[Trọng Sinh] Độc Tình

Chương 66: Ngoại hình của tôi thì sao




*ừm, chính là tui quên đăng chap mới đó, xin lũi nò
Một lúc sau Vu Dịch cùng với Tư Tuy đẩy cửa bước vào, đầu tiên là bất ngờ vì sự có mặt của Hạ Vong Cơ nhưng không bao lâu liền trấn tĩnh lại, cô ở đây, dù sao cũng không có gì là không thể.
Tư Truy âm thầm đẩy tay Vu Dịch, ánh mắt mập mờ nhìn, nhướn mi rồi cười cười, Vu Dịch quay sang đập vào đầu cậu.
Nhảm.
Kim Taehyung từ đầu đến cuối cũng không có biểu tình gì, bình bình đạm đạm nhìn hai người kia trao đổi ánh mắt, anh không nhất thiết phải giải thích đến sự hiện diện của cô, người thông minh, ắt hẳn sẽ tự hiểu được.
Vu Dịch đi đến cái máy chiếu đang mở, đưa mắt nhìn Kim Taehyung, sau khi thấy anh không có bất kì loại biểu tình gì thì bắt đầu chiếu bản báo cáo lên. Hình ảnh đen trắng đối lập được hiện rõ, lúc này lại thấy Kim Taehyung nở nụ cười.
Hạ Vong Cơ cũng chỉ nhìn và nhìn, không mấy để ý đến sự thất thố của hai người kia, cô nhìn thời gian, gật đầu với anh. Kim Taehyung nhìn cô, phất tay ra hiệu, không bao lâu một thân ảnh cao cao tại thượng từ cửa bước vào.
Không có ngoại lệ, là Tư Không Đồ.
Tam Sát, chính là những gương mặt này. Họ dùng cách giải quyết khác nhau để bước lên đứng đầu, nhưng mà... tất cả đều là những con người tàn nhẫn nhất.
Vì tình cảnh, vì thế cục, và vì thế giới này.
Kim Taehyung nhướn mi cười, dịch lại gần Hạ Vong Cơ hơn, đưa tay ôm ngang eo, vuốt vuốt. Xúc cảm dễ chịu vô cùng.
Hạ Vong Cơ nhìn anh, âm thầm chửi 'thằng trẻ trâu này.'
Tư Không Đồ nhìn một cảnh thân mật như vậy, nhíu mày nho nhỏ rồi nhanh chóng dãn ra, tất cả không một ai nhìn ra được sự khác thường.
Tư Truy khoan khoái ngồi bên cạnh, nhìn một màn cung đấu này mà hả hê, nhóc này, lợi hại.
Vu Dịch nhìn Kim Taehyung, anh gật đầu: "Tiếp tục."
"Liên Minh phân bố lực lượng chủ yếu ở trời tây của Tinh Tế, tuy nhiên trong những năm gần đây thì lại trải ra mọi ngóc ngách, kể cả mảnh đất phía Bắc mà ngoại tộc đền bù cho chúng ta trước đây. Nói cách khác là người của Liên Minh không nơi nào là không có. Người đứng sau chống lưng cho Liên Minh, cũng không phải là một kẻ vô danh tiểu tốt.
Còn có vấn đề thứ hai là ngoại tộc đang có một lực lượng lớn các chiến binh đang rục rịch, sẽ tập kích bất kì lúc nào."
Kim Taehyung nghe xong thì im lặng, nhìn những tấm ảnh trên máy chiếu, âm mưu mà Liên Minh muôi dưỡng cũng không phải dạng nhỏ bé gì, thậm chí, chính là chiếm toàn bộ Tinh Tế.
Anh không rõ thế lực đứng sau Liên Minh cường đại đến mức nào, nếu như thật sự phải đối chọi trực diện, chắc chắn sẽ không thể toàn thắng mà lông tóc vô thương.
Kim Taehyung gõ tay lên mặt bàn, nhìn Tư Không Đồ, sau đó bình tĩnh nói: "Nhìn thế cục mà hành sự, nếu nó là con rắn, vậy thì vặt đầu nó cho tao."
Kiềng ba chân, sẽ không có sự tồn tại của thế lực thứ tư.
...
Hạ Vong Cơ ngồi trên trong phòng, nhắm mắt dưỡng thần, mùi trầm hương nhẹ nhàng thoang thoảng quanh mũi.
'Cạch'
Cánh cửa được mở ra, Hạ Vong Cơ mở mắt nhìn, chỉ thấy người kia một thân áo đen quần đen, khuôn mặt bịt kín.
Người kia cười cười: "Hạ gia chủ."
Cô nhíu mày, đưa mắt nhìn ra ngoài vườn, cánh cửa vẫn được đóng kín, các thiết bị an toàn không hề báo có người xâm nhập.
"Có bản lĩnh."
Người đàn ông nọ tiện tay đóng cửa, sau đó bước đến gần cô, Hạ Vong Cơ đề phòng lùi ghế ra sau, trước khi cô kịp ấn nút phía sau tủ thì thấy hắn cười lắc đầu.
"Vô ích thôi."
Quả nhiên là không thể ấn được, mật thất của Hạ gia, sẽ có một ngày không thể sử dụng, bản lĩnh của hắn, không những có mà còn lớn.
Hạ Vong Cơ rút súng, lên đạn chỉa thẳng vô người đàn ông nọ, cô hất cằm, con người, không phải chỉ chừa lại cho mình một đường sống.
"Ngôn Vô Kì, người của Liên Minh, tôi nhận lệnh đến đón ngài, nhất định sẽ lông tóc vô thương đến nơi."
Nghe được hai chữ 'Liên Minh' Hạ Vong Cơ nhíu mày hứng thú, bọn trẻ trâu này lại âm mưu điều gì to lớn cho xem, muốn làm bá chủ thiên hạ hay sao.
Cô đứng dậy, tiến lại gần Ngôn Vô Kì, đẩy vai hắn ngồi xuống ghế, ghé mặt lại gần, nhướn mày nói: "Ai cho anh sự tự tin rằng tôi sẽ đi theo anh vậy."
Đằng sau cái khăn, hắn nở cụ cười, đưa tay vuốt má cô: "Ngài nói xem, ngoại hình của tôi thì sao." hắn nói xong thì gỡ khăn đen xuống, cười sáng lạng.
"Xuỳ" một tiếng, cô cầm vai hắn ấn mạnh xuống ghế, im lặng nghe hắn rên lên một tiếng đau đớn: "Vẫn còn thiếu, nào, đi thôi."
Trước khi bước ra khỏi lãnh địa của Hạ gia, Hạ Vong Cơ từ trên tay rớt xuống một đồ vật, cô liếc một cái rồi bước đi.
Đến khi hai người biến mất, Kim Taehyung từ trên phi thuyền nhìn xuống, đôi tay nắm chặt, khuôn mặt đỏ bừng, trên trán hằn lên những đường gân xanh, anh nhìn một lúc rồi điều khiển phi thuyền rời đi, biến mất khỏi không phận của Phong Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.