Thời điểm Lưu Trì khôi phục ý thức, bên tai còn như có thể nghe thấy tiếng gào khóc của ai đó.
Hắn nghĩ, hắn có thể được gọi là A sắt đá, suy kiệt hô hấp mà không chết đúng là lợi hại.
Nhưng dù là A sắt đá, bị trận ốm đau không thấy điểm cuối này quấn thân, cũng mệt quá chừng.
Hắn nghĩ thế, không nhịn được duỗi tay vuốt vuốt mặt phát, sau đó người đàn ông rắn rỏi hoàn toàn cứng đờ tại chỗ.
Lần gần nhất hắn có thể nhấc cánh tay là mấy năm trước rồi?
Còn ngón tay, vừa non vừa mịn thế này, là tay hắn thế quái nào được?
Lưu Trì ngu ngốc đầy mặt, mãi đến tận khi chị gái y tá phát hiện hắn đã tỉnh, vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
——————
A sắt đá chậm chừng mấy ngày, trải qua quá trình khôi phục thân thể này xong rồi, rốt cục mới tin tưởng mình thay hồn đổi xác.
Thay thành một O trẻ trung, trắng trẻo non nớt, một bữa chỉ có thể ăn nửa bát cơm.
Mẹ nó cứ như hắn đang nằm mơ ấy.
“Cứ quyết định như vậy đi nhá Tiểu Trì.”
Hằng ngày hắn nằm ngu trên giường bệnh, dù chị gái y tá trưởng đang nói ngay cạnh cũng không nghe rõ cái gì, theo bản năng đáp ứng một tiếng.
“Chờ Đinh chủ nhiệm đi công tác về, chị lập tức sắp xếp cho các em lên…” Y tá trưởng còn đang thao thao bất tuyệt, “Tiểu Trì hôm nay em xuất viện, về nhà phải tĩnh dưỡng cẩn thận, lúc đó mới phù hợp để bồi dưỡng tình cảm phải không nào? Em đừng chỉ nhìn bác sĩ Đinh người ta lớn tuổi hơn em nhiều, tuổi lớn làm tym tan nát đó!”
“Hả?” Lúc này Lưu Trì mới lấy lại tinh thần, “Ai lớn tuổi cơ ạ?”
“Ầy.” Y tá trưởng kín đáo đưa cho hắn một tấm danh thiếp, Lưu Trì định thần nhìn lại liền nở nụ cười.
【 Đinh Lăng 189532xxxxx 】
Ồ, người quen cũ.
Miễn cưỡng coi như gã goá phụ?