Trọng Sinh Chi Tự Do

Chương 23:




Hứa Kiệt đột nhiên nói ‘xin lỗi’, tâm trạng Nhậm Lịch liền trầm xuống, lại thêm câu “Nhậm tiên sinh” tựa hồ như đẩy tâm trạng Nhậm Lịch rớt xuống đáy vực.
Nhậm Lịch từ trên ghế đứng lên, vẻ mặt thất vọng nặng nề, thế nhưng kế đó cũng không nói gì thêm, bởi vì Hứa Quan Hạo đã trở lại.
Hứa Quan Hạo vừa vào đã thấy Nhậm Lịch, tươi cười trên mặt cũng hóa thành trầm ngâm, hắn dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn Nhậm Lịch, khiến ông chỉ biết đem lời bên miệng nuốt ngược trở lại.
“Họ Nhậm!” Hứa Quan Hạo gằn giọng nói, cả người Nhậm Lịch liền cứng đờ, chủ yếu bởi vì thời gian này ông từng bị Hứa Quan Hạo đánh hai lần, Hứa Quan Hạo khi đó đặc biệt hung ác, giờ nghĩ lại vẫn thấy run người.
“Hứa Quan Hạo.. Người uống thuốc chưa?” Hứa Kiệt nằm trên giường, nghe thấy lúc Hứa Quan Hạo cất tiếng, nhịp thở của Nhậm Lịch có vẻ nặng nề, vì vậy đành phải cất lời.
Hứa Quan Hạo dùng ánh mắt hung ác liếc qua Nhậm Lịch, sau đó đi tới bên giường cậu, Nhậm Lịch tự giác tránh ra.
“Đã uống rồi.” Hứa Quan Hạo ngồi xuống mép giường, nhanh chóng nắm tay Hứa Kiệt, lời vừa ra đã đổi thành ôn nhu ngọt dịu.
Hứa Kiệt gật đầu, lại nghe thấy tiếng Nhậm Lịch cất lên. “Tiểu Vũ, ba có việc phải về trước.”
Mắt không thể nhìn, tuy nhiên, không cần nhìn cậu cũng đoán được Hứa Quan Hạo đã làm cái gì, chưa đợi cậu trả lời, Nhậm Lịch đã vội vã rời đi.
“Em là Hứa Kiệt, họ Hứa tên Kiệt, là do tôi đặt.. ” Nhậm Lịch vừa đi, Hứa Quan Hạo liền nhấn mạnh một câu, thế nhưng trong lòng hắn còn muốn nói thêm một câu nữa..’Tên do tôi đặt, người cũng là của tôi, ai cũng không có quyền tranh giành’
Với tâm lý chiếm hữu này của Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt cũng đã sớm quen, nhẹ nhàng cong môi không nói gì.
“Tiểu Kiệt, có phải ông ta muốn dẫn em đi đúng không?” Vừa nhắc tới cái này, trong lòng Hứa Quan Hạo không khỏi khẩn trương, tuy rằng hắn có thể khống chế Nhậm Lịch, không để ông ta dẫn cậu đi, nhưng hắn sợ trong lòng Hứa Kiệt vẫn có ý muốn rời khỏi mình.”
Nhắm mắt lại, Hứa Kiệt khẽ thở dài. “Con không đi.”
Hai mắt sáng lên, Hứa Quan Hạo không khỏi kinh hỉ. “Em không đi, Tiểu Kiệt.. Em ở lại cùng với tôi.”
Cậu gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa. Ban nãy Nhậm Lịch hỏi, trong đầu cậu đã có sẵn ý nghĩ sẽ không rời đi. Ý nghĩ này xoay vòng trong đầu cậu, vì sao không đi, chính cậu cũng không rõ nữa. Có lẽ chuyện lần này giúp cậu nhìn rõ tình cảm mình dành cho Hứa Quan Hạo, bên nhau mười năm, Hứa Quan Hạo đã sớm dung nhập vào cuộc sống của cậu, kiếp trước cậu cũng từng rời đi, Hứa Quan Hạo cũng từng giữ cậu lại, còn kiếp này, cậu cũng suýt chút nữa rời khỏi Hứa Quan Hạo, nhưng cậu nhớ rõ tâm tình mấy ngày nay của mình, cho dù có muốn phủ nhận đến đâu, nhưng sự thật vẫn mãi là sự thật, ở thời điểm cậu yếu đuối nhất, người cậu mong ở bên cạnh, chỉ có Hứa Quan Hạo.
Về phần tình cảm của Hứa Quan Hạo và hai người sau này sẽ sống ra sao, Hứa Kiệt cũng không muốn nghĩ đến nữa, cậu chỉ biết, lúc này mình không muốn rời xa Hứa Quan Hạo, không muốn một chút nào.
Nghe Hứa Kiệt nói vậy, Hứa Quan Hạo vui sướng không thôi, Hứa Kiệt lo hắn cả đêm không ngủ, muốn hắn phải nghỉ ngơi, nhưng giờ phút này sao Hứa Quan Hạo có thể tĩnh tâm mà nghỉ ngơi, sao có thể rời Hứa Kiệt được chứ, cả ngày hắn ở bên Hứa Kiệt, cũng không bỏ lỡ những lần đỡ cậu đi vệ sinh, việc này có chết hắn cũng không muốn cho y tá y sĩ gì đó làm!
Tối đến, Hứa Quan Hạo giúp Hứa Kiệt rửa mặt và lau tay, sau đó còn giúp cậu xoa bóp chân. Đợi đến khi Hứa Quan Hạo làm đủ thứ chuyện đông tây xong, Hứa Kiệt mới giục Hứa Quan Hạo mau về nhà.
Trước khi đi, Hứa Quan Hạo còn lưu luyến không nỡ rời xa, lại ngồi thêm nửa giờ, thẳng đến khi Hứa Kiệt nói cậu mệt rồi mới đành phải rời đi.
“Tiểu Kiệt… có thể… hôn chúc ngủ ngon được không?” Hứa Quan Hạo lề mề không muốn rời khỏi giường bệnh của cậu, nhỏ giọng hỏi một câu.
Trong lòng có chút sốt ruột, hôm nay Hứa Quan Hạo chăm sóc cậu tròn một ngày, hôm qua thì lại cả đêm không ngủ, Hứa Kiệt không khỏi bất an, nghe câu này xong, lo lắng gì đó trở thành bất đắc dĩ.
Hứa Kiệt mím môi, thanh âm trầm trầm. “Người qua đây.”
Hứa Quan Hạo vui vẻ cười cười, vội vàng chạy qua.. Hứa Kiệt vươn tay chạm lên mặt Hứa Quan Hạo, tìm đến vị trí của cái trán, sau đó nhẹ hôn một cái.
“Được rồi, mau về đi.”
Hứa Quan Hạo vuốt trán mình, nhìn Hứa Kiệt đầy ôn nhu và yêu thương say đắm, giúp Hứa Kiệt đắp lại chăn mới chịu rời đi.
Ngày hôm sau, Hứa Kiệt tỉnh lại thật lâu mới thấy Hứa Quan Hạo đến, vừa nghe thanh âm của người, Hứa Kiệt liền nhíu mày.
“Người sao vậy? Đang đeo khẩu trang sao?”
Hứa Quan Hạo đỡ Hứa Kiệt ngồi dậy, sau đó dẫn cậu vào phòng tắm giúp cậu đánh răng rửa mặt.
“Ừ, có chút cảm, tôi sợ lây cho em.” Hứa Quan Hạo nói xong, thấy Hứa Kiệt nhíu mi thì vội vàng bổ sung. “Đợi em ăn sáng xong tôi sẽ đi khám bác sĩ.”
Nghe Hứa Quan Hạo nói vậy, Hứa Kiệt đành gật đầu, vươn tay sờ lên trán Hứa Quan Hạo, quả thật có chút nóng.
Đợi Hứa Kiệt ăn xong, Hứa Quan Hạo đi tới chỗ bác sĩ, y tá nói lại với Hứa Kiệt, người phải truyền nước biển, chừng hai giờ nữa mới xong.
Qua hai giờ, Hứa Quan Hạo trở về phòng cậu, Hứa Kiệt mò tay chạm đến tay người, cổ tay có dán băng, cậu nhất thời cảm thấy buồn bực. (băng ở đây mình nghĩ là lúc truyền phải có một mẩu băng y tế dán xuống để giữ kim truyền, sau rút kim thì có bông băng để cầm máu.)
“Người mau về nghỉ ngơi đi.”
“Không cần, ban nãy vừa truyền nước biển vừa ngủ rồi, hiện giờ không có mệt.” Giọng Hứa Quan Hạo vẫn ôn nhu như trước, còn mang theo cưng chiều và vui vẻ.
Buồn bực trong lòng càng nhiều hơn, Hứa Kiệt kéo tay Hứa Quan Hạo đặt trước ngực mình, hai tay đều nắm chặt.
Động tác của Hứa Kiệt khiến Hứa Quan Hạo cười thật tươi, cả người cũng nghiêng về phía trước, thế nhưng vì sợ lây cho Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo đeo khẩu trang vẫn cách cậu một khoảng.
“Người bảo y tá mang một cái giường bệnh đến, kê cạnh giường con đi.” Cậu không bắt Hứa Quan Hạo đi về nữa, suy tính xong thì nói vậy.
Hai mắt liền sáng lên, với đề nghị của cậu, Hứa Quan Hạo nghĩ ngay đến chuyện buổi tối có thể ngủ lại đây cùng Hứa Kiệt, trong lòng không khỏi cao hứng, lập tức đồng ý đi tìm y tá ở bên ngoài.
Thấy Hứa Quan Hạo vui vẻ, Hứa Kiệt bất đắc dĩ nở nụ cười.
Tốc độ Hứa Quan Hạo rất đáng nể, y tá rất nhanh đã mang giường bệnh tới, đặt bên cạnh giường Hứa Kiệt, hai giường rất sát nhau, y tá vừa đi, Hứa Kiệt liền bảo Hứa Quan Hạo lên đó nằm nghỉ ngơi.
Hứa Quan Hạo vẫn nắm lấy tay Hứa Kiệt, bảo cậu nếu đã tỉnh thì gọi hắn dậy, thấy Hứa Kiệt đồng ý mới chịu nằm lên giường, chưa đến năm phút đã đi vào giấc ngủ.
Hai giường rất gần nhau, nếu không phải sợ lây bệnh cho Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo còn muốn nhờ y tá đặt hai giường liền nhau rồi. Hứa Quan Hạo ngủ rồi, hai người vẫn nắm chặt tay nhau, Hứa Kiệt đặt bàn tay Hứa Quan Hạo vào lòng bàn tay mình mà bao bọc, nghe tiếng thở nhè nhẹ của người, trong lòng không khỏi cảm động yêu thương.
Mấy ngày này Hứa Quan Hạo hẳn rất mệt rồi, phỏng chừng lần sốt này cũng không phải vì cảm lạnh. Lần trước cậu sờ thử người Hứa Quan Hạo, người gầy quá, không cần nghĩ cũng biết, lúc cậu hôn mê chưa tỉnh lại, Hứa Quan Hạo lo lắng không ít đi, rồi thì hẳn người còn sợ mắt cậu không thể hồi phục hơn cả cậu, cậu vẫn luôn biết địa vị mình trong lòng Hứa Quan Hạo cao thế nào, ai cũng không thể so.
Hứa Kiệt nhắm mắt lại, bên môi vẽ ra một nụ cười, chẳng bao lâu cũng rơi vào giấc ngủ.
Hứa Quan Hạo bị ốm ba ngày, ba ngày này vẫn ngủ ở giường cạnh cậu, tối đến cũng không trở về. Hứa Kiệt nghĩ để Hứa Quan Hạo ở đây vẫn tốt hơn là chạy đi chạy lại, cũng chấp nhận Hứa Quan Hạo ở cùng mình.
Ba ngày này Hứa Kiệt có cảm giác họ như hai bệnh nhân chung một phòng, Hứa Quan Hạo truyền nước bên cạnh cậu, còn cậu cũng đeo không ít thiết bị y tế nằm trên giường.
Thế nhưng cũng may, sau ba ngày thì Hứa Quan Hạo cũng khỏi rồi. Hứa Quan Hạo khỏi ốm, việc đầu tiên là kê giường mình sát cạnh giường Hứa Kiệt, Hứa Kiệt sờ tay xuống mới phát hiện, thế nhưng với những hành động mờ ám của Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt đều im lặng làm như không biết gì, mặc kệ Hứa Quan Hạo.
Nằm trên giường bệnh được nửa tháng, vết mổ phẫu thuật của Hứa Kiệt cũng đã khép lại, bác sĩ cho tháo bớt vài thiết bị y tế trên người cậu, cũng cho phép Hứa Kiệt đi lại xung quanh.
Hứa Kiệt nghĩ khi có thể tự đứng dậy, việc đầu tiên cần làm là phải tắm. Thế nhưng hiện tại mắt cậu không thể nhìn thấy, trên đầu vẫn có vết thương, nên việc này vẫn phải nhờ đến Hứa Quan Hạo. Cho nên dù muốn Hứa Kiệt cũng không nói, mỗi ngày cố gắng nén khó chịu, thẳng đến khi Hứa Quan Hạo phát hiện ra.
Giọng Hứa Quan Hạo trầm trầm. “Tiểu Kiệt, tôi biết vì sao em không muốn để tôi giúp em rồi.” Hứa Quan Hạo dùng sức cắn môi, cố nén tâm trạng đau đớn trong lòng.
Quả thật vẫn có bất đồng, nếu là Hứa Kiệt của ngày trước, hẳn cậu sẽ không đề phòng như thế này, thế nhưng bây giờ biết chuyện, cậu đã bắt đầu tránh tiếp xúc riêng tư. Mấy ngày này ở chung, hắn nghĩ Hứa Kiệt còn có thể đối xử với hắn như trước kia, nhưng thực tế thì không phải.. Cũng đúng, sao có thể như trước được, ai cũng sẽ vậy thôi, làm gì có chuyện không đề phòng với người thích mình!
Hứa Kiệt đề phòng khiến Hứa Quan Hạo vô cùng khó chịu, nhưng để người khác giúp Hứa Kiệt, để người khác nhìn thấy Hứa Kiệt, trong lòng hắn còn cảm thấy khó chịu hơn gấp trăm lần.
Thấy Hứa Quan Hạo không vui, tâm trạng Hứa Kiệt cũng chẳng khá hơn. Cậu không muốn nhờ Hứa Quan Hạo giúp, không chỉ vì người có tình cảm với mình.. Cậu đã lớn như vậy rồi… cậu không muốn Hứa Quan Hạo giúp mình tắm, cũng không muốn để ai khác chạm vào mình, cho nên mấy ngày nay vẫn cố chịu đựng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.