[Trọng Sinh] Độc Tình

Chương 53: Như nhìn thấy ánh mặt trời




Người đã quyết định phải quên đi, khi gặp lại thì con tim đừng loạn nhịp nữa.
____________
Hạ Vong Cơ nhàn nhạt ngồi trong một toà nhà cao tầng, bên cạnh là Tư Không Đồ luôn mỉm cười ôn hoà, tay trái gõ nhẹ lên mặt bàn, không biểu cảm nhìn tới.
Khinh Dạ ngồi đối diện, nhìn thẳng vào mắt Hạ Vong Cơ, nhếch miệng cười: "Tôi lấy gì để tin cô ấy là chủ thượng của chúng tôi?"
Tư Không Đồ: "Tôi lấy thân phận Chủ thượng của Đồ sát đảm bảo, cô ấy là Hạ gia chủ của Hạ gia, là Bạch Phong của Kì sát."
Khinh Dạ nheo mắt xếch nhìn, biểu cảm không mấy thân thiện, không những thế còn pha chút khinh bỉ. Hắn đứng bật dậy, chậm rãi tiến lại gần Hạn Vong Cơ, vừa đi vừa đánh giá.
Bất chợt hắn ngồi rạp xuống sàn, ôm chầm lấy chân của cô lắc lắc, nước mắt dàn dụa: "Con mẹ nó, cảm giác bị nhốt lâu ngày nhìn thấy ánh mặt trời là đây chứ đâu. Chủ thượng, không ngờ có một ngày Kinh Dạ này còn có thể nhìn thấy cô, a cô có biết không, cô bỏ rơi tôi một mình ở đây, bọn chúng đều tụ hợp lại bắt nạt tôi."
Tư Không Đồ ngồi bên cạnh ý cười càng thêm nồng đậm, ai như nhìn thấy ánh mặt trời, ai bị bọn chúng đều tụ hợp lại bắt nạt, thật ra mỗi ngày đều ăn không ngồi rồi chỉ tay năm ngón. Sự khác biệt duy là thiếu đi cô, Kì sát không nghênh ngang làm việc vô lí như trước nữa thôi, chứ Khinh Dạ này vẫn tích cực đi gây thù chuốc oán khắp nơi.
Thử hỏi người bạn hận nhất Tinh Tế này có thể không phải Khinh Dạ, nhưng người bạn vừa sợ vừa ghét thì... chính là hắn rồi.
Có một khoảng thời gian, Khinh Dạ nhìn thấy kí hiệu phi thuyền của Chu gia liền hạ lệnh bắn, đến nỗi Chu gia chủ phải đích thên đến "hỏi cho rõ nguyên do". Hắn bảo Hạ gia có hai con sói, chu gia lại là một con, nên nhìn chướng mắt.
Chu gia chủ lúc đó lên bệnh tim ngất ngay tại chỗ, gia tộc từ mấy trăm năm trước đã có kí hiệu như vậy, truyền từ đời này sang đời khác, đến đời của ông ta thì bị một thằng nhóc chê chướng mắt.
Khinh Dạ lúc ấy cũng chỉ cười cười: "cho ông hai phương án, thay đổi kí hiệu, hoặc là đi bộ cũng được, tôi không có ý kiến."
Hạ Vong Cơ nghe xong cật lực nhịn cười, vai run run mặt đỏ bừng, gia tộc có từ trăm năm trước sao cô không biết bọn họ sử dụng kí hiệu đó chứ, cô không có ý kiến, ngược lại người này lại vô lí gây sự.
"Không phải lúc đó tại cô rời đi tôi mới không thích ai sử dụng hình ảnh khiến tôi liên tưởng đến cô thôi sao? Tôi uỷ khuất lắm đó."
Khinh Dạ dụi dụi mặt vào ống quần của Hạ Vong Cơ, lau hết nước mắt vào quần cô rồi mới đứng dậy, tiêu soái bước lại chỗ ngồi vừa nãy, bĩu môi nói.
Hạ Vong Cơ trợn trắng mắt nhìn, cái đm, tôn khốn này chơi dơ quá vậy, cô ghét bỏ phủi phủi ông quần, hận không thể thay ra ngay lập tức.
Khinh Dạ lại làm bộ như không nhìn thấy hành động của cô, quay sang Tư Không Đồ với mới cáo trạng tội của hắn lên mặt "hừ" một tiếng: "anh tới đây làm gì?"
Tam sát chính là chỉ tôn thờ Chủ thượng của mình, những người ngoài kia ai cũng là người khác, tất cả đều là con muỗi. Không sợ bất kì người nào phản bội, vì thứ bọn họ uống khi gia nhập vào sẽ là thứ thuốc giết đi họ nếu có tâm tư không thuần tuý.
Chính là dùng người phải biết độc người, tuỳ thời kết liễu bọn chúng nếu như có ý nổi lên sát tâm.
Tư Không Đồ cũng không mấy để ý đến thái độ không coi người khác ra gì của Khinh Dạ, vẫn một mặt từ tốn đáp lời: "Đưa Chủ thượng của các cậu đến, không có tôi thì cô ấy sẽ leo lên được đến đây sao?"
Khinh Dạ nheo mắt suy nghĩ, không phải thuộc hạ nào cũng có quyền nhìn tận mắt thấy chủ nhân của mình, càng là cô những năm này không xuất hiện ở Tinh Tế, Kì sát cũng đã chiêu mộ thêm rất nhiều người.
"Xuỳ" coi như hắn ta nói có lý: "Vậy sao anh còn ngồi đấy?"
Hạ Vong Cơ ngồi im từ lúc nãy đến giờ trong lòng hiện lên ngạn vạn dấu hỏi chấm, chủ thượng là cô đây còn chưa ý kiến, cậu ta cứ nhiên hạ lệnh đuổi khách.
Tư Không Đồ cũng không biểu tình gì, cười cười đứng dậy xoa đầu cô: "Em ở lại bàn với bọn họ kế sách của em, khúc mắc chỗ nào có thể hỏi anh, nhớ phải đảm bảo các nước đi nắm chắc phần thắng."
"Được." cô gật đầu đứng dậy tiễn anh ra ngoài.
Tư Không Đồ sau khi đi khuất thì không còn dáng vẻ ôn nhu, vân đạm phong khinh* như lúc ban đầu nữa, ánh mắt sắc bén, nhuốm một tia lãnh ý, hơi thở tràn đầy huyết lệ.
*Vân đạm phong khinh: nhàn nhã, an tính.
Có những thứ, tốt nhất là hắn nên giúp cô làm trước khi rời đi, ít ra không ai có thể một lần nữa tổn thương cô, hắn cũng có thể thanh thản mỉm cười.
Sống cả một đời trong máu tanh và bùn lầy, vậy thì cuối đời như thế một lần nữa thì có làm sao, cả thế giới này có ai mà không có tội.
Chết sớm hay muộn, dù sao cũng không thể sống mà rời khỏi thế giới này, vậy thì bồi những người đó đi trước một đoạn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.