Trọng Sinh Cùng Bạo Quân

Chương 7:




Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Tuyết Hoài cầm pháp khí trở về nhà, không ai hỏi y làm thế nào mà lấy lại dễ dàng như vậy- bởi vì sau khi y trở về liền ngủ, qua một ngày một đêm, y chóng mặt rời giường, xiêu vẹo đi tới hồ nước nóng trong nhà để tắm rửa.
Tuyết Tông không ở đây, y chính là gia chủ, Liễu thị không dám hỏi.
Lúc tắm, y nghe lão nô nói một việc - Chư tiểu tử cùng các thiếu niên hay vây quanh Vân Thác kéo bè đi bắt một người, không biết bị cái gì kích thích, mấy hôm nay đóng cửa không chịu ra ngoài, ngay cả Tầm Tiên Các cũng không đi.
Chư Kình Thương cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, quanh co lòng vòng tới Tuyết gia hỏi thăm, thì nghe Tuyết Hoài ngủ chưa tỉnh, Tuyết Hà cũng không biết chuyện gì, nên đành hết cách. Hơn nữa ông đã sớm biết chuyện Tuyết Hoài sẽ đánh nhau gì gì đó, ông lại ngại không dám đi hỏi Tuyết Tông, cho nên chỉ có thể giương mắt nhìn.
Tuyết Hoài ngâm mình trong ôn tuyền, lười biếng nghe lão nô nói qua một lần, rồi nói: "Vấn đề không lớn lao gì ngài không cần lo, pháp khí ở trong phòng ta, làm phiền người đưa tới Thâm Hoa Đài, chờ cha ta trở về rồi cứ đưa cho ông."
Lão nô hoài nghi nhìn y, nhưng vẫn là làm theo, không hỏi gì khác.
Chẳng bao lâu, Tuyết Hà chạy tới, lại hỏi chuyện gì đã xảy ra. Hắn mở to đôi mắt ôn nhuận, lo lắng nhìn y: "Ca, ca không sao chứ? Lần sau ra ngoài không nên uống nhiều rượu như vậy, đệ nghe nói ca một mình chống lại Chư công tử, Vân công tử, là thật sao?"
Tuyết Hoài tiện tay gọi một chú chim ngậm một quả ngọt tới, chậm rãi lột vỏ đưa cho chim nhỏ ăn. Y nói: "Chống lại thì sao? Bọn họ dám cướp đồ nhà chúng ta, ta chỉ tới cửa đòi lại thôi."
Tuyết Hà cắn môi nhìn y, rụt rè mở miệng nói: "Thế nhưng Vân công tử bọn họ..."
"Chọc không được, ta biết." Tuyết Hoài nhàn nhạt đáp, y suy nghĩ một chút: "Ta hình như có hơi quá đáng, khiến cả đám hài tử kia đóng cửa không dám ra khỏi nhà nhở?"
Tuyết Hà càng thêm hoảng sợ: "Ca! Ngươi rốt cuộc đã làm gì?"
"Chỉ là đem bọn họ trói vào cái cột thôi mà, tiện tay trang điểm chút ít."
Khốn tiên tỏa (dây trói tiên) rắn chắc hữu lực, chỉ dựa vào sức lực của đám kia chỉ sợ là thoát không được. Rùa cũng là rùa đen nhỏ chính tông, giống như đúc chú rùa mà cha y nuôi trong hồ.
Tức chết bọn họ đi.
Nhưng mà, để ý nhất vẫn là Vân Thác.
Hắn không bị tiếng đàn của y ảnh hưởng tâm trí, còn để y vẽ tranh lên mặt hắn rồi giả vờ ngủ.
Nói hắn không thể tháo Khốn Tiên Tỏa rồi xách mấy đứa bạn hắn ra thì Tuyết Hoài không tin đâu. Không ngờ, Vân Thác không làm vậy thật, cuối cùng là chờ các trưởng bối tới tìm con.
Cả đám tiểu tử này không nhận ra được trong đám của mình có một tên phản bội.
Tuyết Hoài nói: "Ngươi nói cũng có đạo lý. Phụ thân cùng các chư bá cũng không nói gì, thôi để ta viết phong thư xin lỗi mới được..."
Y triệu hồi Thao Thiết ra, bóp họng nó, bắt nó đưa ra mấy tập giấy mua hôm trước, cầm bút viết lên: "Ân oán hai bên đã hết, đã đánh cược thì phải chịu thua. Tuyết Hoài hành sự vẫn còn thiếu sót, nhưng chỉ mong một điều, kết giao bằng hữu, cùng uống vui vẻ với nhau."
Tuyết Hà ở bên cạnh nhìn y viết từng chữ.
Tuyết Hoài viết xong đưa cho hắn, nói: "Tiểu đệ, ngươi giúp ta gửi đi nhé. Thanh điểu khó ở, không muốn giúp ta truyền tin, ta say rượu chưa hết, cả người không muốn nhúc nhích."
Tuyết Hà cười tít mắt: "Nhất định ca ca lại dọa Thanh điểu cái gì rồi."
Hắn nhận thư, cẩn thận gấp gọn bỏ vào trong vạt áo, rồi dặn Tuyết Hoài phải ăn cơm thật ngon, bộ dáng vừa ngoan vừa mềm thế này thật đúng là một đệ đệ khuôn mẫu.
Tuyết Hoài nhìn hắn đi xa, mỉm cười.
Y từ trong nước đứng dậy, tùy tiện khoác áo choàng đi vào phòng. Mới vừa tới cửa, y khom lưng đem con Thao Thiết đang nhìn chằm chằm đến rớt nước miếng sang một bên, "Đông" một tiếng mới xách Thanh điểu bị đè xẹp lép ra.
Thanh điểu khóc hết nước mắt: "Không phải ngài đang cáu kỉnh ai kia sao! Tuyết thiếu chủ, ngài xách ta đi nướng luôn đi! Ta không muốn sống trong sợ hãi thế này nữa!"
"Lần trước đó ta tha thứ cho ngươi, muốn không bị nướng, thì đi theo dõi mấy phong thư trong tay Tuyết Hà cho ta, nó làm gì thì kệ, không cần ngươi xen vào, về nói lại cho ta là được." Tuyết Hoài nhẹ nhàng vuốt lông nó, vô cùng ôn nhu: "Ngoan."
Thanh điểu thút tha thút thít bay đi.
Ba ngày sau, phiền phức tìm tới cửa.
Tuyết Tông vẫn còn ở Tiên Châu khác chưa trở về, nhưng gia trưởng của các thiếu niên đều đem việc này nói cho ông. Tuy không đổ máu, người cũng không sao, chỉ bị vẽ con rùa đen trên mặt thôi, ngoại trừ có chút mất mặt...nguyên lời của người truyền tin là "vô cùng nhục nhã", thì không có thiệt hại gì xảy ra.
Đương gia Tuyết Tông tùy tiện bày tỏ đồng tình và giúp đỡ, "rộng lượng" biểu thị với chúng gia trưởng: "Haizz! Không phải chỉ là bọn thanh niên cãi nhau xí sao! Những đứa nhóc này vốn rất mạnh mẽ, chuyện cũng đã lỡ, hay là để bọn nó trói Tuyết Hoài rồi vẽ lại, à ta còn đứa nhỏ Tuyết Hà nữa, đều cho mấy người vẽ, gì chứ Tuyết gia chúng ta được cái đông con."
Chúng gia trưởng: "..."
Mắt thấy không nói được đạo lý với lưu manh cha, các gia trưởng ôn văn nhã nhặn quyết định đi gặp lưu manh con Tuyết Hoài.
Tuyết Hoài đều đồng ý gặp hết, nghiêm túc nghe bọn họ oán giận và nghi vấn, sau đó đem chân tướng nói ra hết một lần, và luôn nói lời xin lỗi.
Tướng mạo Tuyết Tông có hơi luộm thuộm, nhưng Tuyết Hoài kế thừa khuôn mặt đẹp của mẫu thân y, người khác không ngờ tới Tuyết gia thiếu chủ ngang ngược trong truyền thuyết lại là một thanh niên ôn nhã xinh đẹp như vậy, âm thanh nhỏ nhẹ nói chuyện với mọi người, làm cả đám người già luôn yêu thương nhi tử của mình có chút kích thích.
Khi bọn họ biết rõ chuyện pháp khí bị cướp, trở về nhà liền lôi đầu con mình mắng tung tóe: "Vốn là đồ của người khác mà còn bày vẽ đi cướp? Con nhà người ta tốt như vậy, bị mấy đứa khi dễ nên mới đánh trả thôi sao? Bị vẽ đáng đời, đáng lẽ phải sớm tống các ngươi bái sư tu hành mới phải, tu tâm dưỡng tính."
Trong một đêm, cái tên Tuyết Hoài được các gia trưởng tán thưởng khắp cả Tiên Châu là "Đứa nhỏ tốt", khiến y có chút trở tay không kịp - cừu hận thoáng cái kéo đến điểm cực đại.
Quả nhiên, ba ngày sau, đám hoàn khố kia tập hợp lại, chặn đường y khi đang trên đường tới Thâm Hoa Đài, muốn tìm y đòi nợ.
Kỳ thật nếu tư duy theo cách của người bình thường, bị khi dễ thì khi dễ lại thôi, Tuyết Hoài đâu có sai chỗ nào.
Nhưng cái đám tiểu tử này cứ muốn lôi Tuyết Hoài vào, còn nghĩ lưu manh thế này:
Đoạt chính là đoạt, phải dựa vào bản lĩnh mà lấy về, mọi người đều đồng ý rồi, còn cùng nhau lập bản cam kết. Nhưng Tuyết Hoài lấy đồ rồi mà còn trói người, khiến bọn hắn mất mặt, đây là bội tín. Như kiểu mọi người đã cùng nhau làm lưu manh, nhưng ngươi lại đột nhiên thi đậu làm quan, chính là đạo lý này.
Hôm nay bọn hắn tìm tới, Vân Thác đi đầu, nhưng không nói lời nào, chỉ ôm trường kiếm, tựa vào tường nhìn y cười.
Hai người bọn họ có một bí mật nhỏ, ai cũng không được nói.
Nói thẳng ra thì trận tranh giành pháp khí dẫn đến xung đột thế này, chỉ có Tuyết Hoài và Vân Thác hai người không thật sự tham gia.
Thái độ này của Vân Thác...giống như là đang dung túng cưng chiều, như huynh trưởng đối xử với đệ đệ, hoặc là những gì tương tự. Nhưng ở những phương diện khác lại vô cùng chấp nhất, ví như hắn vẫn nhớ kỹ y dùng thuốc lá gạt hắn.
Tuyết Hoài có chút khó chịu. Không đề cập chuyện kiếp trước, bản thân y lớn hơn Vân Thác vài tháng, đời này cũng không còn làm Tả hộ pháp, cho nên không tới phiên vân Thác dùng ánh mắt này nhìn y
Cha y cũng không dám nhìn y như vậy nhá!
Vân Thác xách con mèo Dưa Ngốc của hắn đến, là một con mèo lông màu xám bạc, mềm mại như nhung. Trời sinh không có linh căn nên không thể mở miệng nói chuyện, không khác gì những con mèo khác ở nhân gian, nhưng Vân Thác cưng nó đến vô pháp vô thiên, động cái là trèo lên đầu ngồi.
Hiện tại, quàng thượng đang ngồi xổm trên đầu vai hắn, rướn cổ nhìn Tuyết Hoài kêu meo meo vài tiếng, trong ánh mắt tràn ngập tò mò.
***
Tuyết Hoài rời ánh nhìn, không nhìn bọn hắn, mà lại cầm tập tranh tư liệu cất gọn trong tay áo.
Nơi nay cách vườn Vạn hoa của Thâm Hoa Đài không xa, càng đi đến gần càng cảm thấy thú vị. Một trận gió thổi đến cuốn theo mùi hoa thơm ngát, cùng với hình ảnh y lưng đeo túi vải, ngoan ngoãn như một cậu học trò nhỏ.
"Tuyết công tử, chúng ta tới là muốn nói chuyện. Lần trước ngươi không mang vũ khí, chúng ta cũng đã tìm cách khác, nhưng về sau ngươi lại đùa giỡn chúng ta, vậy là có ý gì?" Lần này các thiếu niên có tiến bộ, không dám nhìn y nữa mà hung hăng đặt câu hỏi với người ta.
Tuyết Hoài hữu hảo cười: "Ta có hơi quá đáng, xin lỗi."
Hiển nhiên lý do này không đủ cho bọn họ nể phục. Ngoại trừ Vân Thác, những người còn lại đều bị thái độ hời hợt của y chọc giận: ""Ta còn tưởng ngươi là nam tử hán dám làm dám chịu, ai dè chỉ biết dùng ám chiêu sau lưng! Có dám đánh một trận hay không, nói đi!"
Tuyết Hoài nhìn họ một cách kỳ lạ: "Thật là cắn mãi không buông? Thư xin lỗi ta cũng đã viết rồi, thì ra là do các ngươi không độ lượng hào phóng bằng những tên thất phu. Đánh thì đánh, ta không ra tay, chỉ cần các ngươi chạm được góc áo của ta thì ta nhận thua."
"Cái gì mà thư xin lỗi chứ? Ngươi thúi lắm, thích coi thường người khác đúng không?" Lời này của hắn vừa ra liền trực tiếp đem lửa giận kìm nén của đám thiếu niên phát nổ, mỗi người đều mù quáng xông lên muốn đánh người.
Tuyết Hoài vạn năm ngả ngớn, hiện tại rất nghiêm túc nói: "Từng người tới? Không bằng cùng lên hết đi, ta tiết kiệm được chút ít thời gian."
Cừu hận lần này bùng cháy triệt để rồi, trong cái đám thiếu gia chưa từng chịu ủy khuất lại có một người không kiềm chế được tâm tình, xuất ra một cây trường tiên muốn đánh tới.
Tuyết Hoài bất động thanh sắc, hơi lùi về sau, chân chính bày xong trận thế cho mình.
Sống lưng thẳng tắp, như gốc cây bạch ngọc đứng vững vàng, tay phải nắm cổ tay trái, chắp ở sau lưng, bất động như gió.
"Họ Tuyết kia, hôm nay ta không vẽ thêm vài đường lên cái mặt của ngươi..." một roi quất ra, thanh âm khiến người khác sởn da gà cắt ngang không khí lướt tới.
Tuyết Hoài nhẹ nhàng né qua, nhẹ tựa lông chim.
Y nghiêng đầu cười nói: "Thì sao?"
Mẫu thân y là người của tộc Phong Vũ, trời sinh mềm mại nhanh nhẹn, kiếp trước, Tuyết Hoài theo nàng học nhảy trên Mai Hoa Thung*, sau đó có thể nhảy nhót trên các ngọn cây để né tránh gió xuân và ánh nắng mà không làm rớt một mảnh lá cây nào.
*là một loại công phu nổi tiếng, lúc bắt đầu, người tập vẽ hình hoa mai trên đất và một số hoa đánh dấu riêng, người tập đứng bằng mũi bàn chân trên tâm của cánh hoa theo tiếng hô và phải tránh những hoa bị đánh dấu. Sau khi nhuần nhuyễn thì sẽ đóng cọc gỗ lên những hình hoa mai này rồi tập tiếp hoặc đánh các bài võ khác tùy ý. Nguồn Google
Đừng nói hiện nay tu vi của y là Ngân Đan, dù không có thì bằng thân pháp 16 tuổi thì cũng khó mà chạm được vào y.
Roi bạc khéo léo như linh xà, tả xung hữu đột đánh tới nhưng không chạm phải người, thiếu niên cầm roi đánh càng lúc càng nhanh, cũng không có trình tự nào, đánh đến nỗi đồng bạn của hắn đều thấy bực bội, còn Tuyết Hoài vẫn nhàn nhã như trước. Một lát sau, y thấy thiếu niên này đã quá rối loạn, thừa dịp hắn không để ý liền kẹp lấy đuôi roi, theo hướng đứng của mình mà kéo tới, thiếu niên trở tay không kịp, vũ khí cứ như vậy mà dễ dàng rơi vào tay Tuyết Hoài.
Tuyết Hoài đề nghị lần hai: "Cùng lên nhở?"
"Ngươi thối lắm!"
Và thế là cả đám tiến lên đánh hội đồng.
Vân Thác từ đầu đến cuối vẫn không nhúc nhích, chỉ ôm trường kiếm của mình dựa bên tường, miệng mỉm cười nhìn Tuyết Hoài. Hoàng thượng mèo bạc ngồi chồm hổm trên đầu vai hắn không nhịn được, thấy một đám nhân loại đang nhúc tới nhích lui, Tuyết Hoài thì chuyển động né tránh, nhìn vui ghê ta nơi, mèo ta cũng muốn chơi nên đi từ từ đến cọ chân y.
Tuyết Hoài muốn né người nhưng vướng phải con mèo. Y bắt đầu thấy phiền, một người tiếp một người đều bị y tước lấy hết binh khí, tiện tay ném hết đao kiếm ghim sâu vào thân cây bên đường, khiến những đóa hoa trên thân cây chấn động rụng lả tả.
Y hỏi: "Còn muốn đánh? Các người còn ai khác không."
Các thiếu niên nhìn nhau, ánh mắt đưa tới trên người Vân Thác.
Bọn họ không dám gọi Vân Thác ra tay. Bình thường cả đám đều dựa dẫm vào Vân Thác, trước giờ Vân Thác làm cái gì thì bọn họ đều làm theo, nhưng trong chuyện này thì Vân Thác không có chủ ý gì cả - lúc đầu chỉ là chuyện Vân Thác ra ngoài đuổi theo Tuyết Hoài, còn chuyện gì đằng sau thì bọn họ không biết.
Nói về thù riêng thì đây là chuyện của Chư Tinh. Vân Thác không quan tâm, thái độ lại bàng quan, ai cũng không rõ hắn đang nghĩ gì.
Có một tên to gan lên tiếng dò hỏi: "Ai nói không có? Tuyết công tử, chắc là ngươi chưa từng nghe qua danh tiếng của Vân thiếu tiên chủ nhỉ?"
Tuyết Hoài nhếch môi, không nói lời nào.
Y định nói là chưa từng nghe qua, nhưng y nhìn thoáng qua ánh mắt mà Vân Thác bắn tới, thức thời liền ngậm miệng.
Đã hung dữ còn thích mang thù, kiếp trước còn hại một nửa nhân sinh của ông đây, ai nói ông đây chưa nghe qua hả?
Đang lúc mọi người còn đang soi mói, Vân Thác đứng dậy, không nói lời nào đi đến trước mặt Tuyết Hoài.
Hắn dựa vào rất gần, có thể nghe được tiếng hô hấp từ hắn.
"Muốn đánh?" Vân Thác hỏi: "Tuyết tiểu công tử." Bốn chữ sau hắn nói rất nhẹ, dường như còn mang ý cười bên trong.
Tuyết Hoài nghi hoặc lắc đầu: "Không đánh, các người nếu không nuốt trôi cục tức này, thì cứ vẽ lại lên mặt ta vài nét bút là được. Ta đã viết thư xin lỗi rồi, các người chưa nhận được sao?"
Y vẫn là bộ dáng ôn hòa như trước.
Các thiếu niên đứng đây đều chần chừ, nhớ lại câu hỏi trước khi đánh với Tuyết Hoài, nghi hoặc nói: "Ngươi có viết? Hay lại lừa gạt chúng ta?"
Tuyết Hoài thẳng người trả lời: "Các ngươi cứ bắt hết Thanh điểu trong thành này mà hỏi sẽ rõ, lúc đó ta say rượu chưa tỉnh, khi tỉnh lại thì cảm thấy chuyện đã làm không tốt, nên đã viết thư xin lỗi nhờ đệ đệ gửi đến cho các ngươi."
Y vừa dứt lời, Vân Thác liền vươn tay trên không trung mơ hồ nắm chặt thứ gì đó - một đám bụi mù màu đỏ đen bay lên, sau đó hóa thành hình thể, biến thành một con quạ màu đỏ tươi với hàm răng sắt nhọn.
Chư tinh trợn to mắt: "Minh Phủ tín nha! Sao ngươi có được thứ này?" (Quạ đưa thư ở Minh Phủ)
Vân Thác thản nhiên nói: "Có một lần gặp chủ nhân Minh Phủ trên đường, hắn tiện tay tặng cho ta."
Minh Phủ tín nha là vật mang tin tức thông âm dương hai giới, lời nói đều vô cùng xác thực. Vân Thác thấp giọng hỏi: "Ngươi nói cho bọn hắn biết, Tuyết gia thiếu chủ có phải là một tiểu lừa gạt hay không?"
Tuyết Hoài: "???"
Tín nha cạc cạc cười nói: "Đúng."
Tuyết Hoài: "????"
Tín nha nói tiếp: "Thế nhưng chuyện này y không lừa các ngươi, thư xin lỗi vẫn còn nằm trong bụng Thao Thiết, đệ đệ hắn vẫn chưa đem đi gửi, mà là làm mất luôn rồi."
Vừa dứt lời, khói đen tán đi, thư của Tín nha không bao giờ tồn tại lâu, chớp mắt liền biến mất.
"Kẻ lừa đảo" Tuyết Hoài mới được Minh Phủ chứng nhận chớp chớp mắt nhìn Vân Thác.
Vân Thác thu hồi phép thuật, nhàn nhạt nói: "Cho nên, hiểu lầm đều đã được giải quyết hết rồi, chuyện trước cũng đã rõ, còn có vấn đề gì không?"
Những người khác đều ngượng ngùng: "Không, không có..."
Hắn nhìn Tuyết Hoài.
Tuyết Hoài không tránh được ánh mắt của Vân Thác - thiếu niên áo đen cứ một mực nhìn y, ánh mắt như có thâm ý, còn như không có điều gì.
Tuyết Hoài bị hắn nhìn khiến da đầu tê dại, lui về phía sau một chút, trấn định nói: "Không có chuyện gì nữa thì ta đi trước."
Người còn chưa động, cổ tay đã bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, kéo cả người nhào qua.
Phía sau hai người vừa lúc là cây đại tiên thụ che trời, Vân Thác vây y dưới tàn cây, đặt y dựa vào thân đại thụ khiến cây tiên chấn động mà rơi xuống vài đóa hoa, vừa lúc rơi trên tóc của Tuyết Hoài.
"Chính ngươi nói, nếu như chúng ta giận thật, thì vẽ vài nét lên mặt ngươi, đúng không?" Vân Thác cúi người nhìn y, thật thà hỏi.
Hắn nhỏ hơn y, nhưng lại cao hơn y rất nhiều, trong một khoảnh khắc Tuyết Hoài vốn muốn tránh đi, nhưng không kịp. Vân Thác cứ vậy mà đè y xuống, đôi mắt sâu như đáy hồ cũng nhìn theo, khiến tay chân y một phen luống cuống.
"...Ừa". Y thừa nhận.
Tiếng gió thổi như phảng phất mang theo hơi nóng, đầu nhành cây vui mừng đón gió rồi lan tỏa thành diện rộng, vang xào xạc, hoa rơi càng lúc càng nhiều, giống như từng đám mây tản mạn, tụ tập trên đầu ngón tay Vân Thác, hóa thành phấn đọng lại thành một màu đỏ thẫm, tản ra nhiệt độ ấm áp.
Khuôn mặt càng áp sát tới, trong lòng Tuyết Hoài xẹt qua một suy nghĩ - đừng nói Vân Thác định phế hai mắt mình nha?
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, cũng không nóng lắm, thậm chí còn có chút ấm áp, giống như ngón tay người kia, động tác cẩn thận nhẹ nhàng, như đang chạm vào trân bảo quý hiếm. Vân Thác dùng ngón tay nhẹ cọ vào đuôi mắt của y, xoa xoa lau đi lớp phấn đang che đậy nốt ruồi son kia.
Theo độ cong của đuôi mắt, hắn đặt tay vẽ một đóa hoa đào.
Hoàn chương 7
Red: Yo, tui đã giục được con Gián edit rồi =]]]]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.