Trọng Sinh Cùng Bạo Quân

Chương 23:




Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Tuyết Hoài ở tiên sơn ngây người nửa tháng, cũng đã dần quen.
Y vất vả hơn người khác rất nhiều, khi khởi đầu mộc linh căn cũng chỉ mới Trúc Cơ, tiến độ không thể so với đồng môn cùng lứa tuổi. Tuy nhiên trong nhóm đệ tử dược tu của Thái Nghệ, y luôn luôn là người hoàn thành nhanh nhất và tốt nhất, không chỉ vậy, y giữ luôn thói quen đã được duy trì trên chiến trường, thời gian nghỉ ngơi và tu hành không giống mọi người, người khác đi ngủ thì y đến học đường tu hành, người khác ngủ dậy thì y vẫn tiếp tục tu hành.
Có một lần các đồng môn nổi lên tâm tư muốn so bì với y, Thảo Mộc đường đèn đuốc sáng trưng, ý muốn phân tài cao thấp với y. Nhưng sau đó những người này đều sụp đổ: "Tuyết Hoài y không ngủ hả? Vì sao suốt đêm vẫn ở đây học?"
Một đám người ngao ngán mệt mỏi, Tuyết Hoài thì thần thanh khí sảng, còn cảm thấy những đồng môn này thật kỳ lạ - vì sao đám này vừa tu hành vừa ngủ gật, phòng ở có giường sưởi không chịu ngủ, không nên nằm úp sấp trên bàn mà ngủ gà ngủ gật.
Nhưng xưa nay y không thích xía mũi vào chuyện của người khác nên cũng không hỏi nhiều.
Cứ như thế kéo dài hơn mười ngày, có một tiểu cô nương không chịu nổi nữa, dè dặt hỏi y: "Tuyết...đồng học, ngươi định khi nào nghỉ ngơi?"
Tuyết Hoài đang tĩnh tọa minh tưởng (minh tưởng: ngưng tụ tinh thần để luyện ra tinh thần lực), luyện khí hóa ý, nghe tiếng hỏi liền mở mắt.
Tuyết Hoài kinh ngạc nói: "Ta hả? Mới nãy ta ngủ rồi."
Tiểu cô nương: "???"
Giữa đêm hôm Thái Nghệ cũng bị đám nhóc này kinh động, nàng mặc thêm áo ngoài rồi đến xem thế nào, vừa vén rèm cửa lên liền thấy một đám ngã trái ngã phải ở góc phòng ngủ khò khò, còn mấy đứa thì thần trí không tỉnh táo, chỉ có mỗi Tuyết Hoài là nhãn thần sáng sủa.
Trước giờ nàng luôn tín nhiệm Tuyết Hoài luôn ổn trọng nên hỏi y: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Tuyết Hoài nói: "Con cũng không rõ lắm."
Trong lòng Thái Nghệ lại rõ như gương, phất tay một cái, xuất ra tư thế uy nghiêm của một người thầy đuổi bọn họ đi ngủ: "Học tập chăm chỉ là chuyện tốt, nhưng bài học không phải là làm cho người khác xem, các ngươi xem mệt mỏi thành như vậy, ban ngày ban mặt còn ngủ gà ngủ gật, như vậy sao mà được hả? Cho dù có thể sử dụng Thanh Tâm Chú hỗ trợ, nhưng nếu chỉ dưỡng khí bổ nguyên, đến nổi Trù Dũ Thuật cũng không bổ được thì quy về ngủ hết đi."
Tuyết Hoài muốn nói gì đó liền nghe nàng nói: "Tuyết Hoài ở lại, vi sư có chuyện muốn nói với con."
Mọi người đều rời đi.
Tuyết Hoài đứng dậy, nghiêm túc nhìn nàng: "Sư tôn?"
Thái Nghệ hỏi: "Con tu hành nhập định, ngủ hai canh giờ, tu hành bốn canh giờ, đúng không?"
Tuyết Hoài gật đầu: "Dạ đúng."
Đây là phương thức làm việc và nghỉ ngơi mà y đã sửa lại từ kiếp trước, trong quân quanh năm phòng thủ, tuần tra, ngay cả chức trách làm Tả hộ pháp cũng phải tự thân mình làm một số việc. Ở hoàn cảnh nguy nan tứ phía, y phải làm việc liên tục. Tuy kiếp này không cần khẩn trương như vậy, nhưng càng về sau chuyện xấu càng nhiều, y phải nắm chắc thời gian, nhanh chóng tiến nhập Kim Đan kỳ.
Thái Nghệ lại hỏi: "Là ai dạy con phương pháp tu hành này?"
Tuyết Hoài nói: "Sư tôn, là con tự tìm hiểu. Nhà của con làm buôn bán vũ khí ở tiên giới, cha con có nuôi binh, con thấy những binh lính ấy làm sao thì học vậy, con cũng nghĩ sau này kế thừa gia nghiệp, cũng muốn sớm thích nghi với hoàn cảnh."
Thái Nghệ bật cười: "Con có lòng cầu tiến là tốt, nhưng không được nóng vội, Tiểu Hoài, con còn trẻ thời gian còn nhiều, con không nên tự ép mình như vậy."
Tuyết Hoài nói: "Sư tôn, con có chừng mực, ngài yên tâm."
Thái Nghệ cùng y tiếp xúc hơn mười ngày, đã sớm biết Tuyết Hoài là một ông cụ non. Nàng vô cùng kinh ngạc với thiên tư và ngộ tính của người học trò này, và hình như khi sinh ra y đã trầm tĩnh và điềm nhiên như thế này.
Thiên tư và ngộ tính có thể xem là do xuất thân và linh căn của y không tầm thường, nhưng khí chất ở độ tuổi như y thì Thái Nghệ chưa từng thấy qua. Mộ Dung Kim Xuyên cưng đứa cháu ngoại bảo bối này vô cùng, nàng cũng từ miệng vị tiền bối này nghe được một ít chuyện của Tuyết Hoài, cho nên chỉ có thể hiểu rằng Tuyết Hoài sớm để tang mẫu thân, phụ thân quanh năm bận rộn, nên mới có thể hiểu chuyện sớm như vậy.
Nàng nở nụ cười: "Vi sư biết con có chừng mực, chỉ là nếu tiếp tục như vậy thì không được. Đồng môn của con cũng bắt chước theo con, lỡ xảy ra sự cố thì sao, vi sư chỉ cho con một chỗ, con có thể lén lút tu luyện, nhưng phải chú ý nghỉ ngơi, hiểu chưa?"
Nàng cho y một cái chìa khóa chỉ có tư cách môn chủ mới có thể đi vào linh động để tu hành.
Thật ra chỗ này chỉ cần Tuyết Hoài búng ngón tay là có thể phá được kết giới. Nhưng lý do y không đến, trước là do không có nhu cầu, hai là do Mộ Dung Kim Xuyên không muốn y hấp tấp nên nghiêm cấm nội bộ ở Mộ Dung sơn trang không được cho Tuyết Hoài đi cửa sau, cũng cấm y đi đường tắt sử dụng linh động cao cấp để tu hành.
Nghiêm cấm này vô cùng khắt khe, khắt khe đến nổi các đồng học thi bình thường đã qua môn, chỉ cần không có sai sót nhiều, còn y thì phải thật hoàn mỹ thì mới được qua môn. Ở nơi cực hàn tích cốc minh tưởng, người khác chỉ cần ở lại năm canh giờ có thể đi ra, còn y phải ngồi ngây ngốc ở đó hết ba ngày.
Trong mắt người khác, lúc đầu Tuyết Hoài là mỹ nhân, sau này trở thành thảm nhân.
Rõ ràng là cháu trai ruột của Mộ Dung trang chủ, lúc nào cũng bị nhìn chằm chằm, còn hơn cả chữ thảm.
Ngay cả bản thân Tuyết Hoài cũng thấy không thoải mái. Y không phải là người xuất thân tu hành chân chính, nếu gặp phải tình huống vượt quá giới hạn, y nhất định sẽ phát huy tu vi và phép thuật đến mức tận cùng, đây là một quá trình vụn vặt mà dài dằng dặc. Nó có thể bào mòn tính nhẫn nại và ý chí.
Nhưng nói đến khổ, thì không khổ gì bằng lần bỏ nhà ra đi năm ấy.
Ngày hôm nay, Tuyết Hoài biết phải khiêm tốn học tập - có thể nói là trốn người để lén lút học. Ban ngày y vẫn học Trì Dũ Thuật bình thường, tan học liền chạy đến linh động kia đả tọa tu hành, tu bổ thủy linh căn, y thường ở lại suốt đêm hoặc chạng vạng tối.
Dưới tình huống như vầy, di chứng cho việc trọng sinh lại tái phát.
Lúc trước khi ăn thuốc An Thần Hồn thì đã khá hơn nhiều, bên người lại không có âm linh, cho nên lần chạy tới tiên sơn tu luyện này y càng an tâm thoải mái nên không mang theo thuốc, không ngờ thủy linh căn càng tu càng sâu, âm khí từ căn cốt phát ra càng nặng, âm linh và quỷ hồn dần hung hãn chạy đến chỗ y, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm.
Tuyết Hoài không thấy được những thứ này.
Hôm nay tu hành xong đã là đêm khuya, y mở mắt phun ra một ngụm trọc khí mới phát hiện cả người mình đều lạnh ngắt. Mộ Dung sơn trang bốn mùa đều là mùa xuân, y cảm giác như đang ở nhà, trời đông giá rét tuyết rơi.
Cảm giác này rất kinh khủng mà cũng rất quen thuộc - là cảm giác khi y tiến vào ma giới tìm Vân Thác, nhiệt độ cơ thể chầm chậm giảm xuống, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Tuyết Hoài nhận thức được chuyện gì đang diễn ra. Y xốc lại tinh thần, đổi hướng đi đến dược đường, muốn làm một ít thuốc trấn hồn.
Phương thuốc này là Vân Thác cho y. Hắn nói: "Tiểu Hoài, phương thức này phải nhớ kỹ." Hắn kề sát bên tai y thì thầm, còn mang theo hương tuyết trúc trong trẻo.
Tuyết Hoài xoa xoa hai tay lạnh lẽo, nhỏ giọng nói: "Vảy kỳ lân năm miếng...Cỏ Như Ý...hai phần, Không Thanh hai phần, hoa Địa Hồn, hoa Bỉ Ngạn, quả Luyện Không, còn có Trấn Hồn đằng....ủa Trấn Hồn đằng đâu rồi?"
Trấn hồn đằng là dược liệu vô cùng quý báu, có rất nhiều công dụng, có người nói nó có thể trị bách bệnh. Mấy ngày trước Thái Nghệ còn cho các đệ tử dùng để luyện tập phối dược, dựa theo phương thuốc để khống chế được thời gian nấu và liều lượng, nhưng bây giờ dược liệu này một chút đồ thừa cũng không có.
Tuyết Hoài: "?"
Y nhanh chóng nghĩ tới một vấn đề, coi như y tìm đủ thuốc, thì cũng phải tốn hai canh giờ nấu thuốc - lúc đó lạnh xỉu rồi còn đâu.
Dưới tình huống này, y chần chừ hiếm thấy - muốn đi tìm Thái Nghệ, xin nàng dùng Hoàn Hồn Thuật để trị liệu cho mình được không nhỉ?
Nhưng y phải giải thích thế nào đây? Nói là lén tu hành thủy linh căn, rồi nói ngoài ý muốn trọng sinh, hoàn hồn trở về?
Không đợi y quyết định, trong góc phòng đột nhiên truyền tiếng "Phanh" như thanh âm ngọc khí vỡ vụn, dẫn sự chú ý của y nhìn sang.
Trong tay y chỉ có một chiếc đèn lồng, ngọn đèn rọi sáng một chỗ, không bóng người, chỉ thấy cánh cửa mở ra, và dưới sàn là một lò thuốc đang cháy.
Vật bị vỡ là một ấm sắc thuốc, ấm sa ngọc, vô cùng nhẹ, có lẽ bị gió thổi ngã.
Mùi thuốc tỏa ra Tuyết Hoài rất quen thuộc, đây chính là thuốc trấn hồn mà Tuyết Hoài đã uống một tháng khi ở quê nhà, tầm mắt của y nhìn theo lò thuốc, nương theo ánh sáng yếu ớt y phát hiện một tờ giấy, bên trên viết rải rác nhiều phương thuốc, chữ viết mơ hồ, lược bớt từ rất nhiều, là một bản sao chép vô cùng tiêu chuẩn.
Y nghĩ, chắc là một đồng môn nào đó ghi chép lại phương thuốc và cách nấu thuốc để đi thi.
Tuyết Hoài ngây người, cầm tờ giấy trên tay...
Y hên vậy luôn á hả?
Đúng lúc y cần loại thuốc này, lại ngoài ý muốn đụng đến đồng môn nửa đêm chép phao vì nước tới mông mới nhảy, mà hay ở chỗ người đó lại chế ngay loại thuốc trấn hồn. Chắc là người nọ nghĩ y là lão sư tuần tra ban đêm nên mới hốt hoảng theo cửa sổ nhảy ra ngoài, làm vỡ ấm thuốc.
Tuyết Hoài cúi người nhìn lọ thuốc, yên lặng cảm kích vị đồng học học dở này.
Liều thuốc, độ ấm, cách nấu đều vừa vặn, phần thuốc bên trong có thể cho Tuyết Hoài chống đỡ được ba đến năm ngày. Đệ tử dược phòng có thể tùy ý lấy thuốc nhưng hữu hạn, y muốn tìm Thanh điểu, đến Thần Nông đường trên thiên đình đặt hàng thì mới ổn thỏa.
Thuốc kia vừa đắng vừa cay, mùi vị cực kỳ quái dị, uống vô như uống một ngọn lửa. Tuyết Hoài uống nửa chén, sặc đến chảy nước mắt, nhưng y cảm nhận được hàn khí đang dần chậm rãi tiêu tan.
Y ngừng uống, cảm thấy dạ dày trống rỗng rất khó chịu, y cầm đèn rọi xung quanh xem có táo đỏ trần bì các thử để ăn lót dạ không, ai ngờ lại phát hiện trên góc bàn lúc nãy có một mâm điểm tâm quả khô, còn có cua nhỏ đã luộc chín- gạch cua vốn có thể làm thuốc khử mùi tanh, không hương vị, thịt cũng ít, thế nhưng bạn học này sao còn bày biện cả nước chấm lẫn trái cây thế này.
Tuyết Hoài thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Nếu không dưới tình huống thế này, Tuyết Hoài còn muốn kết bạn với đồng học này, ngày mai thi rồi, nên thức khuya ôn bài, ai dè người ta vẫn nhàn nhã thoải mái chuẩn bị đồ ăn vặt, Tuyết Hoài thấy người đó giống mình ghê gứm.
Bây giờ dạ dày y đã phát đau, nhất quyết ăn hết đồ ăn trên bàn, rồi tiếp tục uống hết chén thuốc còn lại. Làm xong hết thảy, y nghiêm túc viết một tờ giấy để lại cho bạn đồng học: "Không hỏi trước đã dùng, đồ ăn và thuốc của ngươi đã cứu ta, vô cùng xin lỗi. Tên của ta là Tuyết Hoài, tại noãn các (phòng có lò sưởi) tầng ba, ngươi đến tìm ta chơi. Chí ít cũng để ta mời ngươi bữa cơm rồi về. Còn có: chúc ngươi thi qua môn nhé."
Tuyết Hoài đóng gói mớ thuốc trấn hồn lại, suy nghĩ một chút bèn cầm tờ giấy đặt dưới mâm đựng cua.
Dọn dẹp xong, y đóng cửa lại, chén thuốc hay mâm đồ ăn đều được rửa sạch để lại chỗ cũ.
- ---
Chờ người đi khỏi, thân ảnh bên cửa sổ nhúc nhích. Một phép thuật nhỏ bay tới, cuốn tờ giấy vào trong tay hắn.
Vân Thác cầm tờ giấy đọc.
Mèo ngốc nhảy lên vai, dụi dụi lỗ tai hắn. Vân Thác hồi thần, nghiêng đầu nhìn nó, giơ tay gãi gãi đầu cho nó: "Ngươi cũng hiểu là y ngủ quá muộn đúng không?"
Vùng xung quanh chân mày nhíu lại, giọng nói nghiêm túc, lời nói đạm mạc mà lạnh lẽo thường ngày còn hơi khàn khàn.
Nhưng trong ánh mắt lại như có đốm lửa cháy, đó là sự hoạt bát, năng động phải có ở tuổi thiếu niên, dường như người thiếu niên này ngoài ý muốn thu được chữ viết của người trong lòng, giấy này là viết cho hắn, mang theo lễ phép và thiện ý trong sáng.
Hắn cầm tờ giấy gấp lại, dựa theo từng chữ mà gấp, không cho bất kỳ một chữ nào bị đè lên, sau đó cẩn thận cất vào tay áo.
Hoàn chương 23
Tác giả:
Vân ba tuổi: Vui vẻ xòe ra tờ giấy mà vợ viết cho mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.