Chung Như Thủy mở mắt, mờ mịt nhìn bốn phía.
Đây là đâu a? Chung Như Thủy xoa cái ót, đau! Thực mẹ nó đau!
A! Nghĩ tới!
Kỷ Phi, con rùa rụt đầu! Tối hôm qua trở lại ký túc xá, hắn trông thấy hỗn tiểu tử đang bắt chước bộ dáng con cẩu tại, tại cái gì đó của một đứa con trai ! Đúng, cùng một đứa con trai, mà đứa con trai kia lại là hội trưởng hội học sinh! Sau đó hắn bị hai người bọn họ chú ý tới, hắn xoay người bỏ chạy, rồi bị Nghiêm Chuyên đánh vào ót, cuối cùng ngất đi. Trước khi té xỉu nghe được câu nói cuối cùng: Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ? Đem lão tử vào bệnh viện chứ gì nữa! Nhìn chung quanh một chút, thao! Hai tiện nhân ném mình tới một nơi tồi tàn là xong việc, cái nơi quái quỷ tối đen lạnh lẽo! Tê! Đầu thực đau! Tiểu tử Kỷ Phi kia, cùng hắn ở ký túc xá ba năm! Vì chuyện hư hỏng như vậy mà muốn giết hắn diệt khẩu! Chờ, bây giờ hắn báo cảnh sát, khiến hai gian phu dâm phu bị trường học đuổi, ngồi chồm hổm trong nhà tù!
Di? Điện thoại của hắn? Chẳng lẽ bị giết rồi còn bị cướp của! Đây là chiếc điện thoại đầu tiên của hắn, làm thêm hai tháng mới mua được! Gia ta, mỗ mỗ (bà ngoại) không đau, gia gia (ông nội) không thương, không cha không mẹ, mua cái điện thoại dễ dàng lắm sao! Di? Cái này, trên người hắn mặc cái gì? Y phục không giống y phục. Chung Nhược Thủy lục lọi y phục của mình, vật gì đó xù xù trước ngực hắn? Cái này, tóc? Cái này, tóc của bổn đại gia? Lúc nào bổn đại có hình dáng nghệ thuật này? Hắn học Hán ngữ học cơ mà? Cái này, có điểm không đúng!
“A......” Một hồi ánh sáng tiến vào, Chung Như Thủy đau đớn nhắm mắt lại, đối với người rất lâu không thấy thái dương như Chung Như Thủy mà nói, đôi mắt cũng quá sức.
“Uy? Tỉnh? Đến đây, dẫn hắn đi gặp tướng quân!” Người nói chuyện kỳ quái, nghe có chút giống thái giám. Tiếng người hư hư thực thực vừa mới dứt, hai tráng hán kéo Chung Như Thủy dậy, người chưa đứng vững đã bị bọn họ tha đi!
“Thao! Các ngươi, con mẹ nó nhẹ chút cho ta!” Chung Như Thủy vừa giãy dụa vừa mắng, hắn là người, không phải khăn lau! Thao! Hắn không bị Kỷ Phi bán cho tổ chức phi pháp nào chứ? Vậy sao hắn có thể trốn? Cảm giác thanh âm khàn khàn, phỏng chừng rất lâu chưa uống nước!
“Bẩm tướng quân, đã dẫn người tới.” Lại là tên ẻo lả kia!
“Ân, buông.” Thanh âm lạnh như băng mang theo một chút trêu tức, Chung Như Thủy rất không thích, Giang Quân? Tên của người này rất uy vũ.
“Ba!” Chung Như Thủy bị buông, “Thao!” Chung Như Thủy khàn khàn chửi. Chậm rãi mở mắt, thích ứng với ánh sáng, Chung Như Thủy đứng lên, như con chó quỳ rạp trên mặt đất, có ai muốn chứ!
Ngẩng đầu, hung hăng nhìn chằm chằm người trước mắt, sau đó, choáng váng......
“Xin hỏi, vị này, con mẹ nó đây là đâu?” Chung Như Thủy nhìn chung quanh mình, sững sờ hỏi. Chính mình mặc trường bào, tóc dài vấn trên đỉnh đầu, bọn buôn người mặc chiến phục trang bị bảo kiếm, cái này, có sao?
Nam nhân ngồi trên ghế tướng quân nhíu nhíu mày, tựa hồ bất mãn với câu ‘Con mẹ nó’ của hắn. Chung Như Thủy hấp hấp cái mũi, hắn không cố ý, bình thường hắn không nói tục, thân là sinh viên Hán ngữ học mà nói, hắn rèn luyện hàng ngày, tuy không phải suốt ngày chi, hồ, giả, dã, nhưng ăn nói văn nhã, cử chỉ khéo kéo. Hôm nay nói thô tục, là do gặp chuyện...... Đều là hai người...... A không, hai tên đạo đức bại hoại làm hại!
“Hừ, xem ra còn chưa được giáo huấn. Chờ trở về kinh, để chủ thượng hảo hảo điều giáo tên tiểu nô lệ này!” Nam tử âm ngoan híp mắt, tuy thế tử vong quốc này tư sắc thường thường, nhưng đôi mắt như thu thủy và làn da trắng mịn lại hấp dẫn vô cùng, nếu không phải chủ thượng hứng thú với thứ sạch sẽ, thì đã sớm dạy dỗ hắn thích đáng vào ngày bị bắt làm tù binh rồi!
“Cái gì...... Ý gì?” Chung Như Thủy càng choáng váng, đây rốt cuộc là, chuyện gì xảy ra? Nô lệ...... Chủ thượng?
Chung Như Thủy chưa nghe câu trả lời, người được gọi là Giang Quân đã vung tay lên, hắn lại bị hai tráng hán xách xuống dưới.
“Uy! Thả ta ra! Có nghe hay không! Thả ta ra! Ai u má ơi!” Chung Như Thủy bị ném vào một phòng tồi tàn.
“Khụ khụ, đau!” Chung Như Thủy xoa xoa ngực, sờ sờ cái đầu, mới phát hiện trên đầu quấn băng vải. Cái này, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
“Ca ca! Ca ca, ngươi không sao chứ? Hù chết chúng ta! Ô ô ô ô......” Hai luồng ‘Gì đó’ bổ nhào vào trong lòng Chung Như Thủy, oa oa khóc lớn.
“Ân!” Chung Như Thủy kêu lên một tiếng đau đớn, ngực bị thương a......
“Các ngươi, trước, đứng dậy, ta sắp tắt thở!” Chung Như Thủy dùng sức kéo người trong lòng ra, cố nén khó chịu, “Khụ khụ khụ...... Muốn giết ta sao......” Xoa xoa ngực đau nhức, bổ nhào vào như thế đúng là hết sức lực! Ngẩng đầu nhìn, lại là sững sờ, hai tiểu hài tử phấn nộn đáng yêu run rẩy, đôi mắt to tròn đầy nước đau lòng mà lo lắng nhìn hắn.
Thực...... Có cảm giác tội lỗi, Chung Như Thủy kéo khóe miệng, nở nụ cười: “A, a, ta không sao, các ngươi đừng khóc, ta thật sự không sao......”
“Ca ca gạt người! Đầu của ngươi chảy nhiều máu như vậy, hôn mê lại bị ném vào ám phòng, bụng còn đói hai ngày, sao không có việc gì! Đều là ta và đệ đệ không tốt, không nên cáu gắt với ngươi chạy về Ngu quốc, hại ca ca bị thương, đều là chúng ta làm hại, đều là chúng ta! Thực xin lỗi ca ca, ô ô ô......” Tiểu cô nương lớn hơn một chút nói xong, lại càng khóc to. Nam hài bên cạnh cũng khóc theo.
“Đủ rồi!” Chung Như Thủy đau đầu dữ dội, cắt đứt bọn họ khóc lóc kể lể, hắn toàn thân đều đau, hóa ra hai ngày không ăn cơm, khó trách dạ dày co rút. Xem bọn họ bị dọa đến mức không dám khóc thành tiếng nhưng lại ào ào chảy nước mắt, hắn thực đau lòng, làm hắn nhớ tới mình khi còn bé, “Được rồi, lau khô nước mắt đi.” Chung Như Thủy phóng nhẹ ngữ khí, một tay ôm một tay kéo, “Ca ca, không cố ý hung dữ với các ngươi, chỉ là, ca ca đã quên chút chuyện, không rõ lắm tình hình bây giờ......”
“Ca ca...... Ô ô......”
“Đừng khóc, ngàn vạn lần đừng khóc!” Xem hai người trong lòng lại bắt đầu khóc lớn, Chung Như Thủy vội vàng trấn an, “Khóc lóc không giúp được gì, hiện tại chỉ có các ngươi mới giúp được ca ca!”
“Ân!” Tiểu cô nương lau nước mắt, bắt đầu nói về tình hình hiện tại.
Hiện tại thiên hạ chia thành bốn phần. Quỷ Tà quốc, Lang Hiên quốc, Hoàng Diệp quốc và Tương quốc, còn vài tiểu quốc khác đã bị bốn đại quốc chiếm đoạt hoặc quy hàng. Bọn họ vốn là người Ngu quốc, là nhi tử của Thuần Vu Lân, trưởng tử Thuần Vu Lưu là thế tử, mười lăm tuổi, đại nữ nhi Thuần Vu Anh mười một tuổi, tiểu nhi tử Thuần Vu Quyết bảy tuổi. Bọn họ vốn ở quốc gia nhỏ nhưng giàu có và an bình, lúc sinh thần sáu mươi của quốc vương Ngu quốc, Tương quốc phát binh đánh Ngu quốc. Ngu quốc dùng văn nho trị quốc sao có thể là đối thủ của Tương quốc hiếu chiến, không đầy một tháng liền bị quân địch đánh tới cửa thành. Tất cả vương công quý tộc người chết người chạy trốn, phụ thân của bọn hắn chết trận sa trường, mẹ bọn hắn tự vẫn trước thi thể phụ thân. Người ở lại trở thành nô lệ vong quốc, nam nữ có chút tư sắc bị buôn bán, dung mạo như bọn hắn đều bị trông coi chặt chẽ, muốn áp tải vào kinh hiến cho vua và các quý tộc. Bọn hắn bị bắt đến quân doanh ngày thứ ba, bởi vì đệ muội khóc rống, Thuần Vu Lưu quyết định mang theo bọn họ trốn, nhưng thất bại, bị bắt trở về, Thuần Vu Lưu phản kháng nên ngã xuống sườn dốc bị thương ở đầu. Tướng quân chỉ cho người xử lý vết thương trên đầu của hắn, người chưa tỉnh đã ném vào ám phòng bỏ đói hai ngày.
Một giờ qua đi, Chung Như Thủy hỏng mất. Cho nên, tình huống hiện tại, hắn xuyên qua? Hắn thật sự cứ xuyên qua cẩu huyết như vậy? Chẳng lẽ, hắn phải ở đây trình diễn ‘Tầm Tần Ký’? Không đúng, thân phận của hắn bây giờ là thế tử Ngu quốc Thuần Vu Lưu, không phải Hạng Thiếu Long được nhà khoa học đưa đến cổ đại thu thập tư liệu! Hơn nữa, bọn họ diễn phim! Hắn xuyên thật sự! Nhưng lại xuyên thành người khác! Bị xuyên ai không suy sụp! Còn có, tên của những quốc gia kia hắn chưa từng nghe thấy? Đây không phải lừa bịp sao! Xuyên qua, mất quyền lực!
“Ca ca? Ca ca, ngươi có khỏe không?” Thuần Vu Quyết lo lắng nhìn sắc mặt tro tàn của ca ca.
“Không sao, có chút mệt mỏi, để ca ca nghỉ ngơi một chút, chờ ta tỉnh rồi nói, được không?” Chung Như Thủy mỏi mệt nói.
“Ân, ca ca, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta ở bên cạnh trông nom ngươi.” Thuần Vu Anh ôm đệ đệ, để ca ca hảo hảo nghỉ ngơi.
“Ân, các ngươi cũng ngủ đi, đã muộn.” Chung Như Thủy xoay người đưa lưng về phía bọn họ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Hắn ngủ không được, làm sao có thể ngủ? Một sinh viên Trung Quốc thế kỷ hai mươi mốt, sống 21 năm trong xã hội tự do bình đẳng, hài hòa tốt đẹp. Vì hai tiện nhân, hắn xuyên về thời đại trăm ngàn năm trước chưa từng nghe đến, thân thể, dung mạo, thậm chí cả tên cũng không phải của mình, còn thành nô lệ vong quốc, qua ít ngày có thể trở thành đồ chơi của người khác. Hồn của Thuần Vu Lưu hẳn cũng về trời, chính mình? Cũng đã chết? Nhưng linh hồn xuất hiện trong thân thể người khác? Hay Thuần Vu Lưu cũng xuyên đến thân thể của hắn? Thiết! Cũng không phải trò chơi trao đổi linh hồn! Bây giờ mình đã chết, hay không chết a? Ý nghĩ rất hỗn loạn, đầu rất đau, kiếp trước là một hài tử không ai quan tâm, hắn chưa thành hình thì cha hắn bỏ đi, lúc mẹ hắn sinh hạ hắn cũng bỏ đi. Hắn sống với bà ngoại và cậu mợ. Có thể nói, hắn sống vất vả, nhưng hắn đều cố gắng sống, hơn nữa vui vẻ sống. Lão thiên gia cho hắn tồn tại trên thế giới này, dù thân nhân cảm thấy hắn dư thừa, hắn cũng cố gắng sống, sống tốt hơn bất kì ai! Thật vất vả thi đậu đại học, hàng năm liều mạng đọc sách vì học bổng quốc gia, học phí không cần lo, chi phí ăn mặc gom góp làm thêm cũng qua. Lúc hắn còn một năm nữa thì hết khổ, lão thiên gia bắt hắn tới nơi này. Coi như mình còn sống a? Tối thiểu hắn chưa chầu trời, lại thêm hai thân nhân, hai thân nhân coi trọng yêu thương hắn.
Chung Như Thủy trở mình, hai đệ muội khóc lóc mệt mỏi ngủ bên cạnh, đệ đệ còn nắm chặt góc áo của hắn. Khẽ cười cười, dù thế nào, nhất định phải cứu bọn họ ra, bất chấp mọi cách!