" Nói, ta nói! "
Hắn nói: " Ta cũng không quen hắn ta, nói là tới cứu ta, bảo ta uống viên thuốc kia vào sẽ tạo ra triệu chứng bệnh giả, chỉ cần ta phát bệnh bọn họ sẽ có cơ hội đưa ta ra ngoài. "
Hắn một hơi nói xong liền nhìn nhìn nàng bằng ánh mắt mong đợi.
" Vậy... Ngươi có biết thứ hắn cho ngươi ăn chính là một loại độc, có thể khiến ngươi lập tức quy thiên không? " Lục Khanh xoay chén sứ Thanh Hoa trong tay, không nhanh không chậm nói. Trong chén cũng chỉ còn lại một ngụm nước.
" Thật sao? Ta không biết. Chẳng trách ta cả người khó chịu như vậy. Những gì ta nói đều là thật, ngươi nghĩ nếu ta biết là độc mà còn ngu ngốc uống vào sao? "
" A? Ngươi đường đường là một thái tử, một tên không quen biết đưa thuốc cho ngươi liền uống, ngươi không ngốc chẳng lẽ ta ngốc? "
" Ta ngốc, ta ngốc! " Hắn rít từng chữ qua kẽ răng.
Lục Khanh cười cười, bưng chén trà đến trước mặt hắn, từ từ đổ trà xuống, nước trà liền chảy dọc theo mặt rơi xuống.
Khương Thù cả người chấn động.
Điên rồi! Nữ nhân này điên thật rồi!
Thân là thái tử Khương quốc, hắn nào có thể chịu sỉ nhục như vậy?
Hắn tức khắc nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức nhảy lên cắn chết nữ nhân này, chặt thành tám khối! Nhưng hắn khát đến cùng cực, chỉ có thể vươn đầu lưỡi liếm nước trên mặt.
" Ha, hahaha. " Lục Khanh nhìn hắn, cười đến điên cuồng.
Như này rất tốt, nàng vô cùng tận hưởng loại khoái cảm này, tra tấn hắn, từ từ bức hắn đến chết.
Nàng, chính là muốn đem tự tôn của hắn ném xuống dưới chân mà chà đạp.
" Mau nhìn xem, thì ra đây chính là thái tử Khương quốc, so với chó cũng chả khác là bao. " Lục Khanh một bên rót nước, một bên không ngừng sỉ nhục.
Muốn phá hủy một con người, đầu tiên phải đập nát tự tôn của hắn.
Rót xong, Lục Khanh lật ngược chung trà, nhướng mày.
" Tốt lắm, đây chính là lượng nước hôm nay ngươi có, hết rồi. "
Nói xong nàng xoay người rời đi.
Khương Thù chính là đầu lưỡi mới nếm được ít nước, còn lâu mới đủ, chỉ có thể khản giọng kêu nàng
" Đừng, đừng đi, đừng đi! "
Lục Khanh đã đi xa, cũng chẳng quay quay đầu lại.
Lục Khanh phân phó xuống dưới không cho hắn uống thêm nửa giọt nước nào nên cũng chẳng ai dám trái lệnh nàng.
Thật khó khăn chờ đến ngày hôm sau.
Cổ hắn sắp cháy khô đến nơi, nhìn thấy Lục Khanh đến liền cảm thấy giống như thần phật cứu thế.
Cũng may nàng đến từ sáng sớm, trong tay cũng cầm một chung trà.
Nàng quơ quơ chung trà trong tay, cười đến tà mị: " Quy tắc cũ, đây là nước hôm nay ngươi có thể uống. "
Khương Thù mắt nhìn chằm chằm ly nước trong tay nàng, tròng mắt xanh lè đầy khát khao.
Hắn sắp phát điên rồi.
Trời ơi, sao trên đời lại có nữ nhân như này, lấy việc tra tấn hắn làm niềm vui?
" Ta lại cho ngươi một cơ hội, thành thật trả lời. Ngày hôm qua, rốt cuộc là ai đưa ngươi viên thuốc kia? "
" Là, là... " Khương Thù đang định trả lời, đột nhiên cửa đập mạnh một tiếng mở ra.
Quân Diễm Cửu mặt không biểu cảm đi vào.
" Công chúa, tra được rồi. "
" Ở nhà giam phát hiện hai gian tế Khương quốc, là người của nhị hoàng tử Khương quốc phái đến. Người đã bị bắt giữ. "
Lục Khanh lập tức xoay người: " Tìm ra bằng cách nào? "
Quân Diễm Cửu nói: " Ở trong phòng bọn chúng phát hiện thư từ, còn có tiền của Khương quốc. sau khi dụng hình, bọn chúng khai nhận là người của nhị hoàng tử. "
Lục Khanh lại cảm thấy tổng thể hình như có gì đó kì quái.
Sau đó nghi kỹ lại, dù sao thì cứ cho như không phải nhị hoàng tử thì cũng chính là mấy vị hoàng tử khác, chuyện này cũng có thể coi đã giải quyết xong. Nếu còn tra đến cùng, ngược lại lại giúp Khương Thù quét sạch trở ngại. Như vậy chi bằng khiến cho bọn họ tranh giành lẫn nhau, không phải vui hơn sao?
Dù sao mạng của Khương Thù cũng đã nhặt về, hiện tại ở Kiêu Dương điện vô cùng an toàn.
Mà Khương Thù đối với việc ai đã mưu hại hắn cũng chẳng để tâm, mắt thấy nàng sắp rời đi liền trông mong nhìn Lục Khanh; " Nước. "
Lục Khanh dừng chân, bố thí cho hắn một ánh mắt thương hại.
Nàng quơ quơ chén trà " Như vậy đi, ngươi sủa một tiếng, chỉ cần dễ nghe một chút, chén nước này ta toàn bộ đều thưởng cho ngươi. "
Quân Diễm Cửu nghiền ngẫm nhìn hắn.
" Ngươi! "
Khương Thù cắn răng, kiệt lực khắc chế.
" Không gọi sao? " Lục Khanh nghiêng chén trà, Khương Thù lập tức " Gâu " lên một tiếng.
Lục Khanh tràn đầy mỹ mãn bước tới, nghiêng chén đổ vào miệng hắn.
Khương Thù đành phải há to miệng hết sức có thể, ực ực từng ngụm.
Được nước lạnh cứu rỗi, hắn trong lòng hưng phấn hoang tưởng. Nữ nhân đáng chết, ngươi ngàn vạn lần đừng để rơi vào tay ta, bằng không ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết.
Bên kia.
Khương quốc sứ thần đem chuyện Tiêu Hòa Đế không thả người, nhất định đòi đoạt lấy mười tòa thành cho bồ câu đưa thư tới hoàng đế.
Hoàng đế Khương quốc rất nhanh đã hồi âm.
Sứ thần lại lần nữa đặc biệt xin yết kiến.
" Hoàng thượng, chúng ta đồng ý giao nộp mười thành trì. "
Tiêu Hòa Đế quả thực ngoài ý muốn, tên già kia từ khi nào hào phóng như vậy?
Lại nghe hắn tiếp tục nói: " Chỉ là hoàng thượng chúng ta có một điều kiện, chính là lấy mười tòa thành này làm sính lễ, chúng ta hi vọng thái tử điện hạ có thể nghênh thú công chúa quý quốc làm thê, như vậy Khương quốc cùng Bắc quốc có thể vĩnh viễn giao hảo.
Tiêu Hòa Đế chấn kinh rồi.
Còn có mặt mũi muốn nữ nhi bảo bối của ông?
" Không gả, nói cho Khương hoàng nhà ngươi chết tâm, Băc quốc công chúa Lục Khanh, nhà ngươi muốn dùng trăm tòa thành cũng không đổi được! "
Ông nói thật kiên quyết, thẩm chí còn tưởng sắp xách hắn ném ra ngoài điện.
Khanh Khanh nhà ông là tuyệt đối không gả xa, gả đến nơi xa như vậy, lỡ phải chịu ủy khuất thì phải làm sao? Phái binh đi đánh ít nhất phải chín ngày mới tới nơi, quá lâu, không thể được.
Nhưng mà không thể không nói, Khương quốc thái tử anh tuấn lịch thiệp, cũng coi như là tài giỏi hơn người, suy nghĩ liền nói: " Nếu thái tử nhà ngươi nguyện ý ở rể, trẫm vẫn có thể suy xét. Ngươi về mà bàn bạc với Khương hoàng, xem ý kiến hắn như nào? "
Sứ thần kinh hãi ra mặt.
Cái này còn phải hỏi sao? "
" Hoàng thượng, thái tử của chúng ta là trữ quân, là hoàng đế tuwong lai, ở rể Bắc quốc, này còn ra thể thống gì a. "
Tiêu Hòa Đế bực bỗi phất tay " Vậy ngươi lui ra đi. "
Tuy rằng bị cự tuyệt, nhưng chuyện Khương quốc muốn thú Lục Khanh làm thái tử phi vẫn lặng lẽ truyền ra khắp hoàng cung.
Lục Khanh cũng đã nghe tới, cười lạnh không thôi.
Nàng? gả cho cái tên bất lực kia?
Không tính tới bộ dạng ở kiếp này, kiếp trước hắn với nàng đè trên vai là huyết hải thâm thù.
Kiếp trước, Tô Diệc Thừa chính là chó săn của Khuơng Thù, chính bọn chúng đã hợp mưu đánh cắp giang sơn Bắc quốc! nàng cả đời sẽ không quên!
Khương Thù tuy nằm liệt giường nhưng cũng nghe cung nữ Kiêu Dương Điện bàn tán chuyện này.
Phụ hoàng cư nhiên lại muốn cái ả nữ nhân hung dữ điên loạn kia làm thái tử phi của hắn? Ha, hắn kiên quyết không đồng ý, cho dù nữ nhân kia khóc lóc la làng phải gả cho hắn, hắn cũng không đời nào đồng ý!
Hắn giây trước vừa nghĩ như vậy, giây sau sứ thần nhà mình phái tới liền đi tới.
Khương quốc phái tới không phải ai khác, cũng là người hắn vô cùng tín nhiệm, là đệ đệ Khương hoàng.
Sứ thần nghe nói hôm qua thái tử bạo bệnh, liền xin gặp mặt một lần, Tiêu Hòa Đế đáp ứng rồi.
Nhìn thấy sứ thần, Khương Thù từ trên giường bật hẳn dậy, lệ nóng lưng tròng.
" Cữu cữu! "
Nhưng người tới lại làm một thủ thế, ra hiệu hắn im lặng.
" Thái tử điện hạ, thần lần này tới mang theo mật chỉ của bệ hạ, thỉnh ngài phải lấy được chân tâm công chúa. "
Khương Thù???