Hoàng Hà chảy về hướng Đông, sao trên trời tụ về Bắc Đẩu, cả một cuộc đời này anh nguyện dành tấm chân tình này cho riêng mình em.
___________
Sau khi Tư Không Đồ rời đi, Khinh Dạ liền thay đổi sắc mặt, từ cao ngạo tuỳ hứng không xem ai ra gì thì chỉ còn lại khuôn mặt âm trầm bình tĩnh.
Hạ Vong Cơ nhìn một lượt sự thay đổi của hắn thì nhếch miệng cười, quả nhiên, đây mới là bộ mặt thật của hắn. Khinh Dạ hắn vờn người khác chỉ đơn giản là hắn nhàm chán và cần tìm thú vui mà thôi, nếu thật sự ra tay, thì đã như con cháu của Hạ Thời Quang, chết không còn xác để chôn.
Vậy tại sao Hạ Thời Quang lại vẫn sống đến tận bây giờ? Bởi vì hắn sợ không có người nào nắm giữ Hạ gia, dù sao thì tài sản của cô cũng cần có người gánh vác, đến lúc cô trở lại, vậy thì trả lại cũng chưa có muộn.
Khinh Dạ nhìn thoáng qua lại như một thằng nhóc ăn chơi tuỳ hứng, nhưng chỉ có cao tầng Kì sát mới biết, hắn ta rốt cuộc tàn nhẫn đến mức nào.
Khinh Dạ trước đây suy cho cùng cũng không phải là Khinh Dạ của bây giờ. Bản thân hắn từ khi có nhận thức đã sống tại Tội Ngục, nơi trừng trị những kẻ phạm tội lớn khó dung thứ.
Chỉ biết mẹ của hắn chính là phạm nhân của Tội Ngục, sau khi mang thai thì bị tống vô đó, cuối cùng là dù không có tội nhưng vẫn phải ở nơi quái quỷ như vậy.
Không có đồ ăn, không có nước uống cũng không có thanh dinh dưỡng, ngày Hạ Vong Cơ gặp sự cố phi thuyền thì rớt xuống hành tinh lân cận, tình cờ bắt gặp được tội nhân bỏ trốn, chính là Khinh Thiếu Từ.
Nực cười nhất là gia chủ của một gia tộc lớn lại bị một tội nhân cầm dao khống chế trong tay, Khinh Dạ nghĩ lại cảm thấy thật ngu ngốc, với cái thân thể gầy yếu khi ấy của hắn thì sẽ đỡ được mấy chiêu của cô.
"Tiến lại phi thuyền, đưa tôi rời khỏi đây, hoặc là cùng tôi tuẫn táng."
Hạ Vong Cơ cười cười, đưa tay hất mấy sợi tóc vướng víu trên mặt "xuỳ" một tiếng: "Anh không đánh lại tôi đâu, cho nên muốn rời khỏi đây thì cho tôi một lí do."
Khinh Thiếu Từ thật sự ngu ngốc bỏ con dao ra khỏi cổ cô, lùi ra sau mấy bước, đăm chiêu nhìn người con gái khí chất sắc bén trước mặt, thậm chí còn ít tuổi hơn cả hắn.
"Nếu cô cần người, vậy tôi sẽ làm việc cho cô, cả một đời trung thành."
Hạ Vong Cơ nhướn mày, lắc đầu, đưa tay vào trong túi áo lấy ra một viên thuốc nhỏ: "Muốn sống ở cái thế giới này thì chính là không nên tin tưởng một ai cả, đến người thân của tôi mà còn không đáng tin, vậy lấy cái thá gì tôi phải tin tưởng vào anh, uống đi, đủ can đảm thì nhận lấy."
Khinh Thiếu Từ chần chừ, bàn tay nắm chặt con dao, chân như chôn chặt vào trong đất, mãi một lúc sau khi Hạ Vong Cơ mất kiên nhẫn muốn thu tay lại thì hắn tiến tới chộp lấy viên thuốc rồi bỏ vào miệng, nếu trước đó chần chừ bao nhiêu thì hiện tại lại dứt khoát bấy nhiêu.
Cô càng nhìn lại càng cười tươi rói hơn, vỗ vai người trước mặt, ý chỉ hắn bước theo cô.
Sau khi uống viên thuốc đó, đầu óc như thật sự trở nên đau đớn, Khinh Thiếu Từ khó khăn bám chặt vào thành ghế trên khoang lái của phi thuyền, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Hạ Vong Cơ. Từ đầu đến cuối cô vẫn không để ý đến hành động của người bên cạnh, ngó lơ ánh mắt như phóng hàng ngàn con dao của hắn.
"Sợ gì chứ, chỉ đau một chút như vậy đã không chịu nổi vậy thì đi theo tôi sẽ nhanh bỏ mạng thôi."
Có một sự thật là Khinh Thiếu Từ chính là con chuột bạch đầu tiên thử nghiệm thuốc của cô, sau này được chính bản thân hắn cải biến, uống vào sẽ không còn đau đớn như đem người chặt thành từng mảnh vụn ra nữa.
Hạ Vong Cơ đưa tay xoay cần điều khiển, ung dung nhìn phía trước, thành công lách qua các thiên thạch chẳng chịt: "Nói cho tôi biết, tên của anh là gì?"
Khinh Thiếu Từ đau đớn ôm đầu, do dự một chút rồi nói ra tên thật của mình: "Khinh Thiếu Từ."
Sau khi thành công bay qua các thiên thạch, tiến vào lãnh thổ của Phong Vân Hạ Vong Cơ mới từ tốn "ồ" một tiếng: "Anh là Khinh Dạ, tên rất đẹp."
Một thời gian lâu như vậy, cơn đau cũng dần rút đi, Khinh Thiếu Từ mờ mịt nhìn cô, mãi một lúc sau mới hiểu được ý của Hạ Vong Cơ: "Đúng, tôi là Khinh Dạ."
Không một ai có thể sống mà bước ra từ Tội Ngục, không có Khinh Thiếu Từ nào cả, hắn đã chết bên trong Địa Ngục đó rồi. Khinh Dạ là người của Phong Vân, hắn sống vì Hạ Vong Cơ, chết vì Hạ Vong Cơ.
Sau này người của Kì sát đều do một tay Khinh Dạ chiêu mộ, cũng là do một tay hắn đào tạo ra, có thể xem như một nửa Kì sát đều là là của hắn. Ai cũng nghĩ Bạch Phong làm liều đến nỗi để một người như hắn quản lí, không thân thích, không máu mủ.
"Tôi không nghĩ cô sẽ làm vậy, giao quyền hành cho tôi, cô không sợ sao." Khinh Dạ chau mày thắc mắc.
Hắn còn nhớ, khi ấy Hạ Vong Cơ không một biểu tình nói: "Nếu tôi thật sự dẫn một con rắn vào nhà, vậy nếu nó ý định cắn tôi, tôi sẽ đập chết nó trước khi nó kịp nhảy lên."