Trọng Sinh Tên Ta Là Lâm Đại Ngọc

Chương 18:




Đợi được một chốc, Phượng tỷ không biết từ đâu lại đây, lôi kéo tay ta vào trong nhà, nói là có việc muốn bàn. Đi vào thì thấy Bảo Ngọc đang cầm chuỗi hạt ngắm nghía, mà Bảo Thoa cũng khôi phục bộ dáng thường ngày. Phượng tỷ kéo ta ngồi xuống bên cạnh, liền nói chuyện mùng một này sẽ làm lễ chay ở quán Thanh Hư, mời đám Bảo Thoa, Bảo Ngọc và ta đi xem hát.
Lão thái thái rất hứng thú, lập tức quyết định đưa tất cả chúng ta cùng đi. Ta kì thật không có hứng thú, mặc dù mấy năm nay đều ở lỳ trong phủ trong ra ngoài, nhưng một đạo quan thì có gì hay mà xem, còn phải nghe mấy lão đạo sĩ nói dông dài. Xem hí khúc ta cũng không hiểu, chẳng bằng ở nhà đọc sách cho xong, không thì đánh đàn, luyện võ vẫn vui hơn.
Bất quá, thấy lão thái thái cao hứng như vậy, ta tự nhiên sẽ không cưỡng lại, chỉ dụi đầu vào lòng bà gật đầu. Bởi vì Vương phu nhân phải tiếp người trong cung do Nguyên Xuân phái ra, cho nên ở nhà, còn lại nữ quyến trong nhà đều tham gia, khiến cho đoàn xe của Giả phủ náo nhiệt vô cùng. Ta và Bảo Thoa ngồi chung một cái xe ngựa, qua rèm cửa có thể thấy được một chút cảnh sắc bên đường, quả thật người đứng xem đông nghịt, so với ngày thường càng thêm phồn hoa, ồn ã.
Đến quán Thanh Hư, liền có một vị Trương lão đạo sĩ, ngày trước là “thế thân” của Vinh quốc công, tiến lại thỉnh an, nói một đống cát tường này nọ, còn khen Bảo Ngọc giống hệt Đức quốc công ngày trước. Ta chỉ cười thầm, năm đó nếu Vinh quốc công cũng có tính tình giống Bảo Ngọc, đừng nói là công danh lợi lộc gì, ngay cả gia nghiệp chưa chắc đã giữ nổi.
*Thế thân: ngày trước nhà quyền quý muốn tu đạo nhưng vướng thân phận, có thể tìm người tu thay, gọi là thế thân.
Lão đạo sĩ mượn miếng ngọc thiêng của Bảo Ngọc ra ngoài cho đám đạo sĩ xem, lát sau quay lại mang theo một khay đầy đồ hạ lễ đưa cho Bảo Ngọc. Trong đó có một con kì lân vàng, con kì lân này nếu đặt cạnh con kì lân của Sử Tương Vân thì xứng là một đôi. Bảo Ngọc nhìn quen mắt, nhất thời không nhớ ra được, đang hoang mang. Ta tuy biết nhưng không mở miệng, ngược lại là Bảo Thoa nhớ ra, nói: “Cái này Sử muội muội cũng có một con, chỉ là nhỏ hơn thế này một chút.”
Ta gật gật đầu, lão thái thái cũng nói: “Quả thật Tương Vân cũng có một con.”
Bảo Ngọc nghe vậy liền lặng lẽ cất vào ngực áo, có lẽ muốn tìm thời gian đem khoe với Tương Vân đi. Tuổi cũng lớn rồi, mà chỉ biết để tâm mấy việc trẻ con. Không trách Giả Chính không hài lòng. Ta thật không cần hắn phải có tư tưởng ham cầu danh lợi, nhưng nam tử phải biết tự lập mới được. Không biết lo cho ngày sau, chỉ lo phóng túng hưởng thụ, cả ngày vui đùa bên người đám tỷ muội, thật khiến ta thất vọng. Ngay cả người hồ nháo như Tiết Bàn còn có công việc buôn bán, Bảo Ngọc thì cái gì cũng không biết, chỉ phong hoa tuyết nguyệt là giỏi.
Nếu nói là vì giáo dục, thì ai chả chịu giáo dục như thế. Giả Liễn cũng vậy, thậm chí ngay cả nữ tử như Phượng tỷ hay Thám Xuân, các nàng là khuê nữ, còn được giữ gìn hơn nhiều, cũng không giống hắn, yếu đuối như vậy.
Đang nghĩ, Trương đạo sĩ bắt đầu mai mối cho Bảo Ngọc. Bảo Ngọc rất tức giận, lại lén nhìn thái độ của ta. Ơ hay! Nhìn ta làm gì? Ta bình thường đều rõ ràng, giữ gìn, không làm gì khiến hắn hiểu lầm nọ kia, đối xử với hắn như huynh muội bình thường, so với đám Thám Xuân là như nhau, không nhiều một phần, cũng không ít một phân. Hắn nhìn ta, trong mắt hắn không phải lo sợ ta sẽ sinh khí, mà như là…chờ đợi? Chờ đợi cái gì? Chờ đợi ta sẽ để tâm hôn sự của hắn sao? Đương nhiên không thể, ta biết hắn ở thế giới này chỉ là lịch kiếp của một vị tiên, kết cục của hắn, của Đại Ngọc ta đều đã thấy. Thậm chí, là kết cục của cả Giả phủ…
Ở Giả gia nhiều năm, cùng bọn họ sinh hoạt, bọn họ quan tâm chăm sóc ta rất nhiều, ta cũng luôn tận lực mà đền đáp. Nhưng ta vẫn hiểu được, ta không thể quấy nhiễu vận mệnh của bọn họ, ta chỉ là người ngoài, một ngày nào đó sẽ rời đi, bởi vậy luôn giữ khoảng cách. Đối xử với ai cũng như nhau, sau này đỡ nhiều phiền phức.
Dù có mang tiếng là lạnh lùng đi nữa, ta cũng sẽ không để mình sa lầy. Nếu đã biết kết cục, ai lại tự nguyện để mình trầm luân. Ngoại trừ lão thái thái là người ta không nỡ nhất, cùng với vài tỷ muội, những người khác, đều là kẻ qua đường thôi.
Lạnh lùng cũng được, ích kỉ cũng chẳng sao, ta nếu đã là người như thế, thì cứ thế mà sống nốt kiếp này. Ta biết, mình không thể thay đổi vận mệnh của Giả phủ, hơn nữa ngay từ đầu đã có giao hẹn với lão hoà thượng, chuyện này đã là chuyện ta không quản nổi từ lâu rồi.
Mà cái lão đạo sĩ kia thật không thức thời. Có nhiều cô nương ở đây như vậy, lại động đến việc hôn nhân của Bảo Ngọc, lão thái thái đương nhiên sẽ từ chối. Nếu kín đáo nói riêng với lão thái thái, bà có thể cho người đi hỏi thăm cô nương kia tốt xấu ra làm sao, việc còn có cơ hội thành công. Ngay tại chỗ này công khai nói như vậy, lão thái thái sao đồng ý được, dù sao cũng không phải thú thiếp mà ai tiến cử cũng nhận.
Nếu nghiêm túc mà nói, nguyên nhân khiến Giả phủ sụp đổ chính là bắt đầu từ việc đầu tư chính trị thất bại. [ mà Nguyên Xuân thông qua bán đứng Tần Khả Khanh đạt được quang vinh, giờ làm Hiền Đức phi, Giả gia trong một thời gian ngắn phong quang vô hạn. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, nghĩa trung thân vương lão thiên tuổi âm thầm người ủng hộ vẫn tồn tại, hơn nữa nháo đứng lên Hoàng thượng cũng muốn nhường bọn họ ba phần. Trận này giác trục kết quả, là Hoàng thượng thoái nhượng, này tạo nên Nguyên Xuân tử hoà Giả phủ suy tàn]*
*[...] đoạn này hơi khó hiểu một chút, mình không biết vì sao tác giả lại nói Nguyên Xuân bán đứng Tần Khả Khanh, trong nguyên tác không tìm thấy đoạn nào nói về việc này, càng không luận ra nổi ông “nghĩa trung thân vương lão thiên tuổi” là vì thân vương nào, cho nên, nguyên đoạn này, mọi người cứ hiểu là tác giả phân tích nguyên nhân Giả gia lụn bại, kết luận cuối cùng chỉ là do “đầu tư chính trị thất bại”. Dù sao cũng chả quan trọng lắm…^^
Kể cả ta có không muốn như thế, thì có tác dụng gì đâu?
Hơn nữa, đám người Giả gia dung túng hạ nhân, cậy quyền cậy thế ức hiếp không ít người, trong Hồng Lâu Mộng đều nói rõ ràng, ta vẫn còn nhớ, không phải là chỉ năm ba mạng người.
Trong phủ cũng có bao nhiêu nữ tử chết không minh bạch, như hai chị em họ Vưu(cô chị là thiếp của Giả Liễn, bị Phượng Thư dùng kế ép tự tử), Tình Văn, Kim Xuyến, còn bao nhiêu nha hoàn đầy tớ nữa…
Đồng tình? Ta rốt cuộc nên đồng tình với ai?
Chính mình gây hoạ thì chính mình gánh vác đi thôi.
Ta chỉ là một nữ nhân nho nhỏ, hiện tại giống như một người làm công mà thôi, cái mà ta có thể thay đổi, may ra chỉ có mệnh của ta.
Quay lại lúc này, Bảo Ngọc nghe thấy Trương đạo sĩ nói việc cầu thân, trong lòng không thoải mái, không muốn đi xem kịch nữa. Ta cũng từ chối tham gia, chỉ nói do thời tiết nóng bức. Lão thái thái thấy cả hai chúng ta đều không đi, cũng mất hứng.
Nhưng Bảo Ngọc chính là một người không biết an phận, luôn luôn gây ra chuyện.
Một lần đòi ăn son trên miệng của Kim Xuyến, không may bị Vương phu nhân bắt được, liền đuổi Kim Xuyến về nhà, đây là một chuyện.
Một hôm khác trời mưa to, hắn bị mắc mưa, Tập Nhân ra mở cửa chậm một chút, liền bị hắn đá cho một cước, suýt thì gãy xương sườn, còn thổ ra huyết, đấy là chuyện thứ hai.
Hùa với Tình Văn hồ nháo, xé quạt mua cười, chính là chuyện thứ ba.
Ta mặc kệ, chỉ cảm thấy Bảo Ngọc càng lớn càng hư hỏng, trong lòng có chút giận. Dù sao, cũng không thể giống như trước đây suốt ngày ở cùng nhau, chỉ tránh ở quán Tiêu Tương đọc sách.
Nhớ tới Kim Xuyến vì chuyện này mà tự tử, nhưng đây là việc của Vương phu nhân, ta không tiện tham gia. Chỉ dặn dò Tử Quyên: “Chị và Kim Xuyến từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, sau khi được phân về các viện mới phải chia cách. Nay xảy ra chuyện này, Kim Xuyến đương nhiên phải chịu phạt, nhưng theo ta hơn phân nửa là lỗi của Bảo Ngọc. Chị ngầm đi khuyên nhủ Kim Xuyến, bảo nó không được nghĩ quẩn, đợi mợ hết giận, ta nhất định sẽ khuyên mợ gọi nó về, bảo nó nghĩ thoáng một chút.”
Tử Quyên vâng dạ rồi đi.
Khi trở về, trên mặt nàng cho vết nước mắt, kể lại: “Lúc nô tỳ đến chỗ Kim Xuyến, Ngọc Xuyến đã ở cạnh khuyên nhủ rồi, nô tỳ nói hết những gì cô nương dặn, Kim Xuyến, Ngọc Xuyến đều nói cám ơn cô nương. Chỉ là Kim Xuyến là đứa ngang bướng, nô tỳ nói một hồi mà nó không nghe được câu nào, lại khiến nô tỳ ngồi khóc cùng nó một lúc. Cha mẹ nó cũng là người không hiểu biết, con gái về không biết an ủi, ngược lại nói toàn những câu khó nghe.”
Ta nghe xong chỉ yên lặng, có lẽ kết cục là không đổi được rồi.
Tương Vân lại đến Giả phủ chơi, khiến ta có vài phần cao hứng. Ban ngày, nàng đi loanh quanh trong viện chơi với bọn chị em, tối về lại tìm đến chỗ ta ngủ lại. Bà vú đi theo Tương Vân oán giận nói với ta, cô nương này quá mức ương bướng, nhờ ta quản giáo nàng một chút, khiến ta cười thầm trong lòng. Ta thích nàng là ở tính cách này, chẳng lẽ lại muốn ta biến nàng thành một Nghênh Xuân thứ hai hay sao?
Buổi chiều, có bà tử truyền tin tức, nói Kim Xuyến đã nhảy xuống giếng tự tử, ta và Tử Quyên bốn mắt nhìn nhau, vẫn không thể cản được nàng a! Cảm thấy trong lòng ảm đạm, liền sai Tử Quyên đóng cửa viện không tiếp khách, chỉ nói thân thể ta không thoải mái, cần nghỉ ngơi.
Hôm nay, đương nhiên Giả Chính sẽ vì sự tình của Kim Xuyến và Kì Quan mà đánh Bảo Ngọc, ta không để ý, thứ nhất vì biết hắn sẽ không việc gì, thứ hai cũng thầm thấy hắn bị như thế là xứng đáng, phải chịu giáo huấn một chút, nếu không hắn không nhận ra mình đã khiến người khác gặp tai ương thế nào.
Đến khi Bảo Ngọc bị khiêng về Di Hồng viện, Tử Quyên mới biết tin, đến báo cho ta biết. Cũng không thể quá mức vô tình, liền đứng dậy đi thăm hắn, đến đó thấy lão thái thái khóc đến đỏ cả mắt, vội vàng lại gần hết lòng an ủi bà. Đợi mọi người về hết, ta cũng không nán lại làm gì.
Sau đó một ngày, ta đang ở chỗ Vương phu nhân nói chuyện với mẹ con dì Tiết, Phượng tỷ đến, Vương phu nhân liền dặn nàng mỗi tháng lấy hai lượng bạc từ tiền tiêu vặt của Vương phu nhân phát cho Tập Nhân, xem như cho Tập Nhân chút mặt mũi.
Tương Vân biết chuyện, bèn rủ ta đến Di Hồng Viện chúc mừng Tập Nhân. Đến nơi, thấy trong viện im ắng, Tương Vân liền tiến vào sương phòng tìm, cách màn cửa sổ bọn ta thấy Bảo Ngọc đang ngủ trên giường, bên cạnh là Bảo Thoa đang ngồi thêu, bèn lặng lẽ kéo Tương Vân rời đi. “Đợi lát nữa hẵng quay lại.”
Tương Vân cũng hiểu ý, liền gật đầu bước theo.
Lại có một ngày, đang nói chuyện với Tập Nhân, không biết Bảo Ngọc từ nơi nào chạy về, lại sinh chuyện, miệng nói: “Tôi hôm qua nói sai rồi, chả trách lão gia mắng tôi “lấy ống nhòm trời, lấy bầu đong biển”. Đêm qua tôi đòi nước mắt của các chị em chỉ để chôn một mình tôi, thật là lầm to. Nước mắt của các chị em không phải chỉ dành cho một mình tôi đâu. Từ giờ về sau, mỗi người chỉ được hưởng một phần nước mắt thuộc về mình thôi.”
Chắc là Bảo Ngọc thấy tình cảm của Giả Tường và Linh Quan, cho nên mới hiểu nữ hài tử trên đời này không phải chỉ nhìn vào hắn mà sống.
Ta thầm cười nhạo, hắn cho rằng đàn bà con gái trên đời này đều si ngốc như hắn hay sao?
Cũng không để ý mấy lời nói quàng xiên ấy nữa, chỉ bàn bạc chuyện làm sinh nhật cho dì Tiết
Mấy ngày sau người nhà Tương Vân đến đón, không còn cách nào khác đành phải đi, ta và Bảo Thoa tiễn nàng ra cửa trước, trước khi đi nàng kề tai nói nhỏ: “Nếu lão thái thái quên muội, nhờ tỷ ở bên nhắc nhở bà một chút, để bà sai người đến đón muội sang đây.”
Thấy ta gật đầu đồng ý, mới lưu luyến rời đi
Dạo này, cuộc sống có thể dùng một chữ để hình dung, đó là ——– loạn!
*Chương này không có thơ thẩn gì hết, phong nguyệt bảo giám à, đừng bắt “Đại Ngọc” làm nhiều quá, nàng mệt, ta cũng mệt a…
*Nội dung chương này dựa vào nguyên tác Hồng Lâu Mộng hồi 33 – 36

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.