Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 6: Đút nhau ăn cơm




Ba của Bạch Lộ vốn tên gốc Lục Nguyên, là người đi ở rể. Ban đầu anh gia nhập quân ngũ, được cấp trên thuyên chuyển đến làm việc cho ông Bạch. Thấy anh cần cù chịu khó lại biết cách làm người, ông Bạch vô cùng hài lòng. Người tốt như vậy phải áp dụng triệt để câu “nước phù sa không chảy ruộng người ngoài”, bèn hứa hôn cho con gái mình, đến lúc sinh con thì đứa trẻ sẽ mang họ mẹ. Nhà họ Lục là gia đình nông thôn, chưa bao giờ tưởng tượng được có ngày may mắn gặp được mối hôn nhân tốt đến như vậy. Hơn thế nữa, trong nhà ngoài Lục Nguyên ra còn có hai anh trai lớn, việc ở rể càng không thành vấn đề. Ông Bạch tính tình cẩn thận, suy nghĩ một hồi cảm thấy cũng nên để cho thông gia chút mặt mũi, vì thế liền vung bút đặt tên mới cho con rể – gọi là Bạch Lục.
Về sau đứa trẻ sinh ra là con gái, ông Bạch trăn trở hồi lâu, ngàn chọn vạn tuyển mới quyết được cái tên ‘Lộ’. Lục Nguyên đương nhiên không có ý kiến gì. Bạch Lộ vừa đầy tháng là sắp đến lễ mừng năm mới, Lục Nguyên sợ rằng cha mẹ ruột có thể mất hứng vì mình chỉ sinh được con gái, còn cố ý trở về từ vài ngày trước tặng đôi câu đối dán trước cửa nhà:
Vế trên: “Sinh nam sinh nữ đều hảo”. Vế dưới: “Đó nam đó nữ cũng nhưng”. Hoành phi: “Nam nữ ngang hàng”.
Đại ý là, xã hội hiện đại ngày nay nam nữ bình đẳng, con trai hay con gái đều tốt, mà con trai ở rể là chuyện rất đỗi bình thường, nên việc sinh ra cô cháu gái cũng không phải chuyện gì to tát lắm.
Thật ra Lục Nguyên đã lo lắng quá nhiều, hai ông anh lớn đều sinh toàn con trai, trong nhà đang thật cần một cô cháu gái, vừa lúc lại có Bạch Lộ xuất hiện, liền lập tức trở thành cục cưng của cả nhà, càng không kể đến ông Bạch đã có vài thằng cháu, hiện chỉ trông mong một cô bé gái. Vì vậy, Bạch Lộ cứ thế nghiễm nhiên trở thành bảo bối tập trung tất cả tình yêu thương của cả hai bên nội ngoại.
Bạch Lộ tuy lớn dần lên trong sự yêu thương cưng chiều của cả hai nhà, nhưng hiển nhiên so với Đinh Hạo mười ngón tay không dính nước thì còn kém xa, bình thường vẫn phải làm không ít việc lặt vặt, rửa bát rửa chén và vân vân kiểu như thế, không hề lười biếng. So sánh với cô nhóc, Đinh Hạo liền khác một trời một vực, bạn nhỏ Đinh Hạo ấy mà, được bà Đinh cưng chiều từ nhỏ đến lớn mà dưỡng thành, cậu ăn cơm còn có yếm đeo, liệu Bạch Lộ có không?!
Đinh Hạo hoàn toàn có thể tự mình ăn cơm, nhưng nếu dùng đũa thì đôi bàn tay tí xíu còn gặp chút khó khăn. Bạch Lộ hôm nay còn cố tình đem món mì thịt gà đến thăm bệnh, mùi hương ngạt ngào ngập tràn dụ hoặc, nhưng quá trơn để gắp đũa…
Đúng vậy, chính là quá trơn để dùng đũa.
Đinh Hạo giơ bàn tay bé xíu khó khăn cầm thật chặt đôi đũa nhựa, hì hụi gắp gắp, nhưng sợi mì cứ trơn tuột, trượt xuống liên tục, cậu còn bị vài giọt nước dùng nóng hôi hổi bắn thẳng lên mặt. Đinh Tiểu Hạo tức giận rồi, ‘keng’ một cái đập mạnh đũa xuống bàn, thở phì  phì tuyên bố: “Tôi không ăn nữa!!”
Bạch Lộ ngồi cạnh đang dùng nĩa ăn đến vui vẻ, thấy vậy liền hớn hở liếc mắt xem thường: “Không ăn càng tốt! Tôi cũng không cần bạn ăn đâu!”
Đinh Hạo thấy vậy cười lạnh, quay sang bưng bát, chu cái miệng nhỏ thổi thổi, rồi từng ngụm uống nước mì: “Tôi mới không để cho bạn toại nguyện!”. Đinh Hạo cậu là người như thế nào chứ, làm sao có thể so đo trình độ cùng một đứa nhóc con được! Đến khi uống gần hết nước canh, Đinh Hạo mới bỏ bát xuống cầm lấy đũa tiếp tục ăn, cậu thật thông minh, ít nước rồi thì mì cũng dễ gắp hơn hẳn.
Bạch Bân chợt vươn tay kéo bát Đinh Hạo về phía mình, không ngại cái bát giờ nhìn nham nhở như bị chó gặm, lấy nĩa của mình cuốn một cuộn mì lớn, đưa đến trước mặt Đinh Hạo.
Bạch Lộ sửng sốt, Đinh Hạo cũng choáng váng, chết tiệt, ý của Bạch Bân không phải là…
Bạch Bân không phụ kỳ vọng của Đinh Hạo, thấy Đinh Hạo ngốc lăng nhìn nhóc không phản ứng gì, bèn quyết định làm mẫu rõ ràng “A~”, Bạch Bân hé miệng, ý bảo muốn đút cho Đinh Hạo.
Bạch Lộ thoắt cái bật dậy, chỉ thẳng vào mặt Đinh Hạo, đỏ hoe đôi mắt: “Bạn, bạn là đồ không biết xấu hổ!!” Anh trai của bé là người như thế nào chứ, siêu phàm thoát tục không dính chút bụi trần. Bình thường bé mượn anh trai cái bút máy thôi cũng phải rửa tay xà phòng ba bốn lượt thật sạch mới dám chạm đến, dùng xong còn phải lấy khăn cẩn thận lau qua rồi mới đem trả lại. Đinh Hạo thằng nhóc ấy quậy tung tóe lộn xộn cả bát mì, thế mà còn bắt anh trai bé tự tay đút ăn, này, này, hoàn toàn là đồ không biết xấu hổ!!
Bạn nhỏ Bạch Lộ tuy từ ngữ còn ít ỏi, nhưng chỉ riêng giọng điệu cũng đủ để thể hiện ra nỗi oán giận sâu sắc. Đinh Hạo ban đầu còn hơi ngượng ngùng, thấy Bạch Lộ la hét vậy liền lập tức quăng xấu hổ ra sau đầu, ngoan ngoãn há miệng ra cho Bạch Bân đút mì ăn, còn cố ý nhai chóp chép thành tiếng. Bạn nhỏ Bạch Lộ cực kỳ tức giận, bàn tay run rẩy chỉ thẳng vào Đinh Hạo.
Bạch Bân nhìn Đinh Hạo, Đinh Hạo liếc Bạch Lộ, Bạch Lộ trừng mắt với Đinh Hạo, không khí trong phòng vô cùng tĩnh lặng nhưng lại ẩn chứa chiến hỏa hừng hực!
Mẹ Bạch Lộ vừa gọt hoa quả xong bước vào nhìn thấy chính là tình cảnh này, cười nói: “Ai u, Bân Bân thật là ngoan, còn biết chăm sóc cho em nhỏ nữa”. Mẹ Bạch Lộ hiển nhiên không biết tình huống nguy cấp của con mình, còn lấy thêm nước dùng đổ vào bát cho Đinh Hạo: “Con uống nhiều vào, rất tốt cho sức khỏe. Bân Bân cũng giúp em uống canh nhé”.
Bạch Bân gật gật đầu, buông nĩa xuống, lại cầm thìa lên đút canh gà cho Đinh Hạo, trước khi đưa đến còn nhớ rõ thổi thổi cho bớt nóng. Đinh Hạo một bên ngoan ngoãn uống canh, một bên chậm rãi nổi da gà. Bạch Bân anh học được cái này ở đâu vậy? Quá buồn nôn rồi!!
Bạch Lộ đã bắt đầu nước mắt vòng quanh, khóc nức nở: “Con, con cũng muốn uống canh gà!”
Mẹ Bạch Lộ là người gia giáo nghiêm khắc, lại là y sĩ, quy củ căn cứ vào phân bố dinh dưỡng tiêu chuẩn mà chia ra từng bữa cẩn thận, thấy bát của Bạch Lộ đã hết sạch đương nhiên không muốn cho thêm nữa, bèn dỗ dành: “Lộ Lộ đã ăn no rồi, đừng đòi thêm nữa, nhé, không là bị cười đấy.”
Bạch Lộ mặc kệ, há to cái miệng nhỏ nhắn oa oa khóc lớn: “Không đâu! Con chưa ăn no mà!! Con muốn ăn!! Ô oa oa ~”
Mẹ Bạch Lộ dỗ dành nửa ngày cũng không thấy nín, bắt đầu cảm thấy bực mình. Bạch Lộ thấy ngữ khí mẹ thay đổi liền cân nhắc, ba của bé không ở đây, mẹ hoàn toàn có thể đánh mình, cũng không ai cản được. Tính đi tính lại, cô nhóc đành thút tha thút thít nghẹn ngào ngưng lại, nhưng nhìn sang Đinh Hạo đang hớn hở ăn mì, cảm thấy đau lòng vô cùng, mắt ngân ngấn nước như muốn khóc thêm một hồi nữa.
Cuối cùng đợi đến tận khi Đinh Hạo quệt miệng nói ăn xong, cô bé con này mới ngừng khóc hẳn, nắm chặt mép váy trông mong nhìn anh trai của mình, đôi mắt long lanh đầy ai oán.
Cơm nước xong Bạch Lộ vẫn không muốn về, ôm theo cuốn tập nhỏ ngồi cạnh anh học viết số Ả-rập, 123, 321 tuần tự lặp đi lặp lại. Nhìn nhìn chiếc bút của Đinh Hạo giống hệt bút anh mình, lại thấy bút của mình khác biệt, nhóc con lại một trận đau lòng. Bạch Lộ chỉ lo xem xét mấy cái bút mà một mình buồn bã, không hề phát hiện ra Đinh Hạo đang giơ bút máy muốn gõ lên đầu cô bé.
Đinh Hạo đang thầm hý hửng, chợt ‘bụp’ một phát bị Bạch Bân bắn nắp bút vào đầu, lập tức trán nổi lên vệt đỏ, cầm lấy bút máy không dám nghịch ngợm nữa. Đinh Hạo gắt gao ôm trán, đau đến rơi nước mắt, chết tiệt, Bạch Bân anh dám đánh tôi! Đau chết ông!!
Thấy Đinh Hạo im lặng ngồi nửa ngày không động đậy, Bạch Bân bắt đầu lo lắng nhìn sang, có phải lúc nãy mình ra tay mạnh quá không? Liền khẽ khàng gỡ bút khỏi tay Đinh Hạo, đặt lên bàn, rồi cẩn thận kéo tay cậu ra, nhìn nhìn. Có hơi đỏ, nhưng mà chưa đến nỗi bị sưng, lại thấy Đinh Hạo vẻ mặt ủy khuất, nhịn không được hỏi nhỏ: “Đau lắm sao?”
Đinh Hạo quay đầu sang chỗ khác không thèm để ý, Bạch Bân bèn vươn tay ôm lấy đầu Đinh Hạo quay lại, nghiêm túc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang phụng phịu: “Bởi vì em bắt nạt Lộ Lộ đấy! Từ nay về sau không được bắt nạt bạn nhỏ hơn, biết chưa?”
“Ai? Ai bị bắt nạt? Người nào là bạn nhỏ? Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Bạch Lộ ngây ngô còn chưa biết mình suýt nữa bị bắt nạt, lục tung hộp bút tìm chiếc nơ con bướm màu phấn hồng, lung lay đầu nhỏ ngơ ngác tò mò hết nhìn Đinh Hạo lại ngó sang anh trai mình.
Đinh Hạo nhịn cười đến nội thương, cúi đầu gật gật hai cái, không nói lời nào vươn tay cầm bút máy tiếp tục nghịch.
Bạch Lộ lân la ở lại đến khi trời tối om mới bị mẹ bắt về. Cô bé mặc váy trắng nhỏ nhắn xinh xắn, áo khoác lông có đôi tai thỏ thật lớn, nhìn Bạch Bân tội nghiệp hỏi: “Anh ơi, ngày mai em lại tiếp tục tới thăm anh được không?”
Mẹ Bạch Lộ ngắt lời: “Cái đứa nhỏ này, ngày mai con còn phải đi mẫu giáo. Lần sau chúng ta lại đến thăm anh, nhé?”
Cô bé con cứ vùng vằng không chịu đi, Bạch Bân thấy vậy cũng dỗ dành: “Bạch Lộ ngoan đi mẫu giáo đi, mấy ngày nữa anh xuất viện rồi, lúc đó em có thể đến nhà thăm anh.”
Mẹ Bạch Lộ lập tức vin theo câu nói ấy, bế con gái lên hôn hít khuôn mặt nhỏ xinh: “Đúng vậy. Lộ Lộ nghe thấy chưa, cuối tuần mẹ đưa con về thăm ông ngoại, lúc đó liền có thể gặp được anh, cùng anh chơi đùa cả ngày”
Bạch Lộ ôm cổ mẹ, nhìn nhìn Bạch Bân, lại ngó sang mẹ mình, vươn ngón tay lên nhấn mạnh: “Con  phải được chơi cả ngày đấy nhé!”
Mẹ Bạch Lộ vui vẻ, lại hôn thêm cái nữa: “Được, mẹ nói lời giữ lời, chúng ta ở đó chơi cả ngày”.
Thật khó khăn Bạch Lộ mới bị dỗ đi, Đinh Hạo thay Bạch Bân vui vẻ đưa tiễn ra tận cổng, không chút để ý tất cả bác sĩ y tá xung quanh đều nhìn cậu mỉm cười từ ái, đứa nhỏ này thật thú vị, mới có mấy tuổi đầu đã học người lớn biết đưa tiễn khách – Nếu Đinh Hạo biết được người xung quanh nghĩ như vậy về mình, có lẽ sẽ muốn đâm đầu vào tường tự tử quách cho rồi.
Vấn đề là bạn nhỏ Đinh Hạo vẫn chưa nhận ra được điều này, vui vẻ xách theo túi hoa quả được mấy cô y tá cho, tung tăng trở về, đóng cửa, cầm cuốn sổ bìa cứng nhật ký của mình bò lên giường, sung sướng ghi chép: một con cò trắng hôm nay không được mẹ cho uống thêm canh gà, khóc lóc thảm thiết, ha ha ha!!
Bạch Bân ngồi bên cạnh xem cậu viết, không vạch trần việc cậu đang bẻ cong sự thật, mỉm cười theo. Buổi tối tắt đèn đi ngủ, Đinh Hạo sợ đụng phải cái chân đang bị thương của Bạch Bân, thật cẩn thận nằm sát mép giường, chỉ chốc lát sau liền mơ màng ngủ. Bạch Bân dịch sát qua, nhẹ nhàng ôm lấy người bên cạnh, thử thì thầm thăm dò: “Hạo Hạo?” Đinh Hạo ậm ừ một tiếng, không thèm xoay lại. Bạch Bân dịu dàng xoa xoa trán cậu, ở giữa đã hết vệt đỏ, không biết có còn đau hay không?
Đinh Hạo đã hoàn toàn say ngủ, bàn tay nhỏ bé ôm lấy eo Bạch Bân dựa sát, khuôn mặt nhỏ bé cũng dụi dụi qua, nước miếng cơ hồ lưu lại hết lên quần áo của Bạch Bân.
Bạch Bân tuyệt không hề có ý nghĩ chán ghét nào, hạnh phúc nhận lấy cái ‘ôm’ của bạn nhỏ, thật tốt, anh biết mà, anh biết Hạo Hạo không dễ giận như vậy đâu. Bạch Bân ôm Đinh Hạo, lần đầu tiên mỉm cười đi vào giấc ngủ. Lâu lắm rồi anh không có được giấc ngủ nào ấm áp như vậy, lục lọi thật sâu trong ký ức, hình như chỉ có hồi còn rất rất nhỏ ngủ trong vòng tay mẹ mới có cảm giác an lòng đến thế…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.