Trọng Sinh, Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm

Chương 16: Thay đổi ngoạn mục




Lâm Liên Kiều bất ngờ nhận ra, cô đưa tay lên như phóng mà che miệng lại nhưng lời thì lỡ nói ra mất rồi.
"Chết, mình quên mất mình ở kiếp này chưa từng..."
"Với ai?"
Sở Quân Huân mình đầy nộ khí, anh hạ giọng, tay cùng lúc đập bàn một cái mà muốn tạo ra cơn rung chấn.
Lâm Liên Kiều hốt hoảng liền lao đến, chính cô tạo ra ngọn lửa này nên cô phải tự mình dập tắt nó ngay, nếu không còn không biết sẽ gây ra thảm hoạ gì nữa.
"Đừng, đừng nóng, anh làm ồn vậy có người phát hiện bây giờ. Ý của em là học hỏi kinh nghiệm… trong sách. Chỉ là vô tình đọc được thôi."
Lâm Liên Kiều lại buộc miệng nói dối, cô cắn răng tự thấy xấu hổ.
"Lâm Liên Kiều, mày tự biến mày thành thể loại biến thái gì thế này?"
Sở Quân Huân vươn tay ra kéo cô lại, anh ôm cô sát vào người, nhướng ánh mắt đen tối nhìn cô nói.
"Cấm em từ nay về sau không được xem mấy quyển sách như vậy nữa? Không biết gì thì cứ trực tiếp hỏi anh."
Lâm Liên Kiều rất mất mặt, nhưng cũng cố gật gật vài cái. Trong lòng không ngừng thở dài.
"Cha lại nói đoán đúng nữa rồi. Anh ta quả thật có kinh nghiệm đầy người. Mình, chắc chắn không phải là người duy nhất."

Sau một tháng nỗ lực ăn kiêng và tập thể thao, Lâm Liên Kiều vóc dáng có sự thay đổi vượt bậc. Thân hình mập mạp nay đã thay bằng những múi cơ săn chắc. Chiều cao sẵn vượt trội càng khiến cơ thể cô thêm đẫy đà, khoẻ khoắn, ba vòng cũng ngày càng sắt nét, sải bước đi cũng tự tin hơn hẳn. Nếu có ai không hề gặp cô trong suốt một tháng, chắc chắn hiện tại sẽ nhìn không ra cô chính là Lâm Liên Kiều béo của ngày trước.
Sân trường đang vắng vẻ, Lâm Liên Kiều đang trên đường đến phòng giáo viên thì bất chợt, có một người mắt híp, gương mặt nghênh ngang, đi không nhìn đường huých mạnh vào vai cô.
Cú huých mạnh khiến người này phải ôm vai, mặt nhăn lại trong có vẻ bực bội vì đau nhói.
"Bộ không có mắt sao…"
Anh ta cau có đang sẵn lớn giọng, nhưng nhìn thấy Lâm Liên Kiều, anh ta bất ngờ giọng hạ từ từ.
Lâm Liên Kiều mặt lạnh như tiền đáp lại, cô không có lỗi nên không việc gì phải khúm núm trước mặt ai.
"Là cậu đụng tôi trước."
"A ha ha, đúng ha. Tôi phải là người xin lỗi mới đúng. Mà cậu có thể cho tôi biết tên không, cậu học lớp nào vậy?"
Tên mắp híp này vừa rồi còn như muốn sấn sổ đến cho Lâm Liên Kiều một trận, không biết tại sao lại quay nhanh một trăm tám mươi độ sang hỏi họ tên, gương mặt cười cười không thấy tổ quốc đâu hệt như tên ngốc.
Lâm Liên Kiều nhìn thấy mà ngán ngẫm, còn có một chút khinh bỉ. Cô không nói gì, trực tiếp quay mặt bỏ đi, xem như vừa va vào âm binh tháng bảy còn sót lại.
Anh ta không hiểu gì, còn cố với tay ra níu kéo nhưng bị tên bạn đi cùng anh ta kéo lại, tên bạn đó kề vào tai anh ta nói khẽ.
"Không nhận ra à, đó là đại tiểu thư họ Lâm đấy."
Tên mắt híp đến bây giờ mới kinh ngạc đến mức mở to mắt, to mồm, anh ta nói như bị mắc nghẹn.
"Không… không thể nào, cô ta rất… rất to mà."
Tên bạn bên cạnh thở dài, nhìn theo hướng Lâm Liên Kiều vừa đi nói tiếp.
"Nhìn mà không thấy à? Cậu ta giảm cân rồi. Tôi còn nghe nói, đợt thi thử lần trước cậu ta đứng thứ nhất, thăng tới hai mươi hạng. Có lẽ lần thi thật này cậu ta sẽ thành thủ khoa không chừng. Nhà giàu, lại còn là học bá, giảm cân xong thì như mỹ nữ ấy, đúng là khiến người ta không ngờ đến mà."
Vừa nói tên bạn này vừa lộ ra vẻ mặt nửa thán phục, nửa tiếc nuối, chung quy đều không thể ngờ đến sự thay đổi ngoạn mục này của Lâm Liên Kiều.
Nhưng ít ai biết được, Lâm Liên Kiều giảm cân thần tốc trong một tháng như vậy, cũng nhờ việc cô dốc sức lao đầu vào ôn tập thi cử đến quên ăn quên ngủ. Thăng được hai mươi hạng cũng bằng với số cân nặng mà cô giảm được, đây quả thật là một hành trình gian nan của cô.
Tên mắt híp ban đầu không tin như giờ cũng đang bày vẻ hối hận.
"Trước đây tôi đã mắng cô ấy là đồ con heo, chắc cô ấy không để ý đâu nhỉ?"
"Ai chẳng từng mỉa mai cậu ta như thế? Chắc cậu ta nghim cả trường này rồi. Lâm Liên Kiều bây giờ như mây trên cao, đống bùn như cậu sao chạm đến được chứ? Bớt mơ mộng lại đi."
Tên bạn vỗ vỗ vào lưng tên mắt híp, ý câu vừa trêu đùa nhưng cũng vừa là thật. Đôi lúc có những thứ tuyệt đẹp nhưng bản thân nên biết vị trí của của mình mà dừng lại ở nơi phù hợp thì hơn.
Lâm Liên Kiều vừa đi vừa suy nghĩ đăm chiêu, vụ va chạm cỏn con cô chẳng để tâm, nhưng có một việc cứ khiến cô đau đáu mấy ngày nay đến mức không ngủ được.
Đi ngang qua bảng thông báo của trường, nhìn lên danh sách thi đại học được dán trên đó, cái tên Lâm Diễm Tinh đứng ngay phía dưới tên của cô, cô không vui vẻ gì, ngược lại sắc mặt càng bồn chồn.
"Còn mấy ngày nữa là thi đại học rồi, mình vẫn chưa nghĩ ra cách ngăn cản Lâm Diễm Tinh không thể đi thi được, phải làm sao đây chứ?"
Đang suy nghĩ tập trung, Lâm Liên Kiều bất chợt bị giật mình bởi một giọng nói run rẩy cách cô chỉ vài bước chân.
Ở quanh đây vắng vẻ, nữ sinh đi với cái dáng móc ngoéo chân vào nhau, vừa đi vừa bợ mông, mặt thì xanh lè như chuối non, người này méo mó vừa như kiểu lết đi vừa lẩm bẩm.
"Mót chết mất, sắp ra rồi, mẹ ơi là mẹ ơi!"
Lâm Liên Kiều nhìn mà không nhịn được liền phụt cười, chắc tào tháo đang dí sát mông của cô kia rồi. Bất ngờ, trong đầu của cô chợt nảy ra một ý tưởng làm gương mặt căng như dây đàn của cô tươi tỉnh hơn hẳn.
"Đúng là trùng hợp, cách này có vẻ cũng hiệu quả, bị ngay sát giờ G như thế, nhưng không bỏ thi cũng không còn cách nào khác."
Lâm Liên Kiều nhếch môi bí hiểm, nghĩ đến bộ mặt Lâm Diễm Tinh cô chỉ thấy thật đáng đời chứ không lộ ra một chút thương cảm.
"Đối phó với hạn tiểu nhân thì mình cũng không thể lúc nào quân tử được."
"Kiều Kiều, em đang suy nghĩ gì thế, anh gọi từ nãy đến giờ không nghe thấy à?"
Tiêu An đột nhiên xuất hiện ngay phía sau cô, anh ta rõ là đã tốt nghiệp rồi, mà lâu lâu lại xuất hiện ở đây chẳng vì chuyện gì quan trọng. Mà kể ra, kể từ ngày cô đối xử lạnh nhạt dần với anh ta, anh ta không khác gì hồn ma ám cô mãi, cô sớm đã không còn hứng thú, nên thái độ bài xích thấy rõ.
"Ngại quá, tôi bị dị ứng với giọng của anh."
Lâm Liên Kiều tỏ ra không coi trọng cuộc nói chuyện này cho lắm, cô nói chưa hết câu đã vội quay mặt đi. Ấy thế mà Tiêu An vẫn cứ bám như đỉa đói, anh ta chạy ra trước mặt cô, chắn ngang đường chẳng cho cô đi đâu. Gương mặt giả vờ xuống nước nài nỉ.
"Đừng vậy mà Kiều Kiều, đã qua một tháng rồi em vẫn chưa hết giận sao? Anh biết lỗi rồi mà."
"Anh Tiêu An, anh đi năn nỉ cô ta làm gì chứ? Cô ta bây giờ rất hống hách, không thèm để ai vào mắt nữa rồi."
Lý Lộ Lộ lại đột nhiên xuất hiện liền lớn tiếng, có vẻ cô ta đi theo Tiêu An đến đây. Nhìn vẻ mặt sặc mùi đố kỵ nồng nặc, cô đoán ra Lý Lộ Lộ đang rất ấm ức vì không thể cam chịu nhìn người cô ta thích lại làm ra vẻ vang xin người cô ta ghét cay ghét đắng như vậy.
Đặc biệt, hiện tại cô đã khác trước, cô ta chắc đang lo sốt vó rằng Tiêu An sẽ bị vẻ ngoài của cô quyến rũ mất thôi, cô ta muốn ngăn chặn nó trước khi chuyện đó xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.