Editor: trucxinh0505
Nháy mắt, miệng Lưu thị giống như lũ bất ngờ bùng nổ, không ngừng cuồn cuộn phun nhiệt, Lê Uyển nhíu mày lại, hư nâng cánh tay xuống, nâng tiếng nói lên, “Nương, ngài nói chậm một chút, con nghe mà.”
Lưu thị thư hai khẩu khí, chậm rãi nói, “Nhị đệ muội con sau đương gia không đem lời ta nói để vào mắt, ta oán giận hai câu cùng cha con, ông ta còn nói ta không phải, trước kia cho dù ta làm không được cha con cũng không nói ta như vậy, nhị đệ tam đệ con cũng là đứa không lương tâm, ta cực khổ nuôi chúng lớn, cưới tức phụ liền quên nương…”
Lê Uyển đánh gãy lời nàng nói, “Nương, ngài nói thẳng vào vấn đề đi, nhị đệ muội làm cái gì chọc ngài?”
Tính tình Phương Thục hiền thục, làm sao giống như Lưu thị nói bất kham như vậy? Lê Thành Lê Uy có thể đấu khí cùng Lưu thị là biết được tính tình nàng, Lưu thị giận nhanh mà tiêu cũng mau, không phản ứng nàng, Lưu thị liền sẽ thấp thỏm một hồi lâu, Phương Thục từ nhỏ đọc nữ tắc nữ giới, chuyện ngỗ nghịch trưởng bối trăm triệu làm không được, nhìn giữa mày Lưu thị tức giận, Lê Uyển thở dài, “Nương, trước đó vài ngày, có người nói với con nhị đệ muội sau khi vào cửa, Lê phủ phát triển không ngừng, thanh danh tốt lên rất nhiều, về sau tam đệ làm mai càng dễ dàng…”
Bị chuyện Lưu Tấn Nguyên liên lụy, Lê Trung Khanh thăng chức quan, người a dua nịnh hót không ít nhưng vẫn có chút nhà khinh thường Lê phủ, Phương Thục sau vào cửa, tính tình trầm ổn, xử sự thỏa đáng, tham gia yến hội cũng tích cóp đủ thanh danh cho Lê phủ, tên tuổi định trên đầu Phương gia, nhất cử nhất động đều là phong phạm chủ mẫu Lê phủ, phu nhân trong kinh nhiều, xem ở trong mắt, tự nhiên nguyện ý giao tiếp cùng Lê phủ.
“Trước kia chi phí ăn mặc trong phủ đều có ta quản, sau nàng chưởng gia, thế nhưng nói sân ta và cha con chi tiêu lớn, mưu toan kiểm toán, con nói một chút, có con dâu nào tra trướng bà bà, có phải đại bất kính hay không?” Lưu thị nói lên chuyện này vẫn còn căm giận, cả ngày nhàn đến ngực buồn bực, Phương Thục còn chịu tính khí của nàng.
Cả ngày ở nhà, không lo ăn mặc, không có sổ sách phiên, nàng do dự mua một hai cái cửa hàng, học Lê Uyển kiếm chút bạc, bạc nắm ở trong tay mình mới ổn thỏa, nàng đã sai người hỏi thăm cửa hàng rồi chuẩn bị bạc, chính là bạc trong tay không đủ, mệnh quản gia đi lấy bạc, quản gia ấp úng kéo dài không cho, báo cáo Phương Thục, cách làm người Phương Thục, không nói thẳng không cho, nhắc nhở nàng đừng bị người bên ngoài lừa là có ý tứ gì?
Lưu thị tức khí lên, bởi vì cửa hàng nàng ăn qua một lần mệt, nào còn có thể lại bị nữa, rõ ràng là Phương Thục ghét bỏ nàng, Lưu thị chưa từ bỏ ý định, nghĩ ra một cái biện pháp khác, Lê Thành sau thành thân, người một nhà cùng nhau ăn cơm, trong viện Lưu thị có phòng bếp, cho nên, tới thời gian dùng bữa thoái thác thân mình không thoải mái, sau đó, hỏi phòng bếp nhỏ muốn nhân sâm tổ yến, phòng bếp lấy không ra tìm quản gia lấy tiền mua, bạc trong tay nàng còn chưa đủ, chỉ đổ thừa lúc ấy biết được Phương Thục vào cửa không có cất bớt chút bạc trong phủ, như thế, mua cửa hàng nào cần hướng Phương Thục muốn bạc.
Lê Uyển bất đắc dĩ, hỏi, “Thật sự chỉ là bởi vì việc nhỏ này? Nương, nếu người không nói lời nói thật, con gọi Tử Lan đi Lê phủ mời nhị đệ muội tới một chuyến…”
Lê Uyển nhìn Lưu thị không chớp mắt, da đầu Lưu thị tê dại, ngượng ngùng nói, “Ta nghĩ mua một hai cái cửa hàng, sinh ý cửa hàng con tốt, ta muốn học con bán chút đồ vật hiếm lạ, thời điểm tam đệ con làm mai, cũng có thể lấy sính lễ ra.”
Lời này có một nửa lời nói thật, Lê Thành thành thân của hồi môn phong phú, của cải Lê phủ dư lại không nhiều lắm, mắt thấy Lê Uy cũng tới tuổi làm mai rồi, tổng không thể để Lê Uy ủy khuất.
“Người hỏi nhị đệ muội muốn bạc?”
Lưu thị không thích ngữ khí Lê Uyển, “Chẳng lẽ ta làm sai? Trước kia ta quản gia chưa từng giữ riêng lấy một văn, nay mua cửa hàng, không hỏi nàng muốn ta chỗ nào có bạc, ai ngờ, nhị đệ muội con châm chọc mỉa mai một phen, cắn không buông.” Quản gia Lê phủ cũng là một kẻ tiểu nhân, thay đổi người đương gia cũng không cho nàng một chút mặt mũi nào.
Lê Uyển đau đầu nói, “Nương xem trọng cửa hàng nào?”
Lưu thị gật gật đầu, lần trước là người nọ muốn cùng nàng cùng mở cửa hàng, lần này một mình nàng ra bạc, đoạn đường cửa hàng tốt, mua về hai ba năm liền hồi vốn, không có hại.
“Nương, lần trước ngài mua cửa hàng thiếu chút nữa bị người lừa, lần này đã hỏi rõ ràng?” Dựa vào tính tình Phương Thục, Lê Uyển cảm thấy Lưu thị hiểu sai ý, sự kiện kia Lưu thị mắc mưu bị lừa nháo đến dư luận xôn xao, Phương Thục cũng nên nghe được chút tiếng gió, lần này bất quá là thiện ý nhắc nhở nàng thôi.
“Con giúp ta hay là người ngoài? Tóm lại chuyện này là nàng làm không đúng, cha con nhị đệ tam đệ con che chở nàng liền thôi, thế nhưng con cũng…” Kỳ thật cách ngày Phương Thục liền đưa Lưu thị bạc mua cửa hàng, đáy lòng Lưu thị không thoải mái, thời điểm người một nhà cùng nhau dùng bữa nói móc Phương Thục hai câu, Phương gia thư hương thế gia thì thế nào, luận lên, thấy Lê Trung Khanh còn phải chào hỏi ông một tiếng. Truyện Quân Sự
Lê Trung Khanh lập tức trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, Lê Thành Lê Uy cũng bất mãn nhìn nàng, trong lòng Lưu thị khó chịu, quăng ngã chén liền đi rồi, Lê Uy quái nàng ném mặt, Lê Thành quái nàng khi dễ tức phụ hắn, tóm lại, nàng ở Lê phủ càng không được ưa thích.
“Nương, ngày thường không có việc gì đi ra ngoài nhiều một chút, tam đệ tới tuổi làm mai rồi, hỏi thăm cô nương trong sạch nhiều một chút, đừng cả ngày nhàn ở nhà.” Cả đời Lưu thị làm lụng vất vả, ở không khó tránh khỏi tìm việc gì làm, Lê Uyển kêu Tử Lan vào nhà, “Ngươi lấy hộp ngân phiếu ra cho ta.”
Tiền lời cửa hàng tốt, Lê Uyển cất ngân phiếu trong hộp không ít, lấy năm ngàn lượng đưa cho Lưu thị, “Gặp việc ngẫm lại nhiều chút chỗ tốt nhị đệ muội, lời nói nhị đệ không tốt, trong lòng đối với ngài cùng cha lại thật sự hiếu thuận, nhị đệ muội thật làm không đúng, nhị đệ sẽ không túng nàng.”
Đáy lòng Lưu thị không thoải mái, trong tay nắm ngân phiếu Lê Uyển đưa, thần sắc hơi giãn chút, tóm lại vẫn có người tốt với nàng.
Lê Uyển lại nói hai câu, Lưu thị thất thần đáp lời, Lê Uyển bất đắc dĩ, tính tình Lưu thị bị người khác xúi giục hai câu, nàng liền khắc khẩu cùng Phương Thục, nhịn không được nhắc nhở nàng nói, “Ngài nghe cha nói nhiều một chút, từ trước đến nay cha hướng về ngài, không cần dùng sắc mặt cùng nhị đệ muội để người khác nhìn chê cười.”
Cũng không biết Lưu thị nghe vào nhiều ít, Lê Uyển tự cố nói, ngữ thanh từ từ, “Ngài hỏi nhiều chút nữ tử nhà ai có vừa độ tuổi hôn phối, tam đệ sau thành thân, gánh nặng trên người ngài cũng nhẹ, có tôn tử, rất nhiều chuyện liền không thèm để ý.”
Nhắc tới tôn tử, hai mắt Lưu thị phiếm tinh quang, Lê Thành trông không kém, Phương Thục cũng coi như đẹp, hài tử họ sinh tất nhiên cũng cực kỳ đẹp, nghĩ đến gương mặt Duy Nhất trắng mềm, tâm Lưu thị ngứa khó nhịn, “Con nói đúng, nhị đệ muội sinh cho ta cái tôn tử, ta liền không so đo cái gì, nàng thích đương gia để nàng coi đi.”
Thời điểm Lưu thị đi, tâm tình khôi phục bình tĩnh, Lê Uyển lắc đầu, vẫy tay kêu Tử Lan, “Ngươi truyền tin cho Nhị phu nhân, liền nói nương đã tới hầu phủ.”
Phương Thục bất hòa cùng Lưu thị thuyết minh nàng không sợ Lưu thị nói bậy, hành động đoan chính, không chấp nhặt cùng Lưu thị.
Phương Thục nghe được nha hoàn hồi bẩm, khóe miệng nhấp một tia cười, sau thành thân cuộc sống nàng cũng không quá tốt, không phải Lê Thành không có tốt, mà là ở cùng Lưu thị, thời điểm ở Phương gia gặp qua mẫu thân cùng vài vị tẩu tẩu, trên mặt mũi không có trở ngại, đáy lòng lại không quá vui với nhau.
Tính tình Lưu thị, có một cái so mẫu thân nàng tốt hơn rất nhiều, có chuyện giáp mặt nói rõ ràng sẽ không im lặng mà bắn tên trộm, xem như chỗ đáng vui mừng.
“Ngươi đi chờ ở cửa, thời điểm lão phu nhân trở về thông bẩm một tiếng, ta đi trong viện thỉnh an cho nàng.” Nàng đưa Lưu thị bạc Lưu thị chướng mắt, đành phải kêu quản gia tìm người mua một chỗ cửa hàng, mở ngăn kéo bên trái ra, lấy ra phòng khế quản gia vừa mới đưa tới, thật có thể làm cho Lưu thị vui vẻ, nếu không, Lê Thành kẹp ở bên trong không dễ làm người.
Lưu thị được Lê Uyển cho bạc, lại hàn huyên một lát chuyện tôn tử cùng Lê Uyển, trở lại trong phòng mặt đầy hồng quang, đi bộ đều hư phù phiếm phù, bên tai giống như có vô số thanh âm tiểu hài tử vây quanh kêu nàng tổ mẫu, cầm lòng không đậu, cười đến không khép miệng được, cho nên, nghe nói Phương Thục tới, cười làm bà tử lãnh người vào nhà.
Phương Thục uốn gối hành lễ, “Mẫu thân, phía trước con dâu không nên nghi ngờ ánh mắt ngài…” Nói, lấy ra khế nhà trong lòng ngực, “Ngài muốn làm chút sinh ý nhỏ cũng là tống cổ thời gian, con dâu kêu quản gia mua một gian cửa hàng, bên trong cách cục tốt, bàn ghế còn có thể dùng, rảnh rỗi, ngài đi ngồi ngồi xem?”
Lưu thị không nghĩ tới hôm nay thu được bạc lại thu được khế nhà, trên mặt cười thành một đóa hoa, xua tay nói, “Con cầm đi, ta mới từ hầu phủ trở về, chuyện mua cửa hàng không vội, tỷ con cho ta bạc, ta còn bắt con làm chi?”
Đáy lòng thoải mái một chút, lại còn tồn cách ứng.
Phương Thục đem khế nhà gác ở trên bàn, bồi Lưu thị nói hội thoại một chút, còn có việc vội kính cẩn nghe theo mà rời đi.
Lưu thị đem khế nhà cùng ngân phiếu gác ở bên nhau, nghe Lê Uyển nói, đối với thiệp ai đến cũng không cự tuyệt, sau vài lần, không nghĩ thật coi trọng một người, tứ tiểu thư bên nhà, Lưu thị không biết chuyện bên nhà cùng Tần Mục Ẩn, trong mắt nàng, bên tứ tiểu thư không tính xuất sắc, tính tình lại thập phần hào sảng, Lưu thị giao tiếp qua cùng nàng hai lần, đáy lòng càng thêm vừa lòng.
Nàng không tính toán nói cùng Phương Thục, bên tứ tiểu thư đanh đá Phương Thục sao là đối thủ nàng, nàng tồn tâm phải tìm cho Phương Thục không thoải mái, lo lắng Lê Trung Khanh không đồng ý, Lưu thị lại tới hầu phủ lần nữa.
Bên nhà ở kinh thành không tính đục lỗ, tính tình bên tứ tiểu thư Lê Uyển kiến thức qua, không vội vã phản đối, mà nói, “Nương, ngài hỏi ý tứ tam đệ một chút, cưới vào cửa sinh hoạt cùng tam đệ, hai người hợp nhau so cái gì cũng tốt hơn.”
Nàng lo lắng Lưu thị một đầu gánh nặng nóng, bên tứ tiểu thư nói chuyện chanh chua, đáy lòng Lê Uyển không thích, lời trong lời ngoài đều thử chuyện nạp thiếp Tần Mục Ẩn, Lê Uy sao coi trọng cái loại người này, nàng ôm Duy Nhất, chậm rì rì nói, “Nương, chuyện này ngài đừng nói ra ngoài, hỏng thanh danh tiểu thư nhà người ta, Lê Uy không muốn đều không thể không cưới.”
Lê Thành không thích nhiều lắm không để ý tới người, Lê Uy không thích, quăng ngã cái chai bình phát giận, Lê phủ, ai cũng không dám đắc tội với hắn.
Đáy lòng Lưu thị có chủ ý, nên trên mặt cao hứng, hồi phủ đầu tiên đi sân Lê Uy trưng cầu ý tứ hắn, Lê Uy ở Binh Bộ làm không được vui, nhưng hắn chưa nói không làm, trong lòng Lưu thị không cảm thấy có cái gì, nàng quan niệm, có thể ở kinh thành mưu một phần kém chức, sau này không ngừng thăng chức chính là người ghê gớm.
Lê Uy há mồm liền cự tuyệt, “Nương, chuyện của con ngài không cần nhọc lòng, thời gian còn dài chậm rãi chọn, nữ tử bên nhà con xứng đôi sao?” Bên nhà không có mỹ nhân, Lê Uy phỏng đoán bên tứ tiểu thư lớn lên cũng khó coi, hắn mới không đáp ứng đâu.
Lưu thị nghẹn khí, “Người bên tứ tiểu thư nhìn trúng ngươi, bên nhà tuy xuống dốc, danh khí lớn ở kinh thành có chút năm, ra ba vị phụ thần thiên tử, bốn vị đại thần Nội Các, bên nhà quy củ nhiều, có thể thành hay không còn khó nói, con đừng vội cự tuyệt.”
Lê Uy không thèm để ý, “Vậy càng tốt, dù sao con chướng mắt bên nhà là được.”
Lưu thị không có biện pháp với Lê Uy, nhưng, tin tức làm mai Lê Uy lan truyền nhanh chóng, cách ngày, nghe nha hoàn thông bẩm nói Tiết phu nhân Hưng Nhạc Hầu phủ tới, quan hệ Bàng thị cùng Lê Uyển tốt, Lưu thị chỉ phải xanh mặt hoan nghênh, Bàng thị tới tìm Lưu thị nói việc hôn nhân Lê Uy, Phương Thục được tin tức sau không tiến đến quấy rầy, mà sai người đi tin cho Bắc Duyên Hầu phủ, đem sự tình trong nhà nói ra.
Tiết phu nhân tới thật đúng là vì chuyện bên tứ tiểu thư, bên nhà nay đã khác xưa, có thể liên hôn cùng Lê phủ là thích hợp, bất quá…