Trọng Sinh Cùng Bạo Quân

Chương 4:




Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Trời đã về chiều, ông chủ cửa tiệm đứng ở ngoài trừng mắt nhìn vào trong.
Hai thiếu niên một ngồi, một đứng, sắc cam chan hòa cắt đôi dáng hình hai người, bất động giằng co lẫn nhau.
"Ta nghe nói ngươi muốn tìm giấy để vẽ, nơi này không có hàng tốt, ta dẫn ngươi sang chỗ khác." Vân Thác vươn một tay ra với Tuyết Hoài, nhưng ánh mắt hắn lại khẽ buông xuống, hình như đang cẩn thận chọn lựa giọng điệu và từ ngữ, phóng nhẹ thanh âm, không biết nói từ này đã là lần thứ bao nhiêu: "Đừng sợ."
Tay hắn vẫn đưa ra không hề động.
Người này nhất định là muốn phá chuyện làm ăn của mình, nhưng ông chủ đã nghe qua danh hào của Thiếu tiên chủ, cho nên chỉ giận đứng đó mà không nói gì.
Tuyết Hoài nhìn hắn một hồi, rồi đứng dậy.
Y biết, nếu hiện tại y không đi theo hắn, Vân Thác vẫn sẽ mãi đứng chỗ này. Y không biết vì sao Vân Thác vốn phải đãng dự tiệc ở Tuyết gia, còn tìm được y ở nơi đây, nhưng dù có hỏi cũng chả nhận được câu trả lời chân thật.
Vân Thác người này làm việc vô pháp vô thiên, vô cùng tùy tính, nhưng nếu đã quyết định làm gì thì sẽ có một kiểu cố chấp đến biến thái. Loại cố chấp này có thể khiến Vân Thác mang một nửa dòng máu Ma tộc phát huy được hết tài năng. Hắn có thể chỉ dùng một sát chiêu giết chết Lang Vương đang ngủ đông, không ai có thể khiến hắn dao động.
Điểm hắn hấp dẫn Tuyết Hoài nhất, chính là sự cố chấp như hỏa diễm cường đại.
Tuyết Hoài đứng lên, an tĩnh đi sau lưng Vân Thác.
"Ngươi không hỏi tại sao ta lại dẫn ngươi đi?"
Vân Thác đi trước dẫn đường, không quay lại nhìn, con ngươi vẫn rũ thấp, nhìn hai cái bóng trên mặt đất.
Không xa không gần, chậm rãi bước đi, hai người cách xa, càng đi, hai cái bóng càng trở nên thon dài, rồi sau đó chạm vào nhau.
Tuyết Hoài nói: "Ngươi nói, muốn dắt ta đi đến chỗ bán giấy tốt hơn."
Vân Thác nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Ừ."
Hắn bỗng nhiên dừng bước.
Tuyết Hoài đi chậm hơn hắn một bước, không phản ứng kịp thì đã đứng song song với hắn rồi. Tay Vân Thác lại đưa qua, một giây kia Tuyết Hoài có cảm giác là hắn muốn dắt tay mình, nhưng Vân Thác chỉ khẽ chạm vào đầu ngón tay y một cái, rồi dừng lại.
Sau đó giữ chặt tay áo y, kéo y đổi chỗ với mình.
"Đường bên này không dễ đi, cẩn thận."
Gián: các thím biết không, 2 anh công nhà má Phong Động thiệt là làm con tim thiếu nữ của tau quắn quéo
Tuyết Hoài không nói gì.
Vân Thác dẫn y tới một khu đổ phường. Đây là nơi tụ tập của cả lục giới tại Tiên Châu này, đến buổi tối, thần ma quỷ quái tiên yêu đều có đủ, nơi này lại có khả năng tìm được tuyệt thế kỳ trân, đương nhiên cũng có khả năng bị lừa gạt, bị bắt cóc rồi đem đi luyện hóa hoặc róc xương thành các loại âm binh. Bình thường, con người không dám tới đây, đây là một kho bảo bối, nhưng cũng là chỗ dễ mất mạng.
Ven đường là một đống xương cốt không rõ ràng, có mấy Quỷ Cơ (mấy chị đẹp) thấy bọn họ đi tới, cười hì hì chen vào trong, mời họ hút thuốc lá thơm, âm thanh ngọt thấu xương phảng phất phát ra từ trong đầu.
Vân Thác nhíu mày, phất phất tay, trực tiếp biến các nàng thành mây khói.
Tuyết Hoài dừng lại, như có điều suy nghĩ nhìn thoáng về hướng khác.
"Lại dọa ngươi sao?" Vân Thác nghiêng đầu nhìn y, giọng nói có chút cẩn thận, thế nhưng không có ác ý, trái lại còn rất nhẹ nhàng.
Vân Thác nhanh chóng giải thích: "Ta...Không thích mùi thuốc lá thơm, quá ngọt."
Cái giọng này là giọng dỗ mèo này, còn có ý thương lượng, kiểu kiểu "Ăn nhiều thịt một chút có được không?", "Để ta sờ bụng ngươi một chút có được không?"
Lần thứ hai Tuyết Hoài lắc đầu.
Vân Thác ước chừng cũng hiểu y một phần nào đó. Bản thân Tuyết Hoài rất gan dạ, hiếu chiến, yêu sự kích thích, nhưng người này sau một kiếp lại có vẻ giấu hắn nhiều thứ, chứng tỏ mình xuất thân thế gia, nghiêm túc, quy củ như đám thiếu niên kia.
Y cũng biết Vân Thác ghét nhất là mùi thuốc lá.
Từ nhỏ Vân Thác và mẹ ruột Ma tộc của hắn không hợp, mẫu thân hắn suốt ngày ai oán, còn có sự cố chấp về việc nuôi dạy con, trong tay bà luôn cầm một tẩu thuốc nhả khói. Đầu tiên là thuốc lá dưỡng sinh, gồm một chút Tuyết yên thảo và hòa Bỉ ngạn, sau đó lại thành ma dược và cổ độc, hút đến nghiện, cả người hóa thành nửa người điên. Vân Thác càng chán ghét mẹ ruột hắn.
Hắn từng vì không thể chịu được mùi khói thuốc cho nên xin Tiên Quân cho hắn đi xung quân đến một Tiên Châu xa xôi, hằng năm báo cáo công tác không bao giờ thấy Vân Thác đến, mọi người còn tưởng hắn đắc tội với Tiên quân, chỉ có Tuyết Hoài hiểu đây là bệnh của hắn, không chữa được.
Vân Thác càng ghét cay ghét đắng phải giao tiếp với một số người, cho nên Tuyết Hoài phải cố gắng biểu hiện sao cho giống những người ấy.
Đó là cổ hủ, nghiêm túc, nhát gan, sợ chết, những người này không đáng để kết giao.
"Đến rồi."
Vân Thác kéo y dừng bước.
Trong một góc đổ phường có một sạp nhỏ bày bán giấy vẽ, một cậu bé thấy bọn họ đi tới liền hò hét dọn đồ: "Hôm nay đóng cửa! Các người các người đừng tới đây!"
Vân Thác đè nó lại: "Chỉ mang bạn ta đến mua giấy thôi."
Cậu bé thở hổn hển: "Mỗi lần ngươi tới, ta đều thua đến mất cả lưng quần! Lần trước ngươi nói chỉ nhìn một cái, vậy mà vốn liếng của ta đều mất sạch! Thấy người ta nhỏ dễ ăn hiếp hả!"
Vân Thác nói: "Lần này tiền cược ngươi định đoạt, cách chơi cũng do ngươi quyết."
Tuyết Hoài nhìn một chút, cái sạp nhỏ này cũng như các sạp khác trong đổ phường, đặt năm cái thẻ gỗ và các loại xúc xắc, nhưng lại không có đồng xu, tiền đặt cược cũng không giống tiền bình thường. Trên bảng hiệu viết ngoáy bốn chữ "Muốn gì có đó" mờ nhạt không nhìn rõ.
Cậu bé suy nghĩ một chút, đường nhìn rơi lên người Tuyết Hoài, ánh mắt sáng ngời: "Vân Thác, đạo lữ song tu của ngươi thật đẹp, tiền cược lần này đổi thành y nhé?"
Tuyết Hoài ngây ra.
Vân Thác cũng sửng sốt một hồi: "Y chỉ là bạn bè bình thường thôi, đổi cái khác."
Cậu bé vẫn quyến luyến nhìn chằm chằm vào Tuyết Hoài: "Đẹp quá, nhất là nốt ruồi lệ chí đỏ tươi kia...Xin lỗi, ta không có ý mạo phạm ngươi."
Trái lại, Tuyết Hoài lại cảm thấy hứng thú: "Cho nên ở đây không thể mua đồ, nhưng chỉ cần thắng là được đúng không? Bình thường các ngươi đánh cược cái gì?"
Cậu bé giới thiệu: "Thường cược về tuổi thọ và công đức, ta dựa vào cái này buôn bán đã lời hơn một vạn tuổi thọ, này còn hơn mấy lão đạo sĩ chỉ biết tu luyện. Có đôi khi khách nhân làm khó, muốn cược vận mệnh kiếp sau, còn có đạo lữ vân vân."
Tuyết Hoài gật đầu: "Ta đã hiểu, vậy chơi thế nào?"
Y hăng hái nói: "Tại ngươi thích, nên ta cược nốt ruồi này, nếu ngươi thắng, ta lấy xuống, nếu ta thắng, ngươi đưa ta loại giấy tốt nhất."
"Không được."
Vừa dứt lời, cơ thể Vân Thác đã chen ngay trước mặt y, Tuyết Hoài cũng nhanh chóng vòng qua hắn, thuần thục xào bài, hơi nheo mắt nhìn hắn: "Vân công tử, muốn mua giấy là ta, thực sự không muốn làm phiền ngài nữa."
Ý của y là muốn hỏi hắn, Vân công tử à, sao ngươi lại muốn nhúng tay vào chuyện của ta?
Vân Thác giật mình đứng im tại chỗ. Tuyết Hoài dời tầm mắt.
Bọn họ chơi trò đơn giản nhất: Diệp tử. Năm ván thắng ba.
Diệp tử: 1 sòng 4 người chơi, mỗi người rút 10 lá bài, sao cho nó thành tổ hợp giống như bài thùng phá sảnh, hay tổ tôm. Nói chung là biết chơi mới hiểu... mà Gián lại không biết chơi...
Ván thứ nhất, Tuyết Hoài thua.
Ván hai, Tuyết Hoài lại thua.
Ngay lúc cậu bé đang hăng hái, cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng thì bị Tuyết Hoài lật kèo, biểu tình trên mặt không thể giữ được. Mãi đến khi lá bài cuối cùng đặt xuống, nó mới thở dài một hơi: "Sớm biết thế phải để bảng cấm người họ Vân và người của hắn không được tới đây mới được."
Tuyết Hoài tấm tắc cười nhận lấy một chồng giấy, cất vào trong nhẫn trữ vật. Không ngờ ở nơi này y có thể tìm được giấy tốt như thế này, sắc trắng như tuyết, mỏng nhẹ như ánh trăng, chất giấy lại rắn chắc như bàn thạch.
Rời khỏi sạp nhỏ thì trời cũng đã tối hẳn.
Tuyết Hoài đứng ở bên đường, chỉ nhìn mà không nói lời nào với thiếu niên áo đen trước mặt.
Tính tình của Vân Thác không tốt, có cảm giác như sắp tức giận, âm trầm còn mang theo lệ khí, phật ấn huyết sắc giữa chân mày lóe lên ánh sáng mờ mờ. Dù hắn có chưng ra khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, thì khí chất quanh thân hắn vẫn có thể hù khóc mấy đứa nhỏ, làm cho chúng tưởng có yêu quái đến xâm lăng.
Tuyết Hoài nghiêm túc nói: "Cảm ơn ngài."
"Cảm ơn ta...Cái gì?" Âm thanh Vân Thác nghe có chút ủy khuất.
"Cảm ơn ngài đã giúp ta ăn gian." Tuyết Hoài rất thản nhiên: "Ta sẽ không thắng được, đứa bé kia quá lợi hại, không có ngươi, ta sẽ không thắng được xấp giấy này."
"Tại sao muốn đánh cược với nó?"
Tuyết Hoài nhìn hắn một chút, nói một cách đương nhiên: "Bởi vì ta thấy nốt ruồi lệ chí này không quan trọng, cũng khó nhìn. Thắng thì tốt, thua, thì ta cũng đành sang chỗ khác mua thôi."
"Đẹp lắm." Một lúc lâu sau, Vân Thác chỉ nói ra một câu như vậy.
Hắn nhìn thật sâu vào mắt y, ánh mắt kia dường như muốn ghim y vào sâu tận xương tủy.
Tuyết Hoài móc một cây thuốc thơm từ trong tay áo ra - đây là y tiện tay lấy từ những Quỷ Cơ lúc nãy, dùng pháp thuật châm lửa, sau đó hít một hơi sâu, chậm rãi nhả khói.
Y cứ như vậy lười biếng dựa bên tường, nghiêng đầu nhìn Vân Thác, nốt ruồi son kia sống động như câu nhân, khiến phần gương mặt giấu trong bóng đêm của y càng rộ lên vài phần minh diễm: "Vân công tử, dù ngươi có thích hay không thích nốt ruồi này thì đối với ta cũng chả liên quan. Ta chỉ là một thương nhân bình thường, cha ta cũng chỉ là ông chủ nhỏ. Đường ta ta đi. Cũng như ngài ghét mùi khói thuốc, thì ta lại thích nó như nghiện, chúng ta không cùng đường nên đừng cưỡng cầu nhau."
Vân Thác vẫn đang nhìn y, hầu kết giật giật.
Ánh mắt kia khiến Tuyết Hoài không hiểu, sâu bên trong xen lẫn một tia nguy hiểm... như một con ác thú chuẩn bị sẵn sàng cho buổi thịnh yến.
Mùi thuốc lá cay đắng xen lẫn vị ngọt của hoa bỉ ngạn, kích thích lục phủ ngũ tạng của Tuyết Hoài. Y kỳ thực sẽ không đụng cái thứ đồ chơi này, chỉ hít vài hơi là đã không chịu nổi, thế là y dứt khoát né ra xa, làm bộ dập cái tẩu thuốc vào tường để nhả hết toàn bộ khói ra.
Vân Thác đột nhiên nói: "Bạn bè bình thường, cũng không được sao?"
Tuyết Hoài nhìn hắn.
"Tuyết...công tử, ngươi chắc đã hiểu lầm cái gì rồi, ta nhìn trúng Thâm Hoa Đài (tên cửa tiệm) của ngươi, sau này sẽ có yêu cầu đặt rất nhiều pháp khí, binh đao, còn cần ngươi thay ta chuyển lời tới lệnh tôn. Ngươi là chủ nhân tương lai của Thâm Hoa Đài, ta hy vọng có thể cùng ngươi...các ngươi, thiết lập mối quan hệ lâu dài." Vân Thác trấn định nhìn y: "Yên tâm, ta không có ý bắt ép ngươi."
Tuyết Hoài hỏi: "Ngươi nói thật?"
Vân Thác gật đầu, thoạt nhìn hắn không muốn tiếp tục đề tài này nữa: "Khuya rồi, về thôi."
Trên đường về, Vân Thác vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa với y.
Vừa lúc bọn họ tiện đường, nhà Tuyết Hoài gần hơn, đi chưa được mấy bước đã đến. Y lễ phép chào tạm biệt Vân Thác, vào cửa rồi mới biết Tuyết Hà và gia nhân đã ngủ hết rồi, căn nhà chỉ còn lại sự vắng vẻ.
Y đưa nhẫn trữ vật cho lão nô, ngẩng đầu nhìn đình viện và hành lang lòe loẹt, y đưa tay thi triển pháp thuật, làm mấy đồ trang trí đều đốt sạch.
Ánh lửa nổi lên nhưng không ảnh hưởng đến tòa nhà, có chim tước tò mò đi ngang qua, còn dám đứng trong lửa nhảy tới nhảy lui, còn cảm thấy lửa này không đốt được mình nên kinh ngạc không thể tin được.
"Thiếu chủ, hôm nay có thuận lợi không?"
"Thuận lợi. Lão bá, người ngủ đi, không cần phải lo cho ta."
Tuyết Hoài đứng ở trong sân, nhìn ánh lửa ngập trời, cố gắng nhớ lại những biến cố mà nhà y gặp phải. Đáng tiếc những chuyện nên nhớ thì y lại không nhớ rõ thời gian và cả các sự kiện liên quan.
Xem ra y cần phải bế quan tu hành, phải nhớ lại hết tất cả mới được.
Trong tay áo y còn có vật gì nặng nặng, Tuyết Hoài lấy ra nhìn thì ra là cái tẩu thuốc.
Y nghĩ người hút thuốc cũng tiêu sái lắm, nam thì bá khí, nữ thì quyến rũ, đều đẹp cả. Chỉ là đời trước Vân Thác không thích nên y không dám thử thôi.
Ôm tâm tình muốn thử lần nữa, Tuyết Hoài châm lửa, mãnh liệt hút một hơi lớn, kết quả hút quá mạnh lên khiến y sặc, ho khan kịch liệt, ngay cả dùng phép cũng không nổi. Y che miệng khom lưng quỳ rạp xuống đất, ho như xuất cả linh hồn, tiếng ho kinh thiên động địa, nước mắt cũng đã trào ra.
Y quỳ một chân trên đất, đau đến tâm tê phế liệt, hai mắt mông lung đẫm lệ nhìn thoáng có một bóng người đi tới.
Y nghĩ là lão nô trong nhà, vừa định xua tay nói không sao thì người nọ lại ngồi chồm hổm xuống, một tay đỡ ở lưng y, tay kia cầm một cái khăn sạch, nhẹ nhàng che mũi miệng y lại. Trên chiếc khăn được thi phép chữa trị, mang theo mùi trúc tuyết thơm ngát, làm dịu cơn bỏng rát nơi cổ họng rồi từ từ đi xuống phía dưới.
Thấy y không ho khan nữa, ngươi kia nhẹ nhàng lau khóe mắt ướt nhòe của y.
"Nghiện thuốc?"
Tuyết Hoài nghe được âm thanh trầm thấp của Vân Thác.
Tuyết Hoài: "..."
Vân Thác bình tĩnh nhìn y, như thể vô ý không tiếp tục chọc thủng lời nói dối vụng về của mình, chỉ nói: "Ta quên đưa ngươi một thứ, nên mới quay lại, Tuyết công tử không thấy phiền chứ."
Người bình thường nếu phát hiện đối phương cố ý phủi sạch quan hệ, nghĩ thôi cũng thấy buồn.
Người cũng đã mười sáu mười bảy rồi, cái miệng cứ như đứa con nít, dẫu lên, còn có chút kéo xuống.
Một cái gì đó lạnh băng đưa tới, là một hộp gỗ tinh xảo.
Một giây sau, thân ảnh Vân Thác đã biến mất trong đêm đông đầy gió, chỉ còn lại tiếng côn trùng lẻ tẻ kêu vang. Hắn rời đi một hồi lâu, mùi thơm trúc tuyết mới chậm rãi nhạt bớt.
Tuyết Hoài ngây người một lúc lâu, sau đó mở hộp gỗ, thấy bên trong là tám loại điểm tâm nhỏ khác nhau, là đặc sản của tộc Hoa yêu, không ngạc nhiên lắm, thế nhưng y rất thích.
Đặc biệt hơn nữa là, kiếp trước trước khi chết, mỗi khi ra chiến trường y đều đem theo bên người, mỗi ngày không ăn thì sẽ ngủ không yên.
Dưới hộp điểm tâm có kẹp một tờ giấy, trên đó viết hai chữ: "Ngủ ngon."
Hoàn chương 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.