: "Về sau không cho phép nàng rời khỏi ta."
Phó Ngôn Khanh nhìn nàng hồi lâu, sau một lúc mới nhẹ nhàng buông ra một chữ: "Được."
- -------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.