Trọng Sinh Chi Trang Thiển

Chương 39: Gặp (Hạ)




Một lúc sau, mọi người liền trở nên thân thiết, Trang Thiển ở trường nhân duyên vẫn rất tốt, trừ đi kỳ nghỉ, thì chẳng qua cậu mới chỉ nghỉ hai tháng không thấy đâu, rất nhanh cậu đã tìm lại quyền chủ đạo.
“Trang Thiển!” Mấy người đang nói chuyện phiếm với nhau cơ hồ là đồng thời dừng lại, nháy mặt sân viện phá lệ im ắng. Kỳ thật thì bình thường vẫn luôn có tình huống như thế, vốn hoàn cảnh đang náo nhiệt đột nhiên im lặng, đa số thời điểm thì không có nguyên nhân gì. Nhưng hiện giờ, Trịnh Vũ Văn đứng giữa chuẩn bị chụp lấy bả vai Trang Thiển, dường như mọi ánh mắt đều tập trung trên người y, y có chút do dự, xấu hổ thu tay lại.
Trịnh Vũ Văn thật ra có chút tức giận, khai giảng Trang Thiển không có tới, hoàn toàn không có đảm đương được trách nhiệm của cậu ta, tất cả đều là y hoàn thành. Nhưng Trang Thiển vừa xuất hiện, một số người như tìm được người để dựa vào vui vẻ hô: “Hội trưởng xuất hiện rồi, không có việc gì!” Trong lòng y có chút tiếp thu được.
Lý Hâm đi ở đằng sau cười đánh vỡ trầm mặc: “A, Trang Thiển, sao lúc khai giảng cậu lại không đến?”
Trang Thiển mím môi, cười lễ độ với cô: “Lý do cá nhân thôi, thật có lỗi không thể nói được.”
Vốn Lý Hâm muốn gạt đi sự xấu hổ cho Trịnh Vũ Văn, nhưng trường hợp càng lúc càng kỳ quái hơn, cô không khỏi có chút lo lắng.
Trong mắt Ngô Khải Văn ánh lên sự vui sướng khi người gặp họa, nhưng mà lại nhanh chóng giấu đi.
“Mọi người đứng đây làm gì thế? Ăm cơm thôi, còn không nhanh đến giúp đỡ.” Lý Lập ở đằng xa liên tục chỉ huy vội vàng chạy đến, dường như không phát hiện ra không khí cứng nhắc, giọng nói tràn đầy bất mãn, “Đừng cố nhàn rỗi, đặc biệt là cậu đó, Ngô Khải Văn, cậu muốn để tôi mệt chết hả?!”
“Phốc.” Mấy cô sinh viên bật cười, sau đó mọi người la hét rồi rời khỏi Trang Thiển đến bên đống lửa, bắt đầu chuẩn bị bữa tối, chỉ còn Trịnh Vũ Văn ở lại.
Trang Thiển hoàn toàn không phát hiện Trịnh Vũ Văn muốn nói lại thôi, có ý tốt mở miệng: “Cậu đi đi, không cần ở đây đâu.” Nói xong liền ngồi xuống bắt đầu cùng Cố Thần nói chuyện phiếm.
Trịnh Vũ Văn cứng lại một chút, rồi nhanh chóng bỏ đi.
Bọn người Trang Thiển không có lấy ra đồ dùng đặc biệt gì đó, tỷ như máy phát điện, giường linh tinh. Nhưng nồi niêu chén dĩa cùng các loại thực phẩm mới mẻ cũng không ít, Diệp Cảnh Trình cùng Úc Mộng Dao liền đốt lửa chuẩn bị, những người khác thì cầm mấy xiên thịt, đặt trên lửa nướng.
Bên kia, tất cả thực phẩm đều chuẩn bị xong, bất quá chỉ là nấu nước bỏ mỳ vào, thêm chút nấm hương sấy khô cùng chút thịt, đồ gia vị chỉ có muối nên khá nhạt, bởi vì không biết về sau có thêm nhiều người nữa hay không, nên bọn họ nấu nướng vẫn là rất tiết kiệm.
Chỉ chốc lát, thức ăn bên chỗ bọn Trang Thiển tỏa ra mùi hương hấp dẫn vô cùng, vô luận là thịt nướng ánh vàng bóng mỡ, hay là nồi canh đang sôi trào trên lửa đều khiến mọi người nuốt nước miếng, đến cả chân gà nướng hơi khét trong tay Đường Duẫn Triết cũng toát lên vẻ ngon miệng quá chừng.
Đám sinh viên cúi đầu, nhìn đến thức ăn của mình, nhất thời có chút không ăn nổi luôn, cho dù bọn họ mấy ngày nay đều ăn cũng khá đầy đủ, nhưng so ra vẫn kém với họ nhiều. Có mấy người ánh mắt nhìn Trang Thiển cùng Đường Duẫn Triết liền thay đổi, nhưng mà mọi người nhớ đến tiểu đội của Trang Thiển tất cả đều ra tay, nên chẳng ai dám nói chi.
Bất quá luôn có người không chịu ngồi yên, Trịnh Vũ Văn lần thứ hai đi đến phía sau Trang Thiển: “Trang Thiển, cậu đáng lẽ nên đem thức ăn phân phát cho mọi người cùng ăn chứ?”             
“Đúng đó, sao cậu ích kỷ quá vậy, chỉ biết hưởng một mình.” Đỗ Bình lập tức tiếp lời.
Mọi người ngồi rất gần đống lửa, đặc biệt đây lại là lúc mọi người đều yên lặng, lời nói của Trịnh Vũ Văn cùng Đỗ Bình cơ hồ đều rơi vào tai mỗi người. Kỳ thật lời của Trịnh Vũ Văn nói ra thật là không có vấn đề gì, nhưng đến lượt Đỗ Bình thì tư vị liền lập tức thay đổi.
“Vì sao phải chia cho mấy người chứ?” Mạnh Viễn cười hì hì cắn một miếng thịt xiên, tùy ý nhìn về phía Trịnh Vũ Văn, bộ dáng mười phần phách lối.
Phía sau, rất nhiều người ánh mắt nhìn Trang Thiển không có ý tốt, vốn là bạn bè hoặc bình thường có quen biết, nhưng khi lợi ích sinh mạng ở trước mặt, bọn họ sẽ đi theo phương hướng có lợi cho bản thân mình nhất.
Trịnh Vũ Văn có chút phẫn nộ, giọng y có chút không thể tin nổi: “Vì sao lại không? Khi mạt thế đến không phải mọi người nên trợ giúp nhau sao?”
“Phải đó, Trang Thiển, cậu nói gì đi chứ?” Đỗ Bình khiêu khích nhìn Trang Thiển.
Đáy mắt Trang Thiển hiện lên tia nghiềm ngẫm, mang theo chút áy náy: “Những thứ này là tôi cùng đồng đội thu thập được, tôi không có khả năng một mình làm chủ, thật có lỗi.”
“Đúng vậy, cậu là gì chứ? Có đói chết thì liên quan gì đến chúng tôi hả?” Mạnh Viễn ăn xong đồ trong tay, đem cây xiên bằng trúc ném vào đống lửa.
Trịnh Vũ Văn hít một hơi, chuẩn bị mở miệng nói gì đó.
“Thật xin lỗi.” Một tay Úc Mộng Dao bắt lấy tay Mạnh Viễn, chặn lại việc hai người họ khắc khẩu. Cô hơi cúi đầu, mái tóc uốn xoăn tự nhiên như tảo biển khẽ rũ xuống, lông mi dày che đi nửa ánh mắt, môi mím lại thật chặt, cả người ngồi dưới ánh lửa trở nên nhu hòa cùng yếu ớt, “Hắn không phải cố ý đâu, chỉ là….”
Thân thể Úc Mộng Dao run lên nhè nhẹ, tựa hồ đang đắm chìm trong bi thương thật sâu: “Lúc trước chúng tôi cũng giúp đỡ người khác, nhưng đến cuối cùng bọn họ lại hướng đao về phía bọn tôi, nếu không phải có một đồng bạn hy sinh bản thân, có lẽ hắn sẽ không có mặt ở nơi đây. Hắn không cố ý đâu, hắn, chẳng qua… có chút tự trách thôi….” Úc Mộng Dao cầm lấy tay Mạnh Viễn, một giọt nước mắt từ trên khuôn mặt trắng nõn của cô rơi xuống, nước mắt trong suốt dưới ánh lửa có thể thấy được rõ ràng, đám đàn ông đang ngồi không ít người trái tim giật thót rồi mềm nhũn ra, cho dù là cô gái rất hay ganh tỵ, cũng không thể chỉ trích một người đang thương tâm đến nhường này….
Nháy mắt nhìn về phía Mạnh Viễn, hắn vẫn như cũ treo lên nụ cười khiêu khích, tràn ngập địch ý, thoạt nhìn chỉ như gượng cười vui vẻ mà thôi.
Diệp Hi Văn bổ nhào vào lòng Diệp Cảnh Trình, người run bần bậc, tựa hồ là nghĩ đến chuyện thương tâm nào đó. Diệp Cảnh Trình bất đắc dĩ nhìn con trai đang nở nụ cười cùng ánh mắt trong suốt, xoa xoa đầu cậu bé.
Đường Duẫn Triết che mặt, nén ý cười nên môi, không được rồi, cậu nhịn không nổi nữa đâu nha….
“Trịnh Vũ Văn, cậu xem cái nồi nấu này nè, lúc đó cửa siêu thị bị tang thi làm hỏng, chúng tôi mất bốn người mới cướp được nó làm đồ dùng sinh hoạt. Bọn họ trực tiếp bị tang thi bao vây, chúng tôi ngay cả đầu cũng không thể quay lại được….” Tay Đường Duẫn Triết vẫn che mặt như cũ, tiếng cũng trở nên khàn khàn run rẩy.
“Còn những nguyên liệu nấu ăn này, cậu có biết vườn trái cây vùng ngoại ô cùng nơi trồng rau củ có bao nhiêu tang thi, có bao nhiêu nguy hiểm không?” Diệp Cảnh Trình nói tiếp theo, không đồng ý nhìn Trịnh Vũ Văn, “Cậu là bạn học của Trang Thiển cùng Đường Duẫn Triết mà ha? Lý tưởng của cậu rất tốt, nhưng người trẻ tuổi à, cậu dựa vào cái gì khi nhìn đến thành quả của người khác mà không biết đi tự hỏi bọn họ đã cố gắng cùng hy sinh như thế nào và đương nhiên được yêu cầu phân chia cho mình? Cậu đã trả giá cái gì chưa? Chúng tôi hiện giờ ngồi được ở đây, ăn thức ăn mới mẻ, uống canh nóng, là bởi vì một khắc trước, chúng tôi đã chiến đấu sinh tử, còn cậu, cậu nhóc, thời điểm đó cậu làm gì hả? Có lẽ Mạnh Viễn, cũng chính là vị tiên sinh có tính tình không tốt kia có chút cực đoan, nhưng mà, cậu đã nghĩ tới chưa? Cậu dựa vào cái gì chứ?”
Giọng nói của Diệp Cảnh Trình mềm nhẹ lại thong thả, trọng điểm cùng khi ngừng cũng rất hợp lý, thường thì người của phiên tòa luôn luôn biết cách nói sao để khơi gợi cảm xúc của người khác phải theo ý của mình. Thái độ của anh ôn nhu cùng khẩn thiết, tuy chỉ là lời nói suông, nhưng quan điểm lại mang thiện ý, sau đó, tất cả sinh viên cúi đầu xấu hổ, có lẽ ngay sau đó, ngày mai bọn họ sẽ không nghĩ như vậy nữa, nhưng lúc này đây bầu không khí truyền nhiễm khiến cho họ vô cùng hổ thẹn, thậm chí có người trong lòng hơi oán Trịnh Vũ Văn, bọn họ đâu có yêu cầu thức ăn, y dựa vào gì mà đại diện cho mọi người chứ?
“Anh trai gì ơi, anh là sinh viên mà? Em biết người thì không thể không làm mà hưởng, trước kia có một cô bé còn dùng lao động tay chân để đổi vật tư từ bọn em đó? Tuy bọn em có cho cô bé mà không lấy gì, nhưng anh trai gì đó ơi anh không lao động như cô bé đó, tại sao ba em phải đưa miễn phí thức ăn cho anh chớ?” Đôi mắt Diệp Hi Văn hồng hồng, còn có chút ươn ướt, thanh âm cậu bé lại càng thêm mềm nhuyễn, khiến Trịnh Vũ Văn có chút bốc đồng vì lời nói lúc này vẻ mặt đã đỏ bừng càng thêm bối rối.
Y đứng tại chỗ, tay siết chặt lại, cảm nhận được ánh mắt trách cứ của mọi người đều đang chiếu đến trên người mình, trong nháy mắt y rất muốn giải thích, nếu là y, y sẽ giúp người khác, y cũng không nghĩ nhiều như thế, chỉ là mong muốn giúp đỡ mọi người mà thôi…. Nhưng cuối cùng y cái gì cũng không nói được, y cảm thấy vô cùng xấu hổ nhục nhã. Trịnh Vũ Văn khom lưng cúi đầu: “Thực xin lỗi, tôi đường đột rồi.” Sau đó giống như trốn mà chạy về chỗ của mình.
Cố Thần hơi ngây người, hắn cho dù có trì độn thì cũng nhận ra bị Trịnh Vũ Văn nhắm vào, huống chi hắn một chút cũng không có ngu ngốc. Nhưng mà bản thân Cố Thần cũng không mấy thích Trịnh Vũ Văn, người này quá khờ dại cùng lý tưởng hóa, luôn chỉ biết lý luận suông, không biết đến trí thức cuộc đời, khiến cho người ta không thể ưa nổi. Hơn nữa có lẽ hắn bị ảo giác, dường như Trịnh Vũ Văn mơ hồ có ý đối địch với Trang Thiển. Cố Thần cúi đầu nhìn khóe miệng đang nhếch lên của Trang Thiển, trong lòng mềm ra, mặc kệ đi, nếu Mộc Mộc ghét y, y hẳn cũng không phải người tốt!
Nghĩ thế, Cố Thần vỗ vai Trang Thiển: “Trang Thiển, không cần băn khoăn vì bọn anh, em vẫn nên phân một ít vật tư cho bạn học của em đi, dù sao họ cũng là bạn của em mà.”          
Trang Thiển nhìn hắn cười cảm kích, lấy ra không ít rau củ quả cùng thịt tươi từ siêu thị đưa cho Ngô Khải Văn: “Không cần để ý, bọn họ chỉ là không tình nguyện tin tưởng người lạ mà thôi.”
Ngược lại, giải thích rõ hành vi khiến cho mọi người càng thêm áy náy.
“Không cần đâu Trang Thiển,bọn này có thể dựa vào bản thân để sống sót mà.” Người đầi tiên lên tiếng.
Sau đó giống như được bật công tắc –
“Phải, bọn tôi cũng là dị năng giả đó.”
“Mọi người cũng khó khăn còn gì!”
“Hội trưởng, xin lỗi, tôi vừa rồi hiểu lầm cậu….”  
……
Đám người sôi nổi nói mình không cần vật tư đâu, không khí lập tức trở nên ồn ào.
“Không có gì đâu, về sau cố gắng thì bây giờ cũng nên ăn no mới có thể làm việc được chứ ha?” Trang Thiển cười nhẹ nhàng, mang theo ngữ điệu đùa vui, nhưng vẻ mặt không cho chối từ.   
Cảnh tượng ồn ào lại một lần nữa đột nhiên im lìm, không khí cũng không còn lúng túng. Lại một hồi sau, có người bắt đầu cảm ơn… Sau đó, bọn họ liền nấu thêm cơm, lại tụm hai tụm ba vây quanh đống lửa, không khí bỗng nhiên tràn đầy nhiệt tình cùng hy vọng.
Bữa tối nay mọi người ăn uống vô cùng thỏa mãn, Trịnh Vũ Văn yên lặng ngồi ăn phần của mình, hoàn toàn không đụng đến phần thức ăn sau đó.
…..
Ban đêm nhanh chóng qua đi, ngẫu nhiên có tang thi thì cũng bị người gác đêm giải quyết.
Ngày hôm sau mọi người thương lượng hành trình, Trang Thiển lúc này mới nhận ra, đường phía trước, sẽ tới nhà xưởng mà cậu từng đi qua… Chính là ở nơi đó, đội ngũ chia làm hai hướng….
“Không để ý đi cùng bọn họ một đoạn rồi tách ra chứ?” Trang Thiển nhìn điểm trên bên đồ, ánh mắt phức tạp.
“Không vấn đề.” Những người khác đều không có ý kiến.
ÚC Mộng Dao cũng nhìn điểm đó trên bản đồ, trầm mặc tỏng chốc lát, đột nhiên nở một nụ cười diễm lệ mê hoặc, tựa như một đóa hoa tinh khiết nhất, nhưng cố tình lại có một mùi hương quyến rũ nhất: “Tôi rất chờ mong đoạn đường phía trước nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.