Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 89: (+):Mỗi ngày ta đều thích nhất canh giờ này




Ngày đó một con bồ câu màu xám từ trong sân viện Triệu Tử Nghiễn lặng lẽ bay đi, biến mất vào trong tầng mây xanh thẫm, không lưu lại một chút dấu vết.
Sáng sớm hôm sau, Phó Ngôn Húc liền dẫn tùy tùng rời khỏi Giang Lăng, Phó Ngôn Khanh đưa hắn ra khỏi cửa thành, Triệu Tử Nghiễn chỉ là ở xa nhìn xem hai tỷ đệ lưu luyến dặn dò nhau, tình cảnh giống như chia ly tử biệt.
Tựa hồ nghe A tỷ dặn dò xong rồi, Phó Ngôn Húc giương mắt nhìn qua Triệu Tử Nghiễn, trong mắt cảm xúc phức tạp, sau đó trở mình lên ngựa, rất nhanh dọc theo đường lớn mà vội vã rời đi.
Phó Ngôn Khanh nhìn theo một đoàn người thân ảnh dần dần biến mất, đứng thẫn thờ ở đó hồi lâu, lúc này mới quay đầu trở lại bên Triệu Tử Nghiễn.
"Đừng lo lắng, Tây Nam Vương phủ của nàng hộ vệ đều là cao thủ. Gió nổi lên rồi, trở về thôi." Triệu Tử Nghiễn trong mắt mang theo tia động viên, thoáng nhìn Phó Ngôn Khanh một cái, sau lưng người hầu đỡ nàng lên xe ngựa, Phó Ngôn Khanh có chút tạm ngừng, cũng trầm mặc lên xe.
Tào Lưu Cẩm phát hiện, Phó Ngôn Húc đi rồi, quan hệ của hai người kia liền hòa dịu không ít, mặc dù đã không còn thân mật như trước, thế nhưng cũng không hề giương cung bạt kiếm.
Phó Ngôn Khanh như trước ở tại sân viện Phó Ngôn Húc, còn 'Tư Nhạc' bắt đầu thiếp thân chiếu cố sinh hoạt cho Triệu Tử Nghiễn, khiến cho Tào Lưu Cẩm không có nửa cơ hội xen vào.
Đoàn người Phó Ngôn Húc rời đi đã bốn hôm, mọi chuyện vẫn bình yên.
Buổi tối, Phó Ngôn Khanh ở trong phòng chuẩn bị cho Triệu Tử Nghiễn ngâm chân. Nàng chân bệnh đã hơn năm tháng rồi, thuốc này ngâm cũng giằng co hơn năm tháng, chân của nàng vẫn như trước, không có khí lực. Bất quá mấy hôm nay, trong lúc xoa chân cho nàng, Phó Ngôn Khanh vô ý cọ vào dưới lòng bàn chân nàng, lại phát giác ngón chân của nàng có chút co lại, khiến cho Phó Ngôn Khanh vui mừng không thôi. Rất nhanh đưa tin cho hai người Dược Tam Thông, tuy rằng còn không biết tình huống cụ thể, nhưng hiển nhiên đây là điểm tốt.
Triệu Tử Nghiễn thời gian dài chân không thể cử động, bất quá Phó Ngôn Khanh đem nàng chăm sóc rất tốt, mỗi ngày đều thay nàng vuốt ve co giãn, cẳng chân bắp thịt cũng không thua kém lúc trước bao nhiêu, tuy có gầy chút ít, nhưng vẫn là trắng trắng mềm mềm.
Phó Ngôn Khanh ngồi ở trên ghế đẩu chăm chú xoa cho nàng, da thịt trên người Triệu Tử Nghiễn rất trắng, đặc biệt là chân của nàng, hiện tại bị ngâm trong nước nóng lộ ra một cỗ hồng nhuận, năm đầu ngón chân non mịn như quả bồ đào, đáng yêu cực kỳ, Phó Ngôn Khanh nhìn vô số lần, luôn nhịn không được đi xoa bóp. Tựa hồ nghĩ đến cái gì, Phó Ngôn Khanh duỗi ra ngón tay tại điểm mẫn cảm giữa lòng bàn chân nàng nhẹ nhàng gãy gãy, đúng như dự đoán, đầu ngón chân đáng yêu nhỏ bé liền hơi co rụt.
Triệu Tử Nghiễn mấp máy miệng, sắc mặt có chút đỏ lên, lòng bàn chân lờ mờ có chút ngứa đấy, nàng nhịn không được nói: "Nàng không được trêu chọc ta."
Phó Ngôn Khanh phốc cười khẽ một tiếng: "Nào có trêu chọc nàng, chẳng qua là muốn thử xem đã tốt hơn chưa." Dứt lời lại tiếp tục sờ sờ chân nàng, cảm thấy nước có chút lạnh rồi, Phó Ngôn Khanh không đùa nữa, nhấc chân nàng lên lau khô, nhẹ nhàng kéo xuống ống quần, đứng dậy đem người bọc vào trong ngực.
Được Phó Ngôn Khanh đặt lên giường kéo chăn che tốt, Triệu Tử Nghiễn ló đầu ra nhìn nàng ấy dọn dẹp tàn cuộc, trong mắt tràn đầy ý cười nhu hòa, tức phụ của nàng như thế nào lại tốt đến vậy?
Thu thập thỏa đáng, Phó Ngôn Khanh nhìn xem đứa trẻ kia không an phận ló đầu ra, trong lòng mềm đến lợi hại.
Thấy Phó Ngôn Khanh thoát áo ngoài, Triệu Tử Nghiễn liền xốc lên ổ chăn, dịch cho nàng một vị trí. Phó Ngôn Khanh tiến vào mang theo cỗ hơi lạnh, Triệu Tử Nghiễn lập tức dán tới đây, nhiệt độ trên người xuyên qua trung y mỏng manh truyền đến người trong lòng, để Phó ngôn Khanh dễ chịu yên tâm đến cực điểm. Triệu Tử Nghiễn vòng tay ôm chặt nàng, nhỏ giọng nói: "Mỗi ngày ta đều thích nhất canh giờ này."
Phó Ngôn Khanh ánh mắt chớp lên, tự nhiên hiểu được nàng vì sao nói như vậy, từ hõm vai nàng ngẩng đầu, ôn thanh nói: "Mệt sao?"
Triệu Tử Nghiễn vốn là có chút nhíu mày, lập tức nới lỏng: "Không mệt mỏi, ân, chính là không thể một mực dán nàng."
Phó Ngôn Khanh cũng hiểu được đứa trẻ này từ nhỏ liền không có người thân, hiện tại gặp được người nàng thật lòng yêu thích, liền đặc biệt thích thân mật khăng khít mà tiếp xúc, luôn muốn dính lấy mình không rời. Trong lòng nổi lên đau xót, Phó Ngôn Khanh tay vỗ về lưng nàng, lại hôn một chút trán của nàng, nhỏ giọng nói: "Rất nhanh liền tốt rồi, hơn nữa trong đêm như vậy ôm còn chưa đủ sao?"
Nghe được trong lời nói của Phó Ngôn Khanh hiếm thấy mà mang theo tia dí dỏm, Triệu Tử Nghiễn mở to con mắt đen bóng, lắc đầu, đẩy lên thân thể bình tĩnh nhìn Phó Ngôn Khanh. Thẳng đến khi thấy sắc mặt người kia đỏ lên, có chút mất tự nhiên mà dời ánh mắt, Triệu Tử Nghiễn mới cười nhẹ nghiêng đến hôn nàng, trầm giọng nói: "Không đủ."
Tuy lúc này không phải thời điểm thích hợp để làm một vài chuyện, nhưng hai người mới nếm qua tư vị tình ái, liền đặc biệt dễ dàng va chạm phát hỏa, đợi đến lúc thở hồng hộc tách ra, Phó Ngôn Khanh mới phát hiện mình đã đem Triệu Tử Nghiễn đặt ở dưới thân rồi, dưới tay một mảnh xúc cảm ôn hòa nhẵn nhụi, để nàng nhịn không được luồn tay vào vạt áo Triệu Tử Nghiễn, một đường vuốt ve từ eo thon đến trên lưng của nàng ấy.
Triệu Tử Nghiễn con mắt mang theo tia thủy nhuận, tràn đầy ý cười mà nhìn Phó Ngôn Khanh: "Khanh nhi muốn làm gì?"
Phó Ngôn Khanh e lệ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, vẫn bất động nhìn người dưới thân, sau đó mới bình ổn tâm tình, chậm rãi rút tay về: "Đại khái là muốn làm chuyện xấu."
Triệu Tử Nghiễn ánh mắt nhộn nhạo, ngẩng đầu tại bên tai nàng nói khẽ: "Vậy nàng rút tay về làm gì?"
Hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua lỗ tai, Phó Ngôn Khanh chỉ cảm thấy toàn thân khí huyết dâng trào, cúi đầu nhìn Triệu Tử Nghiễn, thanh âm đều có chút mất tiếng: "An nhi."
Triệu Tử Nghiễn nhưng là thật sâu hiểu được cảm giác nghẹn hỏa, đưa tay đem người kéo xuống, ngưỡng đầu hôn lên, lục lọi giải y phục Phó Ngôn Khanh. Phó Ngôn Khanh thấy thế ở đâu còn nhịn được, lập tức đón ý nói hùa nàng.
Hai người dán sát vào nhau dây dưa ở trên giường, Triệu Tử Nghiễn ánh mắt mê ly ôm chặt Phó Ngôn Khanh, cảm nhận ngón tay người kia ôn nhu mà triền miên lấp đầy cơ thể nàng, nàng vô tri vô thức nghĩ, đợi chân của mình tốt rồi, nhất định phải hảo hảo tìm Khanh nhi đòi lại. Đợi đến khi một phen tình triều kết thúc, Triệu Tử Nghiễn cả người thấm mồ hôi, nàng vốn là thân cao chân dài, giờ phút này mềm yếu tựa vào trong ngực Phó Ngôn Khanh, trầm thấp thở dốc lắng lại dư vị, mơ mơ màng màng ngủ giống hệt như mèo con.
Phó Ngôn Khanh dịu dàng nhìn nàng, giữa lông mày vui vẻ như thế nào đều không ép xuống được, điều chỉnh tư thế cho nàng ổ thoải mái, tay không ngừng vuốt ve dỗ dành nàng.
Lần này Phó Ngôn Khanh không quá dằn vặt, vì vậy Triệu Tử Nghiễn rất nhanh liền tỉnh, đỏ ửng trên gương mặt xinh đẹp đã lui, mang theo tia lười biếng sau hoan ái, lại lộ ra cỗ mị lực khó nói nên lời, để Phó Ngôn Khanh nhịn không được hôn lấy hôn để, ôn nhu nói: "Ngoan, ta đi chuẩn bị nước ấm lau người cho nàng, được chứ?"
Triệu Tử Nghiễn tựa hồ phát giác được tình huống chính mình, lúc này mới buông lỏng tay, nhẹ gật đầu.
Đợi đến lúc Phó Ngôn Khanh đem người thu thập tốt, đổi cho nàng một thân y phục nhẹ nhàng khoan khoái, hai người lại lần nữa khôi phục tư thế quấn quýt cùng một chỗ, Phó Ngôn Khanh ôm mềm mại hương thơm vào trong ngực, nhưng có chút ngủ không được. Trừ đi trong lòng tồn lấy dư vị ngọt ngào kia, còn có chút bận tâm Phó Ngôn Húc.
Triệu Tử Nghiễn toàn thân có chút mềm yếu, đang muốn đi vào giấc mộng, lại cảm giác được Phó Ngôn Khanh mặc dù ôm nàng không nhúc nhích, nhưng hiển nhiên là không ngủ đấy, nàng mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn xem nàng ấy.
Phó Ngôn Khanh hôn hôn mi mắt người trong lòng: "Như thế nào còn chưa ngủ, không buồn ngủ sao?"
Triệu Tử Nghiễn cọ xát gương mặt của nàng: "Nàng như thế nào không ngủ?" Nói xong ánh mắt khẽ chớp, mang theo tia tinh nghịch: "Khanh nhi là quá kích động nên ngủ không được, hay là lo lắng A Húc?"
Phó Ngôn Khanh bị nàng náo loạn đến đỏ bừng cả mặt, thẹn thùng nói: "Không... Không phải, ta có chút ít..."
Triệu Tử Nghiễn hôn nhẹ lên tóc nàng, ôn thanh nói: "Tin tưởng ta, nếu không có sách lược vẹn toàn, ta tuyệt đối không để A Húc đi mạo hiểm, rất nhanh sẽ có tin tức, hiện tại đã muộn rồi, ngủ nha?"
Phó Ngôn Khanh dùng cằm cọ xuống phần da thịt bóng loáng trên cổ nàng, xúc cảm nhẵn nhụi mát lạnh, giống như dương chi ngọc cực phẩm, nàng thoải mái than nhẹ một tiếng, chôn ở trong cổ người kia đáp một tiếng: "Ân."
- -------------
Ba ngày sau Lãng Châu truyền đến tin tức, đoàn người Phó Ngôn Húc bị người chặn đường vây giết, hộ vệ đi theo đều tử thương toàn bộ, mà Phó Ngôn Húc bị đánh rơi xuống sông lớn, không rõ tung tích!
Triệu Mặc Tiên nhận được tin nhưng lại vô cùng kinh ngạc: "Ngươi nói người của chúng ta còn chưa kịp động thủ?"
"Vâng."
Triệu mặc Tiên nhíu mày, suy tư hồi lâu: "Tra được kẻ nào ra tay không?"
Tề Thịnh cúi đầu đáp: "Hồi bẩm bệ hạ, bọn hắn tới rất nhanh, ra tay cực kỳ tàn nhẫn, xem qua thân thủ, có chút giống như...."
"Như cái gì?"
"Giống với những tử sĩ dưới trướng cửu điện hạ."
Triệu Mặc Tiên khẽ giật mình, lập tức hít vào một hơi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: "Chẳng lẽ thật là người của hoàng muội? Nhưng thế này có chút không giống với tác phong muội ấy." Nói xong, nàng lập tức đề bút viết phong thư, đưa cho Tề Thịnh: "Lập tức đưa đi Giang Lăng, trẫm phải nhanh xác nhận được chuyện này."
Triệu Mặc Tiên trong mắt mơ hồ có chút hưng phấn, nhưng vẫn còn mang lấy tia nghi ngờ, chẳng qua là hết thảy trước mắt đều diễn ra theo dự đoán của nàng, hoàng muội chính là bị Phó Ngôn Húc ép đến nổi giận rồi? Nếu thật sự là như thế, chỉ cần nàng nắm chặt cơ hội, liền sẽ có thể triệt để trở mình. Nghĩ đến đây, nàng lập tức truyền lệnh cho thái giám bên người: "Nhanh đi mời Âu Dương tiên sinh tới đây."
Sau khi Âu Dương Hoa đến, Triệu Mặc Tiên kỹ càng đem sự tình từ đầu đến cuối nói qua một lần: "Trẫm thật sự khó có thể phán đoán, chỉ cảm thấy là trời ban cơ hội tốt, tuy nhiên vẫn có chút khó mà tin được."
Âu Dương Hoa nhấp một ngụm trà: "Ta ngược lại không thấy có gì kỳ quái."
"Tiên sinh?" Triệu Mặc Tiên không giỏi đoán định tâm tư người khác, có chút vội vàng hỏi.
Âu Dương Hoa như trước không nhanh không chậm: "Theo lời bệ hạ nói, tình cảm giữa cửu điện hạ và quận chúa là thật?"
Triệu Mặc Tiên sững sờ, nhớ tới biểu hiện của hai người kia trong lăng Vĩnh Đế, khẽ gật đầu: "Trẫm chứng kiến hoàng muội vì người kia mà không tiếc mạng sống, sao có thể không thật. Nhưng hiệp nghị giữa các nàng cũng không phải giả, là lẫn nhau hỗ trợ cùng có lợi mà thôi."
Âu Dương Hoa cười nhạo một tiếng: "Bệ hạ, ngài có biết ngài thua kém cửu điện hạ ở chỗ nào không?"
Triệu Mặc Tiên nghe xong thần sắc biến đổi, hết sức khó coi, Âu Dương Hoa câu này quả thực trực tiếp đâm vào lòng kiêu ngạo của nàng, khiến cho nàng cả người đều sắp phát tiết.
Âu Dương Hoa thấy thế lắc đầu: "Nàng ngoan độc."
Nhìn Triệu Mặc Tiên dáng vẻ nghi hoặc, hắn lại mở miệng nói: "Bệ hạ cũng vậy không kém bao nhiêu, nhưng là, cửu điện hạ đối bản thân mình ngoan độc, còn bệ hạ đối với người khác ngoan độc."
"Ý của tiên sinh là?"
Âu Dương Hoa thu ý cười, hơi trào phúng: "Nhiều năm quan sát người Triệu gia, ta thấy được các vị đều có chung tính cách rất đặc thù, đủ tàn nhẫn, đủ ích kỷ, tinh thông tính toán, dã tâm bừng bừng, mà lòng nghi kỵ cũng không nhỏ." Hắn cũng không để ý Triệu Mặc Tiên sắc mặt càng ngày càng khó coi, tiếp tục nói: "Các vị cần lợi ích, đồng dạng cũng cần tình cảm, nhưng vĩnh viễn sẽ không bỏ xuống tham vọng của mình. Cửu điện hạ có thể ở dưới tay nương nương cùng bệ hạ sống sót, còn phát triển đến mức này, dĩ nhiên am hiểu đủ loại thủ đoạn. Vì tham vọng của bản thân, nàng ta sẽ đi đến bước đó, ta không hề thấy quái lạ."
Triệu Mặc Tiên không nói một lời, tỉ mỉ suy tư những lời hắn nói, sau đó nhíu mày: "Tiên sinh nói mấy câu này, ý là bảo tỷ muội trẫm tàn nhẫn giống nhau? Chẳng qua là, tiên sinh tựa đồ đối với Triệu hoàng tộc ta thập phần hiểu rõ?"
Âu Dương Hoa đứng lên, ngưỡng đầu cười to: "Không đến mức thập phần hiểu rõ, nhưng vẫn có thể lý giải được các vị."
Mắt thấy hắn xoay người rời đi, Triệu Mặc Tiên liền cảm thấy người này sâu không lường được. Lúc trước hắn bỗng nhiên xuất hiện ở Ích Châu, hết lòng hiến kế giải vây cho Tiêu Thác, chiến sự cầm cự được đến ngày hôm nay, đều là nhờ có hắn, tuy nhiên tính cách người này quá mức kỳ quái. Nàng cũng phái ám vệ tra xét thân phận hắn, nhưng cũng không tra được gì, hắn giống như từ trên trời rơi xuống, từ mười năm trước đột nhiên xuất hiện, liền tạo dựng không ít tiếng tăm. Người này tựa hồ có liên quan rất sâu đến Triệu hoàng tộc của nàng, tuy thái độ của hắn quá mức kiêu ngạo, nhưng không phủ nhận hắn phân tích rất chuẩn xác.
Âu Dương Hoa cũng không quản lời nói của hắn đem đến cho Triệu Mặc Tiên chấn động đến thế nào, bởi vì hắn đã lường trước, Triệu Mặc Tiên chính là loại đặc thù của Triệu gia, vừa tàn nhẫn vừa đầy nghi kỵ, hiện tại hắn đối nàng còn có ích, dĩ nhiên nàng không tiếc hậu đãi dành cho hắn, thế nhưng sau này nàng đạt thành sự nghiệp, liền không chút do dự diệt trừ hắn.
"Triệu Cảnh a, ngươi nuôi dưỡng những hài tử này cũng thật chết tiệt giống như ngươi!" Nói xong, thần sắc hắn đen tối không rõ, lập tức cười mà có chút cuồng loạn, một hồi lâu mới sâu xa nói: "Bất quá bổn vương nghĩ rằng bổn vương không giống các ngươi, nhưng hôm nay xem ra, bổn vương cũng cùng một loại như các ngươi. Đủ ngoan độc, đủ ích kỷ, cho nên vương triều này, tốt nhất nên bị hủy diệt đi!"
Chẳng qua là ngắn ngủn trong mấy ngày, Giang Lăng, Trường Sa, Tây đô ba bên đều nhận được tin tức, Tây Nam Vương còn sót lại huyết mạch cuối cùng bị người mai phục tại Lãng Châu, rơi xuống sông lớn không rõ sống chết, vô luận chân tướng như thế nào, triều đình nếu không thể có câu trả lời thuyết phục, tất nhiên dẫn đến Tây Nam Vương tạo phản!
- ----------
Tác giả có lời muốn nói:
Điện hạ càng ngày càng thụ, các ngươi không cần bất mãn, điện hạ từ trong xương là công, cho nên bị áp trước cũng không quan trọng, về sau liền bồi cho điện hạ (tác giả ôm mặt chạy).
Âu Dương Hoa là ai, nhìn xem có tiểu thiên sứ nào nhanh nhạy đoán được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.