Trọng Sinh Chi Tự Do

Chương 34:




Bởi hai người luôn ngủ cùng nhau, nên trong tủ quần áo của Hứa Quan Hạo treo rất nhiều quần áo của Hứa Kiệt, mà tủ quần áo của Hứa Kiệt cũng có rất nhiều quần áo của Hứa Quan Hạo, hai người đều ngủ ở đâu thì để quần áo ở đó, tới bây giờ vẫn chưa từng phân ra.
Hứa Quan Hạo thích nhất là được chuẩn bị quần áo cho Hứa Kiệt, mỗi ngày lựa ra một quần áo cho em ấy mặc, để cơ thể và quần áo em lưu lại hơi thở của anh, điều này khiến anh rất cao hứng, giống như bản năng đánh dấu lãnh thổ của động vật.
Hôm nay trời hơi lạnh, Hứa Quan Hạo giúp Hứa Kiệt chọn một chiếc sơ mi đơn sắc và một chiếc áo khoác mỏng, kết hợp cùng quần jean, rất phù hợp với thời tiết hiện tại.
Hứa Quan Hạo vui vẻ lấy áo từ trên móc xuống, không may làm rơi một chiếc áo khác ở bên cạnh.
Đặt bộ quần áo vừa chọn xuống bên giường, Hứa Quan Hạo quay lại nhặt chiếc áo kia lên, đang định cất đi thì khẽ nhíu mày.
Nhặt chiếc áo khoác kaki kia lên, Hứa Quan Hạo đưa lên mũi ngửi thử, khuôn mày càng nhíu chặt, vì anh nghe thấy một mùi thơm mát nhẹ dịu, thoang thoảng ngọt ngào.
Hứa Kiệt rửa mặt xong ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy Hứa Quan Hạo đứng đờ người trước tủ quần áo, vì vậy liền bước lại gần.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hứa Quan Hạo cắn môi, treo chiếc áo kia lên rồi khép cánh tủ lại.
“Hôm nay mặc bộ kia đi, anh đi rửa mặt.” Hứa Quan Hạo chỉ vào bộ quần áo đặt trên giường, sau đó mỉm cười nhìn Hứa Kiệt rồi đi vào phòng tắm.
Thấy Hứa Quan Hạo như vậy, Hứa Kiệt cũng không nói gì, đợi Hứa Quan Hạo vào phòng tắm rồi mới thay quần áo.
Ăn sáng xong, Hứa Kiệt chuẩn bị cặp sách, Hứa Quan Hạo đi tìm người giúp việc.
“Cậu chủ.” Người giúp việc lên tiếng chào.
“Gần đây mới đổi nước xả vải sao?”
“Từ ngày cậu Kiệt về, vẫn dùng nước xả vải có mùi hương cậu thích, chưa từng đổi qua.”
Hứa Quan Hạo cụp mi mắt, sắc mặt khẽ đổi. “Gần đây có giặt áo khoác của Tiểu Kiệt không? Chính là cái áo hôm nọ em ấy mặc ấy.”
Người giúp việc cố nhớ lại, sau đó lắc đầu. “Hình như không, hôm ấy cậu Kiệt về chỉ thay sơ mi và quần, không có áo khoác.”
Hứa Quan Hạo nhíu mày, quay trở lại phòng khách thì thấy Hứa Kiệt đã đeo cặp chuẩn bị xong.
“Được rồi, đi thôi.”
Hứa Quan Hạo gật đầu, trầm mặc bước theo sau.
Dọc đường đi, Hứa Kiệt nhắm mắt tựa vào cửa sổ, lúc đến nơi mới thấy Hứa Quan Hạo có chút khác thường, đặc biệt yên lặng, khác hẳn với lúc vừa tỉnh dậy.
Đang thắc mắc định hỏi thì xe dừng lại.
Liếc mắt nhìn Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt buồn bực cầm lấy cặp sách, lúc mở cửa xe, nhịn không được quay lại hỏi. “Anh sao vậy?”
Ngực khó chịu như muốn nổ tung, thế nhưng Hứa Quan Hạo vẫn tỏ vẻ bình tĩnh. “Không có chuyện gì.”
“Thật sao?’
Hứa Quan Hạo nhìn Hứa Kiệt, miễn cưỡng nở nụ cười. “Thật, mau đi học đi, không muộn bây giờ.”
Nhìn đồng hồ thấy không còn sớm, Hứa Kiệt cũng không níu lại, gật đầu rồi đi xuống xe.
Đợi Hứa Kiệt vào trường rồi, sắc mặt Hứa Quan Hạo mới trở nên âm trầm.
“Hôm trước Tiểu Kiệt về có mặc áo khoác không?”
Giọng Hứa Quan Hạo trở nên lạnh lùng, tài xế cẩn thận quan sát sắc mặt anh qua gương chiếu hậu. “Hôm ấy tôi không nhớ lắm, nhưng hôm qua lúc đón về, cậu Kiệt có cầm áo khoác trên tay.”
Hứa Quan Hạo nắm chặt tay, cắn môi dưới nói. “Về thôi.”
Xe quay đầu đi được một lúc, Hứa Quan Hạo buông lỏng bàn tay, chán nản dựa vào ghế. “Quên đi, không về nhà nữa.”
Hứa Quan Hạo nói xong cũng chẳng buồn nhắc lại, khiến tài xế không khỏi khó xử. “Cậu chủ muốn đi đâu?”
Lấy tay che mắt, Hứa Quan Hạo trầm mặc nói. “Dừng xe đi, tôi muốn xuống.”
Tài xế do dự, xe đã đi được nửa đường, cách trường Hứa Kiệt một đoạn, mà cũng cách nhà một đoạn, hơn nữa, ở đây không tiện bắt xe.
“Tôi để xe lại cho cậu chủ.”
Hứa Quan Hạo mở cửa sau, khoát tay nói. “Anh cứ đi đi, không cần để ý đến tôi.”
Hứa Quan Hạo nói xong liền bỏ đi, tài xế nhìn theo bóng lưng anh, đó không phải đường đến trường cũng không phải đường về nhà.
Hứa Quan Hạo bước trong vô thức, cũng chẳng quan tâm mình đang đi đâu, chỉ là bây giờ anh cảm thấy rất khó chịu, muốn đi dạo một lúc.
Ba giờ sau, Hứa Quan Hạo ngồi ở ven đường, tay cầm áo khoác, nhìn nơi xa lạ không có bóng người.
Lấy điện thoại ra gọi, máy vừa kết nối, Hứa Quan Hạo liền nói. “Tới đón tôi đi.”
“Đón cậu? Đang ở đâu?”
Hứa Quan Hạo ngẩng đầu nhìn xung quanh, không có biển báo giao thông nào. “Tôi không biết, ở một nơi thưa người, tôi chỉ biết từ đường Hoa Tinh đi theo hướng nam mất khoảng ba giờ đi bộ.”
Cúp điện thoại rồi, Hứa Quan Hạo gục đầu xuống, gần bốn mươi phút sau mới có một chiếc xe thể thao màu đỏ đỗ trước mặt.
Người trên xe nhanh chóng bước xuống, anh ta đeo chiếc kính râm lớn, mặc một bộ quần áo màu đỏ sặc sỡ.
“Hứa Đại Tráng, chưa nói đến chuyện cậu đi bộ ba giờ đến đây, còn có, sao bộ dạng tiều tụy thế này?”
Ngẩng đầu nhìn người trước mặt, Hứa Quan Hạo cụp mi mắt, bò dậy ngồi vào trong xe.
Ngụy Tử Tân không khỏi ngạc nhiên, Hứa Quan Hạo còn chẳng để tâm chuyện anh gọi cậu ta là “Hứa Đại Tráng”, xem ra đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng rồi.
Ngồi lên xe, Ngụy Tử Tân tháo cặp kính râm trên mặt xuống, nhìn Hứa Quan Hạo sờ sờ cằm, cau mày nói. “Đừng như thế này nữa, Hứa Quan Hạo kiêu ngạo mất tích đâu rồi? Bộ dạng này không hợp với cậu đâu.”
Nghe Ngụy Tử Tân nói vậy, sắc mặt Hứa Quan Hạo hết sức bi thương. “Không phải cậu nói tôi có cơ hội sao? Đều là gạt người, Tiểu Kiệt sẽ không thích tôi.”
“Xảy ra chuyện gì rồi? Thằng bé tự nói với ông sao?”
Hứa Quan Hạo cong người, vùi đầu vào lòng bàn tay. “Không, nhưng mà em ấy thích con gái, vẫn thích con gái, em ấy sẽ không thích con trai, tôi không có cơ hội.”
Ngụy Tử Tân không khỏi ngạc nhiên, đồng thời trở nên trầm mặc, nhìn Hứa Quan Hạo như vậy thì kéo cậu ta lên. “Đừng ngồi đây khóc lóc nữa, Hứa Quan Hạo, cậu xem cậu thành cái dạng gì rồi, trước đây có bao giờ..” Lời còn chưa nói hết, Ngụy Tử Tân thấy nước mắt trên gương mặt Hứa Quan Hạo.
Gạt tay Ngụy Tử Tân ra, Hứa Quan Hạo nghiêng đầu lấy tay che mặt.
“Quan Hạo..”
“Tử Tân, tôi thực sự rất thích em ấy, rất rất thích em ấy, sao em ấy không thể yêu tôi.”
Chân mày nhíu càng sâu, Ngụy Tử Tân thở dài. “Cậu phải biết trong chuyện tình cảm không có đúng sai, cậu yêu một người cũng không có nghĩa là người ấy sẽ lại yêu cậu, chấp niệm của cậu quá sâu, cứ như vậy, người đau khổ chỉ có một mình cậu.”
Ngụy Tử Tân nói vậy khiến Hứa Quan Hạo không khỏi đau xót, sắc mặt liền trở nên tái nhợt.
Một Hứa Quan Hạo như vậy, khiến Ngụy Tử Tân vừa thương vừa khó chịu, anh không ngờ, ý muốn bất chợt của Hứa Quan Hạo năm mười lăm tuổi, sẽ ảnh hưởng đến cậu ấy sâu như vậy, có lẽ từ giây phút Hứa Quan Hạo đặt chân vào cô nhi viện kia, số phận đã đặt Hứa Quan Hạo phải ở bên cậu bé ấy.
Nhìn Hứa Quan Hạo đang rầu rĩ ở bên cạnh, Ngụy Tử Tân thở dài vỗ vỗ vai. “Được rồi, nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì đi, hôm qua còn vui vẻ như vậy mà! Không phải quan hệ đang rất tốt sao?”
Nén thống khổ trong lòng xuống, Hứa Quan Hạo lau nước mắt nhìn Ngụy Tử Tân. “Hôm nay tôi phát hiện áo khoác của em ấy có mùi lạ.”
Ngụy Tử Tân dựa vào ghế, hơi gật đầu, thấy Hứa Quan Hạo không nói nữa thì hỏi. “Rồi sao? Này đừng nói, chỉ vì như vậy thôi nhé!”
Hứa Quan Hạo nhíu mày, vẻ mặt có chút nặng nề. “Là mùi hương ngọt ngào, nhất định là con gái, hơn nữa lúc tôi hỏi tài xế và người giúp việc, họ đều nói ngày hôm sau em ấy mới mang áo về nhà.”
“Rồi sao nữa? Cậu phát hiện trong áo có thư tình của một em gái không tên gửi cho thằng bé, hay là thằng bé viết thư tình gửi cho em gái không tên kia?”
“Không phải, sao có thể?” Hứa Quan Hạo vừa nghe đến đây, trong lòng càng thêm phiền muộn, vội vàng phủ định ngay. Nếu quả thật là như vậy… Hứa Quan Hạo lắc đầu, sắc mặt càng thêm khó coi, cố nén suy nghĩ kia xuống.
Ngụy Tử Tân dùng ánh mắt quái dị nhìn Hứa Quan Hạo, buồn cười nói. “Tôi xin cậu, mỗi thế thôi mà đã thành cái dạng này, nếu thật như tôi suy đoán thì sẽ thế nào nữa?”
“Áo của em ấy rõ ràng được con gái giặt, em ấy để con gái giặt hộ quần áo, như vậy chưa đủ sao?”
Ngụy Tử Tân thở dài. “Nếu không phải quen cậu từ nhỏ, tôi đã sớm hoài nghi chỉ số IQ của cậu rồi, cậu có còn là Hứa Đại Tráng thông minh tuyệt đỉnh mà tôi biết không?”
Hứa Quan Hạo hậm hực, đẩy Ngụy Tử Tân sang một bên. “Không lộn xộn, tôi không có tâm trạng để đùa đâu.”
Vốn muốn đùa chút xíu để cậu bạn này vui vẻ lên, thế nhưng bị ngăn cản, Ngụy Tử Tân bất đắc dĩ nói. “Biết đâu thằng bé cho bạn mượn áo, mượn xong giặt sạch trả lại là chuyện bình thường mà, mà chắc gì đã là con gái, con trai thì làm sao.”
“Trên áo có mùi hương.”
“Con trai thì không được có mùi chắc, ngửi người tôi đi, có thơm không?” Ngụy Tử Tân giơ nách lên kề sát vào người bạn mình.
Hứa Quan Hạo chán ghét đẩy ra. “Bạn của Tiểu Kiệt sao có thể cợt nhả như cậu được, đều là học sinh cấp ba.”
“Thế sao cậu không tự hỏi đi?” Ngụy Tử Tân nhướng mắt nói, nói xong lại thấy ánh mắt Hứa Quan Hạo có chút lo lắng. “Kẻ không biết sợ như cậu mà cũng không dám hỏi?”
Hứa Quan Hạo cúi đầu, thanh âm cũng nhỏ xuống. “Tiểu Kiệt không thích bị hỏi đâu, lần trước cậu cũng nói tôi không được tra hỏi em ấy, như vậy sẽ bị ghét.”
Ngụy Tử Tân giận dữ đập tay lái. “Nhưng không phải cái gì cũng không được hỏi, sao lại sợ đến mức này! Mà không hỏi, thì lặng lẽ điều tra đi, chẳng lẽ cũng không được!”
Ngụy Tử Tân nói xong, Hứa Quan Hạo khẽ lắc đầu. “Không được, Tiểu Kiệt ghét nhất là bị tôi điều tra em ấy, điều tra bạn bè em ấy, em ấy mà biết sẽ rất giận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.