Trọng Sinh Nhược Thủy

Chương 15:




"Em là... Nhược Thủy?" Ở phía sau vang lên một giọng nói chần chờ, Nhược Thủy quay đầu, liền thấy được người mà đời này cô khng bao giờ muốn gặp lại.
Lâm Hồng Phi thấy cô không lên tiếng trả lời, nhưng lại quay đầu nhìn, mà diện mạo cũng vẫn còn có chút bộ dáng lúc nhỏ, có chút kích động: "Nhược Thủy, vài năm nay em đi đâu? Bà ngoại nhớ em đều muốn sinh bệnh! Ba anh và các cô mỗi lần đi tìm em đều tìm không thấy, đi công ty ba em cũng không thấy được người..."
Lúc này Nhược Thủy mới thu hồi tầm mắt ở trên người Nghiêm Vũ Hàng, nhìn Lâm Hồng Phi bên cạnh hắn. Vài năm không gặp, người anh họ này của cô cũng đã trưởng thành giống y bộ dáng đời trước, làm cho cô không thích.
Đem tóc rơi bên tai nhẹ nhàng vén lên, Nhược Thủy nhàn nhạt cười cười: "Em đi du học, sao, mẹ em không có nói cho mọi người biết sao?"
"..." Nguyên bản đang huyên náo không ngớt, Lâm Hồng Phi im bặt, ngẩn người, dường như cô nhỏ có nhắc qua em gái xuất ngoại, nhưng lúc ấy hắn chỉ lo nói chuyện cùng cô em gái mới nhận thức không lâu, nên không đem chuyện này để trong lòng.
Lâm Hồng Phi là đứa nhỏ bị làm hư, chưa bao giờ biết che giấu biểu tình và cảm xúc của mình, Nhược Thủy vừa thấy liền hiểu được đại khái, cũng lơ đễnh.
"Đại Phi, đây là em họ... bạn?" Ở một bên bị vắng vẻ hồi lâu, Nghiêm Vũ Hàng rốt cục nhịn không được chen vào, sắc mặt ửng đỏ mở miệng hỏi.
Lâm Hồng Phi lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có bạn tốt của mình, hai người muốn đi siêu thị nhỏ mua nước, trong chốc lát còn phải học giờ thể dục. Hắn vỗ vỗ bả vai Nghiêm Vũ Hàng bên cạnh, sang sảng cười nói: "Nhược Thủy, đây là bạn tốt của anh Nghiêm Vũ Hàng, tụi anh là bạn học." Lại nhìn về phía Nghiêm Vũ Hàng: "Đây là em họ của mình Hách Liên Nhược Thủy."
Nghiêm Vũ Hàng giơ tay, thái độ ôn hòa muốn bắt tay với người em họ Lâm gia mới gặp mặt này.
Nhược Thủy nhìn hắn vươn tay, nhíu mày, thản nhiên cười nói: "Ngượng ngùng, tôi không có thói quen cùng người khác bắt tay."
Bắt tay, ở trong khoá học lễ nghi của Nhược Thủy, là chương trình học cơ bản nhất.
Nghiêm Vũ Hàng cũng không biết xấu hổ, khách khí chu toàn nói vài câu, Lâm Hồng Phi liền nhớ tới đã sắp bắt đầu tiết học thể dục, sau khi nói lời tạm biệt Nhược Thủy liền lôi kéo hắn chạy như bay.
Nhược Thủy đứng yên dưới nắng hạ, lạnh lùng nhìn hai người rời đi, trong mắt không có nửa điểm độ ấm.
☻☻☻
Tiết thể dục ở Nhất Trung quản lý rất lỏng lẽo, đời trước Nhược Thủy hầu như không có đi học tiết thể dục, mỗi lần đều chạy đến thư viện ngồi, im lặng đọc sách.
Mà Từ Tử Huyên cùng Trương Hiểu Tuyền là phần tử rất tích cực ở tiết thể dục, bởi vì trường học đối với phương diện thể dục không coi trọng, cho nên thường thường vài lớp cùng học thể dục, nam nữ đều có, đây là thời kỳ trưởng thành của nam sinh, mà các cô gái thích nhất.
"Hách Liên Nhược Thủy, bạn không đi học thể dục sao?" Nhược Thủy mới ngồi xuống chỗ ngồi, Lí Nham Tùng bên cạnh khó dằn nổi nên mở miệng hỏi.
Nhược Thủy ngay cả dư quang đều lười phóng tới người hắn, nhẹ nhàng gật đầu xem như trả lời.
Giọng Líam Tùng không tính nhỏ, tiết vừa rồi là tiết thể dục, lúc mọi người đều mệt mỏi, ngồi tại chỗ uống nước nghỉ ngơi, nghe hắn vừa nói như vậy, đều có ý vô tình nhìn qua.
Trương Hiểu Tuyền thích ngồi ở mấy bàn sau cùng nói chuyện với mấy nam sinh có vẻ chơi tốt, lúc này cô ta an vị ở bàn thứ hai đếm ngược lên, phía sau Nhược Thủy. Nghe vậy, côta cười cười: "Thầy giáo sẽ điểm danh, Hách Liên Nhược Thủy bạn lần sau vẫn nên đi, vạn nhất bị bắt gặp trốn học, liền thảm."
Nhược Thủy mang ra một quyển tiểu thuyết tiếng Anh, lật một trang, lẳng lặng xem.
Chung quanh một trận yên tĩnh.
Trên mặt Trương Hiểu Tuyền có chút không nhịn được, nữ sinh bên cạnh cô ta bất bình cho cô ta, lấy tay chỉ trạc trạc sau lưng Nhược Thủy, không khách khí nói: "Nè! Hách Liên Nhược Thủy, Trương Hiểu Tuyền nói chuyện với bạn, bạn không có nghe thấy sao?"
Nhược Thủy cực nhanh lấy cuốn sách thật dày kia vỗ xuống cái tay đang chọt chọt cô, "Ba" một tiếng, rất thanh thúy vang dội.
"Tôi ghét nhất bị người khác tùy tiện động tay động chân." Tiếp tục đọc sách, trong phòng học vào lúc này phá lệ im lặng, có vẻ có chút quỷ dị.
Nữ sinh kia bị đánh tỉnh, phỏng chừng là chưa từng có người dám làm cô ta mất mặt như vậy, lúc này đôi mắt liền đỏ, Trương Hiểu Tuyền vội vàng ôm cô ta lại, bên cạnh còn có lớp trưởng, lớp phó xông lên hoà giải.
Bạn bè của Trương Hiểu Tuyền không ít, nhưng lúc này thấy mọi việc xảy ra, một câu cũng không dám nói.
Lúc này, một thân ảnh nhu nhược đi đến, đứng bên cạnh Trương Hiểu Tuyền, đau lòng nhìn về phía nữ sinh bị đánh bên cạnh Trương Hiểu Tuyền: "Tiểu Nhã, có sao không?"
Nữ sinh tên Tiểu Nhã được Từ Tử Huyên dùng ngữ khí ôn nhu như vậy hỏi đến, lập tức liền rơi lệ, thấp giọng khóc nức nở. Trên mặt Từ Tử Huyên lại đau lòng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng thuần, nhìn về phía Nhược Thủy thờ ơ như trước, mềm giọng nói: "Chị, lần này là chị không đúng, chị hơi quá đáng."
"Chị?!" (lk: tự nhiên nhớ tới Kiều Tâm ghê, cũng bị wê xệ y chang, coi chương 6,7 là biết hà)
Tựa như trong nước sôi bỏ bom, mọi người nơi này vốn dĩ đang hứng thú bừng bừng, nhất thời hưng phấn như đánh máu gà.
Sau mười giây, Nhược Thủy mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Từ Tử Huyên vẻ mặt quật cường kiên trì: "Cô gọi tôi?"
Sắc mặt Từ Tử Huyên nhất thời có chút khó coi.
Nhược Thủy sờ sờ lỗ tai, nghi hoặc nói: "Cô gọi tôi là chị?"
Từ Tử Huyên lung lay sắp đổ.
"Nhưng tôi không biết cô nha? Cô là con gái nhà ai?" Nhược Thủy tiếp tục đặt câu hỏi.
Từ Tử Huyên lã chã chực khóc.
Nguyên bản thấy Từ Tử Huyên hiên ngang lẫm liệt xuất đầu vì Trương Hiểu Tuyền cùng nữ sinh tên Tiểu Nhã, không ít nam sinh đều âm thầm gật đầu. Nhưng biểu hiện kế tiếp của Nhược Thủy làm cho mọi người cảm thấy âm thầm nghi vấn.
Ở chung một đoạn thời gian, cách làm người của Nhược Thủy, bọn họ cũng nhìn không sai biệt lắm, bình thường nói chuyện cùng các học sinh khác đều rất khách khí có lễ, nhất cử nhất động đều lộ ra giáo dưỡng vô, nhưng bình thường cô cũng không thích nói chuyện, cũng không như Trương Hiểu Tuyền cùng nam sinh cười đùa, đại đa số thời điểm là ngồi ở vị trí của mình xem một ít sách bọn họ xem không hiểu. Loại cảm giác xa cách này làm cho cô nhiễm lên một tia thần bí, trong lớp học này, các học sinh đều có chút kính sợ không thể hiểu đối với cô, ở trong lòng mọi người, đây là một nữ sinh có xuất thân tốt, có chút cao ngạo.
Dùng một danh từ đời sau rất lưu hành, chính là "NỮ THẦN".
Tuy rằng sau này nữ thần biến thành nghĩa xấu, nhưng lúc này lại không tìm được từ khác để thay thế.
Hách Liên Nhược Thủy như vậy, không biết chính là không biết, căn bản khinh thường nói dối!
Từ Tử Huyên tuy rằng chịu đả kích lớn, nhưng vẫn kiên định lấy lại công đạo cho chị em tốt của mình: "Chị, tuy rằng chị không thừa nhận em, nhưng lần này quả thật là chị không đúng. Tiểu Tuyền cô ấy là hảo tâm nhắc nhở chị, mà Tiểu Nhã chính là vì Tiểu Tuyền tổn thương nên bất bình mà thôi."
Nhược Thủy bất đắc dĩ thở dài, đau đầu nhìn cô ta: "Tôi thật sự không biết cô nha! Cô không nói rõ ràng cô là con nhà ai, bảo tôi như thế nào nhận thức cô, tôi ngay cả tên cô cũng không biết!" Kiếp này này bất quá gặp mặt hai lần, lại nhiều năm trước kia, Nhược Thủy quả thật coi như không muốn nhận thức Từ Tử Huyên.
"Về phần cô, bạn học… Trương Hiểu Tuyền " Nhược Thủy nghiêng đầu: "Tôi nhớ lúckhai giảng, thầy chủ nhiệm lớp đã nói rất rõ ràng, thân thể tôi không tốt, cho nên miễn đi học quân sự cùng tiết thể dục."
"Nhưng... Chị cũng không nên bỏ qua Tiểu Tuyền như vậy a! Chị có thể trả lời cô ấy một câu, như vậy Tiểu Nhã cũng sẽ không không cẩn thận đụng tới chị!" Từ Tử Huyên vẫn bất mãn, một đôi mắt thu thủy trừng thật to, bất bình chai người bị hại.
Nhược Thủy hờ hững nhìn cô ta một cái, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nói: "Ai quy định cô ta nói chuyện tôi liền nhất định phải trả lời? Tôi không thích cô ta, cho nên sẽ không nói chuyện với cô ta, không hơn. Về phần vị này... bạn học không biết tên" Mặt Nhược Thủy không chút thay đổi nhìn Tiểu Nhã còn đang thấp giọng khóc: “Tôi giải thích qua, tôi ghét nhất bị người khác động tay động chân. Có hay không 'không cẩn thận' đụng tới tôi không sao cả, dù sao cũng là cô đụng tới tôi."
"Giải thích như vậy, cô vừa lòng chưa?" Nhược Thủy nhìn Từ Tử Huyên một cái, trong mắt trào phúng, liền thu hồi ánh mắt, trở lại chỗ ngồi, tiếp tục xem sách.
Từ Tử Huyên tức giận đến sắc mặt trắng bệch, vốn dĩ cô ta tính ra tuyệt chiêu, lệ quang trong suốt nhìn đảo qua nam sinh chung quanh, đều sẽ vì cô ta xuất đầu, nhưng lần này trăm thử mất linh, tuyệt chiêu lúc này lại mất đi hiệu lực.
Các nam sinh lúc này, phần lớn đều là động vật thị giác, Nhược Thủy đẹp hơn cô ta nhiều, mà vừa rồi lại nói trật tự rõ ràng, mặc dù bên trong có chút bốc đồng, nhưng hoàn toàn không phải là vấn đề! Trong lòng suy nghĩ lại, tự nhiên liền cảm thấy Từ Tử Huyên cùng Tiểu Nhã có chút chuyện bé xé ra to, mà Trương Hiểu Tuyền, quên đi, mâu thuẫn của nữ sinh, bọn họ không sảm vào.
Sau khi về nước, Nhược Thủy cùng Từ Tử Huyên lần đầu tiên giao phong, Nhược Thủy liền lấy điêu ngoa cùng tùy hứng, không phân rõ phải trái thắng lợi chấm dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.