Quân Diễm Cửu cùng Lục Trưng trước nay vốn lạnh nhạt, thậm chí có thể coi là không hoà hợp.
Lục Trưng cảm thấy Quân Diễm Cửu quyền thế quá lớn, lại được phụ hoàng quá mức tín nhiệm, mưu phản chỉ là chuyện sớm muộn, đồng thời hắn cũng khịt mũi coi khinh thân phận thái giám của y.
Nhưng suy cho cùng, kiếp trước, thi thể của vài vị huynh trưởng đều là do Quân Diễm Cửu hỗ trợ thu thập, còn bởi vì quan hệ với nàng, mỗi năm đều đặn tu sửa phần mộ, hương khói đầy đủ không sót người nào. Còn có mấy cô nhi trong tộc, cũng là y một tay sắp xếp xếp. Tuy từng là một muội phu bị tất cả xem thường, Cửu Cửu thật sự đã làm rất tốt.( Muội phu là em rể đó mấy bà.)
Vì vậy, Lục Khanh hi vọng, một đời này, các huynh trưởng có thể đối với y tốt hơn một chút.
Nàng trịnh trọng gật đầu một cái: " Muội chính là nhận định chàng! "
Lục Trưng tiêu hoá hết nửa ngày mới hồi phục tinh thần.
Kỳ thật, hắn mới vừa hung hăng nhéo mạnh cánh tay mình một phen, xác định xem mình có phải đang nằm mơ không.
Hắn hiểu Khanh Khanh, biết những gì nàng nói nãy giờ đều vô cùng nghiêm túc. Lúc lâu sau mới gian nan mở miệng: " Ta tôn trọng lựa chọn của Khanh Khanh, nếu như muội thật sự thích hắn, ca ca sẽ giúp muội, chỉ là, ca ca rất tò mò, Quân Diễm Cửu có điểm gì hấp dẫn muội?"
Lục Khanh cúi đầu, mặt đỏ ửng như ráng chiều
" Nếu như nói, là chàng ấy thích muội trước?"
Lục Trưng???
Tên cẩu thái giám kia cư nhiên lại giám mơ tưởng đến Khanh Khanh nhà họ! Quả nhiên là tên cẩu đản kia quyến rũ nàng trước.
" Hắn như thế nào?" Lục Trưng đè nén lửa giận trong lòng, hỏi nàng.
Lục Khanh nói " Bên ngoài hoàng cung Cửu Cửu có một một căn nhà, trong đó có một gian phòng, có treo những bức hoạ từ nhỏ đến lớn của muội."
Chuyện này là ở kiếp trước có một lần nàng tình cờ phát hiện.
Lục Trưng!!!!!!!
Tên cẩu đản đó thì ra từ sớm đã bắt đầu mơ tưởng về Khanh Khanh sao?"
Vì thế, Lục Trưng lập tức phái ám vệ đi điều tra, lục soát mỗi một tấc đất một góc tường biệt phủ ngoài cung của Quân Diễm Cửu.
Kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người.
Ám vệ không hề tìm được phòng tranh mà Lục Khanh nói.
Bức hoạ, một mảnh cũng không thấy.
Lục Trưng lập tức đem kết quả báo cho Lục Khanh.
Nàng sợ ngây người
Lẽ nào, đời này của Quân Diễm Cửu, chẳng hề yêu thầm nàng?
Trong lòng bỗng nhiên có điểm khó chịu.
Cho nên nhìn thấy y liền cảm thấy ủy khuất.
Ngày hôm sau,Quân Diễm Cửu như thường lệ lại bắt nàng đứng tấn.
Y đem nàng ấn ở ven tường, đôi tay đè hai bờ vai nàng ấn xuống, lại theo thông lệ hạ một cây châm đánh dấu.
Lục Khanh cứ như vậy bình tĩnh nhìn y.
Huhuhuhu, nàng trọng sinh, nhưng y lại không thích nàng nữa, không có thiên lý a!
Y biểu tình thập phần chuyên chú, nhìn nàng không nửa điểm dao động.
" Bởi vì hôm qua không có đứng tấn đúng thời gian quy định, hôm nay phải đứng thêm nửa canh giờ."
Lục Khanh không phục "Hôm qua là ca ca ta tới a!"
" Ngọc hoàng đại đế đến cũng vô dụng, công chúa hôm qua có đứng đủ một canh giờ không?"
Lục Khanh bĩu môi, trông ngóng nhìn y " đúng vậy."
Thấy y phải đi, nàng ủy khuất
" Cửu Cửu khi nào mới có thể dạy ta mặt khác đây?"
" Một tháng sau."
"A, sao lại lâu như vậy, có thể dạy ta trước một hai chiêu thức không?"
Quân Diễm Cửu lạnh mặt " Nếu công chúa một tháng cũng không kiên trì nổi, cũng không cần tiếp tục học nữa."
" Cửu Cửu hôm nay buổi tối có thời gian không?"
Y cảnh giác nhìn về phía nàng.
"Ta muốn ngài cùng ta ra ngoài cung một chuyến."
Ánh mắt y không chút gợn sóng " Đã là công chúa phân phó, nô tài không dám chối từ."
Lục Khanh cười đến xán lạn" Ta biết Cửu Cửu đối với ta là tốt nhất mà~"
Đêm đến, Lục Khanh từ trong phòng bước ra, liền biến thành một công tử tuấn tú no nhã.
Một bộ nam trang màu xám bạc, chiết phiến trên tay khẽ lay động, thoạt nhìn quả là một thân tuấn lãng phi phàm.( Chiết phiến là cậy quạt nhé)
Quân Diễm Cửu hiện lên vẻ kinh ngạc không thể tưởng tượng, ánh mắt nhất thời lưu luyến không muốn dời đi.
Giờ phút này, công chúa không trang điểm lộng lấy, nhưng vì cải nam trang nên có kê chút mày, nhìn mười phần anh đĩnh. Đi xuống thêm nữa là bầu ngực đã được nịt chặt, bằng không mọi người đều biết nàng là nữ tử. Quanh thân nàng đều toả ra khí chất của một nam tử
" Đi thôi." Nàng phe phẩy quạt xếp, trực tiếp leo lên xe ngựa.
Nếu là người khác, xe ngựa không thể tự do đi lại trong hoàng cung. Lục Khanh là người duy nhất có đặc quyền này, xe ngựa của nàng vì thế mà để luôn ở hậu viện.
Giây lát,Quân Diễm Cửu cũng lên đây,ngồi cạnh.
Lục Khanh lúc này đang cầm một quả mận chuẩn bị ăn,bất mãn
"Ngài ngồi xích vào ta đi tí đi"
Quân Diễm Cửu nhích vào một cách tượng trưng.
Lục Khanh nhai răng rắc một miếng mận giòn " Ngài qua đây một chút, ta cũng đâu có ăn thịt ngài."
Quân Diễm Cửu lại nhích gần thêm một chút, nàng cũng hoạt động thân mình, dựa gần vào y thuận thế nhét cho y một quả mận.
Quân Diễm Cửu nhận lấy mận, lại không có ý định ăn " Công chúa, buổi tối xuất cung là vì chuyện gì?"
" Đêm nay, Tô Diệc Thừa sẽ chụp được một toà tửu lâu, ta muốn."
Quân Diễm Cửu trong lòng nghi hoặc " Công chúa, người muốn chụp tiểu lâu làm cái gì?"
Bởi vì tửu lâu kia chẳng bao lâu sẽ từ cận kề phá sản đến làm ăn phát đạt, ngày ngày hốt bạc, hơn nữa sau này lại trở thành nơi Tô Diệc Thừa thu hoạch được tình báo quan trọng.
Khởi nguồn của sự phát đạt này chính là nằm ở giếng nhỏ sau hậu viện.
Giếng này căn bản đang khô kiệt, nhưng chỉ cần đào thông một lần nữa liền sẽ chảy ra một dòng linh tuyền vô cùng ngọt lành, dùng nấu ăn vô cùng ngon, rượu ủ ra cũng là mùi vị tuyệt nhất.
Tô Diệc Thừa đã từng thử nghiệm qua, nước suối này có thể cho sản lượng cùng tốc độ sinh trưởng nông nghiệp đều gấp bội, chỉ tiếc nước suối này quá ít, hắn ta cũng không thể sử dụng nhiều hơn.
" Bản công chúa tiêu tiền chính là mua cảm giác thoả mãn, nhìn hắn khao khát nhưng không có được."
Nàng tạm thời chưa vội nói cho Quân Diễm Cửu bí mật, suy cho cùng, Quân Diễm Cửu kiếp này vốn dĩ không thích nàng, có một số chuyện vẫn là để về sau rồi nói."
Quân Diễm Cửu nhìn nàng, ánh mắt lập tức trở nên kì quái
" Công chúa đối với Tô đại nhân vẫn còn lưu luyến không buông?"
Lục Khanh vội vàng phủ nhận " Ta mới không có!"
Quân Diễm Cửu khịt mũi khinh thường: " Có một câu gọi là yêu càng đậm hận càng sâu, không yêu, làm sao sinh hận?"
Lục Khanh nói: "Hắn là cái thá gì? Nếu nói như vậy, bản công chúa hiện tại hẳn là hận Cửu Cửu thấu xương."
Quân Diễm Cửu đầu tiên không kịp phản ứng, tận một lúc sau hai tai lại nổi lên một tầng hồng nhạt.
Hai người dừng lại chỗ tửu lâu.
Bên trong đang khí thế bừng bừng tổ chức hội đấu giá, thương nhân toàn thành nhất tề tụ hội.
Lục Khanh giao thiệp mời cùng tiền cọc sau đó mới cùng Quân Diễm Cửu đi vào.
Nàng hiện tại lấy một cái tên mới, gọi là Lục gia. Có thể xem đây là thân phận khác của nàng khi cải nam trang, cũng được xem như tiểu thương gia, thời điểm vào cửa, nàng liền dùng một chiếc mặt nạ bạc che khuất một phần tư khuôn mặt.
Để tránh phiền toái,Quân Diễm Cửu cũng mang khối mặt nạ lần trước.
Trong phòng đấu giá rộn ràng huyên náo, nói nói cười cười đến là ồn ào. Thời điểm hai người ngồi xuống, trên cơ bản đã bắt đầu đấu giá. một gã trung niên thân hình mập mạp mặc bộ y phục tơ lụa màu nâu la lớn một tiếng, một vật phẩm đã đấu giá xong.
Từ đồ cổ, ngọc khí đến nữ nhân, chỉ cần có giá trị liền có thể mang ra đấu giá, cái gì cần có đều có. Lục Khanh gà gà gật gật hết gần cả buổi, rốt cuộc cũng đến phiên tửu lầu kia.