Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Chương 37: Nguyên soái tới




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Viên Cảnh Trạch cùng Tiêu Nghĩa Hách giao đấu không phân được thắng thua, cả hai xem như đánh ngang nhau sau đó đều đi vào chữa trị vết thương, kết quả như vậy thật nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Sân Mộc phiền muộn Viên Cảnh Trạch không thông suốt, nhưng xem như kết cục cũng nằm trong dự kiến, ít nhất không làm mất mặt tổ tông, đối với Viên Cảnh Trạch như vậy cũng có thể chấp nhận được. Nếu Viên Cảnh Trạch thật sự có thể "nhân phẩm đại bùng nổ" khiêu chiến vượt cấp thành công, đem Tiêu Nghĩa Hách KO, khẳng định sẽ đưa tới không ít lời bàn tán, khi đó chỉ sợ bản thân hắn cũng sẽ gặp phải phiền phức.
Thời gian hồi tưởng sẽ không lưu lại ký ức, nhưng hiện giờ hắn cũng không thể cam đoan ở cái nền khoa học kỹ thuật thế giới này có thể hay không bị người bắt được dấu vết để lại.
Một ngày ở trong khu huấn luyện mô phỏng, Sân Mộc cũng bắt đầu có chút lực bất tòng tâm. Để quay ngược thời gian đã làm hao phí không ít tinh lực của hắn, những huấn luyện viên giữ vai trò thợ săn không gian mô phỏng còn theo dõi hắn, bị đuổi theo không bỏ, Sân Mộc cũng chỉ có thể hết lực né tránh chứ không trực tiếp đối mặt.
Bỏ lại mấy người Trác Kỳ Bảo ra khỏi nhà ăn, ở khu mô phỏng lúc trưa bị đá một cái, eo sườn còn ẩn ẩn đau. Sân Mộc nhíu mày lại không dám xoa, sợ bị mấy người Trác Kỳ Bảo nhìn thấy lại làm ầm một hai đòi xem, thân thể hắn tuy rằng đau đớn nhưng nếu không phải vết thương trí mạng sẽ không lưu lại miệng vết thương rõ ràng. Nếu bị phát hiện manh mối, vậy không đơn giản chỉ là phiền toái.
Vài bóng người chắn ngang con đường Sân Mộc, Sân Mộc cho kẻ dẫn đầu Viên Cảnh Trạch một cái liếc, không lên tiếng đi qua.
"Ta có việc hỏi ngươi." Viên Cảnh Trạch ngăn lại Sân Mộc. Sân Mộc dừng lại, nhàn nhạt chờ cậu ta mở miệng. Viên Cảnh Trạch quét mắt nhìn bốn phía, nghiêng người nhường đường. "Ngươi đi cùng ta."
Sân Mộc nhướng mày, nhìn thời gian còn sớm nên cũng cho Viên Cảnh Trạch chút mặt mũi.
Mấy người trước sau vây quanh đi vào một chỗ trong tòa viện, Bạch Thiên Ngân mở cửa dẫn đường "Đây là chính đoàn xã của chúng ta, về sau ngươi có thể tới."
Sân Mộc vào phòng, đại khái đánh giá bố cục bên trong, tùy ý ngồi trên sô pha ung dung nhìn Viên Cảnh Trạch.
Nhìn ra không khí ngưng trọng giữa hai người, mấy người Bạch Thiên Ngân vội vã tìm cớ rời đi, trong phòng lập tức chỉ còn lại hai người Viên Cảnh Trạch cùng Sân Mộc.
Viên Cảnh Trạch nhìn chằm chằm Sân Mộc không nói lời nào, trong mắt là rối rắm do dự cùng hoang mang. Sân Mộc cũng không vội, ngón tay nhẹ nhàng điều khiển ngọn gió nhỏ khiến mấy viên nam châm bay lơ lửng giữa lầu hai, còn đùa nghịch các thiết bị đặt hai bên trong phòng.
"Sân Mộc ca, ngày đó rốt cuộc là như thế nào?" Viên Cảnh Trạch trong lòng không chịu nổi, khô khốc hỏi ra.
Sân Mộc ngón tay dùng sức, đem một viên nam châm nắm vào tay nhìn Viên Cảnh Trạch, ánh mắt u ám.
Viên Cảnh Trạch bị Sân Mộc nhìn đến tê da đầu, bèn chạy nhanh lại nói "Ngày đó mấy chiêu thức Sân Mộc ca cùng ta đánh qua, lúc sau đều bị Tiêu Nghĩa Hách lặp lại."
"Cho nên?" Sân Mộc kéo dài âm cuối, viên nam châm hiện ra lại bị Sân Mộc cầm về tựa như trái tim Viên Cảnh Trạch.
Viên Cảnh Trạch cúi đầu có chút áp lực. "Ta muốn biết nguyên nhân."
"Ta không nghĩ sẽ nói với ngươi."
"......" Viên Cảnh Trạch "Sân Mộc ca, ngươi là có thể biết trước sao?" Thật cẩn thận dò hỏi.
Nhìn Viên Cảnh Trạch trong mắt không xác định, Sân Mộc bắn bay viên nam châm trong tay, mắt thấy viên nam châm sắp đụng đến giữa mày Viên Cảnh Trạch thì dừng lại, quay về không gian lúc đầu, một lần nữa ngừng lại ở lầu hai. "Ta không biết trước, nhưng nếu muốn ta có thể cho người khác quên một ít chuyện không nên nhớ."
Sân Mộc có ý ngăn cấm, trong lòng Viên Cảnh Trạch chợt lạnh, nhanh chóng lắc đầu "Ta đã biết, ta sẽ không hỏi lại."
Sung sướng nhìn bộ dáng sợ hãi của Viên Cảnh Trạch, khóe miệng Sân Mộc giơ lên một góc nhỏ đến khó phát hiện, đứng dậy đi đến bên người Viên Cảnh Trạch, tâm tình tốt khó có được vỗ vỗ vai cậu. "Ta sẽ dạy ngươi làm thế nào để sử dụng mộc hệ dị năng chính xác, bộ dáng bị người đánh quá khó coi."
"Được!" Âm thanh Viên Cảnh Trạch cao lên tám độ, trên mặt cũng tươi cười nhiều hơn. "Ta sẽ nỗ lực!" Ở trong lòng Viên Cảnh Trạch, Sân Mộc thần bí đã cùng Viên Úc Thần bay lên đến cùng một trục hoành.
Trấn an xong lòng hiếu kỳ của tiểu hài tử, Sân Mộc công thành rút lui. Lúc gần đi còn ném cho Viên Cảnh Trạch mấy thứ trái cây lớn nhỏ màu đỏ tím, kêu cậu gieo xuống mỗi loại trăm hạt giống, tất cả đều phải mọc rễ nẩy mầm, đến lúc đó lại đến tìm hắn.
Để lại Viên Cảnh Trạch ủy khuất khó hiểu, Sân Mộc tâm tình thực tốt rời đi. Hắn cũng không nói cho Viên Cảnh Trạch biết, biện pháp lấy đi ký ức một người tốt nhất là giết chết. Nếu Viên Cảnh Trạch đuổi sát không bỏ, hắn sẽ tại một khắc cậu biết bí mật kia mà giết hắn.
Trở lại phía bắc khu C, xa xa nhìn thấy Phàn Diệp đứng ở góc chết vẫy tay với mình, Sân Mộc bước nhanh đi qua, vừa định muốn hỏi có chuyện gì đã bị Phàn Diệp kéo vào ký túc xá huấn luyện viên.
Bên ngoài ký túc xá các huấn luyện viên đang đứng thẳng tắp, thấy Sân Mộc tới, một người trong đó nhanh chóng mở cửa cười lấy lòng. Sân Mộc liếc nhìn người này một cái, nhớ rõ sườn eo bị một chân kia đá tới như thế nào. Kỹ thuật không bằng người không lời nào để nói, Sân Mộc ghi nhớ trong lòng, chờ đến lúc lại vào khu huấn luyện mô phỏng liền đòi lại.
Chân trước vừa vào phòng cửa phía sau đã bị đóng lại, Sân Mộc không rõ đi vào, liếc mắt một cái liền phát hiện nam nhân đưa lưng về phía mình đang ngồi trên sô pha xem tư liệu.
Áo lông đơn giản màu nâu, tóc ngắn sạch sẽ, ngón tay thon dài xương khớp rõ ràng, dưới ánh sáng cam nhu hòa trông thực ấm áp. Ngơ ngác nhìn bóng dáng quen thuộc kia, Sân Mộc lần nữa không rõ vì sao chính mình xuất hiện cái loại rung động.
Viên Úc Thần đã sớm nghe được động tĩnh quay đầu nhìn lại, lẳng lặng nhìn Sân Mộc một hồi "Xa nhau mới vài ngày, mà đã quên ta rồi sao?"
"Không có." Lấy lại tinh thần, Sân Mộc xoa xoa mặt đến cạnh Viên Úc Thần cầm lấy tay y.
Viên Úc Thần buông tư liệu, kéo Sân Mộc ngồi xuống bên cạnh mình, theo thói quen bóc vỏ viên kẹo đưa vào miệng Sân Mộc. Sân Mộc miệng ngậm kẹo, vui thích dựa vào người Viên Úc Thần. "Ngươi tới thăm ta."
"Ân." Viên Úc Thần nặng nề lên tiếng không giải thích nhiều.
Sân Mộc nhai vỡ kẹo trong miệng, thất thần đếm khớp xương ngón tay Viên Úc Thần. "Ngươi không vui?"
Viên Úc Thần nhìn đỉnh đầu Sân Mộc, trầm mặc rút tay về, đem chế phục của Sân Mộc trên sô pha gấp lại. Sân Mộc nhíu mày "Ngươi sinh khí?"
Tức giận qua hồi lâu mới áp chế xuống được một khắc khi nhìn đến Sân Mộc lại lần nữa bùng nổ, khó khăn cưỡng chế cơn phát hỏa, Viên Úc Thần mở miệng. "Ta đã nói không được quay ngược thời gian."
"Làm sao ngươi biết?." Sân Mộc kinh ngạc.
"Cảnh Trạch không phải đối thủ của Tiêu Nghĩa Hách." Viên Úc Thần click mở máy tính bên cạnh, hình ảnh trên đó dừng lại tại lúc Viên Cảnh Trạch cùng Tiêu Nghĩa Hách đồng thời ngã xuống ở phòng huấn luyện ngày hôm trước. "Khi Tiêu Nghĩa Hách công kích, Cảnh Trạch phản ứng quá đúng lúc, tựa như trước đó đã được tập luyện qua một hồi."
Sân Mộc cúi đầu không trả lời, Viên Úc Thần nhìn nửa ngày nhịn không được thở dài. "Ta đã cho Lăng Mạt xâm nhập vào hệ thống học viện chỉnh sửa đoạn kí sự này."
"Về sau ta sẽ chú ý."
Biết Sân Mộc tính cách tự do, Viên Úc Thần không lời nào để nói, nhưng vẫn không khỏi nhíu mày. Y lo lắng, với tính tình của Sân Mộc có lẽ một ngày nào đó cũng sẽ bị lộ ra, đến khi ấy y cũng phải bó tay không có biện pháp.
"Thân thể ngươi còn chưa khỏe ra ngoài sẽ rất nguy hiểm, cái khối băng Trọng Lân kia như thế nào lại đồng ý." Sân Mộc rất hiếu kì Viên Úc Thần làm thế nào ra khỏi nhà trước nhiều cặp mắt dõi theo như vậy.
Nghĩ đến Trọng Lân, Viên Úc Thần biểu tình bất biến mà nói dối "Gã phạm lỗi, ta để gã trở về Cửu Quân luyện tân binh."
"Ngươi đến đây một mình!" Sân Mộc mở to hai mắt. "Ngươi hiện tại không có năng lực tự bảo vệ mình, ngươi không sợ bị người ám toán?"
"Ta có biện pháp của ta. Lại nói, không phải lúc trước em gọi ta tới thăm em sao."
"Nhưng mà......" Sân Mộc rối rắm. Hắn muốn gặp Viên Úc Thần, nhưng với điều kiện Viên Úc Thần được an toàn, nếu không hắn tình nguyện không nhìn thấy y.
Nghẹn nửa ngày, Sân Mộc trịnh trọng cầm tay Viên Úc Thần. "Ngươi không cần mạo hiểm, về sau nếu ngươi muốn gặp ta liền tìm người truyền lời cho ta, ta sẽ trốn chuồn ra về nhà thăm ngươi."
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Sân Mộc, Viên Úc Thần khó nén được ý cười trong mắt, nhưng ngũ quan vẫn lạnh băng như cũ. "Được."
"Ngươi thật không nghe lời." Sân Mộc rầm rì cầm tay Viên Úc Thần, tinh thần lực hóa thành sợi tơ tiến vào cơ thể Viên Úc Thần xem xét. "Thân thể của ngươi đã tu dưỡng không còn sai biệt lắm, ngươi định khi nào thì chữa trị."
"Em định đi."
"Không bằng chờ ta kết thúc tập huấn." Sân Mộc đề nghị, Viên Úc Thần tự nhiên không có dị nghị. Nhìn sườn mặt kiên nghị thành thục của Viên Úc Thần, Sân Mộc hoảng hốt cảm giác có loại thời gian đã qua rất lâu, là ảo giác của biệt ly. Thu hồi ánh mắt, đột nhiên cảm thấy hoảng loạn không thể tả được.
Viên Úc Thần tới gần Sân Mộc nhẹ nhàng nhéo mặt hắn, trong mắt ẩn ẩn ý cười. "Ta xem bản thu ký sự tập huấn, em biểu hiện rất tốt."
Phản xạ cầm lấy tay Viên Úc Thần, đụng phải ánh mắt dò hỏi của Viên Úc Thần, Sân Mộc có chút né tránh, qua hồi lâu mới thấp thấp mở miệng. "Ta có điều không bỏ xuống được."
Không quản Viên Úc Thần có nghe hiểu không, Sân Mộc đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào Viên Úc Thần, tùy hứng nói "Ta không muốn giúp ngươi chữa trị!"
Viên Úc Thần bình tĩnh nhìn Sân Mộc một lát, duỗi tay xoa nhẹ đầu tóc Sân Mộc, cười mà không nói.
Nhìn nửa ngày không thấy Viên Úc Thần có bất luận tức giận gì, Sân Mộc cảm thấy nhụt chí. Vì sao Viên Úc Thần lại không tức giận, nếu y sinh khí hắn liền có được lý do đem y trói lại, yên tâm thoải mái dưỡng y bên người. Thế nhưng Viên Úc Thần ôn nhu như vậy, lại làm hắn cảm thấy áy náy.
Sân Mộc bắt lấy cổ áo Viên Úc Thần, chờ mong nhìn. "Ngươi không cần khỏe, ta vẫn sẽ luôn dưỡng ngươi, ta có rất nhiều thời gian. Ta sẽ đối với ngươi thật tốt, cả đời sẽ không để người khác khi dễ ngươi."
"Hảo." Ý cười không tiêu tan.
Sân Mộc sinh khí "Ta không có nói giỡn! Ta là nghiêm túc!"
"Ta biết." Viên Úc Thần dừng một chút. "Ta đã nhìn ra."
Sân Mộc vô lực dựa vào sô pha, một bàn tay bưng kín đôi mắt. Viên Úc Thần nhíu mày "Làm sao vậy?"
"Có điểm khổ sở mà thôi."
Không khí trong phòng ngưng trọng, qua khoảng thời gian dài ngoài cửa sổ trời đã dần dần tối. Sân Mộc thở dài, buông tay ngồi dậy. "Sau khi tập huấn xong, ta sẽ giúp ngươi khôi phục dị năng."
"Tiểu Mộc, em không muốn ta cũng sẽ không làm khó."
"Ta chỉ là không muốn ngươi vứt bỏ ta, ta không bỏ xuống được." Ta không biết trên thế giới này, có thể hay không còn có người nào ôn nhu giống như ngươi vậy.
Viên Úc Thần nhíu mày, ôm lấy bả vai Sân Mộc. "Tiểu Mộc, cho tới hôm nay em rốt cuộc đang bất an chuyện gì."
Sân Mộc nhìn Viên Úc Thần giật giật miệng, đột nhiên xoa xoa mặt cười. "Úc Thần, ngươi là nhân loại ôn nhu nhất mà ta từng thấy." Nhân loại đối xử ôn nhu nhất với hắn.
Biết Sân Mộc trốn tránh, Viên Úc Thần cũng không ép. Sân Mộc nói vậy làm y cảm thấy buồn cười, nhịn không được nhéo mũi hắn. "Em không phải nhân loại sao?"
Sân Mộc thân thể chợt cứng đờ, cúi đầu thấp xuống, đôi mắt sâu thẳm quỷ dị, ẩn ẩn lộ ra huyết quang. "Có khả năng nga."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.