[Trọng Sinh] Độc Tình

Chương 20: Có lẽ hắn đời này đã ngã mũ ở trên người Hạ Vũ cô rồi




Hắn đứng bên cạnh, không nói, cũng không khuyên nhủ, cô muốn làm gì cũng được, hắn sẽ bảo vệ cô chu toàn. Cho nên có lẽ đó là lần hắn cảm thấy hối hận nhất, nhìn một người từ từ ngã xuống, hắn vẫn chỉ có thể lặng lẽ như vậy.
Đêm hôm ấy, cô không chỉ khiến cả gia tộc diệt vong, đồ sát đến tận con cháu cuối cùng, có lẽ chính là tàn nhẫn đến như thế. Nhưng mà suy cho cùng, vẫn là ngươi không diệt ta thì ta diệt ngươi, trước khi rời đi cũng chỉ lưu lại một câu "Thay vì lưu lại mầm mống gây hại, vậy thì diệt hết đi".
Đến khi quay trở lại Trung Quốc, Hạ Vũ mới biết được cả gia đình lão già đó đều lên đường chầu tổ tiên. Kim Taehyung hắn vốn dĩ cũng chẳng mặn mà với miếng đất phía Nam đó làm gì, hắn thích ngắn gọn, dù sao cũng cần một lý do chính đáng để diệt cả gia đình người ta.
Vừa quay trở lại, Hạ Vũ đã một mạch chạy đến phòng thí nghiệm, Kim Taehyung mặc dù bất mãn lắm nhưng lại chẳng làm gì được. Tiến triển của RDS-6 lại vô cùng thuận lợi, theo quy trình chế tác đã vạch sẵn, thời gian thử nghiệm có lẽ sẽ được rút ngắn lại.
Kim Taehyung cũng chẳng biết từ khi nào cô đã xâm nhập vào tận sâu trong nội bộ của hắn, từ bom nhiệt hạch, đến các dự án quan trọng, loại máy tính chứa dữ liệu mật cũng có thể để cô sử dụng tự do. Từ khi cô đến bên hắn, có lẽ đã chẳng còn sự cảnh giác nào.
Có lẽ hắn đời này đã ngã mũ ở trên người Hạ Vũ cô rồi.
Không phải quân tử không qua được ải mỹ nhân, mà là con người cuối cùng không thể đánh bại được cảm xúc của mình.
Hạ Vũ nhìn Kim Taehyung, lâu lâu nói đùa một vài câu nghe hơi rợn "em có phải đang tiếp tay cho anh giết người không nhỉ?"
Kim Taehyung nâng mí mắt, dời từ tập tài liệu lên gương mặt Hạ Vũ, rồi sau đó bật cười "Cứ coi như anh ép buộc em là được, em không tình nguyện làm điều đó"
Hạ Vũ tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ Kim Taehyung sẽ nhận hết trách nhiệm về mình, cô cũng chỉ nói đùa vài ba câu, hắn đã có thể nói được ngọt ngào lòng người như vậy, Hạ Vũ nghi ngờ hắn có phải là thẳng nam mà mình biết nữa hay không.
...
Kim Taehyung thật giống như công nhân viên chức cấp cao hay thần tượng nổi tiếng, bay qua bay lại đủ thứ nước, gặp một đống người không có gia thế hùng hậu thì cũng có hậu trường chống lưng hùng hậu.
Chung quy lại mà nói thì Boss đang ngồi giữa cái bàn toàn cấp cao kia vẫn là trâu bò nhất, dù sao thì người ta vừa muốn làm ăn cùng hắn lại vừa không muốn làm ăn cùng hắn. Tài nguyên trên người Kim Taehyung lớn như vậy, thật ra hoạt động dưới đôi cánh của hắn lại dễ dàng chiếm được thứ tốt, đồng thời cũng phải nôn ra thứ vô cùng tốt.
Bản tính của người kinh doanh nói chung chính là như vậy, thật muốn cái mỏ vàng kia, nhưng vật trao đổi là cái mỏ bạc thì lại không muốn.
Hạ Vũ lúc này giống như vật trang trí ngồi bên cạnh Kim tổng của chúng ta, yên lặng... ăn vặt. Bên dưới kia có cả già lẫn trung niên đến trẻ, có lẽ là toàn thuộc phái...
Rầm
... thực lực.
"Mấy người chỉ làm một cái dự án nho nhỏ như vậy mà ba tháng trời cũng không hoàn thành?" Kim Taehyung đột nhiên ném xấp tài lại dày cộp trong tay mình xuống bàn, khiến cho cả căn phòng trong tình trạng im lặng lại càng thêm im lặng.
Coi như hai chữ 'thực lực' ở cuối cô làm rơi rồi đi, Kim Taehyung dữ quá, ngồi bên cạnh cũng cảm thấy khẩu vị giảm đi một nửa mà. Chửi người cũng phải tránh lúc người ta đang ăn chứ, hay là do cô ăn khi người ta đang chửi chăng?
Mấy người ngồi dưới lấy hết sức bình sinh mà run "Tổng giám đốc, một tháng nữa, à không hai tuần, cho tôi hai tuần nữa tôi sẽ đem dự án làm lại rồi nộp cho cậu"
Kim Taehyung cười khẩy, khiến cho người ngồi dưới càng thêm căng thẳng "Hai tuần sao? Tôi cho ông ba tháng chính là cơ hội duy nhất, thiệt hại của công ty sẽ tính lên đầu ông chắc?"
Lão ấy cũng tuyệt vọng lắm rồi, lão làm ở đây quả thật cũng được một thời gian, chứng kiến bao nhiêu cảnh cuốn gói ra đi, mắt rưng rưng giọt lệ nhìn sang Hạ Vũ "Tổng giám đốc.."
Hạ-ngồi-không-cũng-trúng-đạn-Vũ: "..."
Kim Taehyung liếc sang cô rồi lại liếc sang lão già đang khúm núm đứng bên dưới, mặt thâm trầm nhìn "Ông nhìn cô ấy làm gì? Cầu tình à? Không có đâu"
Bị vạch trần kế hoạch 'cầu xin' của mình, lão cũng chẳng còn cách nào, xác định từ đâu rời khỏi Đông Tinh "Tổng dám đốc, tôi không dám"
"Được, tôi cho ông thêm hai tuần, không làm được nữa thì chuẩn bị đơn đi" nói xong một tay cầm tài liệu trên bàn, một tay còn lại nắm tay Hạ Vũ soái khí bước ra khỏi phòng họp.
Những người bên dưới coi như thoát được một kiếp, trong lòng cũng thầm khẳng định vị phu nhân bên cạnh chắc chắn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Lão đại của mình, chân chó theo cô một tý, biết đâu lại có cơ hội tồn tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.