Trọng Sinh Thành Bạch Tước Trong Tay Tiên Tôn

Chương 3: Hỉ nộ vô thường




Editor: Gà
Khí thế trên thân Tiên Tôn ôn hòa nhưng vô cùng áp bách, giống như mây mù chồng chất dãy núi, vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại áp xuống.
Đồng tử Phù Ngọc Thu tan rã, hồng linh run lên bần bật.
Ngay cả chính y cũng không biết chuyện gì xảy ra, dường như chính bản tính của cái xác Bạc Tước này, khiến y theo bản năng thuần thục trước mặt bản năng Tiên Tôn.
Phù Ngọc Thu không thích bị áp chế, liều mạng chống cự nỗi sợ hại như đã khác ở sâu trong máu.
"Hoa tuyết cầu" run một cách điên cuồng, Tiên Tôn có lẽ cảm thấy thú vị, hơi nghiêng người.
"Ngươi sợ ta?"
Phù Ngọc Thu theo bản năng muốn nói "Không sợ!", Nhưng khí thế cuồn cuộn không ngừng như thâm uyên cự sơn vẫn áp chế y, một thân lông vũ nổ tung, sắp rung lên như đóa bồ công anh.
Vậy cái vị tộc chủ Thương Loan kia rốt cuộc lấy đâu ra tự tin, nghĩ rằng một thùng cơm nhỏ phế vật như y ngay cả hình người cũng không biến được, lại có khả năng giết chết Diêm La sống này?
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái mỏ nhọn màu vàng nhạt kia hung ác mổ người chết tươi sao?!
Phù Ngọc Thu bị khí thế xông đến làm choáng váng, trong lúc hoảng hốt, thật sự động đầu dùng cái mỏ nhọn của mình mổ hai cái.
Bạch Tước hẳn vẫn còn trong giai đoạn sơ sinh, cái mỏ nhọn rất mềm, nhẹ nhàng mổ xuống không khác gì so với lông vũ phất qua.
Phù Ngọc Thu mê muội trừng mắt mổ vài cái, hơi ngẩng đầu lên, đập thẳng vào đôi con ngươi kim đồng hàm chứa ý cười.
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu mờ mịt nửa ngày, đột nhiên tỉnh táo lại.
Nơi vừa rồi y mổ...
Là ngón tay của Diêm La sống!
Lần này Phù Ngọc Thu hoàn toàn cứng đờ.
Vân Thu thấy thế vội vàng vui vẻ mà liếm liếm răng nanh nhỏ, chờ Tiên Tôn thưởng hắn ăn chim.
Tiên Tôn bị mổ hai cái thản nhiên liếc nhìn y một cái, nói: "Sao lại không tiếp tục?"
Hắn đang nói chính là pháo hoa đột nhiên dừng lại, con chim vàng anh kia hơi thở thoi thóp, nghe vậy lại ra sức nhổ một cây linh vũ xuống, châm lửa nở rộ.
Nhưng Phù Ngọc Thu bị dọa ngây người, nghĩ rằng đó là y, lại vội vàng mổ vài cái trên ngón tay Tiên Tôn.
Giống như chim gõ kiến, rít rít rít.
Tiên Tôn: "......"
Vân Thu: "......"
Hai mắt Vân Thu trợn tròn.
Rốt cuộc là lá gan con Bạch Tước này lớn hay thật sự ngu xuẩn?
Hắn cảm giác sau khi bắn pháo hoa vàng anh xong, lại có thể xem một trận pháo hoa Bạch Tước nữa.
Tiên Tôn ngồi ngay ngắn trên ghế mây, bóng người nghiêng nghiêng xuống che đầu, giống như lồng giam khiến cho Bạch Tước không cách nào chạy thoát.
Thuở nhỏ Phù Ngọc Thu được nuông chiều từ bé, cả cuộc đời xảy ra cảnh kinh hoàng nhất, cũng chỉ là Phong Bắc Hà ở trong Sa Giới nhẹ nhàng bâng quơ muốn lấy linh đan của y.
Nhưng hiện tại, vị Tiên Tôn kia rõ ràng chưa nói một câu, thậm chí khóe môi còn đang nở nụ cười, y lại run rẩy đến không ra dáng.
Khuôn mặt nhỏ của Phù Ngọc Thu trở nên tê dại, khẩn trương mà nín thở.
Nhưng kim đồng Tiên Tôn hơi nhướng lên, lại nói với con vàng anh vẫn đang đốt pháo: "Trở về đi."
Con ngươi tan rã của vàng anh hơi sáng lên.
Hắn vốn tưởng rằng lần ám sát này thất bại, khó thoát khỏi cái chết, trong huyết diễm lần này một thân sinh sinh cơ gần như cạn kiệt. Không nghĩ lúc này lại phong hồi lộ chuyển, hắn lại may mắn nhạt được một cái mạng trong tay "Diêm La" này.
Phù Ngọc Thu cũng không dấu vết thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Dường như y cũng nhặt về được một mạng.
"Đa tạ...... Tôn thượng."
Vàng anh cố gắng gượng dậy khỏi vũng máu, kìm nén cả người run rẩy, giương cánh rời đi.
Vân Thu ở bên cạnh nhíu mày, không tình nguyện nói: "Tôn thượng, cứ để hắn đi như vậy sao?"
Tiên Tôn nhìn chăm chú vào quả tuyết cầu kia, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Ta chỉ nói để hắn trở về, về phần hắn có thể quay về hay không, không phải phải phụ thuộc vào bản lĩnh của hắn sao?"
Lúc này Vân Thu mới phản ứng lại.
Hắn cười hì hì, vui vẻ hóa thành một con cự long màu xanh, giương nanh múa vuốt bay bay ra khỏi đại điện.
Phù Ngọc Thu: "......"
Hơi thở vừa rồi còn chưa thở phào nhẹ nhõm lại hít sâu trở về.
Đôi mắt y mở to.
Nói thả người ta đi xong, lại phái người đi chặn?
Đầu tiên là cho người ta hy vọng rồi lại làm cho người ta tuyệt vọng, đây là chuyện mà một người bình thường có thể làm ư?
Quả nhiên là Diêm La sống!
Tiên Tôn nhìn "hoa tuyết cầu" hơi run rẩy, hỏi: "Hoa này là sao vậy?"
Vân Quy không biết xuất hiện từ lúc nào, lời ít mà ý nhiều nói xong hành vi phạm tội của Bạch Tước.
"Hôm nay linh hoa kim quang thảo nở rộ, Tuyết Lộc Y còn chưa đến, con Bạch Tước này liền một phát nuốt sạch linh hoa chỉ bằng cái cuống họng của nó".
"Linh hoa kia có tác dụng ôn dưỡng thần hồn, nếu như trồng lại, e rằng phải mất nửa năm".
Tiên Tôn đăm chiêu: "Nửa năm à —— Vân Quy, ngươi cảm thấy ta còn có thể sống thêm nửa năm sao?"
Vân Quy: "Tiên Tôn thọ cùng trời đất."
Tiên Tôn cười rộ lên, khen ngợi: "Thọ cùng trời đất, thật là thọ cùng trời đất."
Phù Ngọc Thu ở một bên lén lút nghe thầm kêu không xong.
Cỏ cứu mạng này của Tiên Tôn bị Bạch Tước nuốt chửng như vậy, không bị giết mới là lạ.
Tiên Tôn cười xong, tầm mắt khẽ rũ xuống, lại lần nữa nhìn về phía Phù Ngọc Thu.
Phù Ngọc Thu nhất thời bị kinh hãi, hận không thể đào một cái hố chôn đầu vào trong linh nhưỡng.
Chỉ là nỗi sợ hãi trong huyết mạch kia lại xuất hiện, cái xác Bạch Tước này theo bản năng hết lên "Mau chạy trốn!", khiến Phù Ngọc Thu loạng choạng lao ra khỏi linh nhưỡng mang đến cảm giác an toàn nhất.
Thấy y muốn chạy trốn, Tiên Tôn chống cằm giống như đang xem kịch, tựa hồ rất hưởng thụ hình ảnh con mồi giãy dụa cầu sinh trước mặt hắn.
Phù Ngọc Thu gần như là té ngã lộn nhào mà vùng vẫy cánh, trong lòng còn thầm nghĩ: "Nếu hắn tới bắt ta, ta liền tự bạo linh đan"
Không biết là do bị Phong Bắc Hà tổn thương quá tàn nhẫn, ở trong hiểm cảnh này, Phù Ngọc Thu hoàn toàn không để tâm làm sao để sống sót, thay vào đó y luôn nghĩ xem nếu thật sự chết đi, thì có thể kéo theo một hai cái đệm lưng hay không.
Chỉ là khi y mới vừa trúc trắc mở ra cánh, kim đồng Tiên Tôn đột nhiên trở nên âm trầm lạnh như băng.
Trong chốc lát mây mù nhẹ nhàng lơ lửng bay qua đại điện phảng phất như muôn vạn lệ quỷ dựa vào trong đó, rít gào vặn vẹo thành từng cây linh vũ sắc tiễn*.
*Linh vũ sắc tiễn: Mũi tên sắc như lông vũ.
Vô số sắc tiễn tựa như có đôi mắt dài, sinh ra thần trí, tất cả đều nhắm vào cơ thể tròn trịa của Phù Ngọc Thu.
—— Trong phút chốc, đại điện mờ ảo của Cửu Trọng Thiện dường như đã biến thành địa ngục trần gian, lệ quỷ khắp nơi.
Vân Quy giống như đã quen, khẽ cụp mắt xuống, không đành lòng nhìn lại.
Phù Ngọc Thu cũng không biết rằng Tiên Tôn sắp lấy mạng chim của mình, y đã rất cố gắng vỗ đôi cánh vừa nhỏ vừa mềm kia, nhưng cái thân thể này quá béo, để có thể mang theo cánh.
Hơn nữa, một gốc cỏ quanh năm mọc rễ mới biến thành chim không bao lâu, căn bản không biết vỗ cánh.
Phù Ngọc Thu lảo đảo một cái, ngay cả chiếp cũng chưa kịp chiếp một tiếng đã lăn từ trên bàn xuống, đập mạnh xuống đất giống như tảng đá chìm.
"Chiếp ——"
Ánh mắt Tiên Tôn vừa động.
Sắc tiễn vốn đã dữ tợn rời khỏi cung chỉ cách trái tim Bạch Tước một tấc, đột nhiên giống như bị sương giá đóng băng.
Phù Ngọc Thu ngã đến đầu óc choáng váng, mắt hiện lên đầy sao.
Chờ đến khi y mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện có một vài làn mây mù đang nhẹ nhàng vuốt ve đám lông đỏ giữa mi tâm của y..
Xoay một vòng và biến mất.
Đúng lúc này, một bóng đen bao phủ đầu y, Phù Ngọc Thu sợ tới mức nhắm chặt mắt, hô hấp đều ngừng lại.
Khoảnh khắc tiếp theo, một đôi tay dịu dàng nhẹ nhàng nâng y lên.
Tiên Tôn có đôi lông mày đẹp như họa, kim đồng xinh đẹp đến hút mắt, mây mù nhẹ nhàng rơi trên vai hắn, như thể vừa rồi thô bạo muốn đem Bạch Tước vạn tiễn xuyên tâm chỉ là ao giác.
Hắn duỗi tay xoa nhẹ đầu Phù Ngọc Thu, ôn nhu hỏi: "Ngươi còn muốn xem pháo hoa không?"
Phù Ngọc Thu liều mạng lắc đầu.
Hắn sợ rằng nam nhân chó này sẽ cho y nổ tung như một quả pháo hoa mất.
Ai ngờ Tiên Tôn lại ôn hòa nở nụ cười, giống như là đang dung túng người trong lòng không nghe lời: "Được, vậy thì không xem."
Phù Ngọc Thu choáng, nhưng không nhận ra mình vừa đi một đến chuyến quỷ môn quan.
Diêm La sống này......
Dễ nói chuyện như vậy sao?
Vân Quy sửng sốt, ngạc nhiên ngẩng đầu, trên khuôn mặt lạn lùng hiện lên một tia ngạc nhiên: "Tôn thượng?"
Rõ ràng vừa rồi Tiên Tôn đã động sát tâm......
Tiên Tôn vẫn đang xoa nhẹ bánh bao tuyết: "Hửm?"
"Kim quang thảo kia......"
"Ăn thì ăn, để lại hạt cho Tuyết Lộc Y là được". Tiên Tôn nhàn nhạt nói, "Chẳng lẽ ngươi còn muốn để cho nó phun ra sao?"
Vân Quy sợ hãi, không thể tưởng tượng được laoji lời khoan dung này à từ trong miệng Tiên Tôn nói ra.
Trong nháy mắt, nàng suýt nữa cảm thấy là Tiên Tôn bị đoạt xá.
Đúng lúc này, Thanh Long đằng vân giá sương mà đến, lúc rơi xuống đất thì lập tức biến thành hình người thiếu niên.
Vân Thu liếm liếm môi, tâm tình cực tốt, thấy Tiên Tôn đang xoa xoa Bạch Tước, trực tiếp không tim không phổi hỏi: "Tôn thượng, ngài có muốn dùng con Bạch Tước này làm thuốc không?"
Phù Ngọc Thu lại cứng đờ.
Tiên Tôn cực kỳ yêu cảm giác lông Bạch Tước xù xì lại tròn trịa, vuốt ve chơi đùa tới tới lui lui, cả lông tơ của Bạch Tước cũng bị xoa mà xù lên.
Hắn ngước mắt lên nhìn Vân Thu một cái.
Vân Thu nghẹn lại.
Hắn rất rõ ràng ánh mắt này —— mỗi khi hắn làm sai nói sai, Tiên Tôn đều nhìn hắn như vậy.
Vân Thu không biết mình sai chỗ nào, nhưng vô cùng thuần thục quỳ xuống thỉnh tội.
"Tôn thượng, ta biết sai rồi."
Tiên Tôn không để ý đến hắn, hỏi Vân Quy: "Nó có thể hát không?"
Vân Quy cân nhắc nói: "Có lẽ là biết đi, lúc nãy vừa kêu vài tiếng, cũng không biết Thương Loan dạy nó cái điệu gì".
"Dạy lại cho nó". Tiên Tôn đem Bạch Tước cả người xù lông thả lại trong lồng vàng, "Buổi chiều dạy cho nó, buổi tối đưa tới tẩm điện."
Vân Thu thấy thế vội vàng bước tới xác lồng vàng lên, ngây ngốc hỏi: "Dạy khúc gì ạ?"
Tiên Tôn lại nhìn hắn.
Vân Thu biết mình lại nói sai.
Vân Quy hung hăng giẫm lên châm Vân Thu một cái, tiếp lời nói: " <Cá Trong Nước>, ta nhớ rõ."
Vân Thu một hồi liền nói sai hai câu, không dám hé răng nữa, héo rũ ôm lồng sắt cáo lui.
Tiên Tôn rũ mắt nhìn chậu ngọc —— linh nhưỡng vốn bằng phẳng bị đục ra hai cái móng vuốt nho nhỏ, mặt trên còn có vài sợi lông tơ mềm mại trắng như tuyết.
Ngón tay hắn vừa nhấc lên, vài sợi lông tơ kia bay lên, nhẹ nhàng phiên phiêu vây quanh ngón tay của hắn.
Tiên Tôn tùy ý nói: "Muốn nói cái gì?"
"Con Bạch Tước kia là do tộc Thương Loan hiến lên". Vân Quy lạnh giọng nói, "Trên người nó có "Thủy Liên Thanh", e rằng sẽ làm tổn hại đến thân thể Tiên Tôn......"
"Thủy Liên Thanh?" Tiên Tôn cười, sợi lông tơ trên đầu ngón tay đột nhiên biến thành một cây kim linh, bị hắn búng đến trước mặt Vân Quy: "—— Ta rất thích con Bạch Tước này, đi, thưởng cho Thương Loan một cây kim linh".
"Tôn thượng! Bạch Tước kia là tới giết ngài, trực tiếp đem nó làm pháo hoa thả ra là được, vì sao còn muốn......"
Tiên Tôn nhàn nhạt nhìn nàng.
Vân Quy còn đang tức giận giật mình, vội vàng gật đầu quỳ xuống đất.
Tiên Tôn thuận miệng hỏi: "Bắc Hà đâu?"
"Bệnh cũ của thiếu tôn Bắc Hà tái phát, Tuyết Lộc Y đã đi chữa trị, chắc qua một thời gian nữa là có thể khỏi hắn".
"Tra ra năm đó hắn bị ai đả thương chưa?"
Vân Quy bĩu môi: "Từ sau khi ngài nói muốn chọn ra người ưu tú nhất trong ba vị thiếu tôn để kế thừa vị trí Tiên Tôn, Thương Loan, Đồng Hạc, Khổng Tước ba tộc này tranh như gà chọi đá nhau, ngươi giết ta ta giết ngươi, ai biết hắn bị ám toán khi nào —— không điều tra rõ ràng, chắc hẳn là thiếu tôn Thương Loan đi".
Tiên Tôn chậm rãi nói: "Thương Loan làm việc quá mức ôn nhu, nếu hắn có thể làm Bắc Hà bị thương như vậy, cũng không cần phải ngu xuẩn đến mức dùng một con Bạch Tước giết ta".
Vân Quy thì thào: "Rõ ràng cái gì ngài cũng biết......"
"Bắc Hà bình tĩnh tâm tàn nhẫn, biết nhất định cuối cùng ba tộc tranh đến lưỡng bại câu thương, dứt khoát trực tiếp tới giết ta". Tiên Tôn lại bắn ra một cây kim linh, "—— Thưởng cho Bắc Hà."
Vân Quy: "......"
Còn thưởng?!
Long tộc sùng bái vũ lực, đánh không lại móng vuốt, đánh không lại thì cứng rắn liều mạng, đơn giản nhưng thô bạo, thật sự không cách nào lý giải loại hành vi như Tiên Tôn, rõ ràng là người đến giết hắn, hắn lại còn còn cười dung túng ban thưởng.
Nhưng nàng không dám nhúng tay vào quyết định của Tiên Tôn, chỉ có thể gật đầu đồng ý, ngậm kim linh hóa thành một con hắc long đằng vân rời đi.
Đại điện trống rỗng không một bóng người, Tiên Tôn rũ mắt nhìn một đám mây bay tới, thuần thục nằm trong lòng bàn tay hắn, giống như xúc cảm của con Bạch Tước vừa rồi.
Hắn thì tầm: "Đến lúc trời mưa rồi".
Đám mây kia tựa như sinh ra thần trí, nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu, bây lên bầu trời như một luồng ánh sáng.
Chỉ nghe được vài tiếng ầm ầm, toàn bộ Cửu Trọng Thiên mưa rào rạt trút xuống.
Đại điện hoa lệ kia cũng đang mưa, Tiên Tôn tùy ý để mưa rơi trên người, trên tóc dính những giọt nước như tuyết.
Hắn hơi ngửa đầu, nhẹ giọng nỉ non.
"Thủy Liên Thanh......"
***
Bên ngoài đại điện, Vân Thu xách theo lồng vàng, không thể tin được mà nhìn con Bạch Tước hoàn hảo nguyên vẹn ngay cả một sợi lông cũng không loạn.
"Ngươi làm soa có thể thoát khỏi độc thủ của Tiên Tôn?!"
Ngay cả Phù Ngọc Thu cũng ngốc luôn, mê mang nói: "Chiếp chiếp?"
Phi! Sao lại 'chiếp' tiếp rồi?!
"Aiiiiiiii ngươi kêu lên thật dễ nghe."
Tiên Tôn luôn hỉ nộ vô thường, Vân Thu cũng lười không thèm hỏi: "Đợi lát nữa ta dạy cho ngươi một khúc nhạc nhỏ, ngươi phải nhanh chóng học, tối đến hát cho Tiên Tôn nghe. Nếu ngươi dỗ Tiên Tôn cao hứng, nhất tộc Thương Loan các ngươi đều muốn gà chó cũng thăng thiên*".
*'Gà chó cũng thăng thiên' xuất phát từ câu thành ngữ: "Một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên". Khi một người đắc đạo thành tiên thì cả nhà, ngay cả gà, chó cũng được theo người này lên trời.
Không còn khí thế đáng sợ của Tiên Tôn áp, Phù Ngọc Thu cảm thấy y có thể làm điều đó một lần nữa.
Y mới thèm quan tâm đến sống chết của nhất tộc Thương Loan, quay đầu đi lạnh lùng nghĩ thầm.
"Muốn để ta hát, ngươi cứ nằm mơ đi. Cho dù có chết ta cũng sẽ không để người ta lấy làm linh sủng tìm niềm vui".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.