Tiểu Phúc Tử vừa dứt lời, Quân Diễm Cửu liền lườm hắn.
Tiểu Phúc Tử tự biết mình lỡ lời.
Ngọc thể của công chúa nơi nào hắn có thể xem chứ?
Vì thế bèn sửa lời: " Ý của nô tài là tin tức này nô nghe ngóng giúp gia, nếu gia trong lòng còn hoài nghi có thể tự mình nghiệm chứng một chút. "
Nói xong lại phát hiện mặt y càng đen hơn.
Nói nhiều sai nhiều, càng nói càng sai, Tiểu Phúc Tử lau mồ hôi trên trán đánh bài chuồn: " Nô tài còn có việc chưa làm xong xin phép cáo lui trước. "
Vừa mới lui được hai bước, Quân Diễm Cửu gọi giật lại: " Từ từ. "
" Ngày mai khi nào? "
Tiểu Phúc Tử thần sắc vi diệu cười cười: " Giờ thân. "
Tiểu Phúc Tử vừa mới đặt chân ra cửa liền thấy một thân ảnh đẩy cửa xông vào.
" Cửu Cửu~ "
Quân Diễm Cửu vừa nhấc mắt đã thấy vị công chúa vừa nãy mới ở trước mặt Tô Diệc Thừa khóc đến hoa lê đái vũ lúc này trên mặt lại tràn ngập ý cười.
Lục Khanh mặc một kiện váy hồng nhạt, trên đầu lắc lư hai búi tóc, trong lòng còn ôm một bé thỏ toàn thân lông xù trắng tuyết.
Quân Diễm Cửu tuổi thỏ lại thích thỏ. Kiếp trước hai người cùng nhau nuôi một bé thỏ, tất nhiên cũng là để bầu bạn với nàng.
Nàng ôm thỏ nhỏ tới, cười tủm tỉm: " Cửu Cửu, bé thỏ này bị thương ở chân rồi, ngài có cách cứu bé không? "
Vì thuận tiện bồi dưỡng cảm tình, Lục Khanh đã cố ý chọn bé trên đùi có thương tích.
Quân Diễm Cửu nhàn nhạt liếc mắt một cái, mặt không gợn sóng: " Thịt thỏ sao, so với việc cứu nó không bằng công chúa dành thời gian suy nghĩ xem nên làm thỏ cay hay kho tàu đi. "
???
Gia hoả này kiếp trước không phải chính miệng nói thích thỏ nhỏ sao? Lại lừa nàng!!!
" Bé thỏ đáng yêu như vậy sao có thể ăn chứ! Ta đã đặt tên cho bé rồi, tên Quân Bảo. "
Nghe đến cái tên này Quân Diễm Cửu cứng đờ trong giây lát.
Quân Bảo???
" Công chúa tính nuôi dưỡng con thỏ này sao? "
Lục Khanh cười gật đầu.
Nhìn thứ trong lồng ngực nàng rõ ràng đang cuộn thành một quả cầu nhỏ, còn đang thảnh thơi gặm cỏ, Quân Diễm Cửu biểu tình ghét bỏ.
" Thứ này thật xấu, hơn nữa nếu nuôi thỏ, người đây là đang sợ mấy khóm hoa quý báu trong hoa viên sống quá lâu rồi sao? "
" Không sao, cho bé ăn! cho bé ăn hết! " Lục Khanh khẩu khí ngất trời lại dùng một đôi mắt long lanh ậng nước nhìn y.
" Ta mới không thèm để ý đám hoa hoa thảo thảo đó, chỉ cần Quân Bảo nhà ta muốn là được. "
Quân Diễm Cửu híp mắt, cái tên " Quân Bảo " này sao cứ thấy quái quái.
" Công chúa nhất định phải gọi thứ này là Quân Bảo sao? "
" Vậy Cửu Cửu chọn một cái tên đi. "
Quân Diễm Cửu nhìn vào mắt Lục Khanh: " Không bằng gọi nó Tiểu Lục đi. "
" Không được, Tiểu Lục Tiểu Lục khó nghe chết đi được, còn không bằng kêu Tiểu Cửu. "
Quân Diễm Cửu bật cười: " Tiểu Cửu với Tiểu Lục thì có gì khác nhau? "
Lục Khanh xoa xoa bụng nhỏ: " Bản công chúa nói khác là khác, không được, vẫn là gọi Quân Bảo đi! "
Quân Diễm Cửu xem như đã hiểu ra, công chúa nhất định phải đem tên y đặt lên đầu thứ này, mặt không cảm xúc nói
" Nếu là công chúa nuôi, vậy tùy ý người. " Mấy chữ cuối tựa hồ nghiến răng mà nói.
Lục Khanh lại đang cười thầm trong lòng " Vậy có nghĩa Cửu Cửu nguyện ý cùng ta nuôi dưỡng Quân Bảo phải không? "
Quân Diễm Cửu cười một chút: " Nếu công chúa mời nô tài thưởng thức thịt thỏ, đương nhiên không vấn đề, còn về việc nuôi dưỡng nô tài không có nhiều kinh nghiệm, chỉ sợ chăm sóc không chu toàn. "
Lục Khanh trợn mắt há mồm.
Thích thỏ chỗ nào chứ? Nàng muốn cùng y nuôi dưỡng bé, vậy mà y cư nhiên lại muốn ăn bé thỏ của nàng!
" A, vậy ta không làm phiền Đốc Công đại nhân nữa. " Lục Khanh ôm thỏ cương quyết quay người.
Không biết vì sao nhìn thân ảnh cô đơn của nàng, tim y nhói đau.
Y ho khan một tiếng " Công chúa không phải nói chân con thỏ này không ổn sao? nô tài xem qua có được không?
Lục Khanh vui vẻ xoay người, dường như bé thỏ cũng có cùng suy nghĩ, chân nhỏ trực tiếp từ trong lòng nàng nhảy xuống, nhảy nhót hai bước tới trước mặt y.
Quân Diễm Cửu thuận tay bế lên.
Mềm mại ngoài ý muốn.
Thỏ nhỏ lộ ra cặp mắt tròn vo đen thui, lóng lánh tỏ vẻ vô tội. Miệng nhỏ động động dẫn đến râu cũng rung rung.
Quân Diễm Cửu kiểm tra một hồi phát hiện ra chân bé bị trật khớp, y duỗi tay bẻ một cái liền trở lại bình thường.
Bé thỏ này cũng thật kỳ quái, một chút cũng không sợ, bị bẻ khớp vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Quân Diễm Cửu biết là rất đau, duỗi tay sờ sờ đầu bé như an ủi, thỏ nhỏ rất có linh tính hướng lòng bàn tay Quân Diễm Cửu cọ tới cọ lui.
Nàng chớp mắt một cái, tâm tình khó chịu đều tan biến.
" Bé thích ngài. " Lục Khanh ngạc nhiên.
Quân Diễm Cửu cũng khá là ngạc nhiên, từ nhỏ đến lớn hắn không phải người được mấy động vật nhỏ hoan nghênh.
" Vật nhỏ, ngươi không sợ ta? "
Y duỗi tay nhéo nhéo lỗ tai thỏ, vật nhỏ duỗi chân nhảy dựng lên, trực tiếp sà vào lồng ngực y.
" Quân Bảo! "
Mắt Lục Khanh trở nên ươn ướt.
Nàng giống như thấy được Quân Bảo trước kia, Quân Bảo luôn dính lấy hai người.
Quân Diễm Cửu ôm chưa đủ ấm đã bị Lục Khanh nhấc đi, tức khắc cảm thấy lồng ngực vắng vẻ.
Ngẩng đầu đã thấy Lục Khanh đem bé thỏ gắt gao ôm lấy, đem cả khuôn mặt chôn vào lông thỏ.
Tiểu thỏ ngoan ngoãn nằm gọn trong lồng ngực, con ngươi tròn vo liên tục chớp chớp.
Lục Khanh xoay người tính ôm thỏ đi, Quân Diễm Cửu ho khan một tiếng.
" Chân nó nói không chừng vẫn phải tiếp tục chữa trị. "
Lục Khanh đành phải để Quân Bảo ở lại.
Lục Khanh đi rồi, Quân Diễm Cửu cùng bé thỏ mắt to trừng mắt nhỏ.
Y nghiêm nghị bước lại gần, ngó trái ngó phải quan sát bốn bề vắng lặng, sau đó đem bé thỏ bế lên, học theo Lục Khanh sờ sờ đầu bé.
Lại không đoán được tất thảy đều bị Lục Khanh âm thầm quan sát sau cửa sổ nhìn thấy.
Nàng thời điểm ôm Quân Bảo phát hiện y vẫn luôn lén lút nhìn, lo lắng y có phải nhìn thấy bé mập mạp tươi ngon muốn nhân cơ hội giấu nàng đem đi hầm hay không?
Không ngờ tới Quân Diễm Cửu nhanh như vậy lại học theo nàng rua rua Quân Bảo!
Lục Khanh không nhịn được cười trộm.
Sau khi trở về liền đặt bút hoạ một bức " mỹ nhân " ôm thỏ, vẽ xong thổi thổi liền lập tức treo lên tường.
Ngày mai Lục Khanh muốn cùng Quả Nhạc đi suối nước nóng.
Kiếp trước Quả Nhạc cũng ngay thời điểm này mời nàng đi.
Lúc ấy nàng ở suối nước nóng bị thú dữ tấn công, là Quả Nhạc cứu nàng, sau đó quan hệ của hai người càng thêm khăng khít, hơn nữa còn được phụ hoàng ban thưởng một khối kim bài miễn tử.
Cái kim bài này cuối cùng cứu cả nhà Quả Nhạc thông đồng địch phản quốc miễn tội chết.
Sau này nghĩ đến con thú kia chắc hẳn là người nhà Quả Nhạc cố ý thả ra.
Chuyện này tuy đã qua từ lâu nhưng mỗi lần nhớ tới liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sống lại một đời, nàng phải cho ả ta lãnh hậu quả thích đáng. Kim bài miễn tử ngàn vạn lần không thể để rơi vào tay nhà ả.