Trọng Sinh Tên Ta Là Lâm Đại Ngọc

Chương 31:




Tĩnh Ngôn lau nước mắt cho ta, nhẹ nhàng an ủi: “Làm khó đệ rồi.”
Ta hơi lắc đầu, nhìn mọi phía dưới vội vàng lo liệu tang sự, ta lẻn ra phía sau nhà, tranh thủ lúc không người, hướng về phòng dập đầu ba cái. Lúc này, Giả gia không còn phú quý như xưa, trong phủ có việc là loạn trước loạn sau. Phượng tỷ cũng không còn được phong độ ngày xưa.
Ta âm thầm rời đi tìm Tử Quyên, Giả phủ lắm người nhiều miệng, nên ta điểm huyệt cho nàng ngất luôn, mang thẳng về xe ngựa.
Giải huyệt đánh thức nàng tỉnh lại, vừa thấy ta, liền đỏ mắt khóc nức nở.
Ta khẽ cười nói: “Khóc cái gì, ta không phải đã nói trước, sẽ quay lại thăm chị sao?”
Nàng hỏi ta: “Cô nương là vì lão thái thái mới quay về?”
Ta có chút ảm đạm gật đầu: “Chỉ có thể lẳng lặng dập đầu vài cái, không thể người trong phủ nhìn thấy…”, lại cố ổn định tâm trạng, hỏi: “Sao chị vẫn còn trong phủ, lúc trước không phải đã cho chị bạc chuộc thân rồi sao? Tuổi chị không còn nhỏ, mà lại là người theo ta từ trước, sau này chỉ sợ Bảo tỷ sẽ gả ra ngoài, một chút tự chủ cũng không có. Chuộc thân rồi, không phải sẽ tốt hơn sao?”
Tử Quyên cười khổ nói: “Ngân lượng cô nương cho, tôi đã đưa cho cha mẹ cả rồi, cha mẹ đã ở trong phủ cả đời, tôi cũng là nô tài sinh ra trong phủ, bọn họ không muốn rời đi, tôi cũng không nỡ đi một mình.”
“Giả phủ hiện đã suy thoái, về sau sẽ dần dần bán bớt người hầu ra ngoài. Huống hồ, hiện tại lão thái thái đã tạ thế, người hầu bên cạnh bà và người theo ta lúc trước, chắc chắn sẽ bị đuổi đầu tiên. Chị nên tự liệu cho mình trước mới phải. Có muốn đi với ta không? Ta đã mua một điền trang ở trấn Tân Truy, đến đó sống cùng ta được không? Nếu chị không yên lòng cha mẹ, có thể dẫn họ đến cũng được, nhưng chuyện của ta thì không được nói cho họ biết.”
Tử Quyên suy nghĩ một lát, nói: “Cô nương, tôi muốn theo cô nương rời đi, vốn là nếu cô nương gả cho người ta, tôi cũng sẽ đi theo cô nương làm nha hoàn hồi môn, cô nương còn đó, tôi có lí nào lại xa ngài. Cha mẹ tôi không muốn rời Giả gia, huống hồ anh trai và chị dâu của tôi cũng là người trong phủ, ngân lượng cô nương cho, cũng đủ cho cha mẹ dưỡng già, tôi cũng yên tâm.”
“Cha mẹ chị thật sự không cần lo lắng sao? Kì thật, có thể nhận bọn họ vào điền trang cũng không sao. Anh và chị dâu của chị cũng thế, chỉ cần họ giữ bí mật là được.”
Tử Quyên kiên quyết lắc đầu: “Chuyện cô nương càng ít người biết càng tốt, tôi đã nghĩ kĩ rồi, tôi muốn theo cô nương. Dù không có chuyện này, cô nương xuất giá tôi cũng phải đi theo, sao có thể lo cho cha mẹ được. Thế mà giờ đi rồi còn có tiền để lại cho cha mẹ dưỡng già, là cô nương ban ân, cũng là phúc phận của nhà tôi. Đi theo cô nương là bổn phận, tôi không có gì phải đắn đo.”
Ta thở dài gật đầu: “Đều theo ý chị đi, ta còn phải ở lại kinh thành vài ngày, nếu chị đổi ý có thể nói cho ta bất cứ lúc nào. Việc chuộc thân của chị, nên thương lượng với cha mẹ mà làm cho tốt, sau đó ta đến đón chị đi.
Tử Quyên gật đầu, ta liền đưa nàng quay về trong phủ.
Khi ta và Tĩnh Ngôn trở lại quán trọ, lập tức có khách đến phòng: Nam Uyển vương gia, nhiều khi ta có cảm giác, vương gia này, giống như âm hồn bất tán vậy.
Hắn không có đưa bái thiếp, không có hạ nhân chuyển lời, mà trực tiếp đến gõ cửa phòng, giống như trước đây, hoàn toàn không câu nệ tiểu tiết.
Ta thấy Tĩnh Ngôn mở cửa rồi đứng ngẩn ngơ, liền nghiêng đầu nhìn. “Đại ca, ai vậy?”
Tĩnh Ngôn quay lại nhìn ta nói: “Tiểu Viễn, là Nam Uyển vương gia.” lại quỳ xuống hành lễ: “Thảo dân bái kiến vương gia.”
Ta không định che dấu hành tung của mình với Hoàng đế, bọn họ biết cũng là bình thường. Đây chỉ là một quán trọ bình dân, làm khó hắn phải hạ mình trực tiếp đến. Năm tháng tựa hồ không để lại nhiều dấu ấn trên người hắn, ta thầm đánh giá, phụ thân cùng hắn xưng huynh gọi đệ đã mất gần chục năm, vậy mà giờ nhìn hắn vẫn không có bao nhiêu thay đổi, là vì sống an nhàn sung sướng sao?
Ta tự mình rót một ly trà dâng lên, hỏi: “Vương gia sao biết dân nữ vào kinh?”
Hắn mỉm cười nói: “Hoàng thượng và ta luôn theo dõi tin tức của cô nương, tin cô nương tạ thế truyền ra, chúng ta vẫn không thể xác định cô nương có độ kiếp thành công hay không. Lần này, lão thái quân Giả phủ bệnh nặng qua đời, ta nghĩ nếu cô nương còn sống, có khả năng sẽ trở về, liền cài người ở Giả phủ, quả nhiên đón được cô nương.”
Ta gật đầu: “Hoàng thượng và vương gia tìm dân nữ có chuyện gì sao?”
Hắn lắc đầu: “Việc Giả phủ, ta thực xin lỗi, Hoàng thượng…”
Ta mỉm cười ngắt lời hắn: “Mọi chuyện trên đời này đều theo luật nhân quả, cũng là số mệnh định trước rồi. Hoàng thượng là chủ của muôn dân, đương nhiên phải nghĩ cho giang sơn xã tắc, dân nữ biết mỗi chuyện Hoàng thượng làm đều có cái lý riêng của người. Hoàng thượng giữ lại tính mạng của mọi người trong phủ, dân nữ đã muôn phần cảm kích.”
Nam Uyển vương gia nói: “Khó có được người thấu tình đạt lý như cô nương, Hoàng thượng cũng vì nghĩ đến ân tình của cô nương, cho nên nương tay cho Giả gia rất nhiều. Không biết cô nương sau này định đi nơi nào?”
Vì ta, nên mới nhẹ tay với Giả phủ?
Thế này lại thành món nợ trên lưng ta rồi sao?
Thôi, thế cũng tốt, hắn nói như vậy, khẳng định là Hoàng thượng còn thấy ta có chỗ hữu dụng. Đối với ta, Hoàng thượng nghĩ như vậy, lại càng an toàn. Nhưng, giá trị lợi dụng gì đây?
Ta chỉ cười: “Dân nữ có mua một điền trang ở Tân Truy, hiện đang sống ở đó. Hoàng thượng có gì phân phó, xin vương gia cứ nói.”
Hắn lắc đầu nói: “Hoàng thượng đã biết cô nương ở kinh thành, cũng không cần cô nương làm cái gì. Nhưng Hoàng thượng cảm kích ơn cứu mạng của cô nương, cũng lo lắng sau này cô nương một mình lưu lạc bên ngoài, nên ban cho hai thị vệ bảo vệ cô nương.”
Hoàng thượng ban thị vệ cho ta? Muốn giám thị sao? Hoặc có thể chỉ muốn biết ta ở chỗ nào?
Cũng chẳng sao, ta cũng không có ý định gì cần giấu giếm, gây ảnh hưởng đến chính trị gì đó, nhận người về, ta lại có thêm hai người để sai bảo thôi.
Vì vậy, cũng thoải mái trả lời: “Hoàng thượng ban thưởng thị vệ cho dân nữ, là phúc của dân nữ rồi. Không biết bọn họ xuất thân thế nào, đi theo dân nữ chỉ sợ uỷ khuất bọn họ.”
Nam Uyển vương gia cười nói: “Cô nương không cần băn khoăn, bọn họ là ám vệ trong cung, xuất thân cô nhi.”
Ta gật gật đầu: “Hoàng thượng đã ban thưởng, chúng ta sao dám chối từ, dân nữ xin nhận. Vậy hai người bọn họ đâu? Dân nữ hẳn là nên tiến cung tạ ơn Hoàng thượng?”
Nam Uyển vương gia lắc đầu nói: “Cô nương thân phận đặc thù, cho nên Hoàng thượng không muốn để chi lễ phiền phức làm khó cô nương, cô nương không cần đa tâm. Hai thị vệ kia đi theo cô nương rồi, cũng chính là người của cô nương, Hoàng thượng về sau không còn mệnh lệnh gì cho họ nữa. Chỉ là, nếu cô nương cần giúp, hai người đó có thể báo cho Hoàng thượng, để tránh việc Hoàng thượng ban cho cô nương ngọc bội, lại không cách nào dùng được.”
Ta gật đầu nói: “Dân nữ cảm kích ân đức của Hoàng thượng. Hoàng thượng nếu có chuyện muốn dân nữ làm, dân nữ còn phải hết lòng hết sức, huống chi là Hoàng thượng ban cho.”
Nam Uyển vương gia cười: “Cô nương thông tuệ khảng khái khiến bản vương thật khâm phục, hai người kia hiện đang chờ ngoài cửa, ta sẽ gọi bọn họ tiến vào.”
Đều mặc quần áo màu xanh đậm, kiểu dáng phổ thông, trên mặt không có một biểu tình, nhìn giống hệt bộ dạng Tĩnh Ngôn ngày trước. Ta mỉm cười trêu chọc liếc Tĩnh Ngôn một cái, hắn cũng nhìn ta cười ngượng.
Nam Uyển vương gia lên tiếng: “Bọn họ trước giờ đều dùng biệt hiệu để xưng hô, Hoàng thượng ban người cho cô nương, cô nương nên ban tên cho họ mới phải.”
Bọn họ không giống Tĩnh Ngôn, bất cứ lúc nào, cũng đều là người của Hoàng thượng. Cho nên, đối với bọn họ ta không thể giống đối với Tĩnh Ngôn, yên tâm thân cận.
Ta nhìn bọn họ, cười nói: “Hai người trước kia theo Hoàng thượng là đại sự, về sau phải theo ta, thật uỷ khuất rồi.”
Hai gã thị vệ cùng nhau nói: “Không uỷ khuất, thánh chỉ đã nói rõ, chủ tử của bọn nô tài về sau là cô nương.”
Ta gật đầu nói: “Vậy các huynh lúc trước tên là gì, hiện tại cứ thế gọi là được, không cần ta đặt lại làm gì. Về sau, xưng hô với ta gọi mình là thuộc hạ là được, không cần xưng nô tài.”
Hai người nhìn nhau, sau đó một trong hai người nói: “Vẫn xin chủ tử ban tên, trước kia bọn thuộc hạ chỉ có tên hiệu, không có tên thật.”
Ta nghĩ một chút, nhìn thiếu niên mi thanh mục tú bên trái, hỏi: “Vậy huynh gọi là Thanh Phong được không?”
Hắn quỳ xuống hành lễ: “Đa tạ chủ tử ban tên.”
Lại nhìn thiếu niên có vẻ lạnh lùng bên phải, hỏi: “Còn huynh, Mặc Vũ, thế nào?”
Hắn cũng quỳ xuống hành lễ nói: “Đa tạ chủ tử ban tên.”
Hai người khí chất khác nhau, chỉ có một điểm chung duy nhất, là tướng mạo rất được. Ám vệ đều khôi ngô như vậy sao? Hay là Hoàng thượng cố ý chọn người đẹp ban cho ta?
Bọn họ đứng lên, tự động vòng ra đứng sau ta và Tĩnh Ngôn. Nam Uyển vương gia hỏi: “Khi nào cô nương rời kinh?”
“Dân nữ chưa xác định. Có chuyện gì sao?”
Hắn lắc đầu: “Không có. Cô nương về sau định cư ở Tân Truy?”
Ta trả lời: “Không phải lâu dài. Dân nữ còn định mua thêm điền trang ở vài nơi, trước mắt chưa định là sẽ ở đâu. Nếu Hoàng thượng và vương gia lo lắng, dân nữ sẽ định kì báo tin về, để hai người biết dân nữ đang ở đâu.”
Nam Uyển vương gia gật đầu nói: “Nếu cô nương không ngại, như thế rất tốt. Cô nương không như người khác, Hoàng thượng nói nhất định phải bảo hộ cô nương cho tốt.”
Ta khẽ cười nói: “Hoàng thượng quan tâm, thật khiến dân nữ thụ sủng nhược kinh. Không bằng để Thanh Phong và Mặc Vũ định kì liên lạc với hoàng cung là được. Bọn họ trước kia là ám vệ, tự khắc có cách truyền tin. Dân nữ chỉ là người bình dân, rất khó truyền tin về vương phủ hay hoàng cung.”
Nam Uyển vương gia gật đầu, nói: “Rất tốt, chỉ là, mong cô nương nhất định không cần đa tâm.”
Ta mỉm cười nói: “Dân nữ có gì cần đa tâm. Thanh Phong và Mặc Vũ tuy là thuộc hạ của dân nữ, nhưng ngay cả dân nữ cũng là con dân của Hoàng thượng, nên tận trung với người mới phải.”
“Vậy bản vương cáo từ, cô nương nghỉ sớm một chút.”
Ta đứng dậy tiễn hắn ra cửa: “Vương gia, dân nữ hiện tại dùng tên giả là Vu Viễn, là đệ đệ của Tĩnh Ngôn. Quá khứ tất cả đều không quan hệ gì với dân nữ nữa, mong vương gia thay dân nữ bẩm báo với Hoàng thượng.”
Hắn gật đầu, coi như đồng ý, lại liếc ta một cái. Đêm nay, hắn coi như phát ngôn của Hoàng thượng. Lúc này, không khí không giống như lúc chúng ta một mình gặp mặt, có lẽ là vì còn có người của Hoàng thượng đi.
Ta mỉm cười, nói: “Vương gia, dân nữ tiễn ngài một đoạn đường.”
Lại quay đầu dặn Tĩnh Ngôn: “Đại ca, huynh sắp xếp cho Thanh Phong và Mặc Vũ đi nghỉ đi.”
Tĩnh Ngôn gật đầu, ta liền theo Nam Uyển vương gia xuống lầu.
Ra khỏi quán trọ, hắn cười nói: “Cô nương có bằng lòng đi dạo với bản vương một lát?”
Ta gật đầu, hắn liền bảo thị vệ và gia nhân khiêng kiệu lùi lại một quãng xa, chúng ta ở phía trước chậm rãi cất bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.