Editor: Gà
Trong số tất cả những sinh vật mà Phù Ngọc Thu từng gặp qua, sinh vật chiếm đầu bảng trong danh sách ghê tởm của y, là nhân tộc —— Bởi vì bọn họ luôn tìm ra cách hái U Thảo làm thuốc, rất ghê tởm.
Tiếp theo đó chính là tiếng chim kêu chiêm chiếp, chiếp đến chiếp đi không ngừng.
Sau khi bị chim mổ lá, Phù Ngọc Thu có thể gào khóc suốt ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ.
Nơi ở của Văn U Cốc bốn phía được bao quanh bằng những sợi chỉ đỏ dày đặc đan xen thành kết giới, trên những sợi chỉ đỏ treo vô số chuông, chỉ cần gió thổi qua là có thể dọa lũ chim bay đi.
Phù Ngọc Thu trốn chim cả một đời, nhưng chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó chính mình sẽ biến thành một con điểu thú.
Phù Ngọc Thu sắp sụp đổ.
Y liều mạng ngọ nguậy lộn ngược móng vuốt non nớt của mình, cố gắng mọc rễ để cho y cắm rễ, nhưng vật lộn nửa ngày, chỉ có vài sợi lông tơ nhỏ bé bị giày vò rụng ra.
Phù Ngọc Thu nhìn chằm chằm đôi cánh trắng như tuyết, thiếu chút nữa tức muốn khóc.
Mệnh vẫn ở đó, nhưng y phải sống như một con chim.
Phù Ngọc Thu chỉ cảm thấy cây cỏ rất nhàm chán, ngay cả trọng sinh lại một lần nữa cũng không cảm thấy may mắn, thất hồn lạc phách nằm trên mặt đất mà lặng lẽ rơi nước mắt.
—— Có điều thân xác bây giờ của y tròn vo, khi nằm xuống đầu cũng không chạm được đất, cho nên chỉ có thể lật người, mềm nhũn nằm sấp gối đầu lên cái đĩa ngọc bích nhỏ bên cạnh, nghẹn ngào thút thít.
"Chết rồi thì quên đi!" Phù Ngọc Thu tức giận nghĩ.
"Trước tiên ăn nó đi rồi tính." Thiếu niên áo xanh bên cạnh nói.
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu nhất thời trầm mặc, y chỉ, chỉ tùy tiện nói một chút mà.
Thiếu niên áo xanh nhìn y chằm chằm, hé môi liếm liếm răng nanh nhỏ, khẩu vị mở rộng: "Nếu như lấy huyết linh của con Bạch Tước này làm thuốc, còn lại cái thân thì tôn thượng có để cho ta nếm chút hương vị không nhỉ?"
Phù Ngọc Thu: "......"
Lúc y làm U Thảo thì phải lo lắng có người đào y để làm thuốc, hiện tại làm chim thì vẫn còn phải lo lắng sẽ trở thành bữa ăn trên đĩa của ai ư?!
Phù Ngọc Thu khóc càng dữ hơn, trong lòng hu hu thầm nghĩ: "Trên người con chim này có linh đan không?"
Không sớm thì muộn cũng nổ tung hết bọn họ.
Biết công phu như vậy, thất hồn lục phách của Phù Ngọc Thu dường như cuối cùng cũng đã ổn định trong cái xác này, một đoạn ký ức đứt quãng tràn ngập trong đầu, thức hải của y gần như căng muốn nổ tung.
Có một âm thanh bị bóp nghẹt, làm Phù Ngọc Thu suýt nữa thì ngất đi.
Có điều cũng triệt để để y biết rõ lai lịch của thân xác này.
"Ký ức" tàn nhẫn nói với y: Thân xác này là một phế vật sống, không có linh đan, đừng vọng tưởng tự bạo.
Bạch Tước vốn là điện hạ nhỏ nhất của tộc Thanh Loan tộc, là một con Bạch Tước vô dụng chỉ biết kêu chiếp chiếp.
Không linh đan, không linh căn, tu luyện nhiều năm đống dược linh đan diệu bị đánh tan, thậm chí ngay cả hình người cũng không hóa được.
Nhưng mà ngược lại vận khí của Bạch Tước không tệ, vì có câu "Bạch Tước là điềm lành" này, nên đã được nhất tộc Thương Loan nuôi dưỡng như một linh vật.
Y cũng không biết một ngày cho ăn mấy bữa, cái thân hình mũm mĩm đó gần như béo hơn ba vòng so với các loại điểu thú khác.
Cho đến một thời gian trước, tộc Thương Loan đổi chủ.
Vị tộc chủ tân nhiệm kia có lẽ thấy con Bạch Tước này không cái "Điềm lành" trong sáu hai năm tới, ăn còn rất nhiều. Dứt khoát ném thùng cơm này đến Cửu Trọng Thiên, làm linh sủng cho Tiên Tôn chơi đùa.
Phù Ngọc Thu choáng váng.
Tiên Tôn?
Tuy y ở Văn U Cốc không màng thế sự, nhưng sau khi được Phong Bắc Hà mang theo ra ngoài nhập thế, đã từng nghe qua hung danh của Tiên Tôn.
Nghe nói tính tình Tiên Tôn cố chấp cực kỳ ham giết chóc, năm đó khi giết lên Cửu Trọng Thiên, máu thậm chí còn nhuộm mây mù khắp đầy trời đỏ thẫm bảy ngày không tan.
Đó là thoại bản bịa đặt của trần gian.
Lúc ấy Phù Ngọc Thu nghe được bật cười, nói với Phong Bắc Hà: "Nói quá, vị Tiên Tôn kia cũng không phải là người đứng đầu Minh Phủ địa ngục".
Vẻ mặt của Phong Bắc Hà cũng cực kỳ cổ quái, nói một câu: "Nói không ngoa đâu."
Phù Ngọc Thu lấy ống hút "rột rột rột" hút linh thủy trong chén, nghi hoặc hỏi: "Cái gì?"
Phong Bắc Hà không nói nữa, mà chỉ rót thêm một chén nước cho y, ý bảo "Uống của ngươi đi".
Phù Ngọc Thu một ngày mười hai canh giờ, thì mất sáu canh giờ đều đang uống nước, thấy vậy thì vội vàng vui vui vẻ vẻ hút linh thủy vứt đề tài này ra sau đầu.
Y vốn tưởng đời này cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy vị Tiên Tôn thích giết chóc thành tính kia trong truyền thuyết, nhưng y không ngờ......
Lúc này thật sự là ở Cửu Trọng Thiên ư?!
"Nhưng không sao!" Phù Ngọc Thu rất am hiểu tự an ủi mình: "Ta với hắn không oán không thù, hắn giết ta làm gì chứ?"
Nghĩ đến đây, thân thể chim của Phù Ngọc Thu chấn động.
Vừa rồi con rồng kia nói gì?
Cái thân xác Bạch Tước này đói đến mức ăn sạch linh mạch linh hoa ôn dưỡng của Tiên Tôn?!
Phù Ngọc Thu: "......"
Phế vật sống này đói đến phát điên rồi?!
Béo thế mà vẫn còn ăn!
"Nhưng cũng không sao!" Phù Ngọc Thu tâm tính tốt đẹp, lại bắt đầu an ủi bản thân, "Thì ta nói với Tiên Tôn bắt được con bọ, nên không cẩn thận ăn phải".
Sau khi suy nghĩ xong, Phù Ngọc Thu lại trầm mặc.
Lời quỷ quái này, kẻ ngốc cũng không tin.
Phù Ngọc Thu đau đầu muốn chết, đang muốn muốn lại an ủi mình "nhưng không sao đâu", trong đầu lại xuất hiện một đoạn ký ức đứt quãng.
"Dưới một gốc cây đại thụ cao chót vót, nam nhân áo xanh đón gió mà đứng, nhàn nhạt nói: "Không ai có thể phòng bị một con chim ngu xuẩn ngay cả hình người cũng không tu luyện được".
Nói xong, một hạt châu tròn lăn đến dưới móng vuốt của Bạch Tước.
Bạch Tước mê mang chiếp chiếp.
Nam nhân nói: "Tìm cơ hội đặt 'Thủy Liên Thanh' trong ngọc tuyền Cửu Trọng Thiên. Chờ khi Tiên Tôn chết, ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi".
Phù Ngọc Thu: "......"
Hoá ra cái xác này của y là đến giết Tiên Tôn?
Thuốc giải?
Chẳng lẽ con Bạch Tước này còn trúng độc sao?
Phù Ngọc Thu yên bình nằm xuống, cảm thấy mình có thể chờ chết.
Thiếu niên thanh y trông mong nhìn "đồ ăn trên đĩa" trong lồng, ngón tay biến thành móng rồng đen kịt, chọc chọc vào một nhúm lông đỏ tươi giữa mi tâm Bạch Tước.
Phù Ngọc Thu đã sống không còn gì luyến tiếc, cảm thấy mình phải chết không thể nghi ngờ.
Y giống như là nghĩ thông suốt, hung hăng trừng mắt nhìn con rồng kia một cái, trong lòng nói: "Một lần, hai lần..."
Chờ con rồng này chọc thêm mười lần nữa, ta sẽ tự bạo linh đan!
Ồ không, không có viên linh đan nào.
Phù Ngọc Thu cau mày dò xét nội phủ của mình một chút, thầm nghĩ: "Không đúng, cái xác này rõ ràng có linh đan".
Linh đan trong nội phủ không giống với giáng linh U Thảo, tựa như có từng sợi hơi nước xuyên qua hạt châu, ánh sáng màu lam tựa hồ chạm vào sấm sét, bùm bùm kinh mạch trải rộng toàn thân như mạng nhện.
Phù Ngọc Thu cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nếu có linh đan thì dễ dàng hơn.
"Nếu hắn lại chọc, ta liền bạo cho hắn xem!"
Tính tình của Phù Ngọc Thu nhìn có vẻ mềm mỏng dễ lừa, nhưng trong xương lại mang theo chút điên cuồng không màng thế sự, đôi khi có xíu chuyện nhỏ cũng có thể nổ tung.
Có lẽ là vừa chết một lần, bây giờ y chẳng sợ gì cả, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng đếm xem rốt cuộc con rồng này chọc y bao nhiêu cái.
"Đừng đến quá gần nó."
Thiếu nữ huyền y khoanh hai tay, lạnh lùng nói: "Mấy ngày trước tộc Đồng Hạc đưa đến một con chim vàng anh, rõ ràng đều nói là hát tiểu khúc cho Tiên Tôn thưởng ngoạn, trên thực tế lại là chủ ý ám sát Tiên Tôn. Ai biết được trong con Bạch Tước này có cất giấu vật gì quỷ dị hay không?"
Đôi mắt rồng của thiếu nữ kia dường như có thể xuyên thấu da thịt, nhìn thấu lòng người.
Phù Ngọc Thu hoài nghi nữ nhân này có phải biết trên người mình mang theo cái vật quỷ dị "Thủy Liên Thanh" hay không, nhưng y cũng không thèm để ý, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đếm.
"Tám lần, chín lần..."
Ngay lập tức đến mười.
Phù Ngọc Thu giống như là nghiện tự bạo linh đan, không chút do dự lại muốn bạo.
Nhưng vào lúc này, thiếu niên áo xanh rốt cục cũng rút lại móng rồng còn nợ,vui vẻ nói: "Sẽ không sao đâu, ngươi xem quả cầu tuyết này ngay cả hình người cũng không hóa được, thì nào có năng lực ám sát Tiên Tôn?"
Phù Ngọc Thu thu hồi lông sắp bạo, thầm nghĩ: "Coi như ngươi thức thời."
Thiếu niên áo xanh lại nói: "Cho dù thật sự mang theo vật gì đi chăng nữa cũng chẳng sao cả, nó ăn kim quang thảo, thì chắc chắn đến tối Tiên Tôn sẽ đem nó làm pháo hoa mà bắn —— chậc, ta thèm món chim nướng lắm rồi."
Phù Ngọc Thu: "......"
Sớm muộn gì cũng sẽ nổ tung con rồng thèm thân xác này của y.
Vào lúc này, mây tuyết trắng ngoài cửa sổ như bị ma khí đầu độc, trong phút chốc liền biến thành mây đen, bùm bùm bắt đầu bổ sét.
"Chiếp!"
Phù Ngọc Thu - người trước đó còn vẻ mặt không sợ trời không sợ đất, giờ bị dọa sợ, héo rũ dẩu lông đuôi mò vào góc lồng sắt.
Hiện tượng thiên văn mưa gió này ập đến quá kỳ quái, huống chi đối với một gốc cỏ mà nói, sợ nhất chính là thời tiết có mưa to gió lớn.
Cứ sau mỗi trận mưa lớn, lá của y lại bị rớt mất vài cái.
Thật đáng ghét.
Thiếu niên áo xanh nhìn thấy ngoài cửa sổ, vui mừng khôn xiết xách cái lồng chạy ra ngoài.
"Tiên Tôn sắp về rồi!"
Phù Ngọc Thu bị xóc trong lồng lăn hai vòng, không khống chế được mà 'ríu' một tiếng đập mạnh vào khe hở của lồng vàng, bị ép phải nhìn cảnh tượng xung quanh.
Kim ngọc lộng lẫy bốn phía tiên khí mờ mịt, như đứng trên mây, linh lực vô cùng thuần khiết, hoàn toàn khác với linh lực cằn cỗi trong tam giới.
Quả nhiên đã không còn ở nhân gian.
Phù Ngọc Thu vừa nhìn thấy tiếng sấm và mưa lớn ở chân trời, rùng mình theo bản năng, chỉ liếc mắt một cái rồi vội vàng vùi đầu vào trong góc, giấu kỹ móng vuốt, chỉ có lông đuôi là run lên.
Thiếu niên áo xanh ngâm nga bài hát rồi đi trên hành lang dài có mây mù lượn lờ, lải nhải không ngớt với cô gái bên cạnh.
"Tiên Tôn nói đợi lát nữa xem pháo hoa, màu sắc của con chim vàng anh rất đẹp, thả chắc chắn sẽ đẹp hơn nữa".
"Tuyết Lộc Y còn chờ kim quang thảo làm thuốc cho Tiên Tôn ôn dưỡng thần hồn, lần này uổng phí rồi."
"Linh thảo vừa mới nở hoa, tiếc quá".
Thiếu nữ vui vẻ, phớt lờ hắn.
Thiếu niên lẩm bẩm một đường, một người cũng có thể tạo ra tư thế mồm năm miệng mười.
Một lúc sau, đã điến đại điện.
Hai người nhanh chóng đi lên tám mốt bậc thang màu trắng bằng ngọc bích.
Mây mù lướt qua cửa đại điện trang nghiêm, một thị vệ trông coi thần sắc nghiêm trang, giống như một con rối, đôi mắt như đá không có một chút ánh sáng, lạnh lẽo tựa như đang canh giữ hoàng tuyền địa ngục.
Trong điện được bao quanh bởi mây mù, vừa mới vào cửa đã mơ hồ nghe được tiếng gió thổi qua chiêm phong, trống rỗng u đãng.
Bên ngoài cuồng phong gào thét, tựa như lệ quỷ buông xuống.
Chiêm phong đạc không biết treo ở nơi nào càng ngày càng vang, tiếng chuông gió dày đặc, giống như nhịp trống đánh dồn dập trong lòng, không hiểu sao làm cho người ta phát hoảng.
Thiếu niên áo xanh danh gọi Vân Thu, thuần thục đi đến bên cạnh đài ngọc đứng đầu trong điện, đặt Phù Ngọc Thu lên giá đỡ chim.
Phù Ngọc Thu bám chặt vào xà ngang bằng cả hai móng vuốt, thiếu chút nữa thì ngã loạng choạng.
"Chiếp!"
Vân Thu dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn y lắc lư một hồi, không chút khách khí mà cười nhạo: "Tộc chủ Thương Loan rốt cuộc đã cho ngươi ăn linh đan gì thế? Làm một con chim, sao có thể béo như vậy được?"
Phù Ngọc Thu: "......"
Nếu ngươi mắng nữa, ta sẽ tự bạo đó!
Vân Thu thấy Phù Ngọc Thu đứng rất khó khăn, đảo mắt cười hì hì.
Phù Ngọc Thu có dự cảm không lành, luôn cảm thấy người này có gì đó không ổn.
Vân Thu hóa thành một con rồng nhỏ bay ra ngoài, ngay sau đó ngậm cái chậu ngọc trong miệng quay lại.
Hắn hóa thành hình người rồi đặt chậu ngọc lên bệ ngọc, bên trong linh nhưỡng bên trong có dấu vết bị lật qua.
Đầu Phù Ngọc Thu toát ra một đống bong bóng, không hiểu hắn muốn làm cái gì.
Vân Thu cười đến mức hai mắt cong cong, nắm lấy thân hình tròn trịa của Phù Ngọc Thu, ấn con chim xuống linh nhưỡng giống như đang trồng cỏ.
Hai cái móng vuốt màu vàng nhạt của Phù Ngọc Thu nhét vào trong linh nhưỡng, từ xa nhìn vào trong chậu giống như có một bông hoa tuyết lớn nở ra.
Vân Thu cười ha hả: "Nếu ngươi đã ăn linh thảo này, vậy thì trồng trong chậu chờ Tiên Tôn đến đi."
Phù Ngọc Thu: "......"
Nếu đối với loài chim khác mà nói đây có lẽ là một sự sỉ nhục, nhưng đối Phù Ngọc Thu một loài U Thảo mà nói, chỉ đơn giản là buồn ngủ rồi có người đưa cho cái gối.
Giáng linh U Thảo quanh năm cắm rễ trong linh nhưỡng, cho dù phải biến thành hình người thì hai chân cũng phải quấn lấy, chỉ một lần duy nhất là bị Phong Bắc Hà nhốt ở trong Sa Giới...
Phù Ngọc Thu vừa nghĩ thì lại tức đến đầu óc choáng váng.
Y mặc niệm vài câu "Đừng tức giận đừng tức giận, tên chó đó đã nát tươm rồi", tự dỗ mình thành công.
Cảm giác đất bao bọc lấy chân quá có cảm giác an toàn, Phù Ngọc Thu dùng sức đâm móng vuốt vào sâu hơn, kìm lòng không đậu thở dài một hơi.
"Chiếp chiếp——"
Sau khi 'chiếp' xong thì y hơi hối hận, phi phi hai tiếng.
Cái xác này thật là khó chịu.
Phù Ngọc Thu quyết định, nếu y không kiểm soát được mà 'chiếp' mười lần, hắn sẽ tát vào mặt mình.
Vân Thu vốn còn trông cậy vào con chim này xù lông, không nghĩ đến chờ trái chờ phải, ai ngờ con Bạch Tước thế nhưng lại thoải mái 'trồng' trong chậu, nheo mắt hưởng thụ vô cùng.
Vân Thu: "?"
Con Bạch Tước khá đặc biệt.
Phù Ngọc Thu đang tận hưởng cảm giác sảng khoái do linh nhưỡng mang lại, vẫn chưa phát giác được thanh âm chiêm phong đạc kia đã biến mất.
Giông tố bên ngoài cũng im phăng phắc, mây mù cứng lại như núi băng.
Thẳng đến khi âm thanh của pháo hoa nở rộ đột ngột vang lên, thiếu chút nữa làm Phù Ngọc Thu ngã xuống vì kinh ngạc.
Y miễn cưỡng 'trồng' mình vững vàng, ngẩng đầu nhìn lên.
Một quả pháo hoa từ từ bay lên từ những đám mây, xuyên qua một đóa vân, ầm ầm nổ tung ở đại điện.
Ánh lửa bắn tung tóe khắp nơi, tựa hồ còn có những sợi lông tơ trắng phiêu tán.
Pháo hoa này nổ rất đẹp mắt, Phù Ngọc Thu vốn thích pháo hoa, khi nhìn thấy ánh sáng đầy màu sắc, hai mắt y liền sáng lên.
Phù Ngọc Thu một mình ở trong Văn U Cốc đã lâu, luôn thích tự nói chuyện với mình. Khi nhìn thấy pháo hoa đẹp như vậy, nhất thời không thể kìm lòng được mà lải nhải 'chiếp': "Đẹp quá, bắn một thêm một quả nữa đi".
Vô cùng vui vẻ mà 'chiếp' xong, Phù Ngọc Thu lập tức mặt vô biểu tình, tự mắng chính mình.
"Chiếp cái nữa thì tát ngươi".
Y đang tự nói với mình, nương theo tiếng pháo hoa nổ tung, một tiếng cười trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai y.
Phù Ngọc Thu mờ mịt quay đầu, tầm mắt bất ngờ không kịp đề phòng chạm vào đôi mắt kim đồng xinh đẹp.
Người nọ gần trong gang tấc, con ngươi ôn hòa nhìn y —— Phù Ngọc Thu thậm chí còn không nhận ra hắn ta đã đến từ khi nào.
Vân Thu đang ở một bên cung kính quỳ hành lễ.
Bên ngoài đã qua cơn mưa trời lại sáng, ánh mặt trời chiếu vào những khớp xương rõ ràng trên tay.
Ngón tay kia chậm rãi từng chút chạm vào một nhúm sợi lông đỏ trên đầu Bạch Tước, trong giọng điệu tràn đầy ý cười ôn nhu: "Ngươi cũng cảm thấy mấy quả pháo hoa này đẹp?"
Phù Ngọc Thu bị điểm thân mình nhoáng lên một cái, gian nan "trồng" vững.
Trong những đám mây lững lờ, một nam nhân mặc áo bào trắng như tuyết đang ngồi ngay ngắn trên ghế mây, mái tóc dài chỉ dùng một dải cột tóc màu xanh lá lỏng lẻo buộc lại, xõa tung trên vạt áo dưới đất, tựa như dòng nước ngầm trút xuống mây mù.
Lông mi nam nhân rũ xuống, cổ tay áo thêu hoa văn ám viền vàng quấn lấy cổ tay trắng nõn đặt trên bàn ngọc thạch, khí phái tôn quý hồn nhiên thiên thành.*
*Hồn nhiên thiên thành: Mô tả tài năng của con người, đạo đức hoàn hảo tự nhiên. Đây ý muốn nói là khí chất của anh công là tự nhiên:v
Mây mù từ bên cạnh nam nhân chảy qua, dường như đều chậm lại một chút.
Phù Ngọc Thu nghiêng đầu nhìn hắn.
Đây là......
Tiên Tôn?
Hình như cũng không phải ba đầu sáu tay uy vũ khí phách hung dữ như hổ lang tráng kiện như gấu chó trong tưởng tượng của y, ngược lại còn có chút đẹp mắt?
—— Không ai trong tam giới có thể khiến Phù Ngọc Thu một kẻ mù mặt ghét da người khen ngợi đẹp mắt.
Bởi vì sự xuất hiện của Tiên Tôn, mây mù che khuất bầu trời xung quanh chậm rãi tản đi.
Tiếng pháo hoa vẫn còn đang vang lên, tâm tư của Phù Ngọc Thu đều đặt trên người Tiên Tôn đột nhiên xuất hiện, khóe mắt tùy ý đảo qua, y chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Đốt pháo hoa giữa đại điện không phải là nham thạch lửa quen thuộc của Văn U Cốc, cũng không phải là rương thuốc súng mà sau khi Phong Bắc Hà dẫn y đi xem.
Bên dưới pháo hoa, chỉ có một người cả người đẫm máu, hơi thở thoi thóp quỳ trên vũng máu.
Hắn giãy giụa dùng sức kéo cánh tay lên, như thể đang kéo thứ gì đó, một chiếc linh vũ dính máu đột nhiên xuất hiện trên đầu ngón tay trống rỗng của hắn ta.
Người nọ nắm linh vũ, rót vào linh vũ một ít linh lực và sinh cơ.
"Ầm" một tiếng, linh vũ bay lên trời nổ tung, nở rộ ra pháo hoa đan xen với ánh lửa cùng huyết quang.
Cả người Phù Ngọc Thu cứng đờ, rùng mình một cái.
Mới vừa rồi thiếu niên kia nói "Màu sắc của con chim vàng anh rất đẹp, thả chắc chắn sẽ đẹp hơn nữa"......
Chẳng lẽ chính là loại huyết diễm dùng linh lực cùng sinh cơ nổ tung sao?
Cả người Tiên Tôn ôn nhuận cúi đầu, con ngươi xinh đẹp như nước đầm cổ, sâu thẳm yên tĩnh, rất có hứng thú mà thưởng thức pháo hoa.
Nhận thấy Bạch Tước có vẻ sợ hãi, hắn cười nhẹ.
Bạch Tước béo đến mức không có cổ, ngón tay trắng nõn của Tiên Tôn chỉ có thể câu lấy cái mỏ nhọn màu vàng nhạt kia, nhẹ nhàng lại cường thế khiến Phù Ngọc Thu phải ngẩng đầu lên.
Rõ ràng Phù Ngọc Thu không cảm thấy sợ hãi, nhưng bị bàn tay ấm áp này dán vào cái mỏ nhọn của mình, cả người y không thể khốn chế phát run, nhúm hồng vũ trên đầu như muốn rụng bằng sạch.
Đôi mắt kim đồng của Tiên Tôn phản chiếu huyết diễm còn đang không ngừng nở rộ, giọng nói ôn hòa, mang theo sự ung dung tôn quý mà người khác khó mà học được.
"Không phải nói kim quang thảo nở hoa sao, sao đóa này nhìn thế nào lại giống hoa tuyết cầu thế?"
Phù Ngọc Thu ngẩn ra.
Tiên Tôn cười hỏi: "Tiểu điện hạ, kim quang thảo của ta đâu?"
Phù Ngọc Thu: "......"
Ở đây, ở trong bụng.
_________________________________
#Gà: Bên người cá thì mỗi ngày một chương, còn bạch tước thì 2 ngày một chương nhé. Vì hố này đang dài gấp đôi hố kia:v