Trọng Sinh Độc Sủng Cửu Thiên Tuế

Chương 47: Công chúa đa mưu túc trí tự mình truy tìm hung thủ




Nói xong Lục Khanh chấp tay hành lễ, vô cùng tôn kính.
Tri phủ lau mồ hôi trên trán.
Tên này muốn chết sao, vụ án này kinh động tam hoàng tử không nói, bây giờ còn muốn làm phiền đến công chúa điện hạ?
"Đủ rồi." Quả quân cơ cắt ngang. "Việc cỏn con này hà tất kinh động đến công chúa, chỉ là một cái bình nhỏ, có liên quan gì đến vụ việc này cơ chứ?"
"Đương nhiên có liên quan."
Lục Khanh giơ cái bình lên, nhấn mạnh từng câu: "Theo giám định, thứ trong bình này không hề có công dụng dưỡng da nào cả mà chính là nguyên nhân dẫn đến mãnh thú tấn công. Bởi vì trong đây là chất lỏng được lấy sau khi giết chết hổ con."
Từng câu từng chữ thốt ra đều làm đám đông dậy sóng.
Quả Nhạc hét lớn: "Nói láo! Ngươi ngậm máu phun người!"
Lục Khanh liếc nàng ta một cái kinh thường: "Quận chúa vừa nãy còn nói không nhớ rõ đây có phải bình của mình không, sao giờ lại kích động như thế?"
Nàng tiếp tục giải thích: "Đối phương vì muốn che giấu mà cho thêm rất nhiều hương thảo, nhưng mấy loại hương thảo này chẳng hề ảnh hưởng đến việc hổ mẹ lần ra dấu vết, mùi hương này chắc hẳn sợ săn lâu năm không xa lạ gì vì trong rừng hổ mẹ thường căn cứ vào mùi này tìm kiếm hổ con.
Mà đương nhiên sau khi hổ con bị sát hại hổ mẹ cũng có thể căn cứ vào đó lần ra hung thủ, sinh ra tính công kích mạnh mẽ.
Mà loại mùi này bám trên người khá lâu, có thể lên tới ba tuần, phàm là người dính phải nó liền bị hổ mẹ tấn công."
Nói đến đây giọng nàng run lên, tức giận chất vấn
"Thử hỏi Quả Nhạc quận chúa đây mang theo đồ vật nguy hiểm như vậy cùng công chúa ngâm mình, người có ý gì?"
Xung quanh một mảng yên tĩnh.
Phụ thân nàng ta cười lạnh: "Vị tiểu huynh đệ này trí tưởng tượng cũng thật phong phú, chỉ là sự thật chính là sự thật, mà sự thật không phải chỉ là ở đây nghe ngươi kể chuyện, ngươi nói nhiều như vậy, có chứng cứ không?"
Lục Khanh cười: "Muốn có chứng cứ thật ra rất đơn giản."
"Hai con hổ kia đã bị ta bắt được, hiện tại lại có cả bình tang vật này, nếu Quả Nhạc quận chúa nói đây là mỹ phẩm dưỡng da, chi bằng người thoa một chút để kiểm tra phản ứng của chúng có giống hôm đó không, có trực tiếp nhào vào quận chúa?"
Chiêu này thực ra Lục Khanh đánh liều một phen.
Bên trong bình rốt cuộc có hay không, đối phương cũng không biết được.
"Làm càn!" Quả quân cơ tức giận lớn tiếng, đôi mắt trừng lớn nói: "Tri phủ đại nhân, người thân là tri phủ kinh đô lại thẩm án kiểu này sao? Tùy ý cho hắn khóc lóc la hét làm càn?"
Lúc này tam hoàng tử mở miệng: "Thế nào là khóc lóc la hét làm càn? Dù sao đây cũng là đồ Quả gia, cây ngay không sợ chết đứng chi bằng thử một lần, người đâu!"
Lục Triệt ánh mắt lạnh lẽo: "Đè Quả Nhạc quận chúa xuống, đem"mỹ phẩm dưỡng da" thoa cho ả."
"Vâng."
"Không! Không cần!" Nghĩ đến trải nghiệm đáng sợ lần trước, Quả Nhạc hoảng loạn lắc đầu, thét chói tai, kinh hoaangf nhìn về phía phụ thân: "Phụ thân! Phụ thân, cứu con!"
Sắc mặt ông ta trầm xuống, ngoảnh mặt làm ngơ.
Ông ta sắp bị đứa con ngu xuẩn này làm tức chết rồi!
Lúc này Lục Khanh lên tiếng: "Không cần thử nữa, mọi người đã biết khi bôi thứ này lên mặt sẽ có hậy quả gì, chắc hẳn Quả Nhạc quận chúa là người hiểu hơn ai hết."
Nàng nhìn về phía tri phủ, gằn từng chữ: "Quả gia coi thường vương pháp, mưu hại công chúa, khẩn xin tri phủ đại nhân trị tội!"
Tri phủ cười đau khổ, hắn chỉ là một tri phủ nhỏ nhoi, trị cái gì chứ?
Chỉ có thể cắn răng nói: "Vụ án này bản quan sẽ trình lên hoàng thượng."
Mọi chuyện xảy ra vô cùng thuận lợi.
Đoán chừng lần này Quả gia cho rằng sẽ nghiền ép được nàng, không nghĩ tới tam hoàng tử sẽ có mặt, lại càng không nghĩ tới đối phương lại cáo trạng bọn họ mưu hại công chúa, tất nhiên trở tay không kịp.
Tam hoàng tử Lục Triệt.
"Bổn hoàng tử sao lại không biết ta ở kinh thành lại có vị "bằng hữu" như này nhỉ?"
Lục Khanh cười ranh mãnh: "Không phải bây giờ huynh biết rồi sao?"
"Mau cùng huynh trở về, muội có biết hai ngày nay huynh phải chịu bao nhiêu mắng chửi của phụ hoàng không? Còn không tìm được muội là ta sắp bị tống cổ khỏi hoàng cung rồi đây này!"
Lục Khanh hừ một tiếng: "Ca ca vất vả rồi, nhưng mà muội không về đâu."
Lục Triệt khuyên nhủ: "Muội còn giận phụ hoàng sao? Phụ hoàng cũng vì tốt cho muội, muội cùng tên thái giám kia thân mật quá cũng không thích hợp, nô tài chính là nô tài."
"Chàng ấy không phải nô tài!"
"Vậy là gì?"
Lục Khanh không muốn giải thích nhiều, cười cười: "Sau này huynh sẽ biết."
Hai người chia tay ở giao lộ, Lục Khanh không muốn cùng hắn hồi cung, đang định rời đi liền nghe một giọng nói quen thuộc.
"Khanh Khanh."
Lục Khnah ngẩng đầu thấy Tiêu Hòa Đế một thân thường phục nâu, ăn mặc kiểu địa chủ trông ngóng nhìn nàng.
Lục Triệt sau khi nhận được tin tức nhanh chóng sai người truyền tin vào cung.
Tiêu Hòa Đế vừa nhận được tin tức tốc xuất cung, nãy ở chỗ bá tánh nghe được ít nhiều. Nhìn ông xoay viên ngọc quý trong tay, thân là cửu ngũ chí tôn lại mếu máo, sắc mặt ủy khuất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.