Trọng Sinh Khốc A Biến Kiều O

Chương 23:




Lưu Trì ở lại.
Hắn rời khỏi phòng thuê hiện tại, kéo hành lý chuyển vào căn nhà hắn đã xa cách mười năm.
Công việc của Đinh Lăng vẫn rất bận, nhưng cũng may Lưu Trì không phải kiểu đi một lần không biết dùng người, chính hắn cũng có việc cần hoàn thành, bây giờ hắn là trợ lý trong một tiệm bánh gato, mỗi ngày đi làm từ 9h sáng đến 5h chiều, lúc nghỉ ngơi, hắn mang theo đồ ăn đến bệnh viện tham ban*.
Nhưng Đinh Lăng thăng chức đến chủ nhiệm, đã không phải làm ca đêm nữa, lượng công việc ngày thường cũng đã gần tới cố định, không liều sống liều chết như hồi mới đi làm. Có các đồng nghiệp sau mười năm làm chung nhìn bọn họ yêu nhau mỗi ngày thêm gắn kết, quen biết còn nói đùa với Đinh Lăng.
“Đến khi nào mới mời chúng tôi tới tiệc cưới của Đinh chủ nhiệm uống rượu đây.”
Lưu Trì đang ở quầy y tá nói chuyện phiếm với y tá trẻ xinh xắn, vừa nghe thấy lời này theo bản năng liếc nhìn Đinh Lăng đang giao ban.
“Thú thật ra thì tôi gấp lắm.” Ánh mắt Đinh Lăng khẽ chạm vào ánh mắt hắn, giọng điệu bất đắc dĩ, “Nhưng, đứa nhỏ còn chưa nhận lời tôi mà.”
Lưu Trì liếc anh một cái, không đáp lời anh.
——————
Lưu Trì thật sự từ chối Đinh Lăng cầu hôn.
Ngày đó hắn cầm mấy hộp thuốc ngủ an thần trong tủ đầu giường, hạ mệnh lệnh bắt buộc với Đinh Lăng.
“Trước khi anh tự chăm sóc thân thể thật tốt, đừng mong chạm vào em, càng đừng mong cưới.”
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Đinh Lăng có thể chà đạp thân thể anh thành như vậy.
Đống sổ khám bệnh Đinh Lăng nhận dày y chang quyển từ điển ấy.
Mất ngủ thời gian dài, tâm tình bất ổn, lại còn tỉnh táo vượt qua chứng bệnh kén ăn lịch sử.
Nếu không phải Lưu Trì rảnh rỗi tới mức không có việc gì làm mà quét tước nhà cửa, tìm thấy món đồ “giải trí” này trên nóc tủ ở thư phòng, hắn còn thật sự cho rằng Đinh Lăng đã trải qua những ngày tháng này vẫn hăng hái như ngày đó bọn họ kết thân.
Hắn thắc mắc làm sao cái lão đầu thô Đinh Lăng này đã bốn mươi tuổi còn biết tô son điểm phấn.
Kết quả sắc mặt kém đến độ y như xác sắp bị đem đi thiêu ngay vậy.
Tóc cũng nhuộm, anh mới bao tuổi, tóc trên đầu bạc trắng quá nửa, Lưu Trì nhìn chân tóc trắng toát, lòng chua đến đòi mạng.
“Tụng bác sĩ còn chưa tụng đầu anh trọc, tại sao lên chức chủ nhiệm rồi còn bạc hết cả đầu thế này.”
Trên mặt Đinh Lăng hơi không nhịn cười được.
“Không sao mà, chỉ là đã lớn tuổi rồi, đương nhiên già yếu.”
“Quằn què!” Lưu Trì tức giận đến mất nết, “Ai cho phép anh già… Tìm thời gian dư ngoan ngoãn đi kiểm tra một chút, anh nhất định phải chăm sóc thân thể mình tốt cho em.”
Dù sao trâu già gặm cỏ non mà thân thể không tốt chịu thế đếch nào được.
Đinh Lăng đàng hoàng đi kiểm tra, kết quả tốt bất ngờ. So với trước kia, đã coi như là anh ăn được ngủ ngon, ngoại trừ tóc đã bạc không đen lại được, những vấn đề khác đều chuyển biến tốt mắt cũng thấy được.
Đồng nghiệp ở trung tâm kiểm tra sức khoẻ cảm thấy rất thần kỳ.
Cảm khái với Lưu Trì đây chính là sức mạnh của tình yêuuu.
Lưu Trì lúng túng cười đồng tình.
Buổi tối lại càng không có cách nào đá ai đấy xuống giường.
Dù sao hiện tại Đinh Lăng sống an yên, đã ôm bạn trai nhỏ là không buông tay.
“Ôm em anh mới ngủ được.”
Lưu Trì còn có thể làm sao được, chiều theo tùy lão Đầu Đinh làm nũng.
Ngoài không nỡ, hắn còn đau lòng đến muốn mệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.