Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 24: Dạo chơi ngoại thành (hai)




Đinh Viễn Biên đã quá quen thuộc với thằng con mình, vừa nghe liền biết đây là bịa chuyện. Anh cũng ít nhiều có biết Trương Mông tính tình không tốt, Đinh Hạo lại là đứa không bao giờ chịu thiệt, hai đứa gặp nhau nhất định sẽ không yên lành, đành bỏ qua, bảo mọi người lên xe tiếp tục xuất phát.
Đinh Hạo xem xét chỗ thanh thùng xe phía sau, thấy chỗ đó vẫn còn khoảng trống, bèn đề nghị với Đinh Viễn Biên: “Ba, hay con ngồi ở đằng sau nhé?”. Cậu ngồi đằng trước không dám dựa hẳn vào bà Đinh, cứ thế chạy xe gần nửa ngày, chân mỏi đến sắp hỏng. Vừa nãy có ghé qua sau xe nhìn nhìn một chút, thấy chỗ thanh ngang sau xe còn có một chỗ trống có thể ngồi, chính là nơi để chăn cho Trương Mông, không gian không được rộng lắm, nhưng bạn nhỏ Hạo Hạo bé xinh nhà ta ngồi vẫn dư dả.
Đinh Hạo bước về phía sau xe, tháo giầy, chui vào liền cảm thấy vô cùng thoải mái. Đinh Viễn Biên còn không yên lòng hỏi thăm: “Đinh Hạo, con ngồi ở phía sau vậy có được không?”
Đinh Hạo trả lời: “Được ạ! Rất thoải mái! Ba cứ lái xe đi!”. Chỗ ngồi của cậu phía sau có một túi lớn đồ ăn vặt, dưới thân là chiếc chăn êm ái mềm mại, cứ thế nửa nằm nửa ngồi bắt chéo chân ung dung, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu tự tại, thoải mái ngâm nga hát.
Đinh Hoằng ngồi gần cậu nhất, nghe thấy Đinh Hạo một bên răng rắc răng rắc gặm gì đó, một bên ư ử ngân nga, nhịn không được quay đầu lại nhìn. Không ngờ tới vừa quay lại liền mặt đối mặt cùng Đinh Hạo, Đinh Hoằng da mặt mỏng, lập tức ngốc lăng, trợn tròn mắt không biết nói gì, ngại ngùng cười cười, thử dè dặt hỏi Đinh Hạo: “Em, em ngồi phía sau không tệ chứ?”
Đinh Hạo nghĩ rằng nhóc con cũng muốn xuống ăn gì đó, lập tức tránh ra một nửa chỗ, vẫy vẫy tay: “Không tệ đâu, vẫn còn chỗ này, lại đây nhường anh ngồi một nửa.”
Đinh Hoằng nhìn nhìn mẹ mình, thấy mẹ gật đầu mới chui về phía sau xe. Đúng là thật sự không tệ, túi lớn túi nhỏ khoai chiên, bim bim đều như để riêng đó cho Đinh Hạo. Đinh Hoằng ngồi xuống cạnh Đinh Hạo, ôm chân nhìn ra bên ngoài, nửa dưới thanh thùng xe là từng song thủy tinh, xem cảnh vật bên ngoài đặc biệt rõ ràng.
Đinh Hoằng vô cùng thành thật ngồi yên một bên, mở to mắt nhìn bên ngoài, miệng còn lẩm bẩm ý tưởng gì gì đó. Đinh Hạo nghe thấy liền khúc khích cười: “Ầy, anh thật sự coi ra ngoài chơi là để làm bài tập à? Nói cái gì mà: mùa xuân đã về đến đây, hoa đều nở rộ… Ha ha ha!!”
Đinh Hoằng có chút ngượng ngùng, cầm túi đồ ăn vặt đưa cho Đinh Hạo bốc a bốc: “Anh sợ lúc nữa mải chơi quên mất, lúc về không viết được gì nữa.” Đây mới là học sinh tiểu học chân chân chính chính này, cỡ nào khờ dại ngây ngơ!!! Đinh Hạo nghe Đinh Hoằng bộc bạch liền vô cùng vui vẻ, chậc chậc, quả nhiên không thể so sánh với Bạch Bân, Bạch Bân kia hoàn toàn không cùng đẳng cấp người bình thường rồi?!!
Nhìn nhìn bạn nhỏ Đinh Hoằng, đây mới thực sự là bộ dáng học sinh tiểu học nên có nha! Có đứa nhỏ nào không phải vừa một bên muốn chơi đùa vừa một bên lo lắng bài tập ở nhà chứ? Lại xem xét Bạch Bân, vô cùng nề nếp, lập kế hoạch hận không thể an bài đến mấy chục năm sau! Cái này thuộc loại người không bình thường, Đinh Hạo oán hận nghĩ vậy, miệng nhai bim bim rôm rốp giòn vang.
Bạch Bân luôn có phương pháp của riêng mình, nhìn qua có vẻ không vội không chậm, kỳ thật đã hoàn toàn tính đến lúc nào sẽ hoàn thành. Đinh Hạo có đôi khi cảm thấy đứa nhỏ này còn giống với trọng sinh hơn cả mình, lại nhớ đến thời khóa biểu của Bạch Bân luôn sao thêm một bản phù hợp với mình, chợt vô cùng xúc động.
Ở trên đã nói qua, nửa thanh thùng xe phía dưới toàn là thủy tinh, bên ngoài lại có cả khóa sắt, nhìn qua có vẻ rất khả nghi. Mấy người Đinh Hạo ngồi ở trong nhìn ra ngoài nhất thanh nhị sở, ngược lại, người ở ngoài nhìn vào bên trong cũng thấy được rõ ràng. Mấy người địa phương tốt bụng có thể không nhìn lại vài lần sao?
Tốc độ xe khá cao, đi đường nhanh nên vẫn chưa gây ra náo động gì. Chỉ duy nhất lúc dừng lại ở trạm thu phí, Đinh Viễn Biên đã quen thuộc cũng không dừng lại, trực tiếp chậm chậm chạy qua. Bình thường thì cũng không có gì, nhưng ở trạm thu phí nhiều xe nối tiếp nhau liền sinh ra phiền toái.
Mấy xe phía sau đều cách một nhà Đinh Hạo thật xa, hận không thế cách hẳn một cái thân xe. Còn có người tò mò ló đầu ra nhìn nhìn nửa thanh ngang chắn thùng xe chuyên dùng để chấp pháp hành chính, cùng với sau song hình như có hai đứa trẻ con.
“Này, giờ tội phạm trắng trợn vậy à? Giữa ban ngày ban mặt cũng dám bắt trẻ con là sao?”
“Ai biết được, liệu có phải là kẻ cắp chuyên nghiệp không? Mấy hôm trước trên báo đưa tin nói có một nhóm chuyên môn huấn luyện trẻ con đi ăn cắp ăn trộm đấy!”
“Nhìn không giống lắm, liệu có phải ăn xin trong thành phố bị bắt đuổi về quê không?” Vị này vừa nghe đã biết là người hay theo dõi tin tức, biết cả gần đây trong thành phố có cuộc kiểm tra toàn diện.
“Nhìn có vẻ là mấy đứa nhóc thành thật, không ngờ nhỏ như vậy đã đi vào…”
“Trẻ con bị bắt hiện giờ chưa có hình phạt đúng không? Anh xem đứa nhỏ kia…”
“…”
Đinh Hạo nghe tiếng xì xầm bên ngoài mặt đen xì. Đinh Hoằng bắt đầu do do dự dự muốn trèo về chỗ cũ, Đinh Hạo sao có thể để cho nhóc trở về chứ, hai người bị chỉ trỏ so với một người vẫn tốt hơn! Ôm chặt lấy Đinh Hoằng không buông tay: “Này, này, định đi chỗ nào hả Đinh Hoằng! Có phải là anh em không?”
Đinh Hoằng vừa chần chừ một chút đã bị Đinh Hạo lôi trở lại, Đinh Hạo vỗ vỗ vai cậu an ủi: “Không sao đâu, không sao, ở đây chẳng ai biết chúng ta là ai, cũng không xấu hổ lắm. Người ta thích xem thì cứ cho xem thoải mái đi. Tôi hồi trước, khụ, tôi hồi trước lúc đứng lên trả lời câu hỏi của thầy giáo, lúc đó cũng phải đứng trước mắt bao người mà.”
Đinh Hoằng vẫn một bộ không được tự nhiên, ấp úng đòi đi về. Đinh Hạo giữ cũng giữ không được, đang do dự thì mấy xe phía sau liền bấm còi: “Xe đằng trước chạy nhanh đi qua chỗ thu phí đi chứ, đều túm ở chỗ này xem xem cái gì?”
Đinh Viễn Biên không rành đường đến công viên sinh thái lắm, giảm tốc độ từ từ lăn bánh, một đường vừa xem biển báo chỉ đường vừa tìm, phía sau thỉnh thoảng có vài cái xe phóng qua, không cái nào không có người ghé đầu vào cửa sổ nhìn chằm chằm Đinh Hạo. Đinh Hạo bị xem đến buồn bực, Đinh Hoằng không chạy được cũng buồn bực, ôm chân ngồi chồm hổm cạnh Đinh Hạo không nỏi lời nào, hận không thể vùi đầu mình vào luôn chăn cho rồi!
Đinh Hạo trong lòng đặc biệt nghẹn khuất, nhìn nhìn mấy cái xe đi sau cứ tò mò ngó mình, quay đầu mượn bút Đinh Hoằng, lấy một tờ giấy trắng viết loạt xoạt mấy chữ thật lớn dán bên mép thanh ngang: “Nhìn nữa sẽ thu tiền!” Giấy vừa dán lên đã che hơn nửa chỗ thủy tinh, quả nhiên người xem ít hơn hẳn, lúc này Đinh Tiểu Hạo mới cảm thấy chút thoải mái.
Đinh Hạo dọc theo đường đi tự nghịch ngợm giấy trắng vui vẻ một hồi, sau giấy trắng không dính nữa, lưu loát giật xuống, lại tiếp tục có xe đi theo xem. Đinh Hạo nghịch ngợm, giả bộ muốn leo ra ngoài trốn chạy, hù dọa xe phía sau, khiến một hàng xe nối tiếp bị dọa, lánh ra thật xa. Đinh Hoằng ngồi cạnh nhìn nhìn, muốn chạy không dám chạy, bị gắt gao túm chặt áo. Nhóc bị Đinh Hạo tra tấn còn thảm hơn mấy cái xe kia a, hu hu! Đinh Hạo không thèm để ý đến tâm linh yếu ớt nhỏ bé của Đinh Hoằng, nhìn nhìn một đám xe bị dọa chạy vô cùng đắc ý, còn lầm bầm, ai bảo các ngươi xem ta! Thử đến xem nữa xem!
Nhưng như vậy vô hình chung lại giúp Đinh Viễn Biên dễ dàng lái xe hơn. Đinh Viễn Biên sâu sắc cảm nhận được khu vực sinh thái này quả nhiên quy hoạch tốt, đến lái xe cũng rất văn minh. Một chiếc xe đi qua nhấn còi cảnh báo, thật có lễ phép, Đinh Viễn Biên cũng ấn ấn còi đáp lại. Nếu anh biết được Đinh Hạo ngồi phía sau giả thần giả quỷ đến như vậy, khẳng định sẽ lôi nhóc con ra khỏi lồng mà hung hăng đánh cho một trận mới hả giận! Mặt mũi tám đời nhà họ Đinh hôm nay đều bị nó làm mất sạch hết rồi!!
Đinh Hạo chơi đùa đến vui vẻ. Một cái xe phía sau chợt chuyển làn bám theo, không vượt qua, cứ như vậy không nhanh không chậm bon bon sau đuôi xe nhà Đinh Hạo. Đinh Hạo hướng nó diễn diễn một hồi cũng không thấy phản ứng gì, không né không tránh, một đường theo tới công viên sinh thái mới đỗ ở trước xe Đinh Hạo. Hình như cũng muốn tới đây chơi.
Đinh Hạo chưa leo xuống dưới đã thấy từ xe kia chạy vù ra một cô nhóc con, đứng đối diện với cậu qua song thủy tinh, vẻ mặt vô cùng đau đớn: “Đinh Hạo, mới có vài ngày không gặp, bạn làm sao mà phải vào đây?” Hai bím tóc trên đầu lúc lắc lúc lắc, há to miệng khoa tay múa chân rành rọt từng tiếng một, hận không thể dậm chân minh họa: “Tội. Phạm!”
Đinh Hạo ngốc lăng tại chỗ, Bạch… Bạch Lộ?! Chết tiệt, sẽ không phải trùng hợp như thế đi?
Đinh Hạo nắm lấy song thủy tinh, quay phắt đầu nhìn chằm chằm về phía cửa xe kia, bạn nhỏ một thân đen tuyền từ trên xe bước xuống không phải là Bạch Bân sao? Vẫn mặc một thân quần áo như ông cụ non, nhìn cậu cười cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.