Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 35: Đệ chỉ vì La gia




La Tri Thu không tiễn La Duy, ông trở lại ngồi bên thư án, công sự bận rộn còn chưa xong, có chút cảm xúc khó tả, ông cũng không muốn để La Duy nhìn thấy. Đứa trẻ này tâm tư kín đáo như mạch nước ngầm, có thể nói là đáng sợ, nếu có một ngày nó biết bản thân là hậu duệ hoàng gia, liệu nó còn có thể tình nguyện đứng hàng nhân thần không? La Tri Thu càng nghĩ càng sợ, cuối cùng không dám nghĩ nữa.
La Tắc đưa La Duy tới cửa bắc Vĩnh An.
“Chuyện trong nhà nhờ nhị ca chiếu cố.” La Duy cáo biệt La Tắc.
“Tiểu Duy.” La Tắc dặn đi dặn lại La Duy dọc đường đi phải cẩn thận, “Bên ngoài không giống ở nhà, hết thảy đều phải cẩn thận.”
La Duy lúc này lại nhớ tới một chuyện, lấy ra một bức họa từ trong tay áo đưa cho La Tắc, kề tai La Tắc nói nhỏ: “Nhị ca, người trong tranh là Trữ Phi, đề phòng Kỳ Lân sơn trang thất thủ, trước ngày thi võ, huynh hãy dặn lính canh cổng thành chú ý người này. Nếu y đến, huynh nhất định không được cho y vào trường thi.”
La Tắc nói: “Ngươi muốn ta giết y?”
La Duy nói: “Không cần, Nhị ca sắp xếp vài binh lính dọc đường gây gổ đánh nhau với y, nếu động chân động tay với quan binh, cả đời này y cũng đừng mong được bước chân vào trường thi.”
La Tắc gật đầu, hắn là người quang minh chính đại, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra chiêu này của La Duy, chỉ cảm thấy thật độc ác. “Tiểu Duy.” La Tắc nhịn không được hỏi La Duy: “Ngươi biết người tên Trữ Phi này?”
“Không biết ạ.” La Duy nói.
“Vậy vì sao ngươi hận y đến thế?” La Tắc hỏi.
La Duy cười rộ lên, nói: “Nhị ca, y là kẻ đối nghịch với nhà chúng ta, tất nhiên đệ phải đối phó y.”
La Tắc ngẫm lại, cũng thấy có lí,“ Ngươi nói đúng.”
La Duy nhìn vẻ mặt không thoải mái của La Tắc, chợt xao động, hỏi La Tắc: “Nhị ca, có phải huynh cảm thấy đệ làm vậy là không quang minh chính đại, không phải chuyện quân tử nên làm?”
La Tắc nhìn tiểu đệ của mình, hòa nhã nói: “Không, nhị ca biết ngươi là vì thái tử.”
La Duy đến gần La Tắc, kề bên tai La Tắc nhẹ giọng nói: “Đệ làm vì gia tộc chúng ta.”
La Tắc chấn động.
La Duy vẫn thì thầm với La Tắc: “Nếu thái tử gặp chuyện không may, La gia chúng ta phải làm thế nào đây? Nhị ca, ngai vàng trước giờ chỉ có một thôi.”
“Tiểu Duy?” La Tắc nghe lời này, theo bản năng định lấy tay che miệng La Duy.
“Được rồi, đệ phải đi đây.” La Duy cười lui ra phía sau vài bước, nói với La Tắc: “Nhị ca cũng có thể có nhiều thời gian ở bên nhị tẩu hơn, đệ muốn khi về kinh, có thể nghe được tin vui của Nhị ca và nhị tẩu!”
“Xú tiểu tử!” La Tắc không biết nên giận hay nên cười, cuối cùng đành phải cười mắng La Duy một tiếng, “Ngươi đi sớm về sớm, đừng để mọi người lo lắng.”
La Duy bàn giao xong mọi việc, cũng không ở lại lâu, mang theo năm tên Long kỵ vệ, cộng thêm Thất Tử, thúc ngựa tiến về phía bắc.
La Tắc về tới nhà, phu nhân Hứa Nguyệt Diệu còn chưa ngủ, vẫn đang đợi hắn.
“Tiểu đệ đi ra ngoài?” Hứa Nguyệt Diệu hỏi.
“Ừ.” La Tắc không cần Hứa Nguyệt Diệu hầu hạ, tự cởi áo khoác ngoài, “Ngày mai nó sẽ tới Bình Nam xem lễ hội đá.”
Hứa phu nhân nói: “Thì ra tiểu đệ này vẫn ham chơi, nếu mẫu thân biết sẽ tức giận.”
La Tắc nói lảng sang chuyện khác, hỏi về nhi tử ba tuổi của mình, “Ưu nhi ngủ rồi à?”
“Ngủ rồi.” Hứa Nguyệt Diệu rót cho La Tắc chén nước, đặt vào tay La Tắc, “Chơi đùa suốt một ngày, lúc này còn có thể không ngủ sao?”
“Nguyệt Diệu.”
“Vâng?”
La Tắc nói: “Kỳ thật tiểu đệ…”
“Tiểu đệ làm sao?”
La Tắc không biết phải nói thế nào, hắn nghĩ La Duy cũng không ghét Hứa Nguyệt Diệu, nếu y ghét Hứa Nguyệt Diệu như y đã nói trước đây, có lẽ vị phu nhân này đã sớm bị y hại chết rồi. “Nguyệt Diệu.” La Tắc nói với thê tử: “Ta đã nói với nàng chưa nhỉ, trong nhà chúng ta, người lợi hại nhất chính là tiểu đệ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.