Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 180: Kẻ không tiếng tăm gây chấn động




Edit: Alex Vũ.                          Beta: Akiko Chono.
“Ha ha ha, chúng ta cuối cùng cũng đã tới thành Bạch Hà.”
“Nơi này thật là nguy nga.”
“NPC thật lợi hại.”
Đám người Hắc Tử vừa mới tới thành Bạch Hà, thấy thành Bạch Hà cảnh tượng nguy nga cũng không khỏi sợ hãi than. Hắn không biết thể hiện cảm xúc của mình thế nào cho đúng, có vui vẻ, có kích động, càng có một loại xúc cảm không nói ra được. Đó là vinh dự.
Mọi người đột nhiên được đi tới thành Bạch Hà, trừ hai người Hắc Tử và Tịch Mịch Như Tuyết coi như còn bình tĩnh ra, bọn Khả Nhạc đến bây giờ cũng còn không có hoàn hồn lại được, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, cho dù là Hỏa Vũ cũng cảm thấy rung động mạnh mẽ.
Ban đầu khi Hoả Vũ và Khả Nhạc mới hội hợp với Hắc Tử, rồi phát hiện hai người Hắc Tử và Tịch Mịch Như Tuyết muốn dẫn bọn họ đi cùng đối phó một đám quái vật level 20, bọn họ thiếu chút nữa bị hù đến đau tim.
Ở Thần Vực không giống những thứ trò chơi giả tưởng khác, vượt cấp giết quái thật khó, đẳng cấp trung bình của họ cũng chưa tới level 8, đối phó một con level 20 căn bản là tự tìm đường chết.
Mà đám Hắc Tử lại trực tiếp dẫn cả đội xông đến, cứ như những con Chiểu Trạch Tê Giác này không phải là quái vật level 20, mà là một đám Địa Tinh Lục Bì level 0 chờ bọn họ tàn sát.
Nhưng là sự phân tích vượt xa quá so với Hỏa Vũ cùng Khả Nhạc tưởng tượng, những Chiểu Trạch Tê Giác level 20 giống như đã chịu vầng sáng làm yếu đi rồi vậy, bị Tịch Mịch Như Tuyết dẫn năm sáu con, một chiêu Địa Ngục Liệt Diễm của Hắc Tử đã khiến tất cả chúng thành thịt nướng luôn, lúc ấy điểm kinh nghiệm bọn họ trong nháy mắt liền tăng một đoạn lớn.
Nhìn tới cảnh này, đám người Khả Nhạc thân là đồng đội cũ cũng kinh ngạc thiếu chút nữa trừng to mắt rơi cả ra ngoài.
Tục ngữ nói chia tay ba ngày sẽ phải lau mắt mà nhìn, nhưng tốt xấu gì cũng phải ba ngày mới được chứ!
Nhưng đây mới qua bao nhiêu tiếng đâu, hai người liền trực tiếp đang từ ở trên bậc thang trưởng thành mà bước một chân vào thang máy. Tốc độ trưởng thành ấy quả thực còn mãnh liệt hơn mấy chục lần so với kích thích hoocmon nữa.
Trong nửa giờ ngắn ngủi, bọn họ đồng loạt thăng một level rồi. Mà sau khi hỏi đẳng cấp của bọn Hắc Tử, Khả Nhạc và Hoả Vũ đã triệt để kinh hoàng. Hai người đã hơn level 13 rồi, chênh lệch này đã không phải chỉ là một chút xíu nữa, mà là cách biệt một trời một vực.
Hắc Tử cùng Tịch Mịch Như Tuyết không biết tại sao đột nhiên biến thành trâu bò như vậy, điều duy nhất bọn Khả Nhạc có thể nghĩ tới chính là đoàn trưởng Thạch Phong. Đương nhiên cũng chỉ có cái giải thích này được coi là hợp lý nhất.
Mà Hỏa Vũ và Thủy Ngưu giờ đã hoàn toàn không thấu được người tên Thạch Phong này, Thạch Phong mạnh như vậy thì thôi, làm sao trong đoàn đội còn có như vậy hai người mạnh đến level 13, đây rốt cuộc là đoàn đội bạo lực kiểu gì đây chứ.
Nếu để những người khác biết được, chẳng phải sẽ khiến người ta phát điên sao.
Sau đó mấy giờ, đám người Khả Nhạc cùng Hoả Vũ nối tiếp nhau lên tới level 10, mà Hắc Tử cùng Tịch Mịch Như Tuyết cũng lên tới level 14, sau dựa theo Thạch Phong yêu cầu tiến vào thành Bạch Hà, đi tìm hiểu và làm quen với chốn hà thành, sau đó đi tiếp nhận những nhiệm vụ hi hữu và nhiệm vụ thường ngày, đổi lấy một ít vật phẩm hiếm có.
Nhưng bọn họ vừa mới tới thành Bạch Hà không lâu, liền nghe được hệ thống thông báo.
Hệ thống khu vực thành Bạch Hà thông báo: Thành Bạch Hà đã đạt tới 5 người chơi tiến vào, khu vực thành Bạch Hà mở bảng cấp bậc vinh quang.
Hệ thống khu vực thành Bạch Hà thông báo: Thành Bạch Hà đã đạt tới 5 người chơi tiến vào, khu vực thành Bạch Hà mở bảng cấp bậc vinh quang.
Hệ thống khu vực thành Bạch Hà thông báo: Thành Bạch Hà đã đạt tới 5 người chơi tiến vào, khu vực thành Bạch Hà mở bảng cấp bậc vinh quang.
Sau ba lần thông báo liên tiếp, toàn bộ người chơi khu vực thành Bạch Hà cũng sửng sốt hồi lâu như bị ăn đấm vào mặt, vẻ mặt mờ mịt đến không tưởng.
Đây là tình huống gì, bây giờ đã có hơn năm tên người chơi tiến vào thành Bạch Hà. Lúc này thời gian mới qua chưa được bao lâu.
“Mẹ kiếp, những người này ăn cái quái gì lớn lên, ông đây là cả trên trời dưới đất công nhân cao thủ mà mới chỉ có lên tới level 8. Vậy đã có một đống level 10 rồi, còn để người ta chơi game an lành không.”
“Không thể nào. Trong số những người này không có một ai là người chơi thuộc công hội, làm sao tất cả đều là người chơi tự do!”
“Ha ha ha chơi quá đẹp rồi. Để những công hội chó kia tỏ ra mình ngon lắm, bây giờ biết thân biết phận đi, mạnh nhất vẫn là người chơi tự do bọn này.”
“Sao tên những người này tôi chưa từng nghe qua bao giờ, bọn họ rốt cuộc là người nào, còn cùng nhau tiến vào thành Bạch Hà, chẳng lẽ là người chơi cùng một tiểu đội hay sao…”
Đối với việc đám người Hắc Tử tiến vào thành Bạch Hà còn làm khu vực thành Bạch Hà mở bảng cấp bậc vinh quang, các người chơi chơi rối rít bàn tán ở trên diễn đàn, người chơi ở trên bảng cấp bậc vinh quang đều trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người trong thành không chút nghi ngờ.
“Tra cho ta, ta phải biết rõ ngay lập tức những người kia là người nào!”
“Bọn họ đều là người chơi tự do, lập tức liên lạc bọn họ cho ta, nhất định phải kéo bọn họ vào công hội chúng ta, dù phải cho chức vụ trong hội cũng được nữa.”
Các công hội lớn đều đang cảm thấy áp lực nặng nề như bị thứ gì tròng vào cổ.
Vốn phải là các công hội lớn sẽ tranh đoạt vị trí trong bảng vinh quang, bây giờ lại biến thành sân nhà cho người chơi tự do, muốn đi vào thế nào là đi vào thế ấy, hơn nữa còn ôm trọn 6 tên đầu. Quả thực đã khiến mặt mũi của tất cả các công hội lớn đều vứt sạch, điều cần phải làm bây giờ chính là lôi kéo những thứ người chơi tự do này tiến vào công hội mình, như vậy tên tuổi của công hội mới có thể ung dung tự tại mà in lên bảng.
Khi có bảng cấp bậc vinh quang, bởi vì Hắc Tử cùng Tịch Mịch Như Tuyết đều nghe lời Thạch Phong đã dặn trước, chỉ cần đi vào thành Bạch Hà, hệ thống đặt câu hỏi có muốn lựa chọn tiến vào bảng cấp bậc vinh quang hay không, chỉ 6 người bên đám Khả Nhạc cùng Hỏa Vũ thì không sao, vừa vặn cũng có thể để cho những công hội lớn kia sẽ vội vàng quýnh lên, thuận tiện tăng lên một chút danh tiếng.
Dẫu sao đám Khả Nhạc và Hoả Vũ đều là hơn level 10 mà không tới level 11, số liệu ấy xem như rất bình thường, nhưng Hắc Tử cùng Tịch Mịch Như Tuyết nếu như treo lên thì…
Đó không phải là tăng lên danh tiếng, đó là khí độc có thể hại chết người.
Đẳng cấp bây giờ đạt tới level 10, cáccông hội lớn còn có thể hiểu, nhưng là hai tên level 14 treo ở trên bảng cấp bậc vinh quang, làm sao khiến những công hội kia nhìn thấy nuốt trôi, chỉ là từ level 9 lên tới level 10, những cao thủ đều phải tốn một ngày trời diệt quái, hơn nữa bọn họ phải là người kỹ thuật rất tốt, cũng tìm được địa điểm tốt để thăng cấp.
Nhưng nếu chênh lệch tới 4 level, vậy thì đã khiêu khích ranh giới của những công hội này, bọn họ nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách, không chừa thủ đoạn nào để lấy được cái bí mật thăng cấp này. Nên bây giờ đi công bố đẳng cấp như thế tuyệt đối là hành vi khiêu khích muốn kẻ địch của mình thành toàn dân, chuyện như vậy tự nhiên không thể đi làm.
“Tại sao không có tên Dạ Phong, hơn nữa sao mà tên của những người này mình đều thấy quen mắt chứ?” Bạch Khinh Tuyết mở ra bảng cấp bậc vinh quang, phát hiện 6 tên đầu đồng loại là level 10, bất quá đứng nhất lại không phải Thạch Phong mà là Hỏa Vũ, mà toàn bộ 6 tên người chơi level 10 lại không có tên Thạch Phong, điều này làm cho Bạch Khinh Tuyết cảm thấy thật bất ngờ, không hiểu Thạch Phong tại sao làm như vậy.
“Khinh Tuyết, Khả Nhạc, Tên Lười Ngủ Gật, Tham Ăn Tiểu Thử kia không phải là đồng đội Thạch Phong sao? Bọn họ còn cùng chúng ta lưu danh tại Nghĩa địa Ám Nguyệt, không nghĩ tới tốc độ thăng cấp của bọn họ cũng mau như vậy.” Triệu Nguyệt Như mau chóng liền nhận ra Khả Nhạc, cảm thấy rất khiếp sợ, Triệu Nguyệt Như biết lai lịch những người này, đây tuyệt đối là người chơi mới gà mờ ở Thần Vực, không thể dính tới hai chữ cao thủ nổi.
Lần đầu tiên gặp mặt là Tử Tịch Lâm, Thạch Phong tùy tiện thu người mới không có trình độ, vào lần gặp mặt thứ hai thì đẳng cấp của những người này còn không bằng cô ấy kìa, nhưng cũng chênh lệch không xa, bây giờ lại liền vượt qua cô, thật khó mà tin nổi.
Bạch Khinh Tuyết thông qua nhắc nhớ của Triệu Nguyệt Như, cũng lập tức nhớ ra rồi. Bạch Khinh Tuyết vẫn luôn ung dung, khống chế mọi chuyện trong lòng bàn tay, vậy mà giờ lại xuất hiện vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu.
“Dạ Phong! Anh rốt cuộc là người như thế nào?” Trong lòng Bạch Khinh Tuyết xuất hiện một câu hỏi.
Có thể để cho một người mới gà mờ trở thành tiêu điểm của cả khu vực thành Bạch Hà và người đời nhìn chăm chú bây giờ, Thạch Phong làm sao làm được?
Còn có Thạch Phong và bạn thân Hắc Tử của hắn lại không có xuất hiện trên bảng cấp bậc vinh quang, điều ấy càng khiến Bạch Khinh Tuyết cảm giác không tưởng tượng nổi. Dẫu sao người mới mà Thạch Phong một tay mang theo cũng level 10, cô ấy cũng không tin bạn thân của Thạch Phong là Hắc Tử, đẳng cấp còn không có đạt tới level 10. Khả năng duy nhất có thể chính là che giấu cấp bậc rồi, nhưng là tại sao phải ẩn cấp bậc đi chứ?
Đây không phải là vinh quang vô tận, cơ hội tăng lên danh tiếng tốt nhất sao?
Tại sao phải để ẩn, có gì đáng giá đi ẩn núp?
Đột nhiên Bạch Khinh Tuyết nghĩ tới một loại khả năng, hoặc có thể nói đây là khả năng duy nhất.
Nàng nghĩ tới khả năng ấy xong.
Trong nháy mắt, thân thể Bạch Khinh Tuyết không khỏi run lên, cảm thấy không lạnh mà run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.